Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#3


Ayame chỉnh lại kẹp tóc, mỉm cười hài lòng nhìn bản thân xoay một vòng trước gương. Bình thường để luyện chữ thuận tiện, tóc luôn được cột cao lên, Ayame cũng không nhận ra tóc mình đã dài quá vai. Cô bé ôm hồ ly nhỏ còn đang buồn ngủ vào ngực, không giấu nổi hưng phấn.

"Đi, Kohaku, đi đón huynh trưởng thôi."

Hồ ly nhỏ quơ quơ móng vuốt, dường như không để ý lắm, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Ayame nhớ rõ một ngày hai năm trước, cảm giác như đã ngủ một giấc thật dài, khi tỉnh lại, huynh trưởng đã trở thành gia chủ. Huynh trưởng nói phụ thân mẫu thân bị kẻ thù truy đuổi, mọi người đã tìm kiếm rất lâu nhưng kết quả vẫn là không có chút manh mối gì. Ayame lúc đó bốn tuổi, trái với suy nghĩ của mọi người, không khóc không nháo, ánh mắt thẳng tắp nhìn huynh trưởng, nói rõ ràng từng từ một, muội tin cha mẹ nhất định còn sống trở về.

Amikiri Takeru đối diện với đôi mắt trong veo của tiểu muội nhà mình, sắc mặt tiều tụy cũng sáng hơn mấy phần. Nội bộ gia tộc lớn vốn đã không đơn giản, chưa kể đến gia tộc âm dương sư. Sau đêm phụ mẫu mất tích, cùng với trợ giúp của sư phụ, Takeru dùng hết sức giải quyết hết các loại quan hệ, chứng tỏ năng lực bản thân, thành công tiếp nhận vị gia chủ khi mới chỉ mười tám tuổi. Bên trong đó có bao nhiêu mệt mỏi, cũng chỉ có mình huynh biết.

Takeru khẽ xoa đầu tiểu muội, thì thầm.

"Aya đừng sợ, từ nay về sau có huynh trưởng bảo vệ muội."

Kỳ thực được nuôi dạy trong gia tộc âm dương sư lớn, Ayame vốn đã trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi khác, sao có thể không hiểu được khổ tâm của huynh trưởng? Bởi vậy, cho dù dần lớn lên, có thắc mắc về đoạn kí ức mơ hồ này, cô bé cũng nghĩ không thể làm đại huynh thêm gánh nặng, âm thầm thề sẽ rèn luyện thật tốt, tìm phụ mẫu trở về.

Bởi vì gia chủ không thích gióng chống khua chiêng, lần này đi công chuyện trở về, ra đón chỉ có các trưởng lão, mấy người đệ tử xuất sắc, và Ayame.

Takeru xuống ngựa, xuyên qua tiếng chào của đệ tử gia tộc nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ màu tím đang tiến lại gần.

"Huynh trưởng đại nhân, chào mừng trở về!"

Ayame khẽ thở dốc vì chạy, ngước lên nhìn huynh trưởng, đôi mắt vụt sáng, tươi cười chào. Không biết do huynh trưởng quá cao hay bản thân lớn quá chậm, đến bây giờ cũng chưa đứng đến ngang hông.

Takeru không hề kiêng kị cúi xuống bế bổng tiểu muội lên, cười mắng:

"Vẫn hấp tấp như vậy, ta xem ra muội học tập ở chỗ sư phụ đều không tập trung cho lắm."

Ayame ngọ nguậy, chưa kịp lên tiếng bất mãn, một vị trưởng lão đã cắt ngang.

"Gia chủ, tiểu thư đã lớn, ngài như vậy không hợp quy củ."

Takeru nhíu nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

"Aya mới chỉ sáu tuổi mà thôi."

"Lão nhớ rõ, năm gia chủ sáu tuổi đã rất thông thạo cung thuật, như vậy, không tính là nhỏ."

Chân mày Ayame so với huynh trưởng nhíu càng chặt, đạp đạp hai chân nhảy xuống.

"Đại huynh, trưởng lão nói đúng, muội không phải trẻ con nữa, muội đã là đại cô nương rồi."

Takeru phì cười, ngồi xuống trước mặt Ayame, cân bằng chiều cao với "đại cô nương" nào đó.

"Còn chưa cao bằng một nửa ta, muội thật cho rằng mình đã lớn? Ayame trừng mắt, định phản bác, một giọng nói ôn hòa liền đưa tới."

"Không nghĩ tới việc đầu tiên gia chủ làm khi trở về, lại là trêu chọc đồ đệ của ta."

Seimei không biết đã đến từ lúc nào đang xếp lại quạt giấy, tựa tiếu phi tiếu nhìn hai người.

Takeru đứng lên, mỉm cười:

"Sư phụ."

Nhiều năm như vậy rồi, coi như đã xuất sư từ lâu, huynh vẫn kính trọng gọi một tiếng sư phụ. Takeru quay sang tiểu muội vẫn đang bất mãn, ánh mắt dời đến hồ ly nhỏ đang an tâm cuộn mình ngủ trong ngực Ayame, đưa tay túm đuôi xách lên, hồ ly nhỏ giật mình quơ móng vuốt loạn xạ, đối diện với ánh nắt sâu như biển của thiếu niên, bỗng cảm thấy một chút chột dạ.

Ayame còn chưa kịp lên tiếng, huynh trưởng đã trầm giọng:

"Aya, muội đi tìm Mizuki chơi, ta có chuyện cần bàn với sư phụ."

Ngữ điệu đã quay lại nghiêm túc, không còn bông đùa, Ayame ý thức được, tin tưởng huynh trưởng sẽ không làm hại Kohaku, liền gật đầu, chào sư phụ.

Một bầu không khí kì quái bao trùm cả phòng nghị sự. Takeru híp mắt, hơi thở tản ra khí tức nguy hiểm nhìn hồ ly nhỏ từ sau khi trượt xuống vẫn cuộn mình trên nệm, nâng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn hai đại nam nhân.

"Mộng Sơn chi Vương sẽ không thật sự cho rằng mình là thú cưng của tiểu muội nhà ta chứ?"

Hồ ly rùng mình, biết không thể trốn được, một đạo ánh sáng lóe lên, liền hiện nguyên hình.

"Con trai của lão bằng hữu cũng đã lớn như vậy rồi, thời gian quả đúng là nhanh nha."

Giọng nói rõ ràng mang đậm tính trêu tức lại mang theo âm hưởng non nớt của thiếu niên vừa cất lên, không khí càng kì quặc hơn nữa.

Takeru bất đắc dĩ nhìn thiếu niên ngồi xếp bằng trước mặt, đuôi ve vẩy, hai tai còn khẽ động đậy, rõ ràng là hồ ly đã mấy ngàn tuổi, lại còn mang bộ dáng như tiểu quỷ. Bộ dáng tiểu quỷ thì thôi, cố tình lại còn là bằng hữu lâu năm của phụ thân, làm cho hắn không biết phải đối diện như nào.

Seimei nhìn cục diện trước mặt, khẽ phe phẩy quạt giấy, lên tiếng kéo lại lực chú ý của thiếu niên:

"Ngày đó gặp ngươi đang đụng độ với người nhà Minamoto là ngẫu nhiên, Ayame còn chạy đến lại càng là ngoài ý muốn. Thế nhưng ta lại nghĩ, rất nhiều chuyện ngẫu nhiên xếp cùng một chỗ dường như sẽ trở thành một chuyện lớn đã có sắp đặt từ trước."

Takeru khẽ trầm mặt. Lúc nhận được thư của sư phụ, hắn cũng nghĩ giống như vậy, mặc dù tin tưởng bằng hữu của phụ thân sẽ không làm hại Ayame, hơn nữa vẫn còn sư phụ trông chừng, hắn vẫn là không nhịn được lo lắng liền quẳng lại công chuyện mới giải quyết xong phân nửa cho Midori, vội vã trở về.

"Chỉ là, người thật sự đứng phía sau là ai, có mục đích gì? Còn người nhà Minamoto đuổi theo ngươi lâu như vậy, ngươi khẳng định mình không thù không oán gì với người ta chứ?"

Thiếu niên trợn mắt:

"Ta đây chưa từng rời khỏi núi Phỉ Mộng, càng không liên quan đến hòn đảo kì quái gì đó kia, sao có thể dính líu gì đến Minamoto nào đó? Chỉ là một gia tộc trong truyền thuyết, sao các ngươi dám khẳng định?"

"Kí hiệu đó, linh lực công phu cao đến mức có thể bức phụ thân ta rơi xuống vực, ngươi cho rằng còn có thể là ai?"

Tức thời, phòng nghị sự trầm mặc.

Seimei gấp cây quạt, khe khẽ thở dài.

"Người đứng sau màn kia, tám phần là người của Minamoto, chỉ là không biết hắn có mục đích gì, tại sao hắn nhằm vào ngươi, tại sao cố tình dụ Ayame đến. Đối phương từ đầu đến cuối thần bí ở trong tối như vậy, đối với chúng ta quá bất lợi."

"Khoan đã" - Takeru đưa tay ra dấu dừng lại - "Tại sao sư phụ biết Ayame bị dụ tới?"

Seimei nâng tách trà, trầm giọng:

"Ở sân sau bỗng xuất hiện một tiểu yêu quái bị thương, Aya băng bó giùm, ngày nghỉ nhất định muốn đi tìm tiếp thảo dược. Ta đi phía sau, khoảng cách đủ để bảo vệ nhưng đủ xa để con bé không nhận ra. Lúc đó quả thật không nghĩ đến Aya sẽ cảm được khí tức của ta lúc giao chiến mà đi đến. Về phần vì sao tiểu yêu quái đột nhiên xuất hiện trong dinh thự vốn có kết giới bảo vệ, có lẽ đã quá rõ ràng."

Takeru giật mình, chợt nhận ra vấn đề nghiêm trọng.

"Ý của sư phụ, có kẻ theo dõi sao?"

Seimei gật đầu, có lẽ điểm ngoài ý muốn của kẻ phía sau chính là ông đã xuất hiện, giao chiến với thủ hạ áo đen, phá hư kế hoạch của hắn. Lúc đó cho dù không cảm nhận được khí tức của ông, chắc chắn với tính tình Ayame cũng sẽ hứng thú vì những luồng xung đột linh lực mạnh mẽ mà lại gần. Nếu như lúc đó chỉ có mình Ayame...

Hồ ly thiếu niên thu hồi vẻ mặt bông đùa, nghiêm túc nhìn Takeru:

"Dù sao, ngươi không cần lo lắng về ta, ta không có ý đồ xấu. Ta đã nguyện ý trở thành thức thần của tiểu muội ngươi, chắc chắn sẽ bảo vệ người thật tốt."

Takeru trừng mắt:

"Tiểu muội tự nhiên có ta bảo vệ. Nhiều năm trước ngươi nhất quyết không đi cùng phụ thân, bây giờ một buổi sáng liền thuận đi theo Ayame, ngươi bảo ta yên tâm cái gì?"

Thiếu niên cụp tai xuống, cười cười.

"Phụ thân ngươi là cường giả, ta đi theo hắn cũng chưa chắc cần đến năng lực của ta, không bằng cứ ở núi tự do tự tại. Được rồi, ta thừa nhận năm xưa ta lười quản nhiều chuyện, chỉ muốn ở núi ngủ qua ngày. Không ngờ ta đã yên phận như vậy còn có kẻ tới tìm chuyện, còn liên lụy bằng hữu. Khế ước với tiểu muội ngươi quả thật là quyết định đột ngột, nhưng cũng là để giữ lời hứa của ta."

Thiếu niên nhớ lại cảnh Ayame bốn tuổi nho nhỏ đứng trước bờ vực vừa không ngừng đưa linh lực trị thương vào cơ thể hắn vừa nức nở "phụ thân muốn cứu ngươi, ta chữa trị cho ngươi, ngươi đưa ta xuống đó tìm phụ thân mẫu thân", ánh mắt chợt ảm đạm một chút.

Takeru cầm chuôi kiếm gõ cái cốp lên đầu thiếu niên, giọng nói lại nhuốm mùi nguy hiểm:

"Lúc ta đến chỉ thấy ngươi ôm tiểu muội đã hôn mê, còn lời hứa gì đó ở đây?"

"Tiểu tử, ta là bằng hữu của phụ thân ngươi" - Thiếu niên bất mãn đẩy thanh kiếm ra - "Ngươi có cấp bậc lễ nghĩa một chút!!"

"Ngươi đi lặp lại câu nói trên với Ayame, ta lập tức gọi ngươi là thúc thúc."

Thiếu niên lại trừng mắt, không thèm đôi co, thoắt cái trở lại hình dạng hồ ly nhỏ, chạy đi tìm Ayame.

Takeru thu hồi kiếm, xem ra phải tăng cường phòng thủ trong dinh thự hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top