Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập: ETiLRAEP

Cập nhật ngày: 28/09/2022

"Tựa như... bé cún bông ngây ngô"

Không chỉ Phó Nam Ngạn không định ra tay với Trì Chiếu mà lúc này chính Trì Chiếu cũng chưa có ý đồ gì với Phó Nam Ngạn.

Chung đụng với một vị giáo sư trưởng thành điềm tĩnh thật sự rất thoải mái, đúng là Trì Chiếu có đôi phần hảo cảm đối với hắn. Nhưng đấy cũng chỉ là một chút hảo cảm thôi, họ chưa hiểu sâu về nhau nên cũng khó mà nói lên được điều gì. Lâu lâu Trì Chiếu sẽ nhắn tin riêng cho Phó Nam Ngạn để nhắc nhở hắn mặc thêm quần áo. Thêm vào đó, Trâu An Hòa còn dặn cậu để ý bệnh tình của bé Tri Tri vì người nhà bé không quá chú tâm, y sợ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Thành ra mỗi ngày cậu đều phải báo cáo tình hình thực tế cũng như biểu hiện của Tri Tri cho Phó Nam Ngạn.

Thoáng cái một tuần đã trôi qua, buổi sáng hôm nay sau khi Trì Chiếu hoàn thành ca kiểm tra phòng, đương ngồi đọc sách trong phòng khám không người thì cậu nhận được tin nhắn của Phó Nam Ngạn.

[Em có đang bận việc gì không?]

Ngay lúc đó, hai mắt Trì Chiếu sáng bừng lên.

Bởi có đôi khi họ sẽ nói chuyện phiếm với nhau, nhưng đa số đều do Trì Chiếu chủ động liên lạc trước chứ hiếm khi nào Phó Nam Ngạn chịu mở đầu câu chuyện. Trì Chiếu vừa đáp "Em đang rảnh" đã thấy Phó Nam Ngạn phản hồi ngay.

"Em có thể mang một bản báo cáo sang đây giúp tôi được không? Báo cáo trong văn phòng của trưởng khoa Trâu"

[Dạ được ạ]

Trì Chiếu nhanh chóng trả lời rồi đi thẳng sang văn phòng của trưởng khoa Trâu. Vừa đi cậu vừa nghĩ, đây là lần đầu tiên Phó Nam Ngạn chủ động liên lạc với cậu đấy, nhất định cậu phải giúp hắn cho đến nơi đến chốn.

Trâu An Hòa không có trong văn phòng nên Trì Chiếu đành tự lần mò bàn làm việc của y. Hàng tá các loại văn kiện xếp chồng trên mặt bàn, cậu phải tốn rất nhiều thời gian mới tìm thấy bản báo cáo Phó Nam Ngạn cần. Cậu vội ôm báo cáo đi ra ngoài, không hề chú ý tới bóng người vừa xuất hiện bên cạnh mình.

"Làm cái gì mà vội vàng thế hả?"

Tận đến khi người kia duỗi tay quơ quàng trước mặt Trì Chiếu thì cậu mới nhận ra đối phương là Chung Dương Thu.

"Tôi phải mang báo cáo sang cho giáo sư Phó" Cậu lắc tập giấy trong tay.

Vừa nghe thấy tên Phó Nam Ngạn là Chung Dương Thu lập tức bày ra vẻ mặt hí hửng. Vì lần trước tiên đoán chuẩn xác nên thằng cha này đặc biệt thích gán ghép cậu và Phó Nam Ngạn, coi hai người họ trở thành nam nữ chính trong phim tình cảm cứ như là thật: "Từ bao giờ mà quan hệ của ông với giáo sư Phó thân thiết như vậy... Mới đó mà đã bắt được người ta rồi hả?"

"Lảm nhảm cái gì đấy?" Trì Chiếu phì cười, thật sự không hiểu sao suy nghĩ của cậu ta có thể bay cao bay xa đến thế: "Tôi chỉ là chân chạy vặt giúp giáo sư lấy văn kiện ở chỗ trưởng khoa Trâu thôi, có gì mà thân thiết?"

"Ai biết được" Chung Dương Thu bày ra vẻ cao thâm lắc đầu, giơ ngón tay trỏ lên lắc lư trước mặt cậu: "Đừng có nhìn mỗi mặt ngoài ôn hòa của giáo sư Phó, thật ra người ta là kiểu lạnh lùng từ trong xương đấy. Ông đã bao giờ thấy giáo sư nhờ ai giúp lấy đồ chưa?"

Trì Chiếu hùa theo đối phương: "Thế thì tôi là người đặc biệt cơ à?"

Chung Dương Thu hất hàm: "Chứ sao, Tiểu Trì của tôi có tương lai quá mà. Chúc hai người kết hôn ngay lập tức!"

"Rồi rồi, ông chém gió ra bão rồi đấy, bát tự còn chưa có xem đâu" Trì Chiếu bật cười, đẩy vai Chung Dương Thu.

Biết đối phương chỉ đang đùa nên Trì Chiếu cũng nán lại trò chuyện. Hai người chỉ giỡn nhau một chút cho vui thôi, chứ cậu không thấy bản thân được Phó Nam Ngạn coi là đặc biệt, cùng lắm thì do gần đây cậu hay xuất hiện trước mặt hắn nên hắn mới có thêm mấy phần ấn tượng với cậu thôi.

Nhưng dù sao thì Phó Nam Ngạn cũng là người cậu có hảo cảm, thật ra cậu cũng rất thích tán gẫu về hắn đấy. Cậu cười đùa với Chung Dương Thu một hồi. Chợt, Chung Dương Thu biến sắc.

"Sao thế?" Trì Chiếu chưa nhận thức được tình hình, mặt mày vẫn nhuốm ý cười: "Làm gì mà bày vẻ mặt này?"

"Trì Chiếu" Chung Dương Thu e dè túm lấy góc áo blouse của cậu: "Nhìn đằng kia kìa"

Tự nhiên cậu ta hạ thấp âm giọng rồi đánh mắt ra hiệu với Trì Chiếu. Không hiểu sao mí mắt Trì Chiếu nhảy giật một cái. Đến lúc cậu ngước mắt nhìn lên mới phát hiện cách đây không xa, Phó Nam Ngạn đang chống gậy dò đường đứng trước cửa văn phòng trưởng khoa Trâu, cười như không cười nhìn về phía hai người các cậu.

Chắc chắn hắn đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi!

Chung Dương Thu tặng cậu ánh mắt ông tự cầu phúc đi. Trì Chiếu chỉnh lại cổ áo, ngại ngùng bước đến trước mặt Phó Nam Ngạn: "Giáo sư ạ, thầy đến từ lúc nào thế? Đã nói để em mang báo cáo sang cho thầy mà?"

"Tôi vừa đến thôi" Hắn cười nhẹ, nét mặt khó đoán ra cảm xúc: "Đúng lúc tôi không bận việc nên đi qua đây nhìn xem... Em đang giữ báo cáo đấy à?"

"Em đang cầm đây ạ"

Trì Chiếu ho khan, vội vàng đưa báo cáo cho đối phương: "Là tập này ạ"

"Cảm ơn em"

Phó Nam Ngạn gật đầu nhận đồ. Trì Chiếu hãy còn xấu hổ, cậu cứ do dự không biết có nên xin lỗi hắn hay không. Nhưng cậu chưa kịp mở lời thì chiếc điện thoại trong túi áo hắn đã đổ chuông.

"Alo, xin chào... Vâng, tôi hiểu rồi... Chờ tôi ba phút" Phó Nam Ngạn cúp máy, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên. Hắn quay sang nói với Trì Chiếu: "Tôi có chút việc gấp, tôi đi trước nhé"

Thường ngày giáo sư Phó là con người dịu dàng và điềm tĩnh, đến khi có công chuyện lại trở nên mạnh mẽ, quyết đoán không ngờ. Hắn tiếp nhận báo cáo từ tay Trì Chiếu, chống gậy dò đường nhanh nhẹn rời đi. Từng bước chân ổn định không hề giống như một người mù.

"Tạm biệt giáo sư!"

Trì Chiếu không kịp nói thêm gì khác, chỉ có thể nhìn bóng lưng hắn xa dần.

-

Từ sau khi rời khỏi văn phòng trưởng khoa Trâu, dù có làm gì thì Trì Chiếu cũng cảm thấy bứt rứt. Cậu cứ nhớ mãi chuyện Phó Nam Ngạn bắt gặp cậu và Chung Dương Thu đứng nói giỡn.

Thật ra hai người cậu không nói gì quá đáng vì những câu từ vượt giới hạn đã bị cậu chặn lại từ sớm, nhưng bị Phó Nam Ngạn bắt tại trận vẫn khiến cậu cảm thấy hổ thẹn. Giáo sư Phó thật sự quá tốt đẹp, làm cậu cảm thấy nói gì trước mặt hắn cũng không đủ tôn trọng.

Trì Chiếu ngồi thẫn thờ trong phòng khám bỏ trống chỉ có vài thực tập sinh, những người đó hoặc đang vùi đầu viết bệnh án hoặc đọc sách. Căn phòng thì yên tĩnh nhưng cõi lòng Trì Chiếu lại rối bời không yên. Cậu mở bệnh án ra viết, viết được có hai trang mà mỗi câu soát ra tận hai lỗi chính tả. Trì Chiếu bắt đắc dĩ thở một hơi dài, xé tờ bệnh án ấy đi, quyết định không viết nữa.

——Viết bệnh án là công việc đòi hỏi sự nghiêm túc, mỗi chỗ viết sai đều phải kí tên bản thân và thời gian sửa chữa. Một trang giấy mà có từ ba lỗi sai trở lên thì chỉ có nước viết lại, không được dùng tâm thế qua loa, làm chống đối cho xong.

Không được, Trì Chiếu suy nghĩ, cậu nhất định phải đi xin lỗi giáo sư Phó.

Bất kể giáo sư có nghe được không thì việc bàn luận sau lưng người ta cũng không hay.

Sau khi hạ quyết tâm rồi thì tâm lí Trì Chiếu mới ổn định trở lại. Cậu ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo rồi mới chậm rãi hoàn thành nốt phần bệnh án còn lại.

Nhoáng cái đã đến bảy giờ tối, cậu đoán công chuyện của Phó Nam Ngạn đã được giải quyết xong. Trì Chiếu nộp bệnh án lên cho Trâu An Hòa kiểm tra rồi lóc cóc ra cửa bệnh viện mua hai bát cháo.

Cứ bận rộn lên là các bác sĩ chả thèm đoái hoài gì đến chuyện ăn uống, Trì Chiếu quá hiểu rồi. Thật lòng cậu không toan tính điều gì khác khi mua cháo cho hắn, chỉ là trong vô thức, cậu muốn giáo sư Phó cảm thấy dễ chịu hơn.

Mỗi tay bưng một bát cháo, Trì Chiếu đi sang khoa Tâm lí. Thấy cửa phòng Phó Nam Ngạn khép hờ, cậu chần chờ đôi giây rồi đẩy cửa ra. Phó Nam Ngạn đang yên vị trong phòng, cậu không còn cơ hội do dự nữa rồi.

"Giáo sư Phó ơi" Trì Chiếu thỏ thẻ gọi hắn.

Phó Nam Ngạn ngẩng đầu đáp lời cậu, đặt quyển sách trong tay xuống: "Trì Chiếu đấy à? Sao em lại tới đây?"

"Em chân thành xin lỗi thầy" Trì Chiếu cúi đầu bước đến đứng đối diện với hắn rồi đặt bát cháo lên mặt bàn: "Em tới để xin lỗi thầy"

Phó Nam Ngạn nhăn mày: "Xin lỗi?"

"Vâng, là chuyện hồi sáng nay ạ" Trì Chiếu nói lí nhí: "Em với bạn nói chuyện không biết giữ chừng mực, nói em với thầy..."

Cụ thể ra sao Trì Chiếu không nói trắng ra, mà cậu cũng không muốn thuật lại lắm. Cậu dứt khoát bỏ qua phần đó, tiếp tục nói: "Chúng em chỉ nói đùa thôi, mong thầy đừng để ý"

Trì Chiếu hiếm khi nào khẩn trương như bây giờ, cậu mở to mắt nhìn Phó Nam Ngạn đăm đăm, chỉ sợ cậu thật sự chọc giận hắn. Một giây, hai giây. Tim Trì Chiếu sắp nhảy vọt lên tận cổ họng mới thấy Phó Nam Ngạn gật đầu thật nhẹ, nói: "Không sao đâu"

Vẻ mặt hắn thản nhiên như không, giọng điệu cũng không lộ ra chút cảm xúc nào.

Cứ... như vậy là xong?

Trái tim treo trên cao của Trì Chiếu không rơi xuống nổi, trái lại nó càng lo lắng và bất an hơn.

Bình thường cậu thích nhất cái vẻ thản nhiên này của Phó Nam Ngạn, nhưng lúc này chính cái biểu tình ấy của hắn lại khiến cậu xoắn xuýt không chịu được. Phản ứng của giáo sư Phó quá lạnh nhạt, làm cậu đoán không ra suy nghĩ của hắn. Đây là hắn không tức giận thật hay là hắn không muốn nói chuyện với cậu nữa.

"Thật ạ?" Cuối cùng Trì Chiếu vẫn không kiềm được thắc mắc.

Đầu óc rối loạn đến đâu cũng không thể giải quyết được vấn đề, Trì Chiếu cuộn khớp ngón tay, đầu ngón tay chạm vào bát cháo nóng. Cậu đặt bát cháo vào tay Phó Nam Ngạn, vội giải thích: "Vậy thầy ăn chút cháo đi, em mua để bồi tội với thầy đấy"

Đầu ngón tay Phó Nam Ngạn giật nhẹ. Trì Chiếu sợ hắn từ chối bèn cuống quýt đẩy bát cháo vào sâu trong tay hắn. Ngón tay cậu lướt qua mu bàn tay Phó Nam Ngạn, cảm giác ấm áp chợt lóe ấy khiến hắn nở nụ cười.

"Tôi không giận" Hắn lên tiếng: "Em không cần căng thẳng thế đâu"

Đoạn đối thoại sáng nay giữa Chung Dương Thu và Trì Chiếu hắn quả thật đã nghe được một chút, hắn không để bụng thật.

Bạn bè chọc ghẹo nhau là chuyện quá đỗi bình thường. Dù sao tuổi thanh xuân cũng là tuổi sốc nổi, Phó Nam Ngạn hay đi dạy thay ở trường y nên hắn vẫn thường nghe các bạn sinh viên đùa nhau như thế. Sau khi lấy báo cáo xong hắn đã quên mất chuyện này rồi, hắn không hề nghĩ Trì Chiếu sẽ đặc biệt đến tận đây gặp hắn để nhận lỗi. Dáng điệu cẩn thận đến thế, như là sợ hắn không vui vậy.

Tựa như... bé cún bông ngây ngô đang gắng sức làm vui lòng người.

Không hiểu sao trong đầu Phó Nam Ngạn lại hiện lên phép so sánh kì lạ như thế.

"Giáo sư, thầy cười kìa!" Trì Chiếu kinh ngạc mở to hai mắt, thoắt cái lại ngại ngùng gãi đầu: "Vậy là thầy không giận em thật ạ?"

"Ừ, tôi không giận" Phó Nam Ngạn nói: "Chuyện nhỏ thôi mà"

"Thế thì tốt quá" Trì Chiếu cũng nở nụ cười, cậu giục hắn: "Thầy ăn cháo đi, em mới mua đấy, hãy còn nóng hổi lắm!"

Đúng là cháo rất nóng, nóng tới mức cả lòng bàn tay hắn cũng hầm hập theo. Trông vô thức, khóe miệng Phó Nam Ngạn nhẹ cong: "Được"

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top