Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng ồn của sân ga thật đinh tai, Harry thậm chí không thể nghe thấy Hermione đang hét lên bên cạn mình. Mọi người đều đang xôn xao kể từ hôm Giáng sinh, háo hức chia sẻ những câu chuyện của họ về những gì đã xảy ra tại gia đình họ. Hermione đã từ bỏ việc cố gắng nói chuyện với Harry khi họ nhanh chóng nói lời chào tạm biệt với bố mẹ cô. Hermione tiến lên phía trước để tìm cho họ một khoang trong khi Harry cất gọn hành lý của họ.

***

Hermione ngồi phịch xuống ghế, mỉm cười với chính mình. Cô không thể tin được mình đã may mắn như thế nào khi có Harry làm bạn trai. Không phải vì anh là Harry Potter, mà vì anh quan tâm đến cô và khiến cô bật cười khi cô buồn bã. Ngay sau đó cánh cửa chợt mở, và Draco Malfoy bước vào.

"Chà, chúng ta có gì ở đây? Mỗi mình Granger thôi sao? Tên mặt sẹo cuối cùng cũng nhận ra hắn ngu ngốc thế nào khi hẹn hò với mày rồi à?" Hắn cười nói.

"Cút đi Malfoy." Cô nói, giọng chán nản. Phải mất một lúc cô mới nhận ra người khác đã nói những lời tương tự như cô đã làm. Nhưng đó không chỉ là một người. Cô ngước lên và nhìn thấy Harry... và Ron?!

"Bồ đang làm gì ở đây?" Cô nói, trừng mắt nhìn chàng trai tóc đỏ đã làm tan nát trái tim cô.

"Mình thực sự xin lỗi 'Mione-" cậu bắt đầu.

"Đừng gọi mình như vậy! Bên cạnh đó, mình nghĩ rằng bọn mình đã nói rằng bọn mình không muốn gặp lại hoặc nói chuyện với bồ nữa! Thôi nào Harry." Cô nắm lấy tay anh và xông vào, đảm bảo rằng cô đã đánh Ron và Malfoy trên đường đi ngang qua họ, Harry theo sau.

***

"Này, bồ có phiền không nếu bọn mình ngồi với các bồ?" Hermione hỏi, ngập ngừng.

"Chắc chắn rồi!" Neville mỉm cười.

"Cảm ơn. Bọn mình đã có một cuộc gặp gỡ với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó." Cô ấy nói.

Neville tái mặt. "Bồ-bồ nói gì?! Hắn ta quay lại rồi?"

Hermione nhận ra những gì cô đã nói.

"Không phải Voldemort! Ron cơ." Cô nói, với vẻ ghê tởm.

"Ồ. Neville xấu hổ nhìn xuống.

Hermione quay sang Harry. "Em xin lỗi Harry, em không biết điều giữ đã xảy ra với bản thân nữa. Malfoy đang quấn lấy em và rồi tên ngốc đó xuất hiện và nghĩ rằng cứ bắt đầu nói chuyện với em như không có chuyện gì xảy ra vậy!" Cô khóc trong phẫn nộ.

"Không sau đâu 'Mione. Nếu bọn nó đến gặp em, anh sẽ đáh bọn nó." Harry trấn an cô.

"Cảm ơn Harry." Cô cười yếu ớt và hôn lên má anh.

Họ không nhận thấy tiếng thì thầm mờ nhạt phát ra từ Luna, "OTP..."

-Ba tuần sau-

"Em sẽ đến Thư viện, Harry. Đừng lo. Em sẽ về nhanh thôi. Anh đi ngủ đi, chúc ngủ ngon." Ron nghe thấy Hermione nói. Cô ấy sẽ đến Thư viện, vì vậy đó là nơi cậu sẽ đến.

***

"Nó đâu rồi?" Hermione lẩm bẩm với chính mình. Cô biết mọi thứ ở đâu trong cái Thư viện này, họ không thể đảo lộn lại thứ tự, phải không? Cô nhún vai và bắt đầu bước ra khỏi căn phòng rộng lớn. Cô ấy sẽ phải đợi đến ngày mai và hỏi bà Pince. Vì cô ấy là độc giả cuồng nhiệt nhất của trường, cô ấy đã được cấp quyền đến Thư viện mọi lúc, ngay cả khi nó không mở cửa. Chắc chắn, đó là về mặt kỹ thuật sau nhiều giờ, nhưng cô là họ sinh duy nhất đi khỏi ký túc xá. Điều gì đã sai? Cô phát hiện ra chính xác những gì đã xảy ra, khi cô rời khỏi Thư viện. Một hình bóng đẩy cô vào tường, ghim cô xuống. Cô ré lên sợ hãi một chút trước khi bị cắt ngang. Nó đang hôn cô. Cô vật lộn dưới sức mạnh của sự ghen tị trước khi nó kéo cô đi. Chỉ sau khi đó cô mới biết đó là ai. Ron.

"Bồ đang làm gì vậy? Thả mình ra!" Cô thét lên, kinh hoàng. Nhưng cậu không buông tay,

"Hermione mình thực sự xin lỗi. Mình yêu bồ. Mình đã chia tay với Lavender. Mình yêu bồ." Cậu nhắc lại.

"Mình không quan tâm. Người duy nhất mình yêu là Harry. Và ngay bây giờ, vì bồ, mình đã lừa dối anh ấy!" Cô bắt đầu khóc. Rồi cậu lại dựa vào cô và cô lại hét lên, với hy vọng rằng ai đó, bất cứ ai, sẽ đến giải cứu cô. Nhưng đây không phải là những gì cô ấy muốn, hoặc mong đợi. Harry. Anh xoay người và dừng lại, đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt. Lúc này, Ron cuối cùng cũng buông cô ra. "Harry!" Cô ấy khóc. Cô chạy đến bên anh và ngã vào vòng tay anh, vẫn nức nở. Chỉ để bị đẩy ra. Cô ngước lên, bối rối. Harry không còn đau nữa, anh trông giận dữ. "Quan tâm thì nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, Hermione?" Anh nói với giọng căng thẳng. Toàn bộ cơ thể anh căng thẳng, và anh đứng trên những quả bóng lo sợ của đôi chân mình.

"Harry, bồ ấy tấn công em và- và đẩy em vào tường. Đó không phải là lỗi của em." Cô khóc nức nở, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. "Đó không phải là lỗi của em, Harry."

"Sao em lại hôn bồ ất? Anh thấy những gì anh đã thấy, Hermione."  Bây giờ anh ấy đã hét lên. Anh yêu cô rất nhiều, sao cô có thể làm điều này với anh?

"Anh đã nhầm rồi Harry. Nếu em hôn bồ ấy, liệu em có run như một chiếc lá ướt không?" Cô khóc, cao giọng nữa.

"Em đang khóc nên anh sẽ tin em. Anh không câm. Bên cạnh đó, hãy nhớ tại sao chúng ta làm điều này ngay từ đầu?" Anh nói, giọng nói trở lại bình thường. Và với điều đó, anh bỏ đi. Để Ron và Hermione bên ngoài Thư viện. Ron. Hermione quay lại, và nhảy lên. Cô đấm và bụng cậu ta hai cái, trước khi bỏ cậu lại. Cô chạy theo hướng Harry đi. Cuối cùng cô cũng bắt kịp anh ta bên ngoài phòng sinh hoạt chung. Nắm lấy cánh tay anh, cô xoay người lại.

"Harry, làm ơn." Cô nhìn anh van nài, mắt đẫm lệ.

Anh quay lưng lại với cô, nói mật khẩu và đi qua. Cô chỉ cố gắng đi qua khi nó đóng lại. Nhưng sau đó Harry đã biến mất. Cô xông vào ký túc xá nữ, và ngã gục xuống giường. Cô đã khóc trước khi ngủ đêm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top