Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thập lục,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Keng..."

A... Đây là nơi nào?

Một hành lang lộng gió, tràn ngập ánh nắng. Chiếc chuông gió treo trên mái hiên không ngừng phát ra âm thanh trong trẻo.

Người kia... Là ai?

Thiếu niên ngồi dưới hiên, bóng lưng đơn bạc, thẳng tắp. Hai tay chắp lại, đôi mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm những âm tiết rời rạc.

Ngoài sân, hoa đào tung bay. Một con ó biển chao ngang bầu trời xanh ngắt, rót xuống một tiếng kêu chót vót.

...

Mặt trời lên từ lâu, nhưng ánh sáng không xuyên được qua tầng tầng lá cây rậm rạp. Dạ Xoa cảm nhận được một bàn tay khẽ vỗ nhè nhẹ lên vai hắn, và giọng nói từ tốn đang gọi, "Dạ Xoa, dậy đi."

Dạ Xoa uể oải mở mắt, nhức đầu kinh khủng, nhất thời không suy nghĩ được gì, thậm chí còn hỏi một câu rất ngốc, "Dậy làm gì cơ...?"

"Lên đường thôi, ở đây không an toàn lắm đâu."

"Ừm..." Hắn chậm chạp ngồi thẳng lên, đưa tay đỡ trán, "Nhức đầu quá."

"Uống một chút đi, sẽ đỡ hơn."

Một bình nước được đặt vào tay hắn, đưa lên đến miệng lại thấy bụng nhộn nhạo, đành bảo, "Không cần đâu..."

Đầu óc dần dần tỉnh táo lại, Dạ Xoa trông rõ Thanh Phường Chủ đang ngồi xếp bằng đối diện hắn. Xung quanh hai người là thân cây nối tiếp thân cây, hoang vắng âm u, nào có vẻ gì là nơi đông vui nhộn nhịp đêm qua.

Dạ Xoa thấy hơi rờn rợn, nói, "Giống bị ma dắt ghê." Sau đó hắn để ý thấy vò rượu hôm qua mình uống đặt ngay ngắn bên cạnh, dưới đáy còn một ít rượu trong suốt, mới tin là mình đã dự hôn lễ của nhà thố tinh.

Tiệc đã tàn. Cả một con đường phồn hoa như vậy cũng có thể biến mất sạch sẽ không còn dấu vết, như thể chưa từng tồn tại.

Thanh Phường Chủ và Dạ Xoa đều biết bây giờ không nên ở lâu trong rừng, nhanh chóng lên đường.

Cũng may là lúc dự tiệc họ đi gần hết con đường, nên bìa rừng đã ở rất gần. Bên ngoài lại là đồng cỏ thoáng đãng, xa xa có vài căn nhà nhỏ. Nắng rất gay gắt, gió lộng thổi vù vù rát cả mặt. Thấp thoáng đã thấy được vài hàng cây phi lao, chứng tỏ đích đến của họ đã ở ngay phía trước. Dưới chân có đường mòn, hai người cứ men theo đó mà đi.

Như mọi ngày, Dạ Xoa nhân lúc Thanh Phường Chủ không để ý lén nhìn y một chút, sau đó âm thầm cảm thán. Bỗng nhiên, hắn phát hiện ra một chuyện lạ hết sức...

"A Thanh, trên người ngươi... Sao lại có mùi rượu?"

"..."

"Ngươi uống rượu sao? Vò rượu của thố tinh?"

"... Quả thật có nếm thử một chút."

Dạ Xoa thích thú nhìn vẻ mặt hơi lúng túng của Thanh Phường Chủ khi nói dối không được, nói thật không xong, mỉm cười nói, "A Thanh à, ngươi yên tâm, ta không nói với ai chuyện ngươi phạm giới đâu. Thứ rượu đó thú vị như thế, ai mà chẳng tò mò muốn thử một chút chứ."

"Nhưng mà phải nói cho ta nghe, ngươi có nhìn thấy hoa đào giống ta không?"

"Chỉ có một đóa thôi, trên tóc của ngươi." Thanh Phường Chủ thành thật trả lời.

"Vậy hả? Lạ quá, ta lại thấy rất nhiều hoa, vô cùng đẹp."

Thanh Phường Chủ không nói, y đã đoán ra được tác dụng của vò rượu, còn có ý nghĩa của hoa đào, vì vậy lâm vào suy nghĩ miên man.

Có những sự thật chấp nhận rất khó khăn. Thanh Phường Chủ thở dài, con đường thẳng tắp đột nhiên xuất hiện nhiều ngã rẽ như vậy, chỉ cần y bước sai một bước thôi, rất có thể sẽ hối hận suốt đời.

Dạ Xoa nhận thấy Thanh Phường Chủ trầm tư, bèn hỏi, "Ngươi khó chịu sao? Có phải nhức đầu không?"

"Không sao, cảm ơn ngươi."

Lời đáp bình thường như bao ngày, nhưng trong giọng điệu lại thêm chút dịu dàng, Dạ Xoa tự hỏi đây là do rượu sao? Hay là có lý do gì khác đây? Vừa nghĩ vừa tủm tỉm cười, vui vẻ ngâm nga một đoạn dân ca.

Thanh Phường Chủ hít sâu một hơi để tịnh tâm, y biết Dạ Xoa đang vui, nhưng có thể đừng hát được không, loại ma âm này nghe nhiều quá có thể quên hết kinh văn...

Bỗng có giọng trẻ con ê a hát theo, trình độ so với Dạ Xoa còn muốn khủng khiếp hơn, Thanh Phường Chủ nghe thấy mà tâm phiền ý loạn, muốn tìm xem âm thanh phát ra từ đâu.

Thì ra là một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi, mình trần, làn da rám nắng. Nó chạy vụt qua bọn họ, thoắt cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Gương mặt đứa trẻ bị một đám khói đen bao phủ.

Thanh Phường Chủ nhíu mày, bước chân chần chừ, muốn nhắc nhở Dạ Xoa cẩn thận một chút. Nhưng mà khi y quay sang, kinh ngạc phát hiện ra, Dạ Xoa biến mất rồi.

Ban nãy hắn còn đứng sát bên cạnh y hát hò vui vẻ, vừa mới quay đi một chốc, hắn biến mất rồi. Không còn dấu vết của yêu lực, xung quanh tĩnh lặng đến mức dường như chỉ còn một mình y.

Đây chắc chắn không phải chuyện gì bình thường, có người đang giở trò.

Ngay bây giờ, Thanh Phường Chủ chưa có phương pháp hoá giải tình cảnh này, vội vàng đi tìm Dạ Xoa, chỉ khiến kẻ kia thêm đắc ý, lại càng dễ rơi vào bẫy.

Hàng phi lao phía xa bị gió thổi lay động, "xào xạc" như gọi người đến. Thanh Phường Chủ nhướng mi, bình thản tiếp tục đi về phía trước.

Trên con đường y đi qua không một bóng người, nhưng ngôi làng ở phía xa lại có vẻ rất náo nhiệt, từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc, tiếng cười nói ầm ĩ. Băng qua rừng phi lao, Thanh Phường Chủ đang mong nhìn thấy ngôi làng chài nhỏ như lời Tình Minh nói, nhưng lại ngoài ý muốn bắt gặp một cổng thành sơn son thếp vàng.

Bên trong thành người qua kẻ lại tấp nập, ngựa xe như nước. Thanh Phường Chủ tìm đại một người qua đường, hỏi, "Xin hỏi thí chủ, nơi này đang có sự kiện gì vậy?"

Người này cười nhạt, đáp, "Lãnh chúa ăn mừng chuyện con quái miêu trong phủ bị tiêu diệt."

Rồi hắn cứng ngắc tránh khỏi Thanh Phường Chủ, tiếp tục làm việc của mình, có vẻ không tự nhiên.

Thanh Phường Chủ nhíu mày, y phát hiện ra, tất cả mọi người xung quanh, đều có cảm giác cứng ngắc giống như rối gỗ vậy.

Phủ đệ của lãnh chúa rất lớn, cũng rất dễ tìm. Thanh Phường Chủ quyết định đi thẳng đến đó, nhìn nguồn cơn sự việc.

Nhưng chưa đến nơi thì trên đường bắt gặp một toà kiệu, trên kiệu có một hoà thượng cao tuổi, đang nhắm mắt niệm Phật, nét mặt nhăn nhó, có vẻ tức giận. Bên cạnh còn có một đứa bé đang ngồi, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên định chăm chăm nhìn về phía trước.

Trái tim Thanh Phường Chủ như bị bóp nghẹt, ánh mắt dính trên người đứa bé không rời, mãi đến khi toà kiệu đã xa mãi xa, y vẫn còn cảm thấy khó chịu.

Đứa bé kia, có gương mặt rất giống y.

Nhưng nó có mái tóc đen tuyền, đôi con ngươi đen nhánh, hai má phinh phính hồng hào không có yêu văn, nó là con người, sao có thể là y.

"... A Di Đà Phật." Thanh Phường Chủ nhỏ giọng niệm một câu, thấy lòng hơi an tĩnh lại. Y nhấc bước đi theo toà kiệu.

Vội tăng nhanh cước bộ, muốn rút ngắn khoảng cách. Cũng may kiệu đi rất chậm, giống như để cho người bên đường có thể nhìn rõ vị hoà thượng kia. Chẳng mấy chốc Thanh Phường Chủ đã đuổi kịp, đứng ẩn mình trong đám đông.

Đứa trẻ ngồi kiệu vẫn bình thản ung dung, nhưng có đôi lúc sẽ len lén nhìn xuống dưới, môi mấp máy như trò chuyện với ai. Ban đầu Thanh Phường Chủ cho là phu kiệu, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy: nó đang ra hiệu cho một đứa bé khác đang lững thững đi theo sau.

Mà đứa bé này, chính là người có sương đen bao phủ gương mặt, chạy vội qua Thanh Phường Chủ và Dạ Xoa lúc nãy.

Cả hai có vẻ rất thân thiết, cứ ríu rít trò chuyện mãi không thôi. Nhưng rồi khi toà kiệu ra khỏi cổng thành, đứa trẻ đuổi theo đành phải bỏ cuộc, bước chân khựng lại trước cánh cổng như thể có một ranh giới vô hình nào đó mà nó không được phép vượt qua.

Đứa bé nhón chân, nghễnh cổ, ngóng trông nhìn toà kiệu đã xa thật xa.

Thanh Phường Chủ cũng không đuổi theo nữa, y biết không chỉ đứa trẻ kia, mà mình cũng không được phép vượt qua cổng này.

Bỗng, có hai bàn tay nho nhỏ níu vạt áo Thanh Phường Chủ, y nhìn xuống, thấy đứa bé đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào.

Bằng chất giọng non nớt mềm mại, nó cất tiếng cười, gọi,

"A Thanh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top