Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng là dai như keo da chó! Tại sao tôi đi đến đâu cậu cũng có thể theo đuôi được thế hả?"

Nghe Lưu Chương nói xong, Lưu Vũ mặt đầy bất lực.

Rõ là đẹp trai mà sao nói chuyện lại khó nghe vậy chứ?

"Ánh mắt của cậu là có ý gì hả? Tôi thấy phiền nhất với loại người không có gì ngoài nhan sắc như cậu đó." Lưu Chương bị ánh mắt như nhìn tên ngốc của Lưu Vũ làm cho nổi hết cả da gà.

Tại sao hắn lại nhất thời cảm thấy yếu thế trước tên này? Không khoa học chút nào!

"Cảm ơn anh đã khen tôi đẹp. Tôi đến đây để chuẩn bị cho chương trình sắp tham gia, không phải vì bám đuôi anh, Tô tổng đã cho phép tôi rồi."

"Cậu đã bò được lên giường Tô Kiệt sao?"

Lời vừa dứt, cả hai đều tạm thời cứng đờ. Trong mắt Lưu Chương đầy vẻ không thể tin được, hắn không ngờ Tô Kiệt lại là loại người như thế. Vẻ mặt Lưu Vũ cũng thoáng chốc vặn vẹo, anh chỉ muốn gõ đầu Lưu Chương ra xem bên trong có cái quỷ gì.

"Tô Kiệt... là anh họ tôi."

"Anh em họ hai người thế mà lại... đây là loạn luân đó!"

Lưu Vũ lựa chọn câm miệng, anh cảm thấy đây có thể là sự trừng phạt của ông trời dành cho Lưu Chương vì anh ấy đã nói mình không thông minh lắm trong showcase đầu tiên. Không thể ngờ được là câu nói này lại ứng nghiệm trong thế giới Mary Sue.

Ánh mắt Lưu Vũ hiện lên chút thương hại.

Thật đáng thương, bé ngốc Lưu Chương thật là đáng thương!

"Lưu Chương, anh có khám sức khỏe định kỳ không vậy?"

"... Có chứ."

"Khám đầu đi, tôi khuyên thật đó."

Lưu Vũ nghĩ, có thể để Lưu Chương và Uno Santa kết bạn đi khám đầu, nói không chừng sẽ được giảm giá.

Không để ý tới Lưu Chương nữa, Lưu Vũ ngồi xuống một góc bắt đầu công việc của mình. Anh tra kiếm một hồi, rút ra kết luận thế giới này hình như không có ca khúc mà anh cần, vậy nên phải tự thân vận động viết ra.

[Cậu thật là quan tâm bọn họ, luôn lo lắng liệu não của họ có vấn đề gì không.] Lúc này, 052 thở dài cảm thán.

'... Đúng vậy, ta nghĩ mi cũng nên đi khám thử xem.'

[Cậu quan tâm tôi! Cậu thật là yêu tôi mà!]

'... Mi vui là được.'

Lưu Vũ không thèm đếm xỉa tới hệ thống có vẻ không thông minh và đồng đội giả thực sự không thông minh nữa, cho dù Lưu Chương cứ trừng mắt nhìn anh.

Lưu Vũ định dùng 'Đại Ngư' làm sân khấu ra mắt, nhưng lần này không phải phần thi thêm mà là bài múa chính.

Anh dựa vào trí nhớ để viết nhạc, lúc sắp hoàn thành thì mặt trời đã lặn.

"Bản nhạc này... có chút thú vị."

Không biết từ lúc nào, Lưu Chương đã vòng ra sau lưng Lưu Vũ. Giọng nói vang lên phía sau khiến Lưu Vũ giật mình, lập tức quay lại đấm vào vai hắn.

"... Tức giận thế cơ à?"

"... Anh làm tôi giật mình."

Lưu Chương cúi đầu nhìn xuống mắt Lưu Vũ. Tại sao trước đây hắn lại không phát hiện Lưu Vũ có đôi mắt đẹp như vậy?

"Làm phiền rồi, có phải tôi không nên đi vào không?" Nam Phong Mặc Hàn vừa mở cửa đã bắt gặp cảnh tượng hai người nhìn nhau như thể sắp hôn tới nơi.

Lưu Vũ quay đầu nhìn sang, hóa ra là nam chính mới.

"Cậu tới đây làm gì?"

Nghe thấy giọng nói của Nam Phong Mặc Hàn, Lưu Chương trong nháy mắt ngập tràn ý chí chiến đấu, giống như một con sư tử bị xâm phạm lãnh thổ.

Lưu Vũ không hiểu, hai người này có thù oán sâu đậm gì à?

"Để chuẩn bị cho chương trình sắp tham gia." Nam Phong Mặc Hàn lạnh như băng nói, trên mặt viết rõ mấy chữ 'đừng làm phiền lão tử'.

Thật tuyệt, hình tượng nam chính băng sơn đời đầu, còn vừa lúc là cái điều hòa di động!

"Hừ, cậu tham gia chương trình đó để theo đuổi Tử Yên sao? Tôi nói cho cậu biết, dù cậu là vị hôn phu của cô ấy thì tôi cũng không nhận thua đâu."

A, thì ra đây là nguyên nhân của mối thâm thù đại hận.

'Bọn mi thật đúng là không từ thủ đoạn để tác hợp Lãnh Tử Yên và Nam Phong Mặc Hàn đó nha! Thân phận nào cũng có thể bịa ra được.'

[Hơ, đây là điều chúng tôi nên làm.]

"Nam Phong Mặc Hàn, nói cho cậu biết, tôi chính là một trong số giám khảo của chương trình này, tôi nhất định sẽ tiễn cậu ra đảo khỉ."

Lưu Vũ vừa nghe Lưu Chương hung ác rống vừa gặm dưa hấu.

Quần chúng ăn dưa, từ ta bắt đầu.

'Đợi đã, dưa hấu từ đâu ra vậy?'

[Ký chủ, không cần chú ý tiểu tiết, cạp cạp cạp...]

"Tôi không thích Lãnh Tử Yên, nếu cậu thích thì có thể theo đuổi cô ấy." Nam Phong Mặc Hàn nói, trong đôi mắt xám xanh có chút khó hiểu.

Vì sao người này luôn coi anh ta như tình địch giả tưởng?

'Ta không hiểu, tại sao cùng là nhân vật chính trong truyện Mary Sue mà nam chính lại nói năng như người bình thường?'

[Ừmmm, bởi vì nữ chính là người bản địa, nam chính là người nửa đường bị chúng ta nhét vào, đương nhiên cách nói chuyện của họ sẽ hơi khác nhau.]

'Nói trắng ra là bọn mi không bắt chước nổi phong cách Mary Sue chứ gì?'

[Cậu không cần lúc nào cũng nói toẹt sự thật ra thế đâu.]

"Cái gì? Cậu thế mà lại không thích Tử Yên mềm mại đáng yêu thuần khiết thiện lương, cậu là cái thá gì mà dám không thích Tử Yên? Tử Yên mà tôi đặt ở đầu quả tim thế mà lại phải chịu sự sỉ nhục này, Nam Phong Mặc Hàn, cậu đúng là đồ khốn!"

"... Cho nên anh rốt cuộc hy vọng anh ấy thích hay không thích Lãnh Tử Yên?" Lưu Vũ không nhịn được lên tiếng hỏi, anh thấy Lưu Chương thực sự ngốc ơi là ngốc!

"Hắn chỉ cho rằng mọi người đều nên thích Lãnh Tử Yên thôi." Nam Phong Mặc Hàn nói rồi nhìn sang Lưu Vũ, anh ta cảm thấy người này không giống với lời đồn, còn rất đáng yêu.

"Đương nhiên, Tử Yên đáng yêu như vậy, xứng đáng được mọi người yêu thích."

"Ừm, anh nói đúng." Nam Phong Mặc Hàn gật đầu hưởng ứng, anh ta cảm thấy nói chuyện với tên này chính là một trải nghiệm nước đổ lá khoai.

Không biết vì sao năm người bọn họ lại thích Lãnh Tử Yên đến phát rồ như vậy.

Bản thân Lãnh Tử Yên cũng không có vấn đề gì, quả thực là một cô gái nhiều ưu điểm, thế nhưng... phong cách nói chuyện hơi quái quái, đôi mắt còn sẽ đổi màu.

"Cậu đang bận sao? Tôi có thể cùng cậu làm nhạc." Nam Phong Mặc Hàn nhìn bản nhạc bị đè dưới tay Lưu Vũ hỏi.

"Tốt quá, sắp hết thời gian rồi, tôi đang muốn tìm người giúp đỡ."

Lưu Vũ gật đầu, không khỏi cảm thán nam chính thực sự là một chàng trai nhiệt tình. Nên nói là cả nam nữ chính đều rất nhiệt tình, một người tác hợp nhân duyên, một người giúp đỡ công việc.

Nhưng cái thứ nhân duyên đó không cần tác hợp thì tốt hơn.

'Nam nữ chính thật dễ thương.'

[Đúng vậy, nên chúng ta mới phải tác hợp bọn họ đó.]

"Đợi đã, bên cạnh có một thiên tài âm nhạc mà cậu không cần, lại tìm tên này giúp đỡ sao?" Yaya cáu kỉnh online.

"Lưu Chương, tôi biết anh ghét tôi, sao dám làm phiền anh chứ?" Lưu Vũ rũ mắt, giọng điệu cài thêm một chút buồn bã đau khổ.

"Nam Phong, giúp tôi viết nhạc đi." Lưu Vũ nhìn Nam Phong Mặc Hàn, đáy mắt hiện lên vẻ cô đơn, giống như đã hạ quyết tâm thật lớn từ bỏ người trong lòng mình.

"Ừm, nhưng mà Lưu Vũ, cậu đừng buồn vì loại chuyện này. Tên ngốc Lưu Chương không đáng để cậu đau lòng, đàn ông nên nỗ lực vì sự nghiệp, đừng quá bận tâm về nhi nữ tình trường." Nam Phong Mặc Hàn khuyên nhủ, anh ta tin rằng Lưu Vũ sẽ trở thành huynh đệ tốt cùng mình phấn đấu trong tương lai.

Nam chính à, anh nói Lưu Chương là tên ngốc ngay trước mặt hắn như vậy có ổn không?

'Nam chính này nhà mi sao lại kỳ quái thế chứ?'

[Chắc là trong lúc tạo ra nam chính, chủ thần đang đọc tiểu thuyết võ hiệp?]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top