Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bát,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì chiêu trò lần trước bị phá vỡ, yêu quái trong rừng không tiếp tục cản trở Thanh Phường Chủ và Dạ Xoa, hai người đi thêm nửa ngày đường đã xuống đến chân núi, ra khỏi rừng.

Đến một thôn trấn khá nhộn nhịp, Dạ Xoa than mệt, bảo muốn nghỉ ngơi. Thân thể hắn bây giờ không có yêu lực chống đỡ, không thể như lúc trước chạy hùng hục cả ngày không biết mỏi. Thanh Phường Chủ thấy sắc trời đã dần tối lại, cũng đồng ý với hắn.

Vậy là hai người đi tìm chỗ trú đêm, ý định là tìm khách điếm nào đó, nhưng do diện mạo Dạ Xoa quá đặc thù, đúng là người gặp người chạy, hoa thấy hoa tàn. Khoan kể tới cặp sừng tỏ rõ thân phận yêu quái, chỉ mỗi thái độ thiếu thân thiện của hắn thôi cũng đã khiến người ta xa lánh rồi.

Đi đến tối đen vẫn chưa tìm được nơi nào để nghỉ trọ, cuối cùng bọn họ đành gõ cửa một ngôi miếu sập xệ gần bìa rừng, cách xa thôn trấn. Ông lão coi miếu thấy người bên ngoài là một tăng nhân có khuôn mặt nhu hoà, chỉ hơi lưỡng lự một chút liền đồng ý cho y vào. Nhưng mắt vừa liếc tới Dạ Xoa phía sau, bàn tay đang mở cửa liền khựng lại, ông lão run rẩy hỏi: "Đại sư, người kia là...?"

"Là một yêu quái." Thanh Phường Chủ trả lời thẳng thừng làm lão già sợ xanh mặt, muốn khép cửa lại, nhưng y đã chen một bàn chân vào làm lão vô phương chạy trốn. Đoạn từ tốn giải thích, "Nhưng hắn vô hại, thí chủ đừng sợ."

Dạ Xoa nhìn gương mặt xanh mét của ông lão mà phải nén cười, trong bụng thầm nghĩ, nếu lão mà biết hoà thượng đang ôn hoà trò chuyện với lão cũng là yêu quái chắc sẽ ngất xỉu tại chỗ quá. Nhưng ngoài mặt Dạ Xoa vẫn rất ngoan ngoãn cày điểm biểu hiện tốt, hắn chen lên trước cho ông lão nhìn rõ mình, đoạn cười nói, "Ông lão, ông đừng lo, ta theo đại sư đây tu hành đã lâu, một lòng hướng thiện, ông xem, ngay cả sừng cũng sắp gãy rồi đây này..."

Thấy Thanh Phường Chủ không phản bác gì, ông lão nửa tin nửa ngờ, tuy lão vẫn rất sợ yêu quái, song mấy năm gần đây, kể từ khi vị thần tử nọ đóng khe nứt Âm giới lại, trấn thủ một phương, trên nhân gian cũng không còn nhiều yêu quái hung hãn nữa. Chủ yếu chỉ toàn là tiểu yêu, còn yêu quái mạnh thì một là kéo nhau lên núi, hai là bắt tay với âm dương sư, chẳng ai buồn quấy phá con người. Nên rốt cuộc lão vẫn mở cửa cho bọn họ. Chủ yếu là lão phát hiện ra, lão có muốn đuổi cũng đuổi không nổi.

Bên trong miếu tồi tàn đến đáng thương, hương khói lạnh tanh, giữa miếu có độc nhất một pho tượng thần. Tượng thần bằng kim loại, nhưng trong bóng tối cũng khó phân rõ là đồng hay vàng, trông thật tầm thường, nếu không muốn nói là xấu xí. Hình dạng một người không rõ nam nữ, hai mắt mở trừng trừng, tay cầm mấy thứ pháp khí quái dị. Lư hương và bệ thờ đều bám một lớp bụi dày, chỉ duy có pho tượng vẫn sáng bóng như thể luôn được lau chùi cẩn thận, trông vô cùng kỳ lạ.

Thấy rõ cảnh tượng trong miếu, Thanh Phường Chủ nhíu mày, có vẻ không hài lòng khi lão coi miếu để nơi thờ cúng linh thiêng trở nên như thế, nhưng không nói gì cả. Còn Dạ Xoa lại không thèm kiêng dè mắng: "Ông lão, ông làm ăn kiểu gì thế hả?"

Lão già ngập ngừng không biết nói sao, đoạn lúng túng: "Lão không phải người coi miếu, chỉ... Chỉ trông giùm hôm nay thôi."

"Hừ. Thành kính nửa vời, thần minh mà biết ngươi làm ăn thế này còn không ban một đạo sét trời xuống tiễn ngươi lên đường..."

"Dạ Xoa." Thanh Phường Chủ nhắc nhở, "Chú ý lời nói."

Dạ Xoa liền im lặng, nhưng ánh mắt không chút thiện cảm vẫn không ngừng dò xét ông lão. Trước giờ hắn không thờ tự gì, nên thật ra cũng không bất mãn đến mức ấy. Chủ yếu là, hắn thấy cả ngôi miếu lẫn ông lão đều cực kỳ đáng ngờ.

Trong lúc đó, Thanh Phường Chủ chú ý thấy, trên sàn nhà có một vết gì loang lổ kéo dài từ dưới chân bệ thờ ra tới cửa, như là có vật nặng gì bị kéo lê qua. Y bèn hỏi ông lão, "Thí chủ, vết này là gì vậy?"

Ông lão bỗng tái cả mặt, hành vi trở nên cường điệu thấy rõ, lão đáp vội, "Lão lỡ làm đổ nước nên lau đi ấy mà, vết khăn mà thôi."

Lại vội vàng mở cửa sau, bảo bọn họ, "Đằng sau có phòng, hai người có thể nghỉ tạm ở đó."

Dạ Xoa thiết nghĩ, phòng chắc là phòng của ông lão, chứ trong miếu thờ nhỏ thế này làm gì có nhiều phòng ốc đâu. Bèn từ chối, "Không cần, bọn ta ngồi tạm trong miếu là được, sáng sớm đi ngay."

Mặt ông lão rúm lại, vặn vẹo, "Không thể..."

Dạ Xoa thấy lạ, hỏi ngay, "Tại sao?"

"Vì... Vì sẽ có thú rừng, có chó sói..."

Dạ Xoa híp mắt cười, "Lão yên tâm, đến con nào, ta làm thịt con nấy."

Lão già hết nói nổi, song vẫn cố nài nỉ bọn họ đến ở phòng phía sau. Dạ Xoa không đồng ý, Thanh Phường Chủ không nói gì, nhưng cũng tỏ rõ thái độ nhất định ở lại trong gian thờ.

Lão già không lay chuyển được bọn họ cũng đành bó tay, lủi thủi đi ra gian sau, bộ dạng ủ rũ vặn vẹo. Dạ Xoa khẽ thì thầm với Thanh Phường Chủ, "Ngươi đoán xem, rốt cuộc miếu thờ này xảy ra chuyện gì?"

Thanh Phường Chủ lắc đầu, "Không rõ, nhưng đây không phải là nơi con người nên ở."

Dạ Xoa đồng ý, vì từ khi hai người bước vào trong gian thờ đã cảm nhận được một loại áp lực, bầu không khí nặng nề chết chóc bao trùm cả ngôi miếu.

"Nhưng ông lão đó quả thực không phải yêu quái mà, sao lại ở trong miếu? Hơn nữa, cái vết kia rốt cuộc là gì?" Dạ Xoa đăm chiêu nhìn dấu vết trên sàn nhà.

"Đừng nghĩ nhiều, đêm nay khắc biết."

Nghe Thanh Phường Chủ nói vậy, Dạ Xoa không tiếp tục hỏi nữa. Bọn họ tìm mấy tấm đệm ngồi, Dạ Xoa nằm ườn ra lảm nhảm linh tinh một hồi đã ngủ mất, Thanh Phường Chủ thì ngồi thẳng lưng nhắm mắt tụng kinh.

Lát sau, Thanh Phường Chủ tụng xong bài kinh, hé mắt nhìn xem Dạ Xoa, hắn lúc ngủ có thật nhiều tật xấu, nóng nực quá liền phanh ngực áo, thiếu điều muốn lột sạch y phục vứt đi. Một tay ôm chặt đinh ba không buông, lưỡi sắc kề ngay bên cổ. Nhưng lại rất yên tĩnh, lúc nhắm mắt lại đang trong tư thế nào là giữ luôn tư thế ấy tới sáng.

Thanh Phường Chủ sợ Dạ Xoa cảm lạnh, đưa tay sửa lại vạt áo hắn, lại gỡ đinh ba ra khỏi tay hắn, để sang bên cạnh. Dù Thanh Phường Chủ có nhẹ nhàng đến mức nào, Dạ Xoa cũng đã phát hiện ra, lầm bầm nói, "Phiền quá đi, ngươi là mẹ ta chắc..."

Thanh Phường Chủ làm ơn mắc oán nhiều lần thấy cũng quen, không những không tức giận, mà khoé môi còn khẽ cong lên. Dạ Xoa ngủ như chết tất nhiên đã bỏ qua hình ảnh đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top