Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter một: Con Cú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tags: frantastichp
__________________________________________________________________________
*Phòng của Hermione. Mùa hè của năm thứ năm.*

Cô nằm trên giường bàn giấy da, giấy lụa và sách nằm rải rác trên sàn nhà chung quanh cô (Crookshanks đang ngủ ở góc phòng), cô nghĩ đoạn đối thoại đó sẽ không bao giờ rời khỏi tâm trí cô.

*Flashback*

Các toa tàu chật cứng bởi những học sinh đang háo hức, mong chờ được về nhà vào dịp nghỉ hè. Cô nhìn vào những cái đầu xung quanh, tìm kiếm mái tóc đỏ quen thuộc để có thể nói lời tạm biệt trước khi họ rời khỏi trường. Cho đến khi cô gần như bỏ cuộc và sắp lên tàu, cô nghe thấy một giọng hét tuyệt vọng "HERMIONE!". Cô nhìn xung quanh (làm cho mọi người xung quanh rất tức giận) để thấy Ronald Weasley đang vượt qua đám đông để đến gần cô. Không thèm xin lỗi những người vừa bị anh ta nhấn xuống sàn. Điển hình. Khi anh ta đến gần cô thì anh ta trong như vừa chạy marathon. Anh ta cũng chẳng biết tại sao.

"Bồ...bị...điếc...à?" Anh ta vừa nói vừa thở.

"Không. Vì sao?" Cô hỏi, bối rối.

"Mình đã la đến rách cổ họng một tiếng rưỡi rồi! Sao tới bây giờ bồ mới nghe thấy mình chứ?" Anh ta trả lời.

"Để trả lời cho câu hỏi của bồ, thật ra mình đã tìm bồ đấy quý ngài tôi-cần-rửa-miệng-với-xà-phòng." Cô ấy nói với anh ta, thật lòng.

"Ồ...thì bây giờ bồ sẽ không cần tìm nữa." Anh ta trả lời với một nụ cười.

Cô ấy nhìn anh ta trước khi ôm chặt anh ta. Cô ấy sẽ nhớ anh ta nhiều lắm.

Họ ôm nhau vài phút thì anh ta nói, "mình hứa sẽ viết thư cho cậu và cậu có thể đến trang trại Hang Sóc một lần nào đó trong hè này."

*Hết Flashback*

Ờm, nếu bồ ấy đang viết, bồ ấy nên nhanh hơn một chút. Chỉ còn hai tuần và ba ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ hè rồi. Cô ấy nghĩ.

Sau đó, như ý nghĩ của cô, cô nghe thấy tiếng gõ trên cửa sổ. Là con Pigwidegon đang rung cửa với vẻ hào hứng, tự hào vì mình đã chuyển thêm một bức thư nữa thành công. Cô ấy đi đến chỗ cửa sổ và bắt đầu mở nó ra. Khi khoảng cách đã đủ rộng, nó mở ra. Cô cười rạng rỡ khi trông thấy con cú nhỏ bé này di chuyển với tốc độ nhanh chóng như vậy. Cô tháo cái cuộn giấy được buộc vào chân con cú và nằm xuống giường. Trong khi con cú đang vui vẻ bay quanh phòng mình, cô mở cuộn giấy da:

Gửi Hermione,

Mình thật sự xin lỗi vì mình đã không viết thư cho bồ sớm hơn. Mình đã rất bận. Bồ có muốn dùng hai tuần cuối cùng của kì nghỉ hè để sang chơi ở trang trại Hang Sóc không? Gửi lại câu trả lời của bồ với con Pig. Mình mong rằng cậu sẽ tới.

Chắc chắn là mình, Ron (còn ai sẽ mời cậu đến trang trại Hang Sóc nữa chứ)

Cô ấy cười khi đọc dòng cuối, đảo mắt. Cô nắm lấy một ít giấy da và một cây bút với một nụ cười phấn khích và chạy xuống nhà bằng cách giẫm hai bậc cầu thang một lần, không quan tâm rằng cô có thể ngã và bị thương nặng. Khi còn một bậc nữa là xuống tới nhà thì cô xông vào bếp, nơi mà mẹ cô đang nấu bữa tối. Mẹ cô quay lại với nụ cười nhẹ trên mặt. Bà đã có một ý kiến khá hay để đoán xem cô con gái bà đang phấn khích vì điều gì.

"Có ai đó đang phấn khích." Bà nói với giọng vui vẻ "Chuyện gì thế cục cưng?"

"Sẽ ổn chứ nếu con dành hai tuần cuối kì nghỉ để đến ở trang trại Hang Sóc?" Cô nói, thở ra.

Mẹ cô hơi nâng tròng mắt lên trước khi cười, "Đương nhiên là con có thể rồi!"

Gương mặt của Hermione toả ra một nụ cười toe toét, cảm ơn mẹ cô và quay trở lại phòng. Khi cô mở cánh cửa, Pigwidegon bay lại chỗ cô. Cô cười và nóng vội viết bức thư trả lời:

Gửi Ron,

Đương nhiên mình sẽ đến rồi! Gặp bồ sau nhé.

Hermione

Tái bút là lời xin lỗi được chấp nhận.

Cô nhanh chóng buộc cuộn giấy da vào chân Pigwidegon và mở cửa sổ cho nó bay ra ngoài. Cô bắt đầu soạn đồ đạc của mình; với phải đến trang trại Hang Sóc trong vòng ba ngày. Cô cũng soạn thêm những vật dụng của Hogwarts khi coi nhớ ra rằng cô sẽ không quay lại đây vì chúng. Sau khi sự nhàm chán của việc soạn đồ đã kết thúc, cô bước nhẹ nhàng xuống cầu thang và thậm chí cô còn nghĩ rằng cô muốn nhảy và trượt xuống qua các bậc thang. Coi bước vào phòng ăn khi mẹ cô đặt chiếc nĩa cuối cùng xuống bàn.

"Vừa đúng giờ! Ngồi xuống đi cục cưng!" Mẹ cô nói với một nụ cười.

Bữa tối hôm đó có món mì Ý, và tới khi cha mẹ cô nói về một ngày làm việc, cô nhìn thật chăm chưa vào đĩa mì của mình trên bàn. Cô ấy muốn ăn xong phần của mình thật nhanh để có thể đọc sách để giết thời gian.

Bố cô giả vờ lo lắng nhìn cô. "Có cái gì thú vị à?" Ông ấy hỏi. Ông biết chính xác rằng khi nào cô đang cảm thấy hào hứng. Và cũng như vì sao cô thấy hào hứng. Mẹ cô đã nói trước với ông khi hai người vừa ngồi xuống bàn.

"Con chỉ cảm thấy vui vì con được gặp hai người bạn thân nhất của mình sớm hơn hai tuần." Cô không chắc lắm về việc Harry có ở đó hay không, nhưng sau tất cả thì cậu ấy là người bạn thân của Ron. Nhưng nếu chỉ có một mình cô ở đó...

"Dễ thương đấy cục cưng." Bố cô nói, kéo cô ra khỏi hàng đống giả thuyết của mình và mang cô về với hiện tại. Trong khoảng thời gian còn lại của bữa tối thì cô vẫn im lặng, cố gắng ăn nhanh để có thể mau chóng được đọc sách để giết thời gian. Cô dịu dàng chào họ và đi về phòng. Sau nhiều nỗ lực để đọc cuốn sách Hogwarts: Lịch sử cô ngủ thiếp đi, cô đã quá phấn khích khi yaajp trung vào những con chữ trên các trang giấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top