Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đi ăn thịt nướng cũng có thể tìm được 'tình yêu' ư?

Kỳ huấn luyện quân sự kết thúc, trường C trở về với cuộc sống thường ngày, mà Lưu Vũ cũng đã trải qua được một tháng ở trường mới.

Cậu không phủ nhận rằng cuộc sống này thật sự rất tốt, ít nhất là vẫn hơn hẳn Lưu Vũ hai mươi bảy tuổi ở thế giới thực mỗi ngày đều phải chạy đi chạy lại để họp, hơn nữa còn thường xuyên bận đến chân cũng không chạm đất. Mà cậu sống một mình, thường xuyên không được chăm sóc, từ đó cơ thể cũng yếu ớt hơn rất nhiều.

Lưu Vũ gặm cái bánh Nine đưa cho mình, cảm thấy cuộc sống học đường đúng là ấm áp đến rơi lệ, thế nên quyết định đập bàn bao mọi người đi ăn bữa tối. Cả phòng hoang mang không hiểu chuyện gì, nhưng mà có ăn ngu gì bỏ, chưa đến sáu giờ đã quần áo chỉnh tề dắt nhau ra ngoài trường.

Trường C có một vị trí rất là 'thiên hòa địa lợi' với cái bụng của học sinh, quẹo hai con phố sẽ đến được khu đồ ăn nức tiếng của thành phố. Cửa tiệm bắt mắt nhấp nhánh ánh đèn neon, Lưu Vũ nhìn đến mắt trái giật giật, chọn bừa một tiệm thịt nướng ngay bên cạnh.

Tiệm thịt nướng sạch sẽ trang nhã, tầng dưới có mấy bàn nhỏ đầy ắp người, tầng trên lại dành cho những bàn lớn đông người. Lưu Vũ ngồi vào bàn, nhao nhao cùng cả phòng gọi đồ, bất chợt sờ tới điện thoại mình lại không thấy đâu.

Thôi xong, rơi đâu mất rồi???

Lưu Vũ đứng dậy, lấy cớ đi vệ sinh một chút rồi về, vừa đi vừa tìm điện thoại của cậu. Mà trong lúc cậu không để ý, Ngô Vũ Hằng đột nhiên thốt ra với cả bọn.

"Ấy? Quán này không phải là chỗ làm thêm của Cam Vọng Tinh sao?"

Tiệm thịt nướng khá rộng, lại là buổi tối, người đến ăn rất nhiều, tìm kiếm không khỏi vất vả. Nhưng Lưu Vũ không thấy phiền, cậu chỉ cầu mong cho điện thoại của mình không bị giẫm nát.

Cơ thể nho nhỏ loay hoay nhìn dưới sàn, thu hút ánh nhìn của đám đông, bằng mắt thường cũng thấy được cậu đang tìm đồ. Đột nhiên, một cánh tay vỗ nhẹ lên vai Lưu Vũ, làm cậu xoay người lại, vừa vặn chạm phải một cậu bạn.

Cậu bạn kia vò mái tóc của mình, ánh nhìn có chút do dự, rồi chìa tay hỏi Lưu Vũ, "Cậu đang tìm cái này sao?"

Nhìn nhìn một chút, đây chẳng phải điện thoại của mình thì là của ai nữa!

Lưu Vũ mừng rớt nước mắt, rối rít cảm ơn. Khổ nỗi bọn họ dẫn duy trì tư thế ngồi xổm dưới sàn nói chuyện với nhau, Lưu Vũ nghiêng đầu nhiều như vậy khó tránh khỏi một lần cụng đầu đau điếng.

Hai người cùng ôm đầu, Lưu Vũ đột nhiên thấy như này có hơi trẻ con, duỗi tay kéo cậu bạn kia lên cùng mình.

Cậu bảo, "Không được, cậu đã giúp tôi tìm lại điện thoại mà, hay chúng ta add wechat trước? Sau đó tôi có thể báo đáp cậu sau."

So với thái độ từ chối ban nãy, cậu bạn kia lại nhanh chóng gật đầu, rút điện thoại nhanh như chớp mà kết bạn.

Lưu Vũ không suy nghĩ gì nhiều, chẳng qua nhìn mặt cậu bạn này còn trẻ như vậy, cũng không chắc là nhân viên full-time của tiệm rồi, làm thêm chăng?

Tầng hai đã đông đến có chút nóng, bàn của cậu đã đầy ắp đồ, không ngừng tỏa khói nghi ngút, mùi thịt nướng thơm nồng trộn lẫn cả mùi của rau củ lan đi khắp nơi, kích thích thính giác của Lưu Vũ. Cậu chen vào giữa Nine và Lâm Mặc, được cậu nhóc đút cho một miếng thịt nướng.

"Đi đâu lâu dọ?"

"Ìm ồ (Tìm đồ)" Miệng của cậu còn bận cắn miếng thịt nướng ngon lành kia, nói cũng không tròn chữ. Vị ngọt dịu mềm mại của thịt và cay nồng của nước chấm hòa vào nhau, kết hợp một cách hoàn mỹ.

Đồ ăn trên bàn được xử lý đến là nhanh, thịt còn chưa lên hết đã được gọi tiếp, Lưu Vũ có thể cảm nhận được ánh nhìn của các ông bác dành cho đám thanh niên đang ăn như nạn đói thế giới, định bụng ngượng ngùng rồi nghĩ lại. Thịt ngon như vậy, nếu cậu mà ăn chậm một chút, có khi đũa còn chẳng có cơ hội để gắp nữa.

Nói có hơi phóng đại tí thôi, thật ra Nine và Patrick cực kỳ săn sóc Lưu Vũ, trái một đũa phải một đũa đua nhau gắp, càng không chịu để vào bát, ép buộc cậu nghiêng đầu ăn luôn mới thôi. Tính hiếu thắng của Lâm Mặc lại nổi lên, thành ra cậu cũng nhập cuộc, Lưu Vũ ăn đến miệng cũng mỏi, mà không tài nào bắt bọn họ ngừng được.

Lưu Vũ bị cả ba bọn họ nhét cho đến bụng cũng căng, mệt phờ người ngồi uống nước trái cây. Sau khi ăn tối, thưởng thức chút hoa quả cũng không tồi, Phó Tư Siêu lại làm đầu tàu gọi đồ một lần nữa.

Lưu Vũ nhìn cả một bàn dài toàn là đồ ngọt và hoa quả, không biết định nghĩa của đàn anh về 'chút' là như thế nào nữa.

Gọi như thế vẫn là quá nhiều, Tiết Bát Nhất không do dự cốc đầu Phó Tư Siêu, "Ỷ không phải bao nên gọi lằm gọi lốn như thế này đúng không? Ăn không hết là tao tống vào mồm mày nhé?"

"Không sao mà anh, em trả được mà."

Tiết Bát Nhất ngán ngẩm lắc đầu, một bên kéo cậu qua giảng cho cậu nghe về đức tính dừng cương trước bờ vực dễ mủi lòng, thao thao bất tuyệt. Một bên kia Phó Tư Siêu xoa xoa mái tóc bị rối xù, ấm ức nói.

"Tao có phiếu giảm giá mà, không ăn hết gói lại mang về đêm quẩy tiệc."

"Phiếu giảm giá nào?"

"Là của em đưa anh Siêu đó, hàng tuồn bí mật của nhân viên thôi đấy nhá."

Lưu Vũ giật mình, nhìn thấy cậu bạn kia nháy mắt với Phó Tư Siêu, bê một cái khay toàn là đồ ngọt tới, bọn họ gọi cậu ấy là Cam Vọng Tinh.

Cam Vọng Tinh? Không phải là cái tên trong danh sách char sao!

『 Youth 』có tổng cộng mười nhân vật chính.

Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, là đủ kiểu mẫu hình ngây thơ, đáng yêu, hay cao lãnh, lạnh lùng, tới ngầu lòi, đại gia và nhiều thể loại khác. Và MC chính là người đi cua quẹo mười nhân vật này đó.

Lưu Vũ lôi đầu hệ thống ra ngoài, "Sao không phô trương banner hô hào nữa rồi? Chẳng phải mỗi lần gặp mặt đều hét to lắm mà?"

Hệ thống cực kỳ ấm ức [Là ngài ra lệnh cho tôi không được phép thông báo nữa mà, ngài bảo rằng chỉ được cộng chỉ số thôi.]

Cậu có bảo à?

Hình như hồi hôm trước có bảo thật.

Lưu Vũ mở phần nhiệm vụ ra, cốt truyện chương đầu đã chạy được hai phần ba. Có rất nhiều nhiệm vụ đã hoàn thành, đều là công cuộc cày cuốc độ hảo cảm với nhân vật mà tháng qua cậu hộc máu chạy đi chạy lại, nhưng bù lại đổi được 1400 điểm, rất sướng!

Cậu đếm đếm số nhân vật một chút, đã mở khóa được sáu, cộng thêm Cam Vọng Tinh nữa là bảy, vẫn còn ba người nữa.

Hạn hết chương còn đúng một tuần, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ cậu sẽ bị trừng phạt thật đấy.

Lưu Vũ thở dài đánh rớt giao diện, khung cảnh đang đứng im lại sôi nổi như trước. Cam Vọng Tinh nhìn về phía cậu, khẽ mỉm cười ngượng ngùng.

"Không ngờ cậu lại là bạn của mấy ảnh."

"Tôi cũng không ngờ gặp lại cậu sớm thế."

Nine một đầu chấm hỏi, "Em quen nó à?"

"Một chút á Nine, cậu ấy giúp em tìm đồ."

Lưu Vũ đưa mắt nhìn Cam Vọng Tinh, thấy cậu ấy khẽ đảo mắt, nói nhẹ như không, "Chỉ là tình cờ thôi."

Lưu Vũ gật đầu, quả thật là rất tình cờ, sao lại tình cờ tới mức để cậu gặp nhân vật được chứ, hệ thống nhỉ?

Hệ thống không rét mà run.

Cam Vọng Tinh cuối cùng bị giữ lại buôn chuyện, ngồi giữa Phó Tư Siêu và Ngô Vũ Hằng ăn một cốc kem hoa quả.

"Hình như Cam Vọng Tinh chuyển chỗ làm liên tục nhỉ? Mới nọ còn thấy ở quán nước mà."

"Trước đó còn quán trà sữa và quán kem nữa. Giờ thì là thịt nướng"

"Thật ra em không tính chuyển chỗ, nhưng mà chuyển đi rất tốt." Cam Vọng Tinh trả lời.

"Tại sao?"

"Vì đây là quán của anh Nghiêu đó."

--

Kịch trường nhỏ:

Nhiệm vụ của Lưu Vũ lúc trước:

- Cho cún ăn cùng Châu Kha Vũ, tăng độ hảo cảm.

- Chơi cầu lông với Trương Gia Nguyên, tăng độ thân thiết.

- Đi mua sắm cùng Nine, tăng độ gắn kết.

...

Nhiệm của Lưu Vũ sau này:

- Hẹn hò với Patrick, tăng độ hảo cảm.

- Nắm tay đi dạo với Lâm Mặc cả buổi chiều, tăng độ thân thiết.

- Ôm Lưu Chương ngủ, tăng độ gắn kết.

...

Lưu Vũ: ... Có phải có gì đó sai sai không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top