Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Khóc Sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi bọn họ đi đến bệnh viện, là ông chủ của Nông Gia Viện dẫn bọn họ đến, đối với việc Nhan Hạo vô tình gặp phải chuyện ngoài ý muốn giống như vậy, bản thân ông chủ cũng tự mình cảm thấy khá sốt ruột, rốt cuộc thì những cái cây đó đều là do nhà của ông ta trồng, người cũng xảy ra chuyện ở trong nhà của ông ta nên ông ta tự nhiên cần phải quan tâm chuyện này rồi.

Nhan Thiến an tĩnh ngồi ở hàng ghế sau xe, nội tâm cũng không có dao động quá lớn, bởi vì cô cảm thấy chuyện này là do tự bản thân Nhan Hạo gây ra, con sâu đó nó chỉ bò ở trên cây, không có ai đến trêu chọc gì cậu, thế mà cậu nhóc này lại đi lấy cây gậy chọc người ta, việc này có thể trách ai được kia chứ?

Nhưng mà nhìn qua cả người đều bị nổi mẩn đỏ nhiều như vậy trông rất khủng bố, chắc là sẽ rất khó chịu, khả năng là cần phải chích thuốc mới được.

Sau khi đã đến bệnh viện, Nhan Thiến liền đi theo mẹ cô mang Nhan Hạo đi đến phòng khám da liễu, còn ba ba thì đi đóng tiền và làm thủ tục khám bệnh và nhập viện.

Sau khi chuẩn bệnh xong xuôi, Nhan Hạo xác thật là bị dị ứng da khá nghiêm trọng do độc tính trên người của sâu lông, cần phải chích thuốc và nằm lại bệnh viện để điều trị.

Toàn bộ tâm tư của Triệu Điềm lúc này đều đặt ở trên người của Nhan Hạo, thấy cậu có dáng vẻ như thế này, liền cảm thấy vô cùng đau lòng, bà tức giận mà giận chó đánh mèo với người ở gần, nhìn thấy Nhan Thiến cứ đi theo bên cạnh người, đi ra đi vào, trong lòng liền cảm thấy tức giận nhìn không thuận mắt, vội vàng nói với cô:

"Một người đã lớn như vậy rồi, cũng không biết chăm sóc cho em trai của mình một chút, đi ra ngoài đi ra ngoài đi, nhìn là thấy gai mắt."

Nhan Thiên ngây người, tâm tình trong lòng của cô liền trầm xuống, cô có thể lý giải được tâm tình lo lắng sốt ruột của mẹ cô khi thấy em trai bị như vậy, nhưng mà cô lại không thể nào lý giải nổi việc sau khi mẹ cô đã biết rõ chân tướng của sự việc rồi, nhưng vẫn còn tùy ý giận chó đánh mèo như thế với cô được.

Xem ra đứa con nuôi bên người và đứa con không nuôi ở bên người, đãi ngộ quả nhiên là khác nhau một trời một vực.

Triệu Điềm sau khi oán trách xong, liền nhanh chóng đi đến trấn an Nhan Hạo đang nằm ở trên giường không ngừng vặn vẹo tới lui, không thèm liếc mắt nhìn Nhan Thiến lấy một cái.
Nhan Thiến sau khi đứng tại chỗ ngây ngốc mấy giây, mới chậm chạp từ từ xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Mới vừa đứng yên tại chỗ trước phòng bệnh, liền nhìn thấy ba ba của cô sau khi đi xử lý thủ tục nhập viện xong quay trở lại, cô mới giật giật môi, kêu một tiếng: "Ba ba."

Nhan Tê Trì nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, có thể mơ hồ đoán ra được tình huống ở bên trong, không nói gì, lướt qua người cô đi vào phòng bệnh.

Nhan Thiến dựa lưng vào tường, nhìn thấy hành lang trống trải không một bóng người, cảm thấy mũi của mình hình như hơi cay, hốc mắt cũng dần dần ướt đẫm, cô bỗng nhiên lại có chút nhớ đến ông bà nội của cô ở dưới quê.

Trên thế giới này, cũng chỉ có ông bà nội của cô mới có thể toàn tâm toàn ý yêu thương chăm sóc cô mà thôi.

Tuy rằng sinh hoạt trong thành phố rất tốt, giáo dục cũng tốt hơn những nơi khác, nhưng mà cho dù cô có ngoan ngoãn như thế nào, có học tập tốt ra sao, thì cô cũng chưa từng nghe thấy một câu khích lệ.

Hơn nữa cả ngày cô còn phải xem sắc mặt của mẹ mình để sinh sống, cho dù cô làm bất cứ chuyện gì thì cũng bị coi là sai.

Đã qua hai năm rồi, nhưng mà cô căn bản vẫn chẳng thể nào thích ứng được thói quen sinh hoạt giống như vậy.

Bà nội thường nói với cô là: "Không có việc gì cả, Thiến Thiến, chờ cho đến khi con học đại học, mọi việc sẽ trở nên tốt hơn mà thôi."

Thật sự có thể tốt hơn sao? Nhan Thiến cũng không thể nào biết được.

Cửa phòng bệnh lại bị người mở ra rồi đóng lại, Nhan Tê Trì từ bên trong bước ra, đi đến trước mặt Nhan Thiến, ánh mắt dừng ở trên mặt của cô, mở miệng hỏi:"Khóc sao?"

Nhan Thiến cúi mặt xuống dưới đất, lắc đầu một cái.

Nhan Tê Trì dừng lại vài giây, mới hỏi cô:"Trên người có cảm thấy chỗ nào khó chịu hay không? Hoặc là có chỗ nào bị ngứa hay không?"

Nhan Thiến trong lúc nhất thời không hiểu rõ ý tứ của ba mình, giống như một cái đầu gỗ đứng ngốc tại chỗ đó.

"Không phải thời điểm Nhan Hạo chọc cái cây đó, con không phải cũng ở kế bên cạnh nó sao?"

Nhan Thiến gật đầu một cái, lúc này mới hậu tri hậu giác cảm thấy ngứa ngáy giơ tay lên gãi ở sau lưng, đúng sự thật trả lời:"Trên đường đến bệnh viện, hình như ở phía sau lưng có cảm thấy hơi ngứa."

Lúc đó cô liền cảm thấy ngứa ngáy, nhưng mà bởi vì cũng chỉ bị ngứa có chút xíu, nhìn thấy mọi người đều đặt lực chú ý lên người của Nhan Hạo, cô liền không mở miệng nói ra, cô nghĩ chỉ cần mình chịu đựng một chút là sẽ hết thôi, chắc là không quá nghiêm trọng.

Không nghĩ đến ba ba lại có thể nghĩ đến chuyện này.

Nhan Thiến bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất, đây là cái loại cảm xúc khi được người lớn quan tâm chú ý đến, cảm thấy vừa vui vẻ vừa khổ sở.

"Đi thôi, đến gặp bác sĩ để bác sĩ xem thử một chút." Nhan Tê Trì nói xong, liền xoay người rời đi.

Nhan Thiến cảm thấy có chút kinh ngạc, nhanh chóng bước chân nhanh hơn đi theo ba ba.

Người bác sĩ xem bệnh ở sau lưng cho Nhan Thiến, là một bác sĩ nữ, Nhan Tê Trì cũng không có đi theo vào bên trong, mà là đứng ở ngoài cửa đợi.

"Có hơi nghiêm trọng một chút, ở sau lưng cho đến mông đều bị nổi mẩn đỏ, tôi sẽ cho em thuốc uống và thuốc dùng để bôi ngoài da." Bác sĩ nói với cô.

"Vâng, cảm ơn bác sĩ." Nhan Thiến nói một câu cảm ơn.

Nhan Hạo ở bên kia đã chích một liều thuốc, thân thể cũng không còn quá ngứa, cậu ta cũng đã thành thật chịu nằm yên một chỗ, Nhan Tê Trì liền quyết định đưa Nhan Thiến trở về Nông Gia Viện để nghỉ ngơi, chờ đến khi em trai của cô xuất viện, thì gia đình bọn họ sẽ trở về nhà.

....

Lúc mà hai người trở lại cái viện kia, lúc này đã là giữa trưa, hai ba con một trước một sau đi vào trong nhà, Nhan Tê Trì mở miệng hỏi cô:

"Cái thuốc bôi ngoài da này con có thể tự mình bôi được không?"

Nhan Thiến hơi do dự lắc đầu:"Bởi vì nó đều nổi ở phía sau lưng cho nên con không thể tự bôi được."

"Vậy giờ con đi tắm rửa sạch sẽ trước đi, ba đi tìm người đến đây giúp con xức thuốc."

Tưởng tượng đến việc bị một người xa lạ chạm vào phía sau lưng của mình, Nhan Thiến liền cảm thấy không thể chịu được, nói: "Để một lát con tự mình làm thử xem được không.'

Nhan Tê Trì nhìn vào khuôn mặt của cô, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

Không biết qua khoảng bao lâu, ông mới mở miệng một lần nữa, nói:"Con cứ việc đi tắm trước đi, nếu không thể tự bôi được, vậy lát nữa ba bôi cho con."

Nghe thấy câu này, trái tim Nhan Thiến có chút hoảng loạn,không yên phận mà đập thình thịch... thình thịch.

Cô nghe thấy được bản thân trả lời:

"Dạ được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top