Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Em trai này đáng yêu quá cứuuuu!

Phòng y tế của trường rất lớn, cơ sở tiên tiến sạch đẹp, nhìn qua giống như có thể sống ở đây luôn vậy, tiếc là không có người.

À, đúng ra là có người, nhưng người ta không phải bác sĩ.

"Nay thầy ấy cũng không có ở đây sao?"

Trong phòng chỉ có một nam sinh, mặt mũi sáng sủa, vừa lúc bọn họ bước vào liền chào hỏi ngay lập tức. Lưu Vũ đoán cậu nhóc kém tuổi mình, bởi vì công nhận là nhìn chỗ nào cũng thấy đáng yêu vờ lờ.

"Vâng, các anh cần gì sao?"

"Ờm, thật ra là nhóc kia kìa." AK Lưu Chương gãi gãi đầu, chỉ tay về Lưu Vũ vẫn còn ngơ ngác đứng giữa phòng. "Nhóc ấy nghe tụi anh cãi nhau. . . mà em biết là tụi này cãi nhau thì nó bị ờm lớn tiếng. . ."

". . .Và cậu ấy còn bị ngã nữa, sau đầu u một cục á."

Mặt hai người kia thiếu điều viết mấy chữ 'cứu anh với', Patrick ngậm ngùi hiểu được nỗi đau mà Lưu Vũ đang gánh chịu, rất nhanh chóng ra dắt tay Lưu Vũ về chỗ khám.

Mà chỉ cần tay ta chạm nhau một chút thôi~ hệ thống sẽ lại nảy ra thông báo.

[Xác nhận nhân vật: Patrick Duẫn Hạo Vũ, học sinh năm nhất khoa Thanh nhạc, hiện tại có tham gia vào bên trực y tế.]

Em trai Patrick thân thiện dễ gần, chu đáo để Lưu Vũ ngồi lên ghế êm, sau khi xác định rõ cậu chỉ thấy hơi choáng đã pha cho cậu một cốc nước đường, uống xong thì lên giường ngủ một chút.

Hai kẻ gây ra sự việc đã bị cậu nhóc lùa đi rồi, trước đó vẫn còn đồng thanh xin lỗi Lưu Vũ. Lưu Vũ thấy bọn họ cũng tội quá trời, ậm ừ bảo không sao.

Giường nệm trong phòng y tế rất mềm, mặc dù Lưu Vũ đã hết choáng váng rồi, mi mắt cậu lại không nghe theo sự điều khiển mà lại díu vào nhau.

Nôm na là Lưu Vũ dính giường liền ngủ, xung quanh cũng yên tĩnh, cậu cứ thế ngủ một mạch mấy tiếng đồng hồ.

Lúc tỉnh lại đã quá bảy giờ tối, Lưu Vũ mơ màng ngồi dậy dụi dụi mắt, còn đang chưa biết mình ở chỗ nào đã bị giọng nói của Patrick làm cho bừng tỉnh.

"A, anh dậy rồi. Còn khó chịu không ạ?"

Việc đầu tiên Lưu Vũ làm sau khi nghe thấy là ngay lập tức quay mặt qua cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài một mảnh tối đen, quay qua lại thấy đàn em tươi cười nhìn mình, trong một phút Lưu Vũ thấy ngượng gần chết.

Mầm non tốt của đất nước giờ này đã ăn cơm rồi học bài, mầm non này lại còn ngồi trông mình ngủ, nhìn là biết chưa có gì bỏ bụng. Đã đói rồi lại còn ngoan ngoãn hỏi thăm mình, TwT bé ơi anh có thể ơm ơm em cái được không?

Lưu Vũ là một người bên ngoài thể hiện thật nội hàm, bên trong phun tào đủ thứ. Cậu có thể trơ trơ cái nụ cười không hề giả trân trên khóe miệng, nhẹ nhàng đáp lại, trong lòng bắn đạn mạc gào rú đáng yêu quá.

"Anh không sao rồi, phiền em quá."

"Không có gì ạ, việc em phải làm thôi."

Lưu Vũ bước xuống dưới giường, soạn sẵn kịch bản mời em trai này đi ăn tối một cách ngầu lòi, cuối cùng do ngủ lâu quá chân tê, bước một bước đã ngã. Mà cậu chuẩn bị tiếp đất trong sự cuê độ của bản thân, Patrick đã nhanh nhẹn đỡ được Lưu Vũ, ôm lấy cậu.

[Đúng rùi đúng rùi thân chủ 100 điểm, ngượng ngùng chạm mắt nhau đi go go go go!]

Lưu Vũ đang dạt dào tình cảm (cuê độ) ngước lên nhìn Patrick, bị cái ô chat phá bĩnh kia mà tụt hứng. Hình như cậu chưa biết cái hệ thống này nó lắm mồm đến zậy luôn?

Lưu Vũ cứng ngắc đứng dậy trong cái tư thế bị ôm ngang eo lần thứ hai trong vòng có nửa ngày, cảm thấy mặt mũi hai mươi mấy năm sống trên đời bị mất sạch. Mà bạn nhỏ Patrick không hề cảm giác chỗ nào sai sai, lại dùng cái giọng săn sóc hỏi han cậu.

Được gòy, tuy thể lực yếu, nhưng Lưu Vũ chưa phế tới mức ngủ lâu một xíu sẽ tê chân ngã đến gãy xương.

Bọn họ thu dọn đồ đạc, tắt đèn ra bên ngoài. Tới khúc rẽ Patrick mỉm cười chào cậu, đi về bên trái. Còn chưa đi được một bước đã bị Lưu Vũ dùng tay níu lấy vạt áo.

Lưu Vũ thề! Cái kiểu ngượng ngùng níu kéo người ta như này lần đầu tiên cậu làm đấy, có khác gì mấy em gái đáng yêu tính rủ crush đi ăn đâu?

Nhưng sự tội lỗi dâng trào lấn át sự ngượng ngùng, Lưu Vũ dùng giọng nói bình thường nhất của bản thân, liều chết mà cất lời.

"Ừm ừm ừm, thì bây giờ cũng tối rồi nên nên anh muốn mời em đi ăn một bữa được không? Để cảm ơn vì đã trông anh trong lúc anh ngủ. . ."

Lưu Vũ dừng một chút, cảm thấy hình như vẫn nên dùng tên để bày tỏ, vừa ngẩng đầu với đôi mắt lóng lánh vừa gọi.

". . .Patrick?"

". . ."

Mặt bạn nhỏ Patrick không hiểu sao tự dưng đỏ bừng, khiến cậu nhóc ngượng đến nỗi quay qua một chỗ khác trong sự hoang mang của Lưu Vũ.

'Sa-sao vậy? Không thể sao Patrick?"

Bị từ chối là tội lỗi x2 đấy trời ơi QAQ.

"Kh-không ạ, em không có ý đó. Có phiền anh không ạ?"

Mặt cậu nhóc vẫn chưa bớt đỏ xíu nào, nhưng mà đáng yêu đến nỗi Lưu Vũ muốn tan chảy luôn á TwT, không khác gì mấy bé thỏ cưng cưng zậy.

"Đi thôi? Tới nhà ăn nào."

Lưu Vũ là người thích những thứ đáng yêu, ăn cơm với một bạn nhỏ đáng yêu khiến cậu càng thích.

Ây, muốn nhéo má nựng nựng ẻm thiệt chứ.

Lưu Vũ không biết là em trai đáng yêu của cậu còn có ý định nhéo má cậu trước khi cậu nghĩ sẽ nhéo má em ấy trước.

Bởi vì Lưu Tiểu Vũ không xác định được bản thân mình lúc ăn sẽ phồng má như hamster, cũng không xác định được môi châu dính nước sẽ càng lóng la lóng lánh. Mé, thử hỏi cái người đối diện bạn cứ phồng phồng cái má trắng mềm lên, nhìn chẳng muốn nhào vào cắn vội.

Huống hồ là bạn nhỏ Patrick ngây thơ.

Lần đầu tiên thấy có một bữa ăn mà cả hai đều muốn nựng người còn lại

Bọn họ dùng bữa tối trong nhà ăn của trường, trò chuyện linh tinh mấy thứ khác.

"Em đoán là anh sẽ được bên phía trường hỏi về việc chuyển vào ký túc xá đấy, sau đó tuần sau sẽ có đợt tập huấn quân sự cho cả bốn năm luôn ạ."

"Anh vẫn chưa thấy thông báo của cả hai luôn, cảm ơn bạn nhỏ đã cho anh biết ha? Anh nghĩ mình sẽ làm cả hai cái luôn."

"Ký túc xá trường mình tốt lắm, cũng rất vui luôn, nếu anh được xếp vào phòng em thì càng vui luôn~"

"Phòng em còn trống sao?"

"Dạ, trống một giường á. Với lại phòng em cũng sôi nổi lắm, dám cá anh sẽ thích thôi. Mới hôm nọ nhé tụi em còn làm. . ."

Patrick rất vui vẻ kể cho Lưu Vũ mấy chuyện vui ở phòng ẻm, Lưu Vũ sẽ hùa theo cười cùng em ấy. Bọn họ êm đềm trôi qua bữa ăn tối, trước lúc chia tay, Lưu Vũ có cảm giác bản thân rất rất rất muốn kết bạn với Patrick, chưa chi đã gạ người ta add wechat.

"Tên của anh là Lưu Vũ, năm hai khoa Múa dân tộc. Nếu muốn có thể đến tìm anh ha?"













dạo gần đây thích viết mấy thứ đáng yêu quá trời 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top