Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được câu trả lời của Lưu Vũ, Lưu Chương mới yên tâm.

Khi đột nhiên tới đây và tiếp nhận những ký ức không thuộc về mình, anh có chút khủng hoảng. Trong trí nhớ, anh và bốn tên đồng đội ngốc bên cạnh này không hiểu sao lại cùng theo đuổi một cô gái, hơn nữa anh còn buông lời không hay với Tiểu Vũ. Chuyện này thật đáng sợ!

Sở dĩ Lưu Chương cảm thấy Lưu Vũ trước mặt là thật chính bởi điệu múa ban nãy. Đó là lần đầu tiên anh rung động trước Lưu Vũ.

"Cho ta bóng đêm cháy bỏng nhất, cho ta ánh mắt lạnh như băng" Thiếu niên trên sân khấu cầm micro và hé môi hát, chất giọng đặc trưng vang vọng khắp phòng thu.

"Cho ta sự nhẫn nhịn mà không cam chịu, cho ta sự luyện tập tới lô hỏa thuần thanh"

Lưu Chương dưới khán đài nhìn chằm chằm Lưu Vũ, anh vốn cảm thấy bài hát này siêu ngầu, mặc dù có nhiều người không cho là vậy.

"Cho ta sự khổ luyện tương xứng với dã tâm của mình. Liễu diệp đao, dưới búa nặng ngàn cân mới đúc ra một thanh đao nhẹ"

"Một thân máu xương, tựa sắt"

"Ta khát khao ta kiên cường ta liều lĩnh một phen, sống cuộc đời không hao mòn không rỉ sắt"

"Chiến đấu giữa chốn hoang vu, ngày đêm không ngưng nghỉ"

"Tiến về phía trước giữa phong ba, ta sinh ra như lưỡi đao chém đứt mọi chông gai"

Kết cục nào mới xứng đáng với đường đi gian khổ của thiếu niên? Lưu Chương không biết, nhưng khi nốt cao cuối cùng cất lên, anh là người đầu tiên vỗ tay tán thưởng. Theo đó, một loạt tràng pháo tay vang dội dâng lên khắp trường quay, Hạ Lăng Hi và Đông Diệu ở phía trên trông như thể muốn vỗ rụng cả hai tay vậy.

[Cứu mạng cứu mạng cứu mạng, điệu múa trước khiến tôi cảm thấy cậu ấy là một bông hoa mỏng manh, bài hát này lại khiến tôi cảm thấy cậu ấy là một thanh đao sắc bén đã được tôi luyện mài giũa cả trăm ngàn lần.]

[Một giây trước tôi còn tự tin chào vợ, một giây sau đã trực tiếp gào lên chồng ơi lấy chị đi!!!]

[Tôi sẽ rất buồn nếu bất kỳ ai không cẩn thận lắng nghe cậu ấy hát chay.]

[Bài này khó hát thật đó, tone siêu cao!]

[Cười chết mất, óc của tôi xuýt thì bay luôn.]

[Tôi đã dựng xong một bộ phim rồi đó.]

Sắc mặt Trương Gia Nguyên thay đổi liên tục.

Tức chết đi mất, người này thế mà lại hát hay như vậy, có thể ám sát không?

Uno Santa nhìn người trên sân khấu, điệu múa kia dường như tồn tại ở một nơi sâu thẳm trong ký ức của hắn, nhưng hắn không biết đã từng thấy nó ở đâu.

Sau ngày đó hắn và Lưu Vũ không còn liên quan gì tới nhau, nghĩ đến Lưu Vũ vì muốn lấy tài nguyên cho Châu Kha Vũ mà bò giường mình, Uno Santa không hiểu sao lại có chút ghen tỵ.

"Chỉ vậy sao? Rất bình thường mà."

Một giọng nói khó chịu vang lên, ánh mắt của người đàn ông tràn đầy vẻ khinh thường. Hắn khoanh tay trước ngựa và dựa lưng vào ghế, nếu không phải đang ở trước máy quay, hai chân của hắn chắc cũng gác hẳn lên bàn rồi.

Bởi vì lần trước tiếp xúc, Uno Santa và Châu Kha Vũ không muốn nhắm vào Lưu Vũ, nhưng bọn họ cũng sẽ không ra mặt vì anh. Về phần Trương Gia Nguyên, hắn vì Lãnh Tử Yên nên cũng không tiện làm khó Lưu Vũ. Vì vậy sau khi Cao Khanh Trần lên tiếng, cả ba người này đều chọn cách im lặng.

Thực sự bình thường sao? Không phải, chỉ là bọn họ không muốn nói lời công bằng thôi.

[Bình thường sao? Tôi thấy rất hay mà...]

[Có thể vì không có nhạc nền?]

[Nhưng hoàng tử Esports thực sự biết nghe nhạc hả?]

[Không hiểu được luôn, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy đội hình giám khảo này chả ra sao rồi, những người thực sự giúp được các học viên chắc chỉ có Lưu Chương và Trương Gia Nguyên thôi.]

[Đừng nói nữa, cẩn thận fan của hoàng tử Esports xông ra cắn bác đó.]

[Tại sao không có giám khảo nào lên tiếng bênh vực Lưu Vũ, bọn họ đều cho là bình thường sao? Nếu vậy thì tôi thực sự phải tự xem lại mình rồi.]

Lưu Chương có chút kinh ngạc, không ngờ người đầu tiên bới móc Lưu Vũ lại là Cao Khanh Trần. Trong thế giới thực quan hệ của hai người tốt như vậy, sao ở đây lại...

"Có lẽ do thẩm mỹ của mỗi người khác nhau đi. Lưu Vũ, tôi thấy bài hát của cậu rất hay, nếu có cơ hội... tôi sẽ cho cậu nghe thử demo của mình."

Nếu lúc đầu Lưu Vũ còn chưa chắc chắn người trước mắt là thật thì bây giờ anh hoàn toàn có thể xác định đây chính là Lưu Chương luôn cầm theo demo truy đuổi mọi người.

"Cảm ơn anh."

Hai người nhìn nhau, nở nụ cười mà người khác không thể hiểu nổi.

Nam Phong Mặc Hàn cũng không hiểu, nụ cười đó rất chân thực, còn chân thực hơn khi ở cùng bọn họ, giống như... gặp lại một người bạn tốt nhiều năm xa cách. Nhưng anh ta cũng biết, Lưu Vũ và Lưu Chương không tính là bạn, hai ngày trước bọn họ vẫn ở trong trạng thái chạm vào là nổ.

Cao Khanh Trần còn muốn mở miệng trào phúng nhưng đã bị Châu Kha Vũ cắt ngang, bọn họ bắt đầu phần cho điểm Lưu Vũ.

Châu Kha Vũ, Uno Santa và Lưu Chương cho điểm A, Trương Gia Nguyên cho B còn mảnh giấy của Cao Khanh Trần thì viết F.

Lưu Chương trầm mặt lại, anh cảm thấy thế giới này không có ác ý gì với Lưu Vũ nhưng hai tên đồng đội hàng giả thì hơi quá mức rồi.

"Ôi chao, mấy người cho điểm cậu ta cao thật đó, lấy trung bình đi, lớp C."

Cao Khanh Trần không ngờ rằng ba người này lại cho Lưu Vũ điểm cao như vậy, nhưng hắn không quan tâm họ đánh giá cao đến mức nào, hắn chỉ muốn Lưu Vũ mau chóng rời khỏi chương trình thôi.

"... Cậu điên à?" Lưu Chương không nhịn được mắng.

Người này là có hiểu lầm với Lưu Vũ hay có hiểu lầm với hạng C?

"Nếu xếp Lưu Vũ vào lớp C thì khán giả chắc chắn sẽ có ý kiến, màn biểu diễn của cậu ấy xứng đáng vào lớp A." Uno Santa ở một bên nói.

Sau khi loại bỏ hiểu lầm, hắn cũng có thể xử sự công bằng.

"Các người cứ để cậu ta vào lớp A, tôi sẽ không làm giáo khảo nữa. Các người cho rằng tổ sản xuất sẽ giữ một thực tập sinh vô danh hay chọn giữ tôi?" Cao Khanh Trần nói rồi nhìn Lưu Vũ bằng ánh mắt không mấy thân thiện.

Hắn ghét nhất sự lừa dối và Lưu Vũ là một kẻ nói dối thành tật.

Ban giám khảo mãi chưa đưa ra kết quả đánh giá, các học viên phía sau đã bắt đầu khe khẽ thảo luận. Không có gì phải bàn cãi nữa, trong mắt họ, Lưu Vũ xứng đáng đạt hạng A.

"Cao Khanh Trần, đây là chương trình phát sóng trực tiếp, cậu cảm thấy tất cả khán giả sẽ ủng hộ cậu sao? Hơn nữa, cậu nghĩ rằng tổ sản xuất muốn cậu hay tôi ở lại hơn?"

Lời vừa nói ra, mấy người đều vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu Chương. Bọn họ không ngờ rằng Lưu Chương sẽ đứng ra bảo vệ Lưu Vũ tới mức này.

[Sao lại chậm như vậy? Không phải rõ rành rành là lớp A hả?]

[Nói thật đó, nếu không phải là lớp A, tôi sẽ gặm bàn phím.]

[Mọi người có cảm thấy bầu không khí không ổn không? Như kiểu... Cao Khanh Trần và Lưu Chương sắp lao vào đấm nhau tới nơi rồi.]

[+1]

Cao Khanh Trần cuối cùng cũng phải thỏa hiệp. Hắn thật ra không sợ Lưu Chương, nguyên nhân chủ yếu là vì đang phát sóng trực tiếp, nếu không thì hắn đã lập tức rời đi rồi.

Cao Khanh Trần dữ tợn lườm Lưu Chương, người đứng đầu sổ đen của hắn là Lưu Vũ, hiện tại Lưu Chương vinh hạnh chiếm được vị trí thứ hai.

Lưu Vũ cảm thấy mình đã đứng lâu tới nỗi mỏi nhừ cả người thì mấy tên kia mới quyết định xong.

"Lưu Vũ, xếp hạng cuối cùng của cậu là lớp A!"

Nghe Châu Kha Vũ nói, Lưu Vũ hơi gật đầu cười rồi bước xuống sân khấu.

Ban đầu anh cũng không nghĩ mình sẽ vào được lớp A bởi vì năm người này quá căm ghét anh. Kết quả hiện tại chắc hẳn không thể thiếu trận chiến tranh miệng lưỡi của Lưu Chương.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Lưu Chương vẫn luôn hướng về anh.

"Thật quá tuyệt vời!"

Khi Lưu Vũ quay lại chỗ ngồi của mình, mọi người xung quanh đều tới chia vui cùng anh, ngay cả Giang Thần Vũ ở phía sau cũng thấp giọng nói câu chúc mừng, còn nhân tiện khen anh biểu diễn rất tốt.

"Cảm ơn, cậu cũng rất giỏi." Lưu Vũ đáp lại.

Giang Thần Vũ không nói gì thêm mà chỉ gật đầu, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện lỗ tai của cậu ta hơi đỏ lên.

Qua hai tiết mục nữa, tổ sản xuất thông báo tạm dừng ghi hình.

Lưu Chương đứng dậy nhìn về phía Lưu Vũ, sau khi ánh mắt chạm nhau, cả hai đều gật đầu.

[??? Con gái tôi và Lưu Chương lão sư giao tiếp bằng mắt???]

[Bây giờ đã muốn cho Tiểu Vũ xem demo rồi đấy à? Lưu Chương lão sư gấp gáp quá đó.]

[Hiuhiu, tắt máy quay rồi.]

Tổ sản xuất không phát sóng trực tiếp vào thời gian nghỉ ngơi.

Lưu Vũ trở lại phòng thay đồ, còn chưa ngồi nóng mông thì Lưu Chương đã bước vào.

"AK!" Hán phục xanh nhạt phấp phới tung bay, thiếu niên chạy tới như một cơn gió.

Lưu Chương hiếm khi có cơ hội ôm hẳn Lưu Vũ lên thế này. Anh cảm nhận sức nặng truyền đến từ trên cổ, giữ lấy eo Lưu Vũ xoay vài vòng giống như lần đó Trương Gia Nguyên từng làm. Anh đã sớm muốn làm vậy, tiếc là có quá ít cơ hội.

Khi xoay tròn, tà váy xinh đẹp như một đóa hoa nở rộ.

"Lưu Chương, cuối cùng em cũng không cô độc nữa." Lưu Vũ nói.

Một mình đến thế giới xa lạ đương nhiên sẽ sợ hãi, nhưng anh không thể biểu lộ nó. Bây giờ Lưu Chương đã xuất hiện bầu bạn bên anh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top