Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

đời người có mấy lần thấy thanh minh? XVII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

32.

Nghe nói trên đời này có một con sông, ngươi không thể nhìn thấy nó, chỉ khi ở trong màn đêm đen tối nhất, theo ánh trăng mới thấy được lờ mờ. Đi dọc theo con sông này lên thượng nguồn mới có thể tìm thấy bọn họ. Bọn họ là là sợi tơ đao trong đêm tối, là những thích khách đáng sợ nhất.

Bọn họ là Ám Hà.

Con sông ấy cũng tên là Ám Hà.

Tô Mộ Vũ chậm rãi bước dọc theo con sông tối, ánh mắt đôi khi sẽ vô tình nhìn lướt qua mặt sông tĩnh lặng. Thi thoảng vài chiếc lá già sẽ rơi xuống mặt nước, nhưng nó cũng chẳng thể khiến mặt sông này xao động.

Y từng ngồi trên một cái thùng gỗ, trôi theo dòng sông này mà đến Ám Hà. Nhưng đây là chuyện của rất lâu về trước, lâu đến nỗi ký ức còn sót lại trong đầu y về cái ngày hôm đó sớm đã không còn rõ ràng. Hoặc có thể nói, nó giống như là chuyện của kiếp trước vậy.

Bất chợt, cây dù đằng sau lưng Tô Mộ Vũ xoay hai vòng, tán dù bung mở. Trời lại đổ mưa.

Mà khi y ngẩng đầu, phát hiện vòm trời trên đầu mình tối đến mức không thể thấy rõ cả ánh trăng, giống như cái miệng của Thao Thiết, đang muốn nuốt chửng mọi thứ.

Tô Mộ Vũ không nhìn nữa, nhưng ánh mắt lại lóe lên chút bi thương không sao kể xiết. Bầu trời của Ám Hà, lúc nào cũng tối đen như vậy, vĩnh viễn chẳng thể có nổi một tia nắng.

"Vượt qua Ám Hà là tới được Bỉ Ngạn, bến bờ Bỉ Ngạn không chỉ có đêm tối..."

Nửa vế sau, Tô Mộ Vũ không nói được tiếp.

Cây dù trong tay y tiếp tục xoay vòng, mưa mỗi lúc một lớn, lớn hơn so với bất kỳ cơn mưa nào trong hai năm qua ở Ám Hà. Tô Mộ Vũ không quan tâm đến điều này, bước chân tiếp tục tiến về phía trước. Đợi khi vượt qua một cây phong cũ, thân ảnh y bắt đầu mờ ảo dần, đến cuối ở trong cơn mưa lớn đêm khuya, biến mất như ma quỷ.

Tô Xương Hà vung tay, trường kiếm của người đối diện lập tức vỡ làm hai nửa.

"Kiếm pháp như vậy cũng dám xưng đệ nhất Tô Gia? So với Tô Mộ Vũ năm đó, đúng là trò trẻ ranh." Tô Xương Hà khẽ lắc đầu, nụ cười trên môi hơi mỉa mai nói với người vừa bị hắn đánh bay.

Người kia lăn hai vòng trên đất, chống chuôi kiếm đã gãy xuống mới miễn cưỡng dừng lại. Nhưng ánh mắt nhìn hắn vẫn mang theo hận ý nồng đậm. Rõ ràng đến mức Tô Xương Hà cũng cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhưng hắn không để tâm chuyện này lắm, người hận hắn đâu có ít, có khi để bọn chúng xếp hàng còn phải kéo dài khắp biên giới Bắc Ly ấy chứ.

Bởi vì đã quen, cho nên hiện tại đối mặt với bao nhiêu hận ý của kẻ khác, hắn mới không thấy bất ngờ.

Cho dù chúng đến từ chính tộc nhân Ám Hà.

"Đại Gia Trưởng chê cười." Người kia lau vết máu dính ở khóe miệng, cười lạnh đáp. "Ta tự biết kiếm pháp bản thân yếu kém, không so nổi với gia chủ. Nhưng nó đủ để dụ ngươi vào bẫy là được rồi."

Tô Xương Hà nheo mắt, quả nhiên như lời gã nói, xung quanh hắn đột nhiên xuất hiện hơn mười bóng đen từ trên trời lao xuống. Nhiều người như vậy mà Tô Xương Hà không cảm nhận được chút khí tức nào từ họ, hiển nhiên là do có bí thuật của Mộ Gia phụ trợ.

Mộ Vũ Mặc sẽ không phản bội hắn, vậy nên những thứ này có thể chứng minh một điều, tình hình phía bên Mộ Gia cũng không được tốt cho lắm.

Sau đó hắn quét mắt một lượt, có vài cái tên quen thuộc trong số đó hiện ra trong đầu. Đôi người trẻ, đôi người cùng thế hệ với hắn, cũng có đôi người... từng là những thành viên Bỉ Ngạn đời đầu. Là một trận giết người tập hợp rất nhiều hoài niệm.

Tô Xương Hà nhẹ vuốt con dao găm trong tay, nghĩ đến trận huyết vũ năm đó trong Ám Hà, khi mà hắn theo lệnh đuổi giết Đại Gia Trưởng. Liệu cảm xúc của Mộ Minh Sách có giống hắn lúc này hay không? Nhìn những gương mặt quen thuộc, từng trung thành với mình hết mức, quay đầu một cái lại sẵn sàng giơ kiếm giết chết hắn.

Đương nhiên là không giống rồi, Tô Xương Hà cười lạnh.

Không có niềm tin, cho nên lúc này cũng không có cảm xúc gì.

Cũng bởi vì biết lý do vì sao dẫn đến điều này, cho nên mới càng không thấy bất ngờ.

"Thật sự cho rằng, chỉ với các ngươi là đủ để giết ta đấy à?" Giọng Tô Xương Hà đã mang đôi phần sát ý.

Những người vừa mới tới đều đã rút ra vũ khí của mình, đồng loạt chỉ về phía hắn. Một người trong số họ bước lên, Tô Xương Hà có thể nhận ra người này.

"Tô Thiệu Huy." Tô Xương Hà nói ra một cái tên.

Tô Thiệu Huy thấy hắn nhận ra mình, không hề hoảng sợ, ngược lại còn cung kính cúi đầu. "Đại Gia Trưởng nhớ tên, vinh hạnh."

"Mộ Vũ từng bảo, cái tên này của ngươi mang rất nhiều ý chí." Tô Xương Hà nói, không rõ hắn đang nghĩ gì.

"Ta chọn cái tên này, bởi vì ta từng ngưỡng mộ Đại Gia Trưởng và Gia Chủ." Tô Thiệu Huy xoay kiếm đáp. Gã không phải kẻ vô danh nhận tên, chỉ là trước kia có một cái tên khác, sau này mới đổi lại.

"Ngưỡng mộ? Hay là có dã tâm?" Tô Xương Hà ẩn ý nói.

"Cả hai chăng?" Khi lời gã vừa dứt, cơ thể gã cùng với những người còn lại ở trong mắt Tô Xương Hà bắt đầu trở lên mờ ảo, có người đã biến mất. Mà bầu trời tối đen vừa nãy, thoáng chốc đã trở lên sáng trưng như ban ngày.

"Sát thủ nên giết người trong đêm, làm gì có chuyện giết người trong sáng." Tô Xương Hà lẩm bẩm. Bình thường bí thuật đều khiến người ta rơi vào ảo giác biến ngày thành đêm, nhưng Ám Hà Mộ Gia lại có loại bí thuật ngược lại. Nhớ năm ấy hắn cùng Tô Mộ Vũ đi làm nhiệm vụ cùng người Mộ Gia, lần đầu thấy bí thuật này đã không nhịn được mà quay sang nói đùa với Tô Mộ Vũ.

Khi đó y đã đáp như nào nhỉ?

Tô Xương Hà nhắm mắt, gió xung quanh hắn bắt đầu nổi lên, tiếng đao kiếm vút đi trong không khí, cận kề ngay cổ.

"Bí thuật này ban đầu tạo ra, chưa chắc đã dùng để giết người."

Nó giống như ước muốn tộc nhân Ám Hà có thể thoải mái tự do đi lại dưới ánh mặt trời thì đúng hơn.

"Bến bờ Bỉ Ngạn không chỉ có mỗi đêm dài, mà nên có cả ánh sáng." Câu mà Tô Mộ Vũ ngập ngừng chưa nói ra, Tô Xương Hà lúc này lại nói ra hết.

"Từ khi ngươi dùng con em chúng ta làm dược nhân, bến bờ Bỉ Ngạn đã không thể tồn tại được nữa rồi." Tô Thiệu Huy hét một tiếng, mười lưỡi kiếm từ trong không khí xuất hiện, nhắm thẳng vào Tô Xương Hà chém tới.

Hắn mở mắt, Diêm Ma Chưởng dưới tay áo thu lại, chỉ còn hai con dao găm vung lên đỡ đòn.

...

Bí thuật tan đi, Tô Xương Hà cũng thu lại dao găm của mình. Trên người hắn dính rất nhiều máu, nhưng đều không phải là máu của hắn.

Là máu của bọn họ.

"Ta rút lại lời vừa rồi, các ngươi rất mạnh." Tô Xương Hà tán thưởng, trong ý lời không nhịn được lộ ra sự vui vẻ. Vui vẻ là thật, dẫu sao cũng là tộc nhân Ám Hà dưới trướng hắn, bọn họ mạnh, đương nhiên người làm Đại Gia Trưởng như hắn cũng thấy vui.

Dù cho sức mạnh này đang muốn giết hắn đi nữa.

Tô Thiệu Huy nằm dưới đất, vừa nãy có cơ hội tiếp cận Tô Xương Hà gần nhất là gã, hiển nhiên vết thương trên người gã là nặng nhất. Lúc này khi nghe lời tán thưởng của Tô Xương Hà, gã cũng không còn giấu được vẻ tức giận.

"Mạnh nhưng cũng đâu ép được ngươi dùng đến Diêm Ma Chưởng."

Tô Xương Hà lắc đầu.

"Nếu ta dùng tới Diêm Ma Chưởng, các ngươi đã chết lâu rồi." Lời này không phải nói đùa, Những năm qua hắn vốn chuyển từ luyện kiếm sang luyện chưởng, Tấc Chi Kiếm dù không bị mai một, nhưng so với Diêm Ma Chưởng lại không thể so được nữa. Nhưng lời vừa dứt, đến chính Tô Xương Hà cũng nhận ra một việc.

Vì sao hắn lại có suy nghĩ như vậy nhỉ?

Hắn vậy mà lại không có ý nghĩ sẽ giết những người này.

Đây rõ ràng không phải tính cách của hắn.

Biết sao được, Tô Xương Hà nhớ đến ai kia, không nhịn được buộc miệng nói.

"Thật là, nếu ta làm vậy thì ngươi lại không thích mất."

Nhưng trong cái giây phút hắn thất thần ấy, Tô Thiệu Huy tưởng chừng không thể đứng lên đột nhiên tung người lao về phía hắn. Nhưng khác với hắn nghĩ, nhuyễn kiếm của Tô Thiệu Huy vung ra quấn chặt lấy tay của Tô Xương Hà, giữ chặt hắn ở một chỗ.

"Mau giết hắn."

Lựa chọn tốt nhất lúc này của Tô Xương Hà, cũng là cách hắn hay làm nhất chính là vung tay, đầu của Tô Thiệu Huy sẽ rơi xuống. Lưỡi kiếm đang lao đến hắn cũng sẽ bị một chưởng đánh gãy.

Nhưng Tô Xương Hà lại không làm.

Hắn tặc lưỡi nghĩ, cũng chỉ là một thanh kiếm thôi, không chết được. Dù sao Tô Mộ Vũ cũng từng rất tán thưởng Tô Thiệu Huy, giết gã xong y không vui thì phiền lắm.

Khi mũi kiếm chỉ còn cách Tô Xương Hà nửa tấc, một thanh kiếm mỏng lướt qua mặt hắn, chặn đánh lệch hướng của mũi kiếm kia, khiến nó bay ra ngoài. Không đợi Tô Xương Hà và Tô Thiệu Huy kinh ngạc, tán dù đỏ bung nở, mà thanh kiếm vừa được phóng ra đã được Khôi Lỗi Ti kéo ngược trở lại.

"Gia Chủ..."

Tô Xương Hà quay đầu, nhìn sắc mặt Tô Mộ Vũ liền nghĩ.

Hình như lại có kẻ nào đó to gan, chọc cho Tô Gia Chủ của hắn không vui mất rồi.

33.

"Gia Chủ..." Tô Thiệu Huy mở to mắt ngạc nhiên, đến cả nhuyễn kiếm trong tay cũng thả ra. Tô Xương Hà vừa nhác thấy vậy liền vung tay, đẩy ngã cậu cách xa mấy mét.

Những người còn lại đã có thể đứng dậy. Hiển nhiên đòn đánh của Tô Xương Hà lên bọn họ không quá mạnh. Nhưng hiện tại nếu muốn đánh tiếp, chắc chắn là không thể.

May rằng khi nhìn thấy người vừa đến, sát khí của bọn họ cũng không còn.

Tô Xương Hà nhìn một cái liền biết, người đứng sau hắn - Tô Mộ Vũ cũng biết.

"Ta nhớ ta đã từng gửi thư cho các ngươi." Tô Mộ Vũ từng bước tiến lên phía trước, vượt qua Tô Xương Hà. Y không nhìn hắn, nhưng Tô Xương Hà lại tinh ý phát hiện y như đang muốn che cho hắn. "Trong thư ta không đề cập đến việc này."

Không phải vì Tô Mộ Vũ muốn bảo vệ Tô Xương Hà, với thực lực của hắn, người cần bảo vệ là những người kia mới phải. Tô Xương Hà không nói, nhưng hắn đoán được ý của y khi làm vậy.

Có lẽ là sợ hắn và bọn chúng lao vào đánh nhau, hắn sẽ không nhịn được tiếp mà tặng mỗi tên một chưởng chết tươi mà thôi. Tô Mộ Vũ vẫn luôn lo nghĩ chu toàn cho con em Ám Hà, đây là tính cách của y, hắn biết.

Tô Thiệu Huy ôm ngực, ánh mắt khi nhìn Tô Mộ Vũ có thêm vài phần vui mừng thấy rõ. Tô Xương Hà nheo mắt nhìn gã, có chút khó chịu dâng lên.

"Gia Chủ, người trở về rồi." Hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của Tô Mộ Vũ. Y nhìn hắn, trong lòng không nhịn được thở dài. Tô Thiệu Huy là một tiểu bối trong thế hệ Tô Gia lần này, thiên phú rất tốt, tâm tính trầm ổn đúng mực, chẳng qua tuổi vẫn còn quá trẻ, suy nghĩ vẫn sẽ bị cảm xúc xen vào.

Nhưng sau đó y nhớ đến bản thân. Không phải y cũng vì cảm xúc cá nhân của mình mà cứu Tô Xương Hà đó ư?

"Trả lời câu hỏi của ta." Tô Mộ Vũ lặp lại câu hỏi.

Tô Thiệu Huy không nhìn ra cảm xúc của Tô Mộ Vũ lúc này, nhưng quan sát sắc mặt của y khiến thái độ của của cậu lại có phần e dè hơn, giống như một đứa trẻ làm sai. Mất một lúc, Tô Thiệu Huy mới mấp máy môi nói ra.

"Là ta tự chủ trương..."

Dù đỏ xoay vòng, lộ ra đôi mắt của Tô Mộ Vũ. Mà Tô Thiệu Huy và những người còn lại bị một ánh mắt này làm cho kinh hãi, sát khí từ y tỏa ra chớp mắt khiến lông tóc của tất cả dựng đứng. Vũ khí của bọn họ bất giác kêu lên, một số người thậm chí còn không thể kiểm soát nổi kiếm của mình.

Tô Xương Hà nhìn bóng lưng y, hắn khẽ nhíu mày, muốn đi lên cản lại. Nhưng nghĩ tới cái gì đó, rốt cuộc vẫn không đến.

"Tự chủ trương giết Đại Gia Trưởng?" Tô Mộ Vũ cười lạnh. "Gan của các ngươi cũng to thật, vượt cả quyền của Tô Gia Chủ là ta để quyết định cho toàn bộ Tô Gia. Hay là..."

Y nhìn sang chỗ Tô Thiệu Huy, nhuyễn kiếm của cậu từ nãy không ngừng ngâm vang, mồ hôi trên trán lớn bằng hạt đậu chảy xuống ròng ròng.

"Ngươi muốn thay ta chỉ huy Tô Gia?"

Tô Thiệu Huy hoảng hốt nhìn y, vội vã nói.

"Không gia chủ, ta không hề có ý đó." Tô Thiệu Huy âm thầm kinh hãi, nếu Tô Mộ Vũ muốn giết cậu và những người xung quanh, lúc này chẳng qua là nhiều hơn một cái nhấc tay. Chỉ sợ còn không cần dùng đến Thập Bát Kiếm Trận, dựa vào sát khí này đã có thể khiến vài người sợ vỡ mật rồi.

Đồng thời Tô Thiệu Huy cũng nhớ tới Tô Xương Hà. Một Tô Gia Chủ đã có sát khí kinh người như vậy, huống chi là Đại Gia Trưởng nắm quyền chấp chưởng Ám Hà hơn mười năm. Vừa nãy nếu không phải do hắn nương tay, thì đúng như hắn nói, tất cả đều đã chết.

Bản thân bọn họ lúc này, quả thật quá hấp tấp.

Luồng áp lực này kéo dài thêm nửa khắc, Tô Mộ Vũ thôi nhìn bọn họ, thu dù, lạnh nhạt nói.

"Trở về. Trừng phạt thế nào sẽ dựa vào quyết định của Đại Gia Trưởng."

Một người trong số họ nghe vậy muốn tiến bước nói gì đó, nhưng Tô Thiệu Huy đã ngăn gã lại, cung kính cúi người.

"Vâng." Nói rồi tất cả dìu nhau rời khỏi đây. Thoáng chốc khoảng sân chẳng còn bóng ai ngoài Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ.

Bàn tay chợt bị nắm lấy, Tô Mộ Vũ còn chưa phản ứng đã cảm nhận nội lực của người kia đang tiến vào trong người mình. Nó không gây hại gì cho y, chỉ đơn giản là kiểm tra. Từ sau khi y có thể vận khí trở lại, đây là việc làm quen thuộc của Tô Xương Hà.

Tô Mộ Vũ nhìn hắn đang chăm chú truyền lực cho mình, cả lòng bàn tay đều đang nóng lên.

"Không sao đâu, chỉ là vận chút công lực bình thường thôi." Y mở miệng, giọng nói không còn nghiêm trọng như vừa nãy. Nhưng Tô Xương Hà vẫn không buông tay y ra, nội lực của hắn cẩn thận đi vào từng ngõ ngách trong cơ thể y, chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn mới buông tay.

Khi bỏ ra còn không nhịn được mà vuốt dọc ngón tay Tô Mộ Vũ, cũng không biết y có phát hiện ra không.

"Vận công bình thường thì bình thường, vẫn phải cẩn thận." Nói rồi liền cười. "Ngươi về Ám Hà sao không báo trước ta một tiếng."

Tô Mộ Vũ nhìn bàn tay mình, bước đi cùng hắn về phía phòng Đại Gia Trưởng. "Nhất thiết phải báo sao?"

Tô Xương Hà nghe vậy liền bật cười. "Đương nhiên không cần, chỉ là nếu ngươi báo ta một tiếng thì ta sẽ xử lý nhanh hơn."

"Nhanh hơn?" Tô Mộ Vũ khó hiểu hỏi lại.

"Sẽ không để khó coi như vừa nãy, một đám người Ám Hà đuổi giết Đại Gia Trưởng Ám Hà, không ra thể thống lắm." Tô Xương Hà lắc đầu nói, cảm giác như người bị đuổi giết không phải là hắn vậy.

Hắn càng tỏ ra thản nhiên như thế, Tô Mộ Vũ lại càng nghĩ nhiều.

"Bên Tô Gia ta sẽ chấn chỉnh, Thiệu Huy là đứa trẻ ngoan, ta khuyên nó sẽ nghe." Y đáp lời.

"Đâu phải mỗi tên nhóc đó, phải nói là cả Ám Hà, chỉ cần ngươi khuyên bọn chúng chắc chắn sẽ nghe." Tô Xương Hà bĩu môi, nghiêng đầu nói đùa với Tô Mộ Vũ. "Hay ta để ngươi lên làm Đại Gia Trưởng nhé, dù sao bọn chúng cũng có nghe ta nữa đâu."

Tô Mộ Vũ dùng bước chân, thở dài. "Xương Hà..."

Tô Xương Hà khoác vai y, cười cợt. "Đùa thôi đùa thôi, ta biết ngươi không thích điều này mà."

"Bên Tô Gia, ta đảm bảo sẽ không có chuyện này nữa..." Tô Mộ Vũ thấp giọng nói. "Hiện tại ta đã dùng được võ công, ta sẽ ở lại Ám Hà gánh vác cùng ngươi."

"Ở cùng ta?" Tô Xương Hà buộc miệng.

"Ngươi không muốn?" Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng hỏi.

Lúc này bí thuật Mộ Gia tan đi, trời quang mây tạnh, ánh trăng sáng hiếm hoi rọi xuống bao trùm lấy Ám Hà, chiếu lên đỉnh đầu hai người. Tô Xương Hà hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy nửa sườn mặt của y. Dịu dàng hiền lành, làm gì có dáng vẻ bùng nổ sát khí như vừa rồi.

Thật ra Tô Xương Hà muốn nói, ngươi nên ở lại Hoan Miên Thành thì hơn. Ở đó làm một người bình thường như ngươi mong muốn. Chỉ cần khi ta đến, ngươi vẫn ở đó là được.

Tô Mộ Vũ cảm nhận có một bàn tay chạm lên tóc mình, giúp y chỉnh lại tóc mai bị rối, khi quay sang liền bắt gặp ánh mắt như sao của Tô Xương Hà. Không có cợt nhả, không có trêu đùa, chỉ đơn giản là hắn đang nhìn y.

Nhìn y, vô cùng chăm chú.

Tô Xương Hà nhoẻn miệng cười. "Ta sao lại không muốn chứ."

Cầu còn không được.

Tô Mộ Vũ không hiểu vì sao khi nghe câu này của hắn, trái tim trong lồng ngực phải đột nhiên đập nhanh hơn một chút. Nhưng y như không muốn Tô Xương Hà phát hiện ra điều này, chỉ đành quay mặt đi.

Không khí giữa cả hai đột nhiên rơi vào im lặng.

Còn cách một đoạn là biệt viện của Đại Gia Trưởng, Tô Mộ Vũ lên tiếng.

"Một kiếm vừa nãy, ngươi tránh được." Ý của y là một kiếm khi sắp đâm tới Tô Xương Hà khi y tới. Thực lực của hắn như thế nào, Tô Mộ Vũ là người biết rõ nhất. Một đám tiểu bối trong Ám Hà làm loạn mà thôi, theo lý mà nói Tô Xương Hà phải dễ dàng kiểm soát được mới phải. Nhưng xem tình hình vừa rồi, hắn đã nương tay rất nhiều. Một kiếm đó là do sơ suất, nhưng sơ suất đó so với Tô Xương Hà, không đáng nhắc đến.

Tô Xương Hà nghe vậy chỉ vươn vai một cái, dửng dưng nói.

"Ừ, ta tránh được, nhưng Tô Thiệu Huy không phế cũng chết."

Ngừng một lúc, tiếp tục. "Ngươi biết mà, khi ta ra tay sẽ không dừng được."

Hai người đã đứng trước cửa biệt viện.

"Vì sao?" Tô Mộ Vũ hỏi tiếp, một câu không đầu không đuôi, nhưng Tô Xương Hà hiểu ý y muốn hỏi gì.

"Bởi vì ngươi không thích." Tô Xương Hà không do dự đáp. "Chỉ cần ngươi không thích, ta sẽ không làm."

Nói ra câu này rất buồn cười, bởi vì trước đó hắn đã làm ra một việc đến Tô Mộ Vũ cũng không thể không tức giận suýt thì giết hắn. Nhưng đến cuối, y vẫn không nỡ để hắn chết, bất chấp mọi thứ kéo cái mạng của hắn từ Quỷ Môn Quan trở về.

"..." Tô Mộ Vũ nghe hắn trả lời, im lặng giơ tay đẩy cánh cửa trước mặt ra. Tô Xương Hà cũng không nói thêm câu gì, muốn theo bước chân y tiến vào. Chỉ là trong phút cuối khi Tô Mộ Vũ bước qua cửa, hắn chợt nghe thấy y gọi mình.

"Tô Xương Hà."

Gọi đầy đủ họ tên như vậy, dường như là chuyện rất quan trọng, cần nói đàng hoàng. Hoặc là của những người từng hận hắn vô cùng, kêu tên hắn với đầy sự hận thù. Vế nào, Tô Xương Hà cũng chẳng quan tâm.

Nhưng người gọi đầy đủ tên của hắn là Tô Mộ Vũ.

Cho nên Tô Xương Hà mới khựng lại, nhìn y thật lâu. Hắn nghe, Tô Mộ Vũ nói từng chữ, rất rõ ràng.

"Ta cũng không thích ngươi bị thương."

"Cực kỳ không thích."

"Ngươi nghe rõ chưa."

_____________________

Giải thích:

'Thiệu' mang nghĩa nối tiếp, duy trì
'Huy' trong huy hoàng, rực rỡ.

Tô Thiệu Huy chọn cái tên này như ý nghĩa, muốn nối tiếp ý chí của Xương Hà và Mộ Vũ, tiếp tục muốn đưa Ám Hà đến bên kia bờ Bỉ Ngạn.

Không nghĩ mọi người hứng thú với con fic này đến thế. Thật ra mình biết Thiếu Bạch drama chiếu thì khả năng nó cũng được biết đến chút ít. Nhưng mà thật sự con fic này mình chấp bút viết từ tháng 8 năm 2022, khi đó Thiếu Ca drama còn chưa lên cơ. Nên con fic này thuần túy mình viết theo nguyên tác, không dựa vào bản drama nào cả ấy huhu. 

Fic ra hơi lâu mong mọi người thông cảm, thật ra mình đăng ở trên face sớm hơn nên nếu mn muốn theo dõi sớm thì có thể fl face của mình =))) Có vài fic mình chỉ đăng ở face và wordpress thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top