Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Một tháng sau*

Hermione vẫn đang cố gắng tìm ra trang phục nào sẽ mặc cho tối nay. The Celebration Ball [Lời nhắn của tác giả: không phải là Yule Ball] đã qua một giờ rồi, cô cần phải nhanh lên. Tất nhiên, cô ấy đi với Ron. Không phải Harry. Ý nghĩ đó làm cô đau một chút. Họ đã hẹn hò kể từ sáng hôm đó, cô hôn cậu trong Đại sảnh, và mọi người đều biết rằng bây giờ Harry đang hẹn hò với Ginny. Ron khá hài lòng với việc ghi điểm của mình với Hermione. Phần còn lại của các học viên có vẻ hài lòng với nó. Chỉ có một vấn đề: Hermione không vui với Ron.  Cô vẫn nhớ Harry, bất kể việc cô tự nói với mình rằng điều này là đúng-cô vẫn muốn anh ờ bên cô tối nay thay vì Ron. Nhưng sự thật là bây giờ, họ thậm chí không bao giờ nhìn mặt nhau nữa. Cô đẩy tất cả những suy nghĩ về Harry Potter ra khỏi đầu khi cô kéo ra một chiếc váy lụa đỏ. [Ở trên] Nó khá ngắn, nhưng cô nghĩ mình đã đủ lớn để bắt đầu mặc những thứ như thế này. Cô trượt vào trong chiếc váy, và khi cô nhìn và gương để trang điểm, cô tự hỏi, bất chấp chính bản thân, Harry sẽ nghĩ gì.

***

Hermione chạy xuống hành lang rồi lại thêm một cái nữa, cho đến khi cô đến Đại lễ đường. Ron đang đợi bên ngoài, cậu không thể vào mà không có cô. Nhưng mọi người đã bắt đầu hẹn hò. Cô vội vàng chạy đến, xin lỗi.

"Mình rất xin lỗi, mình đã làm tóc của mình và khiến cho-" cô bị cắt ngang bởi việc cậu hôn cô.

"Trông bồ rất đẹp." Cậu nói với vẻ sợ hãi. "Nào, hãy làm một lối vào đầy kịch tính."

Họ đẩy cửa ra và đứng trên cầu thang dẫn vào Đại lễ đường. Cả căn phòng trở nên im ắng và mọi ánh mắt đều hướng về họ. Hermione đỏ mặt và nắm lấy tay Ron một cách lo lắng. Cô không thích sự chú ý. Ron siết chặt tay cô và dẫn cô lên sàn nhảy. Dần dần, tất cả quay lưng lại với cặp đôi, thì thầm "chiếc váy của cô ấy..." vang vọng khắp phòng. Một điều vang lên trong đầu cô. Harry đã thấy...

***

Họ ngã gục xuống ghế, kiệt sức sau khi nhảy suốt một tiếng đồng hồ.

"Chúng ta đừng làm điều đó lần nữa." Ron cười.

Hermione gật đầu, cũng cười. "Mình sẽ lấy đồ uống cho chúng ta."

Và cô đi, len lỏi qua đám đông đến bàn uống nước. Khi đến đó, cô với tay rót đồ uống, chỉ thấy một bàn tay khác ở đó. Cô ngước lên và thấy đôi mắt quen thuộc cũng đang nhìn mình. Màu ngọc lục bảo và lấp lánh, đúng như cô nhớ. Chúng thường tỏa sáng hơn một chút mỗi khi anh cười với cô. Nhưng không còn nữa. Cô đã không thấy anh cười trong nhiều tháng.

"Harry..." cô thở ra.

Cô không có thời gian để nói bất cứ điều gì khác; Anh thu hẹp khoảng cách giữa họ. Đúng như cô nhớ, pháo hoa và điện. Đôi mắt cô nhắn nghiền khi cô tựa vào anh, dù sao nước mắt cũng tuôn ra. Phần còn lại của Đại lễ đường vẫn không biết gì.

"Hermione, anh không biết tại sao anh từng nghĩ rằng đó là một ý hay về việc rời xa em. Anh đã cố nói với bản thân mình rằng anh không cần em, rằng anh không muốn em, nhưng từ lúc em bước qua anh cửa đó, anh biết. Anh yêu em Hermione, anh sẽ luôn như vậy, và bây giờ anh biết em có ý nghĩa với anh như thế nào, ah sẽ không bao giờ để em ra đi. Anh đã đủ ngu ngốc để mất em một lần, nhưng anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ ngừng chiến đấu vì em." Anh nói.

Cô kéo anh xuống giữa sàn nhảy và hôn anh lần nữa. Mọi người theo dõi, bao gồm Ron và Ginny. Nhưng họ không phát điên. Ron có thể nói rằng họ yêu nhau, ngay cả khi cậu ấy và Hermione đang hẹn hò, cậu ấy có thể nói rằng cô ấy chỉ đang cố gắng quên Harry, và cậu ấy đã đủ chín chắn để không gặp họ lần này. Còn Ginny? Nó không thật sự hẹn hò với Harry, nó đã cố gắng giúp anh ấy quay lại với Hermione. Đó là một tin đồn và bọn họ đã chung sống với nó. Mọi người đều ngạc nhiên khi không có sự bùng nổ từ hai người đó, nhưng có một điều khác mà không ai ngờ tới. Từ bên kia Đại sảnh có tiếng khóc của sự chiến thắng.

"TÔI BIẾT MÀ! MƯỜI SICKLES ĐÂU FLITWICK!" Giáo sư McGonagall hét lên.

***

Khi họ nhảy múa suốt đêm, họ đã bị mọi người ngăn lại nhiều lần để chúc mừng họ, và mỗi lần họ nghe thấy tiếng kêu "Tiến lên Harmony!" họ sẽ mỉm cười với nhau và thì thầm một từ.

"Always."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top