Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thất,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng trần tàn tro, mọi chuyện vô ích...

Tăng bào nhiễm đỏ một mảng lớn, hoà thượng trẻ tuổi quỳ trên đất, nhắm nghiền hai mắt, đôi mày nhíu chặt, hai bàn tay dính đầy máu tươi chắp lại, niệm một đoạn kinh siêu thoát.

"Ngươi cần gì làm như vậy..."

Một giọng nói quen thuộc, cùng tiếng thở dài não nề mệt nhọc truyền đến. Hoà thượng không mở mắt, giọng nói khản đặc run rẩy.

"Dừng lại đi, ngươi còn có thể quay đầu."

"Ha... Không được, không thể được.

Chẳng phải ngươi thích nói nhân quả lắm sao?

Ta, chính là quả báo của bọn họ."

Hoà thượng thấy tim nghẹn lại, y mở bừng mắt, trước mặt chẳng hề có ai.

Biển lửa đỏ thẫm, tựa như thù hận nuốt chừng tất thảy.

"Hoà thượng, còn bao xa nữa mới đến? Chân ta mỏi hết cả rồi."

Thanh Phường Chủ nghe gọi, giật mình dứt khỏi đoạn ký ức mơ hồ, ngước mắt nhìn Dạ Xoa đi trước mình đang nhăn nhó than thở. Y chợt thấy trong lòng an tĩnh lại, nhẹ nhàng thở ra, "Một ngày đường nữa thôi."

"Hôm qua ngươi cũng nói như thế, rốt cuộc có biết đường không đấy?" Dạ Xoa lầm bầm, đường rừng trên núi rất khó đi, đinh ba cầm trên tay không có yêu lực, bị hắn dùng để chặt cây mở lối.

Bởi vì đã có Dạ Xoa dọn đường đằng trước, thành ra tăng bào phẳng phiu sạch sẽ của Thanh Phường Chủ qua mấy ngày đi đường vẫn hoàn phẳng phiu, chỉ dính chút cát bụi, lá cây mà thôi, còn y phục Dạ Xoa đã bị gai góc trong rừng cào rách lung tung. Ngày hôm trước Thanh Phường Chủ thấy vậy, bảo là sẽ cộng cho hắn một điểm biểu hiện tốt, Dạ Xoa vốn đang tức giận chửi đổng nghe thấy liền nhe răng cười ngốc, liên thanh nói vì người dù có rách cả da ta cũng cam lòng. Nói cho cảm động thế thôi chứ cây cỏ nào mà cào xước được mình đồng da sắt của yêu quái như hắn. Nhưng Thanh Phường Chủ vẫn không muốn để hắn cứ mặc phong phanh mà lao vào trong mấy bụi gai độc, bèn bắt hắn khoác thêm hai lớp áo.

Dạ Xoa một bên làu bàu chê y phiền, một bên nghe lời khoác áo.

"Chắc chắn không nhầm đường, nhưng đúng là thời gian có chút kỳ lạ..." Thanh Phường Chủ thử chống thiền trượng xuống đất, nhắm mắt niệm chú, quanh người tỏa ra hào quang nhàn nhạt.

Dạ Xoa không biết y đang làm gì, nhưng thấy y đang tập trung nên không hỏi, chỉ ngồi xổm bên cạnh nhìn xem.

Lát sau, Thanh Phường Chủ chầm chậm mở mắt, sắc mặt hơi tái nhợt, song ngữ khí vẫn bình thản, "Không phải bích yêu.... Nhưng hẳn là có thứ đang quấy rối."

Dạ Xoa nghe vậy hớn ha hớn hở: "Vậy ngươi trả ta yêu lực đi, ta có thể giải quyết chúng."

Thanh Phường Chủ trả lời thản nhiên: "Không được, ngươi chạy mất làm sao bây giờ?"

Dạ Xoa ủ rũ: "Ờ..." Hắn vốn cũng không hi vọng chút nào đâu.

Thanh Phường Chủ nói, thứ đang quấy rầy bọn họ từ nãy đến giờ hẳn là yêu quái, nhưng không quá nguy hiểm, vì y không cảm nhận được yêu khí nồng đậm. Dạ Xoa không còn hứng thú lại "ờ" một tiếng, tiếp tục lững thững đi trước, không thèm quay đầu nhìn y.

Bỗng nhiên, Thanh Phường Chủ nghe thấy hắn nói, "Ngươi cần gì phải làm như vậy..."

Y hoảng hốt, tim hẫng mất một nhịp.

Dạ Xoa vẫn phăm phăm đi thẳng, tốc độ ngày càng nhanh, sắp biến mất trong mắt y.

Thanh Phường Chủ vội vàng đuổi theo, gọi lớn: "Dạ Xoa!"

"Ngươi không cản được ta. Cái gì đến sẽ phải đến, ta chính là quả báo của bọn họ..."

Thanh Phường Chủ nghe thấy một tràng cười to điên loạn, liền đó cảnh sắc xung quanh y thay đổi.

Biển lửa hừng hực tỏa ra sức nóng kinh hoàng, Thanh Phường Chủ ngẩn ngơ nhìn thanh niên trước mặt giẫm lên xác người, chạy đi mất.

Trên tay thanh niên nọ, còn cầm một cây đinh ba nhuốm máu.

Thanh Phường Chủ đuổi theo, nhưng không cách nào rút ngắn khoảng cách với hắn. Thiền trượng trên tay y vung lên, luồng yêu khí không được kiểm soát trào ra cuồn cuộn như sóng thần, ý đồ khống chế thanh niên kia. Nhưng đều vô ích.

Đột nhiên Thanh Phường Chủ cảm thấy có hai bàn tay chụp vào vai mình, tiếp đó y bị đẩy ngã xuống đất, hai vai bị đè chặt, không cựa quậy được.

"Hoà thượng, ngươi làm sao vậy!? Mẹ nó, mau tỉnh cho ta!"

Nghe gọi, Thanh Phường Chủ choàng tỉnh, phát hiện ra Dạ Xoa đang vất vả giữ chặt y, thiền trượng bị hắn giằng ra khỏi tay ném qua một bên. Một vùng xung quanh bọn họ, cây cối ngã đổ lung tung, còn có cỏ dại và cây bụi thấp bị yêu khí làm cho khô héo.

"Dạ Xoa... Ngươi là Dạ Xoa thật sao?" Thanh Phường Chủ mơ màng hỏi. Dạ Xoa lầm bầm: "Còn có thể không thật nữa hả? Trúng ảo giác phải không?"

"Ừ..." Thanh Phường Chủ xoa xoa trán, hít vào một hơi thật sâu, mới miễn cưỡng xua tan những cảm xúc khó chịu trong lồng ngực.

Thấy Thanh Phường Chủ không còn vùng vẫy, Dạ Xoa thận trọng buông y ra. Thanh Phường Chủ ngồi dậy nhìn quanh, thấy cảnh hoang tàn trước mắt, khẽ hỏi, "Đều là ta làm sao?"

"Ngoài ngươi ra còn ai, ta chắc?" Dạ Xoa nhăn nhó đáp, bấy giờ Thanh Phường Chủ mới nhận thấy hình như hắn cũng bị thương.

"Ta làm ngươi bị thương à?"

"Không có, xây xát ngoài da chút thôi. Ban nãy yêu lực của ngươi lớn như thế, cũng nhờ có đinh ba bảo vệ ta, nếu không chắc cũng xong đời."

Nghe nhắc tới đinh ba, hình ảnh thanh niên cầm cây đinh ba nhuốm máu lại xuất hiện trong tâm trí Thanh Phường Chủ. Y thận trọng hỏi: "Dạ Xoa, cây đinh ba này ngươi từ đâu mà có?"

Hắn đáp vu vơ: "Không nhớ, chắc là nhặt được ở đâu đó... Mà ngươi hỏi làm gì?"

Ánh mắt Thanh Phường Chủ tối đi, nhưng y không tiếp tục tra hỏi, mà lại lảng sang chuyện khác: "Ban nãy ngươi có trúng ảo giác không?"

"Có, nhưng ta tự mình tỉnh lại được." Dạ Xoa rất đắc ý, "Không hiểu sao lại thấy một ngôi làng lạ hoắc, ta chưa đến đó bao giờ, tất nhiên nhận ra ngay là ảo cảnh rồi..."

Thanh Phường Chủ "à" một tiếng, không nói thêm gì nữa.

"Aizz... Rốt cuộc là ma quỷ gì, làm sao tìm nó đây?" Dạ Xoa nhìn loanh quanh bãi đất đã bị Thanh Phường Chủ san bằng, bỗng nhiên thấy sau một gốc cây có bóng người. Hắn liền kêu lên: "Ai đó!"

"Là ta." Giọng nói ôn hoà đáp lại. Là Tình Minh, trên mặt đầy ý cười, y bước ra chỗ sáng, ý định đến gần Dạ Xoa.

"Ngươi làm gì ở đây?" Dạ Xoa mờ mịt hỏi, "Ngươi có biết trong khu rừng này có yêu quái biết tạo ảo cảnh không?"

"Biết chứ, ta bắt được nó rồi, có muốn đi xem không?" Tình Minh tươi cười, lại đến gần Dạ Xoa thêm một bước.

Dạ Xoa không thấy có gì lạ, nên không hề cảnh giác, nhưng Thanh Phường Chủ lại nhắc nhở hắn: "Dạ Xoa, đừng để hắn đến gần ngươi."

Dạ Xoa nghe vậy giật mình, lúc này mới chợt nhận ra điểm sai sai, liền lùi về phía sau, đứng bên cạnh Thanh Phường Chủ.

"Thanh Phường Chủ, sao vậy?" Tình Minh nghiêng đầu hỏi, "Ta có chỗ nào lạ à?"

"Rừng này nhiều bụi gai như thế, ngươi giữ quần áo cũng thật cẩn thận đấy." Dạ Xoa nhếch mép chỉ chỉ vào vạt áo sạch sẽ không dính một hạt bụi của người trước mặt. "Tình Minh" kéo vạt áo lên nhìn nhìn, ra chiều suy tư, rồi mỉm cười quỷ dị, "Cảm ơn đã nhắc nhở, ta sơ ý quá."

Liền đó, thân ảnh kẻ đó tan biến đi, thành một đám bụi mù. Một con dao rơi xuống đất, âm thanh sắc bén lạnh người. Hắc khí vờn quanh lưỡi dao nồng đậm đến mức thấy được bằng mắt thường, rõ là một vật rất tà ác. Dạ Xoa nhìn mà ớn, xoa xoa cánh tay lẩm bẩm, "May thật, ăn một dao đó chắc về trời luôn quá."

Thanh Phường Chủ nhíu chặt đôi mày, cẩn thận lấy ra một chiếc khăn tay, bọc lấy con dao, cầm lên xem xét, sau đó kết luận: "Kẻ kia chuẩn bị sẵn con dao này là để săn yêu quái."

Chứ nếu như muốn ăn thịt người, đối với một yêu quái mạnh như vậy, cần gì phí sức đến mức này đâu. Dạ Xoa đồng tình, cảm thấy chuyến đi này phiền phức rồi đây.

"Dạ Xoa, ngươi theo sát ta." Thanh Phường Chủ nói, đoạn bỏ con dao đã được bọc vải cẩn thận vào tay áo, tăng nhanh cước bộ, đi trước dẫn đường.

Dạ Xoa vội đuổi theo, nói, "Này... Ngươi đứng lại đã."

Thanh Phường Chủ quay lại hỏi: "Chuyện gì?"

Dạ Xoa cởi vội lớp áo khoác ngoài ra đưa cho y, "Bụi cây có nhiều gai lắm, coi chừng làm rách tăng bào."

Thanh Phường Chủ nhướng mày, "Cộng cho ngươi hai điểm biểu hiện tốt."

Dạ Xoa vui vẻ cởi nốt lớp áo khoác còn lại, Thanh Phường Chủ bảo không cần, giữ lấy mà dùng. Dạ Xoa chưa kịp thắc mắc, đã thấy y gõ gõ thiền trượng lên đất, hào quang từ thiền trượng chiếu đến đâu, cây cối liền quỳ rạp mở đường đến đó, đợi y đi qua rồi lại xoè ra, tiếp tục cản bước Dạ Xoa.

Dạ Xoa há hốc mồm, sau đó lửa giận bốc lên, hắn vừa đuổi theo hoà thượng mặc tăng bào xanh nhạt trước mặt vừa gào lên: "Thanh Phường Chủ! Ngươi chơi ta đúng không? Bắt ta mở đường mấy ngày trời, con mẹ nó quần áo đều rách rồi đây này..."

Thanh Phường Chủ khẽ cười, mở rộng phạm vi hào quang, làm cho cây cỏ cũng tránh cả Dạ Xoa ra nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top