Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tỉ lệ 0,0001 chết tiệt

Chói.

Đấy là cảm giác đầu tiên Lưu Vũ nhận được sau khi tỉnh dậy. Ánh nắng gay gắt từ cái rèm không được kéo ngay ngắn đổ tràn xuống cái bàn gỗ màu nâu, hắt sang cả chỗ cậu đang nằm, khiến cậu không thể làm gì ngoài việc lê thân mình thức dậy. Một căn phòng lạ lẫm, lạ đến nỗi mà Lưu Vũ chỉ vừa đứng lên mặt đất đã suýt dẫm vào dép lê mà té ngã.

Lưu Vũ ngồi trên thảm trải phòng bằng lông trắng muốt, ngái ngủ xoa xoa mái tóc nâu rối bù, mí mắt nặng đến mức có thể dính vào nhau ngay lập tức. Cậu thật sự không thể làm gì ngoài việc tự vỗ vỗ mặt đến đỏ bừng cả lên, lê lết vào phòng tắm rửa mặt.

Buổi sáng luôn làm con người ta chậm chạp - hoặc là bởi vì Lưu Vũ đã quen với việc cứ thức dậy sẽ có một đống máy móc vây quanh đánh răng rửa mặt chải đầu cho mình rồi, giờ tự làm thấy mình sắp thoái hóa tới nơi.

Ồ không không, đừng có nghĩ là Lưu Vũ lười biếng nhé, ở nơi cậu sống ai mà chẳng thế.

Ở thế kỷ XXIII, nhân loại phát triển đến một nền văn minh mới.

Trái đất được bao quanh bằng những công nghệ cao cấp, với tòa nhà cao qua cả tầng mây, hay là ô tô cũng biến thành dạng bay trên trời và không xả khói, cộng với những tuyến đường cũng lơ lửng trong không khí. Bởi vì là thế kỷ của khoa học, con người phụ thuộc vào những phát minh một cách triệt để, lấy ví dụ như một buổi sáng sẽ có 'người' phục vụ mình từ chân tơ kẽ tóc, trau chuốt cho cả một ngày.

Cái nào cũng có cả mặt lợi và mặt hại, tỉ như bây giờ, Lưu Vũ không biết dùng chảo rán. Cậu lục được trong tủ lạnh được bánh chiên và gà nướng, nhưng cái nào cũng lạnh ngắt sau một đêm ngủ trong hơi mát. Lưu Vũ muốn chiên bánh, cơ mà cậu có biết bật bếp lên đâu.

Cuối cùng Lưu Vũ bỏ cuộc, định bụng sẽ tìm điện thoại để tra cứu, ủ rũ ngồi trên bàn ăn xúc từng thìa ngũ cốc.

Thật ra không có chuyện cậu bỗng dưng trở về với thời kỳ của hai trăm năm trước, mà tất cả, đều do AI* trước mặt cậu.

*AI: Artificial Intelligence - Trí Tuệ Nhân Tạo, là trí tuệ do con người lập trình tạo nên với mục đích giúp máy tính có thể tự động hóa các hành vi như một con người.

Mọi chuyện bắt đầu khi Lưu Vũ vẫn sống sờ sờ ở thế giới tương lai, nhàn nhã ngồi xe hơi đến một cuộc dự thảo về vấn đề đời sống con người. Nhưng lúc dừng chân đợi đèn đỏ ở phố 3E, một tiếng 'rầm' chấn động vang lên, kéo theo cả tiếng hét của người qua đường. Chiếc xe của cậu bị một chiếc xe khác đâm sầm vào, mất đà văng lên vỉa hè, cán đổ một cây cổ thụ.

Phải nói là khả năng xảy ra tai nạn ở thế giới bấy giờ vô cùng thấp, nếu không muốn nói là gần như bằng con số không. Hệ thống quản lý lộ trình cho từng chiếc xe đều vô cùng nghiêm ngặt, cho dù có đang say rượu lái xe, bạn vẫn có thể về nhà mà không sứt mẻ. Mấy vụ lỗi hệ thống xảy ra chỉ có trong bảy tám năm một lần, dẫu sao là hệ thống cấp cao của nhà nước, muốn vượt tường lửa đâu có dễ ăn thế.

Chả hiểu sao nay xui thế nào, Lưu Vũ dẫm trúng cái tỉ lệ '0,0001' đấy.

Chiếc xe bị lỗi kia liên tiếp chặn ngang thân cây đang đè lên, tài xế vốn đang thoi thóp cuối cùng không thể qua khỏi trước khi xe cấp cứu đến, còn lại một mình Lưu Vũ ở ghế sau cũng trong tình trạng nguy hiểm, thậm chí còn chưa vào bệnh viện, Lưu Vũ cũng biết cơ hội sống sót của cậu vô cùng thấp. Xe cảnh sát và cứu thương kêu vang trời, thứ duy nhất cậu nhìn thấy trước khi được đưa lên cáng đó là quảng cáo đang phát về cái game đang thịnh hành, ánh đèn lập lòe trên biển hiệu của phố lớn.

Sau đó cậu mất đi ý thức, lúc tỉnh lại, bản thân đã trôi dạt đến cái không gian đen kịt này.

Lưu Vũ biết về cái này, là trạng thái của bản thân đã chìm vào trong ngủ say không tỉnh, tóm gọn thì là trạng thái người thực vật. Với số thương vong cậu hứng chịu, chưa chết ngắc là còn may, hơn nữa thành người thực vật thật sự không đáng sợ lắm. Đây là thế giới của tương lai, nơi con người đang ngủ say - ý thức vẫn có thể theo chỉ dẫn của hệ thống cao cấp mà tận hưởng một cuộc sống.

Chính là kiểu ở thế giới thực bản thân không thể tỉnh lại, chi bằng ở trong thế giới nội tâm nhảy múa đợi ngày mở mắt.

Dù sao thì so với cách vận hành xã hội chán ngán, công nghệ là thứ không thể nghi ngờ. Lưu Vũ đoán bây giờ có lẽ cậu đang ở bệnh viện thành phố, với một đống dây nhợ máy móc cắm vào người và duy trì oxi bằng máy thở, cộng với bản báo cáo kết quả hiển thị trạng thái vô cùng tệ.

Bảng điện tử màu lam hiện lên trước mắt, Lưu Vũ dùng ngón tay ký chữ ký vào ô chấp nhận sống trong thế giới ảo. 'Ting' một tiếng, hệ thống trước đấy chỉ có mỗi mấy dòng chữ khô khan lại báo đèn đỏ, ngay sau đó, cái tên AI đứng trước mặt cậu bấy giờ xuất hiện.

AI có dạng giống con người bình thường, là một chàng trai có mái tóc vàng rực rỡ, cùng đôi mắt xanh ngọc cong cong cười. Dung mạo chàng trai ưa nhìn - nếu không muốn nói là đẹp, bộ vest đen chỉn chu trên người, mang năng lượng ấm áp bình yên đến người đối diện. Giọng nói lại không phải máy móc như google, ngược lại vừa trầm vừa dễ nghe.

[Xin chào quý khách, tôi là AI số hiệu N7630. Hệ thống của chúng tôi tạm thời đang gặp sự cố không thể xử lý nhanh chóng, quý khách sẽ không thể chọn thế giới ngài muốn. Thời gian có hạn, xin vui lòng vào thế giới quý khách chúng tôi đã phân cho ngài. Chúc quý khách trong quá trình trải nghiệm có thể đạt được mong muốn về một cuộc sống mới. Tạm biệt.]

Và thế là, Lưu Vũ bàng hoàng rơi vào một cánh cửa thời không.

Với hiện tại, Lưu Vũ tức đến nghiến răng khi gọi hắn ta ra, vừa thổn thức cho số phận bi thảm của mình vừa điên cuồng nghĩ xem nay bước chân nào ra khỏi nhà.

Có ai gặp lỗi hệ thống rồi bị tai nạn xui xẻo như cậu không? Bị tai nạn xong gặp lỗi hệ thống tiếp luôn? Không thể chọn nơi để sinh sống, càng không chọn được thiết lập? Vứt vào chốn khỉ ho cò gáy không phải là thở được một giây đã ngỏm hả?

Frane Selak* cũng không có xui xẻo theo kiểu trúng số liên tiếp như thế này!

*Frane Selak: người đàn ông 'xui xẻo' nhất hành tinh với 7 lần suýt rơi vào cõi chết, trong sinh nhật lần thứ 74 tuổi của mình, ông đã trúng vé số 800.000 Euro.

Lưu Vũ thật sự rất chán ghét thế giới tương lai, cái kiểu áp đặt người dân khiến cậu không thể chịu nổi. Thế nhưng ít nhất hệ thống còn có thái độ hòa nhã với người dân bình thường, chứ có như ma quỷ đứng trước mặt cậu đâu, đùng đùng bỏ người ta.

Không phải Lưu Vũ có thành kiến hay gì, chẳng qua là cậu đã bắt đầu muốn mở ra một thế giới mới cho bản thân, chọn một sơn cốc yên bình an nhã làm công tử tiêu dao giữa sương khói lập lờ. Ai dè cái gì cũng không thấy, lúc hệ thống vứt lại đúng một câu rồi bản thân bị cuốn đi, trong một giây Lưu Vũ còn tưởng mình sẽ bị ném vào thế giới nào đấy toàn hổ báo hoang dã - cái này được chứng thực trên báo rồi đấy, có người xui xẻo do gặp lỗi mà chết mất xác luôn. Khoảnh khắc đấy Lưu Vũ sợ tí thì chết tâm, mà chết tâm rồi ở thế giới thực cũng sẽ chết.

Tuy là bây giờ cậu vẫn sống sờ sờ ở nơi yên bình, nhưng chưa một ai xác nhận được với cậu cả. Nếu như chỗ này có quân cướp bóc khủng bố thì sao? Ngỏm tập hai hả.

Thứ lỗi cho đầu óc phong phú, nhưng trường hợp này đứa nào chả sợ muốn té khói.

Hệ thống có vẻ cũng biết lỗi sai của bản thân, nó cúi đầu nghe nội tâm Lưu Vũ liên tiếp vạch ra bao nhiêu trường hợp không ai ngờ đến, oan mà không dám nói.

Lưu Vũ cuối cùng cũng hạ hỏa, cậu không giận được quá lâu, huống hồ cậu cũng xác định được mình đã xuyên vào game. Nước trà mát dịu rửa trôi cái nóng nơi cổ họng, Lưu Vũ thở dài một tiếng, bắt đầu nói chuyện.

"Hệ thống, trình bày đi. Chỗ nào đây?"

[Khu chung cư C của phố Hồng Diễn, quý khách đã thành công xác nhận xuyên vào thế giới của game Youth.]

Youth - nói chính xác chính là một phần mềm ảo được lập trình bởi công ty CZY của Đế quốc phía Đông, phát hành từ ngày 17/2/232X. Tên cũng như game, 'Thanh xuân' là khoảng thời gian con người chìm đắm trong những ước mơ tươi sáng và đẹp đẽ nhất, cùng với những trải nghiệm tuyệt vời của tuổi trẻ. Một trong số đó chính là - tình yêu.

Youth được tạo nên với mục đích dành cho player trải nghiệm lại thời điểm niên thiếu, player sẽ nhập vai vào MC (Main Character) chuyển trường, mở khóa những Route để tiếp cận và làm thân với những bạn học xung quanh, theo đó tìm được tình yêu chân thật nhất của đời mình.

Nói tóm lại, tag của con game này là 'otome game'*.

*Otome game: 1 dạng game visual novel – tiểu thuyết hình ảnh, hướng tới phái nữ mà trong đó người chơi sẽ có thể nhập vai để xây dựng mối quan hệ thân thiết với nhân vật mặc định của game.

Cái game Youth này nói trắng ra theo ý hiểu của Lưu Vũ - chính xác là kiểu bạn học mới đi tán trai cả trường, tán cả một đàn cuối cùng về với một người.

Hay thật, Lưu Vũ vò đầu, lại bắt đầu thương tiếc cho số phận của bản thân.

Vì cái gì mà Lưu Vũ - trai thẳng bao năm lại dẫm trúng hố bom này? Tại sao không phải cái khác?

Lưu Vũ bắt đầu thấy ít ra vứt vào bầy sói hay động hổ vẫn còn may mắn lắm.

"Mấy người . . . nhầm giới tính của tôi hả?"

[Không hề, sơ yếu lý lịch của quý khách chúng tôi rõ ràng lắm.]

Lưu Vũ chết tâm.

Hệ thống nhìn cũng không nổi, ai chẳng thương tiếc người đẹp buồn bã, huống hồ Lưu Vũ còn đẹp phát sợ. Nó không nhịn được lại an ủi.

[Quý khách đừng lo lắng quá, nếu trong thời gian sửa chữa có thể phục hồi nhanh chóng, chúng tôi vẫn có thể đưa quý khách đến thế giới khác. Chúng tôi cũng hết cách mới đưa ngài vào đây, ngài cũng biết ý thức ở chỗ 'vô tận' lâu rất dễ bị ảnh hưởng mà.]

Nếu ý thức đi lạc quá thời gian quy định có thể bị nuốt mất, trẻ con cũng được học từ lúc nghe hiểu rồi.

Nhưng cái chính mà Lưu Vũ chú ý đến chính là Có! Thể! Chuyển! Đi!

Chính là vẫn còn hy vọng đấy!

Tâm trí lại hứng khởi bừng bừng, Lưu Vũ nghĩ bụng, cũng không hẳn tệ lắm.

AI vốn thông minh hơn người, hệ thống nhanh nhạy nhận ra cảm xúc của thân chủ đã ra khỏi ngưỡng giận dữ, lại bắt đầu công cuộc mời chào của một nhân viên công ty.

[Quý khách muốn ký gói dịch vụ không? Đảm bảo đem đến trải nghiệm chân thật nhất. Hơn hết nữa chúng tôi còn . . .]

"Ngừng, tôi chưa muốn ngã hố tiếp đâu."

Khách hàng là thượng đế, chạy không đủ KPI là ông chủ mắng ngập đầu. Hệ thống cũng bị ăn mắng chớ bộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top