Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[ĐàoHoa Yêu - Anh Hoa Yêu]Rừng Đào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh đào nhỏ tung bay trong gió xuân, ta sẽ ở bên cạnh người tới khi thân hoa này héo rũ. Cho dù người không hề để ý đến ta, cho dù trong tâm người là bóng hình kẻ khác. Nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng, dù phải đánh đổi mọi thứ, ta đều sẽ làm.

Theo gió, hoa đào bay lượn trong không khí ấm áp của mùa xuân, cơn gió dần mang theo nhiều cánh hoa đào hơn. Chúng xoay tròn, nhảy múa trong không trung. Tuyệt đẹp.

Từng bước uyển chuyển nhẹ nhàng, thanh thoát cuốn quanh nơi nàng đang đứng. Anh Hoa mỉm cười, đôi môi nhỏ xinh xắn cong lên tạo nên nụ cười khuynh thành, mái tóc nàng một màu hạt dẻ được làn gió nâng đỡ, bay lên dịu dàng cuốn theo mùi hương của anh đào đến ta.

Trái tim có chút lỡ nhịp, đôi mắt chẳng thể rời khỏi bóng hình ấy. Đem nụ cười đẹp đẽ nhất khắc sâu nơi trái tim. 

Lần đầu nhìn thấy Anh Hoa, ta đã ngỡ rằng nàng sẽ lụi tàn mãi mãi. Nhưng rồi nàng hồi sinh, mang theo cả sức sống của thực vật cả khu rừng. Lần nữa nở rộ. Trở thành cây hoa anh đào đẹp nhất chốn này. Không thể nói chuyện cùng nàng, lúc đó chỉ có thể nhìn từ xa, trong lòng ta lúc đó là cả một bầu trời ngưỡng mộ dành cho Anh Hoa Yêu.

- Đào Yêu, ngươi múa càng ngày càng đẹp đấy. - Nàng mỉm cười, nụ cười đẹp hơn cả ánh tà dương đầu tiên chạm tới cánh hoa đào trong buổi ban mai đầu xuân. Ta ngại ngùng nhìn nàng, điệu múa này là vì nàng mà sinh ra, tình cảm này cũng vậy. Đáp lại lời của nàng, ta chẳng thể nói ra nỗi tâm tư cất giấu: - Điệu múa này dành cho người quan trọng nhất trong lòng ta.

- Người được ngươi yêu chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. - Tay áo đưa cao che đi khuôn mặt, nét cười trong mắt rực rỡ tựa ánh hoàng hôn đổ xuống dòng sông êm đềm. Bất chợt, thanh giọng nhẹ nhàng cất lên, mang theo chút hi vọng pha lẫn với thẹn thùng: - Nếu thấy ta nhảy múa, chàng ấy hẳn sẽ rất vui.

Bước chân lệch đi, nụ cười trên môi có chút gượng cứng, ta xoay người về hướng khác, vẫn tiếp tục múa. Đúng rồi, nàng yêu hắn, người trong lòng nàng là hắn không phải ta. Trước đó không phải, bây giờ càng không phải. Đóa hoa đào trên tay nở rộ, ta hít một hơi thật sâu, dịu dàng xoa người nhìn nàng mỉm cười: - Chắc chắn là vậy.

Anh Hoa Yêu gặp lại hắn, nụ cười trên môi nàng càng rực rỡ bao nhiêu, tâm trạng ta càng rối loạn bấy nhiêu. Nhìn nàng bên cạnh hắn, ta chỉ có thể hóa thành cây đào che bóng. Nàng vì hắn vũ một điệu, dáng vẻ uyển chuyển như lướt đi trong gió. Cánh hoa đào ham vui, rời khỏi nhành cây,  theo nàng vũ một điệu tình duyên. Khung cảnh trước mặt, tựa như họa. 

Trái tim ta vừa vui vẻ lại có chút đau thương khó tả, cứ như bị hàng vạn cây kim thay nhau đâm nó. Cảm giác này vì ai mà sinh ra?

Một hôm, khi ta tỉnh giấc, cảnh sắc mà khu rừng này vốn có đều nhuộm một màu đen ưu tối. Đóa hoa đào đẹp đẽ không còn, chỉ còn lại cành đào trơ trụi, gãy khúc. Cả bầu trời vốn xanh ngát vốn điểm thêm sắc xuân cho khu rừng, nay cũng mang đến một cảm giác lạnh lẽo, đáng sợ.

Chỉ sau một giấc, mọi thứ xung quanh ta đều lụi tàn. Đây là hiện thực hay chỉ là giấc mơ?

Khung cảnh trước mắt đầy hoang tàn, trong lòng có chút sợ hãi. Giống hệt như lúc đó, khu rừng này cũng từng như vậy. Nỗi lo lắng lớn dần, che mờ cả tâm trí ta. Vội hóa người. Chạy thật nhanh tìm kiếm bóng hình nàng ấy. Hốt hoảng, lo âu, mọi thứ cảm xúc xen lẫn với nhau dần nhấn chìm ta trong mớ hỗ độn.

Ta dừng lại, bộ cánh đào quen thuộc ngay trước mặt. Nàng đang ngồi trên mặt đát, hướng ánh mắt thất thần nhìn về phía xa. Mọi thứ cảm xúc trong lòng dần dịu xuống, ôm lấy nàng, ta thở phào: - Thật tốt, ngươi vẫn ổn.

- Đào Yêu, ta muốn trả thù cho phu quân. 

Giọng nói của nàng vẫn như cũ, thật nhẹ nhàng thanh thoát nhưng sao ta lại cảm thấy lạnh lẽo, đáng sợ như vậy. Đôi mày ngài khẽ châu lại, ta mở mắt, mơ hồ đáp lời nàng: - Ngươi biết kẻ nào đã giết phu quân của ngươi rồi sao?

- Ta phải bắt hắn trả mạng cho phu quân, phu quân...

Giọng của nàng lạnh lẽo, tức giận nghe thật khác với bình thường. Anh Hoa Yêu ta biết trước kia là một nữ tử dịu dàng, đoan trang. Từng cử chỉ đều mang nét đẹp thuần khiết nhất của rừng hoa đào. Nhìn nàng như thế, khiến cho ta cảm thấy trong lòng mất đi thứ gì đó.

Anh Hoa Yêu đứng dậy, cánh tay ta đang ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn cũng dần buông lỏng. Đáng lẽ ta phải ngăn cản, đáng lẽ ta không nên để nàng tiếp xúc với hắn. Người và yêu mãi mãi không có kết cục tốt. Nếu lúc đó ta kiên quyết ngăn cản nàng, có lẽ nàng sẽ không bị tà khi vay lấy.

Ta nhìn theo dáng nàng dần xa khuất, muốn chạy theo nhưng đôi chân lại trở nên nặng trĩu, không thể chuyển động. Hướng mắt nhìn theo nàng xa khuất, thở dài, lại nhìn rừng đào đã trở nên héo úa. Có cách nào cứu vãn được không? Khu rừng nàng cũng vốn như nàng, vẻ đẹp vốn có đã bị bóng tối nuốt lấy. Nếu ta khôi phục được nơi này, liệu tâm trạng nàng có trở nên tốt hơn?

Bàn tay nắm chặt, ta cố gắng hồi phục cho khu rừng nhưng lại không thể. Yêu lực vì cạn kiệt mà ngất đi. Thật yếu ớt...

"Mục đích tồn tại của ta chính là để bảo vệ nàng."

Ta phát hiện, khu rừng này đã bị nguyền rủa, không thể dựa vào sức nhỏ của kẻ như ta mà khôi phục. Ta chỉ muốn làm chút chuyện gì đó cho nàng cũng trở nên khó khăn như vậy, đã vậy còn tự làm tổn thương yêu lực của chính mình. 

Có kẻ đến đây, là kẻ đã khiến khu rừng trở nên như thế này. Không đúng, cảm giác của ta khi nhìn hắn không đáng sợ như lúc đó. Có lẽ không phải hắn, Tình Minh giúp ta hồi phục lại yêu lực đã mất. 

Nghiêng đầu một chút, phía xa có bóng người đang tiến lại đây, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Là Anh Hoa.

Nàng nhìn thấy linh hồn của phu quân nàng, hốt hoảng gọi tên hắn, trong đôi mắt đang vui mừng liền bị sự hụt hẫng bao lấy. Ta thấy nàng tuyệt vọng. Nước mắt đọng lại rồi chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, nàng ngã khuỵa xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm về tội lỗi vốn không phải do nàng.

Bất lực, ta gọi tên nàng: - Anh Hoa...

Anh Hoa Yêu không đáp lại lời ta, nàng đang dần chìm sâu vào cơn hối hận về tội lỗi đó. Cổ họng ta nghẹn ứ, muốn lần nữa gọi tên nàng nhưng không thể. Tâm trí ta lúc này cũng trở nên rối loạn, ta không muốn thấy nàng khóc. Ta không muốn những giọt sương thuần khiết rời khỏi đôi mắt tuyệt đẹp ấy. Ta muốn an ủi nàng nhưng bằng cách nào?

May mắn Âm Dương Sư đã giúp nàng bình tĩnh lại, cũng giúp cho nàng có thể lần cuối giải bày cùng phu quân. Xóa đi nỗi oan mà Tình Minh phải gánh chịu.

Nhìn nàng cùng phu quân nói chuyện vui vẻ, ta chỉ có thể đứng một bên nhìn. Anh Hoa vì hắn vũ một điệu, ta im lặng nhìn hai người vui vẻ nói ra tâm ý. Trái tim có chút lỗi nhịp, cảm giác khi ấy lần nữa lại bao trùm. Vừa vui mừng lại vừa đau nhói.

Cuối cùng nàng cũng tìm được ý trung nhân của mình, tình cảm này ta vẫn nên chôn sâu trong lòng thì tốt hơn. Ta vốn không muốn nàng phải suy nghĩ nhiều về những chuyện như vậy.

- Đào Yêu, ngươi sẽ đi theo ta chứ? - Nàng quay sang ta, nụ cười mà ta luôn muốn nhìn thấy nhất đã trở lại trên khuôn mặt yêu kiều ấy. Ta nắm tay nàng, vui vẻ đáp lời nàng, nụ cười ẩn hiện trên môi: - Đương nhiên, ta đâu thể vứt bỏ ngươi được đúng không?

Nàng sẽ chờ hắn luân hồi, không biết sẽ mất bao lâu nữa. Ta vốn không thể buông bỏ nàng, bên cạnh nàng như vậy, đối với ta có khi đã là lựa chọn tốt nhất. Tới khi nàng hội ngộ cùng ý trung quân, ta vẫn sẽ bên cạnh giúp đỡ nàng, dù cho có phải hi sinh tất cả. Bởi mục đích tồn tại của ta chính là để bảo vệ nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top