Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione thức dậy đột ngột khi tàu dừng lại. Hermione lảo đảo ngẩng đầu lên khỏi ngực của Harry. Cô nhìn lên và thấy Harry vẫn ngủ yên, kính lệch đi. Hermione lắc anh cách dịu dàng. Harry cựa quậy.

"Chu-Chúng ta đang ở đâu?" Anh hỏi trong cơn buồn ngủ.

"Nhà ga 9 3/4, Harry," Hermione nói với cậu khi cậu ngáp.

Harry giật bắn. "Gì! Chúng ta vừa đến đây đúng không?"

"Bởi những gì ta thấy, ừ." Hermione gật đầu nhìn về phía cánh cửa nơi một đám học sinh Hogwarts đang cố gắng xuống tàu. "Thôi nào, đi thôi, bố mẹ em có lẽ đang đợi chúng ta!" Cô hào hứng nói.

Cô đi lấy hành lý của mình-

"Anh sẽ lấy chúng. Không sao đâu." Harry nói với cô ấy.

Hermione cảm ơn anh khi cô mở cửa khoang cho anh.

***

Khi họ xuống tàu, họ nghe thấy tiếng hét "Hermione!"

Hermione sắc bén quay đầu về phía tiếng hét. Cô phát hiện ra cha mẹ mình trong đám đông và chạy đến chỗ họ, bỏ lại Harry sau lưng cô. Cô ôm cả hai trước khi quay sang Harry.

"Ồ, xin lỗi con quên mất. Mẹ ơi, đây là Harry. Harry đây là bố mẹ em." Cô ấy nói.

"Rất vui được gặp ngài, ông bà Granger." Harry nói một cách lịch sự.

"Ồ con có thể gọi bọn tôi là Emma và Dan!" Mẹ của Hermione nói. Bố cô chỉ gật đầu với anh. "Thôi nào, chúng ta có thể đi ô tô và con có thể đặt những hành lý đó xuống, con yêu." Emma nói với Harry. Harry gật đầu và Hermione và mẹ cô đi trước những người đàn ông, những người đang đi trong sự im lặng cứng nhắc.

Khi họ đến gần xe, bố của Hermione đề nghị giúp Harry cất hành lý.

Hermione bắn cho Harry một cái nhìn rõ ràng, "nói rồi mà."

Harry nhớ những lời cô nói trên tàu về câu chuyện "con gái tôi" mà bố cô có thể nói với anh. Anh gật đầu và quay lại đối mặt với bố cô khi anh mở cốp xe.

Khi họ đặt cái đầu tiên vào, Dan quay sang Harry, "Nghe này con trai, tôi sẽ không vòng vo tam quốc được chứ? Trong chiếc xe đó là con gái tôi, con gái duy nhất của tôi, và từ những gì tôi nghe được, bây giờ cậu có phải là bạn trai của nó không?"

"Vâng thưa ngài." Harry gật đầu.

"Phải, dù cậu dùng bất kỳ cách gì để tổn thương nó, chàng trai trẻ, cậu sẽ gặp rắc rối. Hiểu chưa?" Ông nói chắc nịch.

"Tất nhiên, thưa ngài. Và dù sao cháu cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương cô ấy."

"Tốt. Và đừng gọi tôi là ngài. Nó làm tôi cảm thấy già cỗi." Dan nói với một tiếng cười khúc khích.

Harry cười và lên xe. Khi cánh cửa vừa đóng lại sau lưng anh, Hermione nhìn anh dò hỏi.

"Anh sẽ nói với em sau." Anh ấy thì thầm.

Trên đường đi, họ không nói nhiều vì bố của Hermione quyết định bật radio lên. Cả cha và mẹ của Hermione đều hất theo tất cả các bài hát cũ, Hermione hát theo những bài mới hơn một chút, và Harry cười và tham gia vào một vài bài mà anh biết.

Khi họ đến nơi sau tất cả, Emma quay sang Hermione. "Tại sao con không cho Harry xem phòng của cháu ấy trong khi bố mẹ lấy hành lý, hả?" Bà nháy mắt nói.

Hermione gật đầu và đỏ mặt, lao vào bên trong với Harry. Họ đi lên lầu, Hermione nhanh chóng thể hiện sự quấy phá trong căn phòng của mình trước khi họ đến chỗ cô và ngồi xuống giường.

Hermione quay sang Harry, "Vậy rồi sao?"

"Thực sự là không có gì. Em nói chính xác những điều ông ấy sẽ nói." Harry nhún vai.

Họ cười đùa cho đến khi họ nghe tiếng gõ cửa. Harry và Hermione nhảy ra xa khỏi nhau, mặc dù họ không làm gì cả. Emma mở cửa và cười vào khuôn mặc sốc của họ.

"Hy vọng mẹ không làm gián đoạn bất cứ điều gì trừ việc bữa tối đã sẵn sàng." Bà nói với họ.

Họ nhanh chóng gật đầu và bà rời đi, vẫn còn cười.

***

Khi họ ngồi xuống, họ nhận ra những gì họ sẽ ăn cho bữa tối; mì spaghetti. Cả hai đều đỏ mặt khi nhớ về lần cuối cùng họ ăn mì spaghetti. Cha mẹ của Hermione, tuy nhiên, đã không nhận thấy điều này.

"Vậy nên, Harry, nói với chúng tôi. Cậu học có giỏi ở trường không? Không thường xuyên gặp giáo viên hay bất cứ điều gì? Cậu tập trung vào việc học của mình chứ?" Dan cười khúc khích hỏi.

"Cha!" Hermione rên rỉ, mặt đỏ hơn trước. "Anh ấy thực sự chỉ ở đây một giờ thôi! Dừng dội bom anh ta bằng những câu hỏi đi!"

Nhưng Harry đã nhanh chóng trả lời. "Không sao đâu Hermione. Vâng, cháu tập trung vào việc học của mình khá nhiều-"

"*Khục* dối trá *khục*" Hermione lẩm bẩm giữa những cơn ho giả.

Harry tiếp tục như thể Hermione vẫn im lặng. "Và không, cháu không thường xuyên gặp hầu hết giáo viên."

"Cái-" Dan bắt đầu, nhưng nhanh chóng bị Hermione cắt ngang.

"Đó chỉ là một giáo viên mà bọn con cần nói chuyện... ông ấy hoàn toàn khủng bố với tất cả các Gryffindors nhưng ông ấy đặc biệt ghét Harry. Và vì Ron và con -là- những người bạn của anh ấy, nó ngay lập tức khiến bọn con được đối đãi giống như Harry."

Dan chỉ nhún vai và gật đầu. Họ tiếp tục trò chuyện về trường học cho đến khi gần chín giờ tối.

"Chúa ơi! Nhìn thời gian kìa! Chúng ta nên đi ngủ thì tốt hơn!" Emma kêu lên. Và cùng với đó, tất cả mọi người lên cầu thang vào phòng ngủ của họ.

***

Harry vừa mới ngủ thiếp đi thì cảm thấy có thứ gì đó chui xuống tấm ga trải giường của mình. Đột nhiên anh nhột. May mắn thay, anh không nhột lắm nhưng anh tò mò muốn tìm hiểu tại sao ai đó lại cù anh ta vào thời điểm này trong đêm. Anh kéo tấm chăn lại và thấy Hermione đang cười vào khuôn mặt sốc của mình.

"Hermione, anh có thể hỏi em một câu không? Tại sao lại cù anh? Anh thậm chí còn không nhột." Anh nói với một nụ cười.

"Em lạnh khi ở một mình nên em nghĩ rằng em sẽ đến và ngủ ở đây. Em không muốn đi mặc dù, em muốn làm anh ngạc nhiên. Mặc dù vậy, đáng xấu hổ là anh không nhột." cô cười.

"Điều gì khiến em nghĩ anh sẽ cho em ngủ ở đây?" Anh nói, cười trước biểu cảm của cô. "Đùa thôi. Ở đây-" anh đi đến phòng cô.

"Cảm ơn Harry." Cô thì thầm, rúc vào bộ ngực trần của anh; Anh vẫn ngủ cởi trần.

Cô cười khúc khích khi anh hôn lên má cô. "Giống như những gì em đã nhìn thấy?" Anh thì thầm, nhớ lại khoảnh khắc khó xử sáng hôm đó.

"Rất giống." Cô thì thầm khi ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.

Anh cười thầm trước khi ngủ thiếp đi. Đầu cô tựa vào ngực anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top