Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là khuôn mặt mà suốt bốn năm qua, cậu chưa một lần quên đi. Nó xuất hiện trong những giấc mơ của cậu, và đã được khắc sâu trong trí nhớ, như thể đang đe dọa rằng nó sẽ không bao giờ phai nhòa hay mờ đi. Đôi mắt dịu dàng, mí mắt đôi ở một bên, và thậm chí là cặp lông mày gọn gàng—tất cả đều thuộc về " thầy giáo. "

...

Wooyeon không thể tin vào hai chữ "trùng hợp". Dù có bám víu vào tia hy vọng nhỏ nhoi nhất, cậu cũng không hề mong đợi nó trở thành hiện thực. Ngay cả khả năng mờ nhạt mà cậu từng ao ước cũng đã hoàn toàn bị cậu bỏ qua chỉ vài phút trước.

Nhưng rồi cậu gặp lại thầy. Không chỉ ngoại hình, mà cả tên cũng giống nhau.

Kim Dohyun..

Ba chữ đó khiến trái tim Wooyeon đập loạn nhịp. Mái tóc mềm mại của cậu dựng đứng, và pheromone tỏa ra một cách nhẹ nhàng. Điều này không nên xảy ra (liên quan đến việc giải phóng pheromone). Nó không nằm trong tầm kiểm soát của cậu, giống như lần bộc lộ đầu tiên.

" Ừm .. "

Cậu mở miệng một cách do dự. Có quá nhiều điều cậu muốn nói—liệu cậu có nhớ thầy, có chăm chỉ học hành, giảm cân, hay cao thêm không. Có rất nhiều điều cậu muốn kể và khoe, những điều sẽ khiến thầy cười và xoa đầu cậu nếu thầy nghe thấy.

" Chuyện đó... "

Tuy nhiên, không một lời nào thoát ra. Ấn tượng dịu dàng và dáng đứng ngay ngắn, ngoại trừ việc các đường nét trên khuôn mặt đã trở nên mạnh mẽ hơn, thì không có sự thay đổi đáng kể nào so với trước đây, khiến cậu cảm thấy lạc lõng. Wooyeon hỏi với giọng gần như không thể nghe thấy, đôi môi khẽ run rẩy.

" Anh có phải là alpha không ạ? "

Cậu cảm nhận được pheromone. Và không còn nghi ngờ gì nữa, nó mang một sự hiện diện mạnh mẽ mà chỉ có thể thuộc về một alpha. Một mùi hương nhẹ nhàng và mát mẻ, nhưng dù sao, đó vẫn là pheromone. Thuốc lá hay nước hoa không thể bắt chước được mùi hương của một alpha thực thụ.

" Phải. "

Câu trả lời vang lên một cách hờ hững. Dohyun, với gương mặt không cảm xúc, chậm rãi chớp mắt nhìn Wooyeon. Trong ánh mắt khô khốc và pha lẫn ấy, không có dấu hiệu của sự nhận ra.

" Alpha sao.. "

Nghe thấy những lời đó, Wooyeon lập tức quay lưng lại. Cậu cắn môi và bước đi từng bước chắc chắn, một sau một. Mỗi bước đi xa, một cảm xúc xoáy lên như cơn lốc.

~~

" Thầy ơi, thầy là alpha ạ ? "

Cậu đã chắc chắn hỏi điều đó. Lời xác nhận cuối cùng đó là nguồn gốc của tất cả những cảm xúc mà Wooyeon đang cảm thấy. Nếu câu trả lời khác đi một chút vào thời điểm đó, có lẽ Wooyeon đã không mở lòng cho đến tận bây giờ, bốn năm sau.

" Sao thế, trông thầy giống alpha lắm sao ? "

Alpha ư?

Cậu không chắc mình đã trải qua vài tuần qua trong trạng thái như thế nào. Khi cậu tỉnh táo lại, học kỳ đã bắt đầu, và lịch đăng ký khóa học của cậu hoàn toàn là một thảm họa. Việc chọn những môn học xa lạ với các đàn anh và một chuyên ngành cậu không hiểu đủ để Wooyeon quyết định bỏ học. Đó không phải là chuyện đùa; cậu đã đến văn phòng khoa hơn mười lần chỉ trong bốn ngày đầu tiên của học kỳ.

" Vẫn còn thời gian để điều chỉnh khóa học mà... "

Người trợ lý thân thiện thể hiện sự đồng cảm chân thành khi nhìn vào lịch học của Wooyeon. Không chỉ giúp cậu với các câu hỏi khác nhau, mà người trợ lý còn lén lút thông báo cho Wooyeon về những lớp học mở đăng ký theo thứ tự ai đến trước được học trước. Thông thường, họ không đi xa đến mức này, nhưng có lẽ Wooyeon trông quá tội nghiệp để người trợ lý có thể bỏ qua.

" Cố lên nhé. "

" Dạ... "

Người trợ lý vỗ nhẹ vào vai Wooyeon. Dáng vẻ ủ rũ của cậu với cái đầu cúi xuống trông như một chú chó con cam chịu. Nếu cậu có đuôi, nó chắc sẽ rũ xuống đất.

Wooyeon trả lời bằng một giọng yếu ớt và ôm chặt túi của mình.

" À, anh trợ lý. "

Nhờ vào thời gian biểu được sắp xếp tốt, cậu vẫn còn rất nhiều thời gian cho đến tiết học tiếp theo. Cậu không có nơi nào để đi, và cậu cũng chưa kết bạn với ai.

Trong lúc cố gắng giết thời gian một cách vô ích, đầu óc cậu vẫn đang bận rộn với những lo lắng.

Vì vậy, Wooyeon đeo lên một khuôn mặt poker, nhìn thẳng vào người trợ lý. Đó là để hỏi về cái tên mà suốt bốn ngày qua cậu chưa một lần quên.

" Anh có biết ai tên là Kim Dohyun không ạ? "

" Kim Dohyun? "

Người trợ lý nhướng mày với vẻ bối rối. Trong khi biết hết mọi sinh viên với tư cách là một trợ lý của khoa dường như là không thể, anh ta cũng không nghĩ rằng mình sẽ biết Dohyun. Sau khi kiểm tra thời gian biểu một lần, người trợ lý hỏi lại Wooyeon.

" Là vì câu lạc bộ hả? "

" Câu lạc bộ? "

" Dohyun là chủ tịch Câu lạc bộ Đọc Sách Kinh Điển Tiếng Anh mà, đúng không? Em hỏi vì quan tâm đến nó à? "

Wooyeon gật đầu nhiệt tình. "Đọc Kinh Điển Tiếng Anh" là câu lạc bộ mà anh đã nhắc đến khi dạy kèm cậu trước đây. Dường như khi đó anh là người trẻ nhất, nhưng bây giờ, anh đã trở thành chủ tịch câu lạc bộ.

" Em muốn biết thêm gì về cậu ấy sao ? "

" Chỉ là em muốn biết.. anh ấy là người như thế nào thôi ạ. "

Wooyeon, với vẻ mặt mơ hồ, xoắn dây đeo túi của mình bằng ngón tay. Cậu cảm thấy một nỗi lo muộn màng về việc đề cập đến chủ đề mà cậu đã khởi xướng. Dường như cậu đang dò hỏi thông tin hơn là thực sự muốn biết.

" À, anh ấy thật sự là một người tốt đấy. "

May mắn thay, người trợ lý đưa ra câu trả lời ngắn gọn nhất. Tạm ngừng như để đo lường phản ứng, anh tiếp tục cung cấp thêm thông tin chi tiết.

" Cậu ấy có trách nhiệm và làm việc rất chăm chỉ cho câu lạc bộ. Nếu cậu tham gia, anh ấy có lẽ sẽ rất vui. Cậu ấy là sinh viên đứng đầu khoa, nên sẽ rất hữu ích trong các kỳ thi. "

Điều đó không khác nhiều so với những gì Wooyeon đã biết. Cậu không biết về phần "đứng đầu khoa", nhưng cậu biết rằng Dohyun là một sinh viên có vị trí khá cao. Tinh thần trách nhiệm là điều mà Wooyeon đã cảm nhận được trong các buổi dạy kèm của Dohyun.

" Vậy.. anh ấy là alpha ạ ? "

Cuối cùng, Wooyeon cũng hỏi được một câu. Đó là một câu hỏi với câu trả lời đã được xác định sẵn.

" Đúng rồi ! "

Kể từ buổi định hướng, khuôn mặt của Dohyun, biểu hiện khi anh nhìn Wooyeon, và pheromone trong không khí—tất cả đã thống trị suy nghĩ của Wooyeon.

" Anh ấy là Alpha. "

Mặc dù anh đã nói rằng mình không phải.
Wooyeon luôn có ác cảm với Alpha.

Trước khi cậu bộc lộ và ngay cả sau đó, cảm giác vẫn giống nhau. Nếu trước đây đó là một sự ác cảm đơn thuần, thì sau này nó gần như là sự căm ghét tận gốc. Những tên Alpha khốn nạn chẳng bao giờ bỏ qua Wooyeon, một Omega.

" Em còn muốn biết gì nữa không? "

" Không ạ, giờ thì không cần nữa. "

Và đó là lúc sự phản bội bắt đầu len lỏi vào. Đó là sự thất vọng, thậm chí là một chút bất công. Cậu cảm thấy ghê tởm hơn là vui mừng khi biết rằng người mà cậu thích đến vậy thực sự là một alpha

Thực ra, nói đúng hơn, Dohyun chưa bao giờ rõ ràng nói rằng anh không phải là Alpha. Cậu chỉ tự suy đoán và kết luận khi hỏi " thầy có giống alpha không "Tuy nhiên, việc không sửa lại sự hiểu lầm cuối cùng lại khiến cậu cảm thấy như bị lừa dối.

" Cảm ơn anh ạ "

Wooyeon cúi đầu nhẹ và khoác túi lên vai. Dù thời tiết đã ấm hơn một chút, cậu vẫn mặc áo khoác thay vì áo phao, và ngay cả trong nhà, đầu mũi của cậu vẫn cảm thấy lạnh. Cậu đã quá coi thường cái lạnh của Hàn Quốc.

" À, chờ một chút. "

Người trợ lý giữ Wooyeon lại, khi cậu định quay lưng đi, và giơ tay lên. Quay đầu lại trước tiếng gọi, Wooyeon nhìn thấy một sinh viên đang tiến lại gần họ từ không xa.

" Anh gọi em hả? "

Đó là một cô gái cao gần bằng Wooyeon. Với mái tóc dài mượt mà và những đường nét sắc sảo, cô ấy toát lên một sự xa cách khác biệt so với người trợ lý. Mùi hương nhẹ nhàng của pheromone tiết lộ rằng cô ấy là một alpha.

" Em ấy muốn tham gia câu lạc bộ của em. "

" Không, không phải bây giờ... "

Wooyeon định bước lùi lại nhưng rồi do dự.
Ánh mắt cậu gặp giữa không trung sáng lên như một kẻ săn mồi vừa phát hiện ra con mồi. Garam, người đột nhiên tiến đến gần Wooyeon, mỉm cười rạng rỡ.

" Em là sinh viên năm nhất hả? "

Giọng nói của cô ấy mang theo một lực khó tả. Wooyeon lùi lại, lần này cậu thật sự bị doạ rồi. Garam giơ tay lên như thể để đảm bảo rằng cô ấy sẽ không cắn cậu.

" Hình như chị đã gặp cưng ở đâu rồi ấy nhỉ? Ồ, em là sinh viên năm nhất trong buổi định hướng đúng không! "

" Buổi định hướng? "

"Em không nhớ hả? Chị đã bảo em là có buổi tiệc sau đó, nhưng em bảo bận và bỏ đi mất "

Một ký ức lóe lên trong đầu cậu. Đó là người chị alpha đã gợi ý về buổi tiệc sau buổi định hướng. Cậu đã không nhìn vào mắt chị ta khi nghĩ về những Alpha và đã vội vàng rời đi.

" Em xin lỗi ạ..
"
Đôi mắt của Garam mở to trước lời xin lỗi ngập ngừng đó. Cô ấy phát ra một âm thanh kỳ lạ, như "ờ...?", rồi bật cười, hỏi tại sao cậu lại xin lỗi.

" Nếu em muốn xin lỗi, thì tham gia câu lạc bộ đi. Em có thích Shakespeare không? "

Đó là một câu hỏi bất ngờ ngẫu nhiên. Người trợ lý cũng quay đầu lại, cười khúc khích. Chẳng lẽ " Đọc Kinh Điển Tiếng Anh "là nói về Shakespeare sao?

Trong khi Wooyeon còn ngập ngừng chưa trả lời, Garam nhướng mày với một biểu hiện tinh tế.

"Hôm nay chúng ta có buổi chào đón tân sinh viên. Em sẽ đến chứ? "

~~

" Wow, cậu đã từng ở Mỹ sao? "

" Cậu ở đâu bên Mỹ vậy? LA? New York? Cậu ở đó bao nhiêu năm? "

" Mình nghe bạn mình bảo rất nhiều về phân biệt chủng tộc. Ở đó có như vậy không? "

Giữa những câu hỏi dồn dập, Wooyeon cau mày khó xử. Cậu cảm thấy vô cùng áp lực bởi sự chú ý mà cậu không hề mong muốn. Ban đầu chỉ là một hai người, nhưng khi cậu lấy lại bình tĩnh, thì mọi người ở bàn đều đang nhìn về phía cậu.

" ...Mình ở LA bốn năm. "

Khi Wooyeon lần đầu tiên đến buổi tiệc rượu, được Garam dẫn đi, cậu ngồi ở một góc khuất như một điếu thuốc bị bỏ quên. Những người anh chị ngồi với nhau, và các tân sinh viên cũng tụ thành nhóm riêng. Những phe phái đã được hình thành từ trước. Tính cách của Wooyeon không thể giúp cậu trở nên thân thiện, và Dohyun thì ngồi quá xa, gần như vô hình. Trong khi cố gắng không nhìn về phía đó, một beta đã tiến đến gần cậu.

"Cậu có tham gia buổi định hướng không? "

Tên cậu ta là Kwon Seongyu. Sau khi uống cạn một ly bia, Seongyu ngồi xuống đối diện với Wooyeon, bắt đầu cuộc trò chuyện thân thiện.

" Mình tưởng cậu học trường khác vì lần nào anh đi học cũng không thấy cậu! "
Câu nói đó dẫn đến việc Seongyu xem thời gian biểu trên điện thoại của Wooyeon, và beta đó đã kinh ngạc trước lịch học lộn xộn mà chỉ có thể tìm thấy trên mạng. Tự nhiên, Wooyeon trở thành đối tượng đáng thương trong mắt mọi người.

" Nhưng học phí ở LA không đắt sao? Nhà cậu phải khá giả lắm nhỉ. "

" Này, đừng nói những câu vô duyên như vậy chứ . "

Seongyu, với vẻ mặt hơi khó chịu, nhắc nhở không làm hỏng bầu không khí. Mặc dù đúng là học phí ở LA rất đắt và gia đình Wooyeon khá giả, nhưng điều đó không quan trọng lắm. Nó khác xa với những kẻ đã từng bắt nạt Wooyeon ở trường trung học vì không thể có những thứ tương tự.

" Ồ, bé Wooyeon kết được nhiều bạn vậy ta. "

Đột nhiên, Garam, người loạng choạng, chen vào cuộc trò chuyện. Cô ấy tỏa ra một hỗn hợp mùi rượu, pheromone của alpha, và tất cả những gì Wooyeon ghét. Dù đã cố gắng né tránh và dựa vào tường, Garam không quan tâm và vui vẻ nói.

" Đúng là mấy bé đẹp thì khác hẳn mà. "

Pheromone của Garam toả một cách lỏng lẻo. Đó không phải là cố ý, và có vẻ như cô ấy đã quên kiểm soát nó khi đang say.

Wooyeon, giả vờ che miệng bằng tay áo, hít một hơi nhẹ.

* Chị ấy đang... *

" Garam lại đang định dạy đời cái gì đấy. "

Ngay lúc đó, một giọng nói mềm mại, quen thuộc vang lên ngay sau lưng. Một giọng nói mà Wooyeon rất quen thuộc—êm ái và nhẹ nhàng. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trái tim cậu dường như chùng xuống khi một bàn tay to lớn đặt lên vai cậu.

" Nhìn em ấy có vẻ không thoải mái lắm. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top