Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tàu Tumaxic 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lô lay nhẹ vai người gác cổng đang thản nhiên ngồi ngủ gà ngủ gật dưới ánh nắng, ông lão giật mình, đưa tay dụi mắt.

- Đến phòng ông Ixmain đi lối nào, bác? - Viên thanh tra hỏi.

- Cổng thứ ba, tầng hai, thưa tuan.

Lô đi về phía ngôi nhà, anh lên tầng hai, dừng lại trước cánh cửa có ghi hàng chữ "Adamac Ixmain. Nhà báo" rồi bấm chuông. Tiếng máy chữ rào rạo ngừng bặt, tiếng chân người vọng ra, cánh cửa bật mở, một người đàn ông đẹp trai, cao lớn, mặc quần gôn kẻ ô, áo rộng cổ màu xanh lơ bằng loại vải bông rất mỏng, xuất hiện ở ngưỡng cửa.

- Tôi có thể hầu ông được gì ạ? - Ông ta hỏi với một giọng lịch sự lạnh lùng và gườm gườm nhìn Lô.

- Thanh tra Lô ở C.I.U...

- Ồ - Ồ! - Nụ cười đôn hậu đượm chút mỉa mai rạng nở trên khuôn mặt nhà báo. - Ông thanh tra muốn cung cấp cho một tài liệu giật gân về vu Blacan Mati chứ gì? Chẳng là, theo như tôi được biết C.I.U. đang điều tra vụ ở ngoài đảo, có đúng thế không nào?

Ông ta đứng né sang một bên và cũng với một điệu bộ pha chút khôi hài, giơ tay mời Lô vào.

- Đúng, C.I.U. đang điều tra vụ ở trên đảo, - Lô đáp, anh khoan khoái đắm người trong làn không khí được máy điều hòa làm cho mát mẻ, - thế ông cho rằng nhu cầu về món hàng của chúng tôi sa sút tới mức chúng tôi phải đi rao khắp các tòa soạn và vật nài họ nhận tin của chúng tôi hẳn?

- Chính vì vậy nên tôi ngạc nhiên trước việc ông đến thăm. Theo chỗ tôi được biết, bên ông không khi nào có quan hệ mật thiết gắn bó với bọn làm báo. Các ông xua chúng tôi như xua lũ ruồi trong ngày nóng bức và tiếc rằng không đập chết được chúng tôi. Đúng thế không?

- Ông tiến đến gần chân lý rồi đấy, - Lô vui vẻ đáp.

Chủ nhà phá lên cười ầm ĩ.

- Không biết ông đến thăm tôi có chuyện gì vậy? - Ông ta hỏi.

- Người ta giới thiệu với tôi rằng ông là bạn thân của ông Saari Latiffer quá cố.

- Saari à? - Khuôn mặt nhà báo liền trở nên rầu rĩ. - Đúng, tôi đã là bạn của anh ấy. Cái chết của anh ấy thật kỳ quặc. Đang độ sung sức. Lúc nào cũng vui tươi, yêu đời, thẳng tính, trung thực... Anh ta còn có thể làm được khối việc...

Nhà báo ngước mắt nhìn viên thanh tra:

- Nhưng... tại sao bỗng dưng ông lại hỏi đến anh ta? Vào lúc này, sau khi anh ta qua đời. Vả lại, trường hợp đó xảy ra đã lâu rồi...

- Trường hợp nào?

- Lẽ nào ông lại không biết... Cách đây nửa năm anh ta đã bị mưu sát. Cảnh sát đã tiến hành những cuộc truy lùng bọn kẻ cướp. Như mọi lần, đều vô hiệu.

- Ông đánh giá thấp cảnh sát thế, - Lô nhận xét.

Ixmain nhún vai:

- Không, chẳng qua chỉ là tôi xác nhận một sự kiện thôi. Tôi cho rằng ông đến tôi cũng là vì chuyện đó. Mặc dù, theo tôi, C.I.U, không điều tra những vụ hình sự bình thường... Tôi không rõ nữa...

- Vấn đề là thế này, - viên thanh tra nói - theo tài liệu của chúng tôi, bọn chúng đã chuẩn bị một vụ mưu sát Latiffer nữa, nhưng không thực hiện được do có vụ tàu Tumaxic bị đắm, nếu có thể gọi là như vậy. Ông ta đã rời Băng Cốc trên chuyến tàu này. Người của một trong các tổ chức bí mật đã chuẩn bị vụ mưu sát ấy. Chúng tôi nghĩ rằng một trong những tên thù ghét ông Latiffer đã tiếp tay cho bọn chúng. Vì vậy tôi mong ông giúp tôi tìm hiểu mối quan hệ giữa bạn ông và những người thân cận của ông ta. Qua số người đó chúng tôi hy vọng lần ra bọn tội phạm.

- Bây giờ thì rõ rồi, - Ixmain gật đầu. - Tôi luôn luôn tin chắc rằng sớm hay muộn Latiffer sẽ bị thủ tiêu. Tôi đã nhiều lần nói chuyện đó với anh ấy. Song anh ấy không tin, cho rằng đều là chuyện tào lao tuốt, rằng vụ mưu sát anh ta lần đầu chẳng qua chỉ là một vụ định ăn cướp thế thôi.

- Thế ông có thể nêu lên một người cụ thể tìm cách thủ tiêu Latiffer được không?

- Được và không được.

- Thế là thế nào? - Lô không hiểu.

- Tôi có thể nêu một vài tên họ. Nhưng đó chẳng qua chỉ là phỏng đoán, dựa trên cơ sở nhìn bao quát nhất. Ngay cả tôi cũng nghĩ rằng sẽ phức tạp đấy, hầu như không tài nào đoán ra được việc chúng dính líu vào vụ mưu sát. Đây đang nói về những con người thông thái, khôn khéo và có thế lực.

- Đấy lại là vấn đề khác...

- Tất nhiên, tất nhiên, - Ixmain tán thành, - song tôi cho rằng nhiệm vụ của ông sẽ dễ dàng hơn nhiều, nếu tôi cố gắng... không biết nói thế nào đây... tạo ra một cái nền. Kể về các quan điểm của Saari, về chuyện tại sao anh ấy lại gây trở ngại cho một số người. Tôi không rõ những chuyện đó có khiến ông quan tâm không...

- Nếu ông có thời gian, tôi xin sẵn sàng nghe.

- Ồ, ông không phải lo điều đó. Ông uống cà-phê nhé?

- Rất vui lòng.

- Nếu vậy ông chịu khó ngồi một mình vài phút nhé.

Ixmain ra bếp.

"Thế mới biết bác Alan thông minh thật, - Lô đã hết lời cảm phục sếp mấy lần rồi. - Bác ấy thích thật. Xem ra mình không rời khỏi nơi đây với hai bàn tay trắng đâu".

Chủ căn hộ lại quay vào phòng.

- Chờ một lát, tôi pha xong cà-phê ngay đây, - Ixmain tuyên bố, - còn bây giờ ông dùng thuốc lá chứ? - Cảm ơn ông, tôi có đây.

Viên thanh tra rút bao Kent ra mời Ixmain, ông ta chắp hai tay trước ngực.

- Cảm ơn, tôi không hút. Thuốc lá của tôi chỉ là để mời khách thôi.

Ông ta lấy chiếc gạt tàn ở trên bàn để báo chí và đặt lên đi-văng. Sau đó nhìn Lô như muốn cân nhắc một điều gì đấy.

- Ông Ixmain, ông làm ơn cho biết ông Latiffer đi Băng Cốc với mục đích gì?

- Đi Băng Cốc? - Nhà báo hỏi lại. - Latiffer bỗng nảy ra ý định hoãn tất cả mọi công việc để đến đấy. Khi tôi hỏi mục tiêu của chuyến đi, thoạt đầu anh ấy tránh không trả lời, nhưng sau đó bảo rằng anh ấy phải dứt khoát vạch mặt một tên nào đấy.

- Ông ấy có nêu tên không?

Ixmain lắc đầu.

- Không. Anh ấy chỉ bảo là một dạo tên này đã có quan hệ với Tân Kaki.

- Tân Kaki là ai?

- Chuyện ấy xảy ra đã lâu rồi. Theo tôi, hắn đã chết, nhưng tôi không biết chính xác lắm. Vào những năm ba mươi. Tân Kaki là một trong những tên trùm tư bản về cao-su giàu nhất ở Malaixia.

- Thế Băng Cốc có liên quan gì trong chuyện đó? - Lô hỏi.

- Latiffer bảo rằng anh ấy không bắt được quả tang con người đó. Anh ấy muốn tìm một người nào đấy ở Băng Cốc... Nghe đâu có nhắc đến chuyện buôn lậu ma túy thì phải...

- Tiếc rằng, ông không biết Latiffer định gặp ai ở Băng Cốc.

- Chà. Có thể chị vợ góa của anh ấy biết một điều gì đấy.

- Làm thế nào để tìm được bà ấy?

- Không đến nỗi khó lắm. Song tôi e rằng chị ấy sẽ không nói gì với ông đâu. Chị ấy quá xúc động trước cái chết của chồng mình, nên chẳng muốn gặp ai cả. Tôi có thể trao đổi với chị ấy và giải thích để chị ấy rõ điều mà ông đang quan tâm...

- Quả thật, tôi không dám phiền ông nhiều... - Lô lên tiếng.

- Chuyện vặt, - Ixmain phẩy tay, - tôi vui lòng được giúp ông, hơn nữa việc này lại có liên quan đến Latiffer.

- Cảm ơn ông, - Lô chân thành cảm ơn nhà báo, rồi đứng dậy.

- Thế còn cà-phê? - Ixmain hỏi.

- Nếu ông không phật ý lắm, thì xin để bận sau. Tôi ghi lại số điện thoại của tôi cho ông. Tôi đợi tiếng chuông điện thoại ông sẽ gọi đấy.

- Để tiện khi cần tới, tôi cũng xin gửi ông danh thiếp của tôi, - nhà báo nói, sau khi lấy ở trên bàn một tấm bìa nhỏ màu trắng và đưa viên thanh tra. - ông gọi điện hoặc ghé vào nhà bất kỳ lúc nào cũng được cả. Tôi lấy làm sung sướng được làm quen với ông.

- Tôi cũng vậy, - Lô đáp.

Ra đến cửa, anh dừng lại và hỏi:

- Ông Ixmain, ông làm ơn cho biết ông có tiễn ông Latiffer ra sân bay khi ông ấy đi Băng Cốc không?

- Có, - chủ nhà đáp, - tôi đã ra sân bay cùng với chị ấy.

- Một lần nữa xin cảm ơn ông về cái tin bổ ích và tôi chờ tiếng chuông điện thoại của ông.

Khoảng hai ngày sau, Lô gửi cho thanh tra Nacon, một người quen biết của anh làm việc ở bên cảnh sát hình sự Thái Lan, một bức điện báo rằng anh chuẩn bị đi Băng Cốc và đề nghị ra đón anh.

Bốn năm nay Lô không sang Thái Lan, vì vậy anh không biết Nacon còn làm việc ở bên cảnh sát hình sự nữa hay không. Lô rất vui khi ngày hôm sau nhận được điện của Nacon từ Băng Cốc gửi sang. Anh ta báo rằng sẽ đợi Lô và sẵn sàng giúp đỡ Lô mọi việc. Ngay chiều hôm đó, Lô lấy vé máy bay và sắp xếp mọi thứ cần dùng cho cuộc hành trình vào một chiếc vali con. Người vợ góa của Latiffer đã cho biết qua Ixmain một tin nào đó. Bà ta biết không nhiều lắm, song dẫu sao Lô đã mang máng hình dung ra những người mà Latiffer đã có thể gặp ở Băng Cốc.

Buổi sáng hôm lên đường, Lô gọi điện cho Dung. Nhưng chuyện trò đến là chán. Dung lạnh lùng đáp là không thể ra tiễn anh được, vì cô cũng có "việc bận".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top