Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mắt của họ không sao, chỉ là nhìn hơi đáng sợ chút thôi."

Nhân viên y tế của chương trình không ngờ rằng còn chưa bắt đầu quay mà bọn họ đã có đất dụng võ rồi.

Vốn dĩ Nam Phong Mặc Hàn và Trương Gia Nguyên xuýt đánh nhau, may mà Lãnh Tử Yên ngăn cản được. Tuy nhiên việc này cũng kinh động hai tòa ký túc xá, kết quả là rất nhiều người kéo nhau đến phòng y tế.

Lưu Vũ đắp túi đá lên mắt, nghĩ tới bên cạnh có tên hàng giả Trương Gia Nguyên thì không thèm nói nửa lời. Đông Diệu nhìn vết ứ dần dần hiện ra quanh mắt anh, mày nhăn chặt như có thể kẹp chết mấy con ruồi.

Trương Gia Nguyên cũng lười để tâm Lưu Vũ. Hắn nhìn đôi mắt đỏ rực của Lãnh Tử Yên, lại nghĩ tới bản thân đánh người trước mặt cô, hiện tại đã biết sợ mình sẽ bị Lãnh Tử Yên ghét bỏ.

"Tử Yên... mắt của em..."

Lãnh Tử Yên muốn xem vết thương của Lưu Vũ, nhưng mấy chàng trai kia đang vây quanh anh khiến cô rất khó chui vào nên đành phải từ bỏ. Lúc này nghe được giọng nói của Trương Gia Nguyên, Lãnh Tử Yên liền trừng hắn một cái, cô không thích kiểu con trai một câu không hợp thì lập tức đánh người.

"Anh sai rồi, Tử Yên, em đừng tức giận." Trương Gia Nguyên miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại không cảm thấy mình sai. Bộ dạng đó của Lưu Vũ rõ ràng là muốn hôn Tử Yên, Tử Yên bé nhỏ của hắn vẫn quá ngốc nghếch, quá đơn thuần.

"Trương Gia Nguyên, cậu quá đáng lắm đó!" Lãnh Tử Yên nhìn Trương Gia Nguyên, đôi mắt tím xanh biến thành xanh băng, trong mắt đầy vẻ thất vọng "Ngày mai chúng ta phải ghi hình rồi, trên mặt Lưu Vũ ca có vết bầm nhất định sẽ bị dân mạng bàn tán. Tại sao cậu luôn làm mà không nghĩ tới hậu quả? Là vì bản thân cậu sẽ không phải gánh chịu hậu quả đó sao?"

Trương Gia Nguyên nghe vậy, trong lòng cũng đột ngột dâng lên chút uất ức. Hắn làm vậy không phải đều vì Lãnh Tử Yên sao? Hắn lặng lẽ tiêu hóa nỗi buồn trong lòng, lại lặng lẽ nhớ tên Lưu Vũ vào sổ tay trả thù của mình.

"Chúng ta về ký túc xá thôi."

Liễu Trần Nguyệt hạ người xuống, ngón tay mảnh khảnh chạm vào mắt phải của Lưu Vũ, nơi đó đã bắt đầu ứ xanh.

Cậu ta không nói rõ được tâm tình hiện tại của mình, chỉ là đột nhiên cảm thấy Lưu Vũ không đáng phải chịu tình cảnh như thế.

"Trần Nguyệt, em chạm vào chàng trai khác sẽ làm anh ghen đó..." Túc Thần Tinh vừa nhìn hành động của Liễu Trần Nguyệt liền cất tiếng, sau khi bị Liễu Trần Nguyệt lườm một cái thì tủi thân ngậm chặt miệng.

Hạ Lăng Hi thấy vậy, thầm nghĩ trong lòng: 'Mời về nhà xà nẹo nhau, cảm ơn.'

"Ừm."

Lưu Vũ đứng lên, nhưng một mắt nhắm một mắt mở khiến anh có chút choáng váng không nhìn rõ đường. Anh cảm thấy mình đã bị Trương Gia Nguyên đấm cho chấn động não rồi.

[Ký chủ... cái đó, nhiệm vụ...] 052 lại bắt đầu nhắc nhở.

Lưu Vũ bất lực thở dài, hiện tại anh không có tâm trạng hoàn thành nhiệm vụ, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, sau đó đợi tên hàng giả Châu Kha Vũ ném vào lớp F.

'Mi chỉ muốn ta được Trương Gia Nguyên tha lỗi thôi phải không?'

[À, đúng vậy.]

'Nếu đã không có giới hạn thời gian thì ta hoàn thành nó trong một hai năm vẫn được chứ?'

[... Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục!]

052 cũng không muốn để Lưu Vũ làm nhiệm vụ này, có thể kéo dài liền cố kéo dài vậy.

"Lưu Vũ, để anh cõng em về."

Nam Phong Mặc Hàn ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn Lưu Vũ.

Lưu Vũ tự hỏi trong lòng, đây chính là tình huynh đệ cảm động đất trời trong truyền thuyết sao?

"Làm phiền anh rồi."

Lưu Vũ cũng không từ chối, bây giờ anh thực sự có chút chóng mặt không đi nổi.

Khoảnh khắc được Nam Phong Mặc Hàn cõng lên, Lưu Vũ đột nhiên phát hiện...

Thì ra không khí trên cao trong lành đến thế! Yêu rồi yêu rồi!

Thật nhẹ. Đây là điều mà Nam Phong Mặc Hàn nghĩ khi cõng Lưu Vũ.

"Anh cẩn thận chút, đừng đánh rơi Tiểu Vũ." Đông Diệu hơi lo lắng dặn dò.

Lời nói này, ánh mắt này, điệu bộ này, rất có dáng vẻ của một người anh dâu.

"Yên tâm, sẽ không ngã đâu." Nam Phong Mặc Hàn chỉ khẽ thì thào, không biết là để đáp lại lời của Đông Diệu hay là để trấn an Lưu Vũ.

---

Đêm khuya, một chàng trai ngồi trước máy tính linh hoạt thao tác, khi thông báo chiến thắng xuất hiện trên màn hình, hắn ngả người ra sau, ngước mắt nhìn lên người đại diện đã im lặng nãy giờ.

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không tham gia chương trình đó, tôi đi làm cái quỷ gì? Dạy họ chơi game sao?"

Cao Khanh Trần bày ra vẻ mặt cạn lời, hắn thực sự không biết tại sao người đại diện lại nhận lời để hắn tham gia chương trình này, cho người ta cười vào mặt à?

"Cậu không đi thật sao?"

"Không đi."

"Quyết định rồi chứ?"

"Quyết định rồi."

"Thôi được, tôi vốn nghĩ rằng nếu Lãnh Tử Yên đã tham gia chương trình kia thì cũng nên sắp xếp cho cậu tới gần người ta, nhưng nếu cậu không cần thì thôi vậy."

Người đại diện ra vẻ tiếc nuối nói, sau đó lấy điện thoại ra như muốn gửi tin nhắn cho ai. Nhưng chỉ một giây sau, điện thoại của anh ta đã bị Cao Khanh Trần lấy mất.

Chỉ thấy Cao Khanh Trần bình tĩnh nói: "Tôi đi."

Người đại diện nhẹ nhõm gật đầu "Tôi còn một chuyện phải nói với cậu, Lưu Vũ cũng có mặt trong chương trình này."

Cao Khanh Trần nghe vậy thì nhún vai dửng dưng "Thì sao? Chỉ cần cho cậu ta điểm F để cậu ta cút sớm là được."

Lãnh Tử Yên hắn nhất định phải có được, về phần Lưu Vũ, hắn sẽ đuổi cậu ta đi thật nhanh.

---

Sân khấu ra mắt bắt đầu từ sáu giờ chiều, thứ tự xuất hiện được xác định theo thứ tự trong bảng chữ cái của tên từng người, Lưu Vũ lên sàn ngay sau Liễu Trần Nguyệt.

"A, thì ra cậu và Tiểu Trần Nguyệt nhà tôi đều có tên bắt đầu bằng chữ L, cũng coi là một loại duyên phận đó."

Ở hậu trường, Túc Thần Tinh tựa lên vai Liễu Trần Nguyệt nói với Lưu Vũ sau khi đã trang điểm xong.

Nhưng Liễu Trần Nguyệt lại đẩy anh ta ra với vẻ ghét bỏ "Đừng quấy rầy em vẽ cá voi cho cậu ấy, anh tránh xa chút đi." Rồi tiếp tục động tác đang dang dở.

Một con cá voi xanh tuyệt đẹp xuất hiện trên mặt Lưu Vũ, phủ lên vết bầm phía dưới.

"Thần Tinh, cậu thật ngốc, hai người này không chỉ có họ bắt đầu bằng chữ L mà còn có cùng cách phát âm 'liu', rõ ràng là người một nhà." Hạ Lăng Hi ở một bên nói, Túc Thần Tinh nghe xong liền bày ra bộ dáng giác ngộ lý tưởng cách mạng.

Liễu Trần Nguyệt phớt lờ hai tên ngốc kia, thật nghiêm túc vẽ mặt cho Lưu Vũ. Cá voi trên vết bầm sống động như thật kết hợp cùng Hán phục xanh nhạt khiến Lưu Vũ nhìn như giao nhân tới từ biển cả.

"Thật xinh đẹp, Tiểu Vũ, cậu thật là xinh đẹp!" Hạ Lăng Hi không nhịn được khen nức nở, Nam Phong Mặc Hàn cũng nhìn tới sững sờ.

Chàng trai tóc xám bạc đứng ở một góc khác nhìn bộ dáng của Lưu Vũ mà vô thức nuốt nước miếng, bất tri bất giác rung động.

Thời gian ghi hình cũng vừa lúc tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top