Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48: Mèo con

Hành vi của Hoa Diệp không phải là không thể tha thứ. Chỉ là Đào Đào đã không còn niềm tin để tiếp tục kiên trì nữa.

Sự thật hết lần này tới lần khác, giống như hòn đá khổng lồ rơi từ đỉnh núi xuống, cô né một hòn, có thể bảo đảm hòn tiếp theo sẽ không làm cô bị thương không?

Độc chiếm Hoa Diệp không có linh hồn, là hạnh phúc mà cô muốn sao?

Đàn ông đến từ sao Hỏa, phụ nữ đến từ sao Kim, nếu không thể nói chuyện được với nhau, không hiểu ý nhau, không có tình yêu chống đỡ, năm tháng dài đằng đẵng phải bước tiếp như thế nào?

Chuyên gia tình cảm có sức ảnh hưởng nhất nước Mỹ từng dùng "ngôi nhà tình yêu" để ví von mối quan hệ tình cảm: Tầng hầm, đời sống tình cảm là một đống mục nát, giống như đặt mình vào một tầng hầm tối tăm ẩm ướt, không biết tại sao bản thân lại không gặp đúng người; tầng một, biết đời sống tình cảm của mình xuất hiện vấn đề, nhưng không chịu nhìn thẳng vào; tầng hai, biết bản thân nên làm gì đó để cứu vãn tình cảm, nhưng vẫn luôn vì né tránh mà không biết xử lý cảm nhận của chính mình; tầng ba, tôn trọng tình cảm của bản thân, cũng khoan dung với người khác; gác lửng hạnh phúc. Yêu bản thân một cách vô điều kiện.

Tình yêu của cô đang nằm ở tầng nào?

Hình như là ở tầng hầm, lại giống như ở tầng ba, nếu ý chí có thể kiên định, vậy thì cô chỉ còn cách gác lửng hạnh phúc một bậc thềm nữa thôi.

Ánh nắng ngay ngoài cửa sổ, thế nhưng sao đáy lòng vẫn là một khoảng băng giá chứ?

Đào Đào gạt đi nước mắt, vào toilet rửa mặt, rồi lần nữa quay lại phòng làm việc. Đem tài liệu tập huấn về thao tác và lắp ráp thiết bị chính lấy từ phòng in ấn về đóng thành tập, sau đó gửi đến nhà xưởng. Nán lại nhà xưởng một lúc, nhìn thấy công nhân đang bận rộn, chủ nhiệm xưởng chạy đến, nói cô biết công tác chuẩn bị lắp ráp thiết bị chính đã xong xuôi, chỉ đợi thầy Tả về chỉ huy.

"Khi nào thì thầy Tả về?"

Đào Đào lắc lắc đầu, anh vẫn còn nói chuyện điện thoại với cô vào tối hôm kia, nhắc đến thì hai người đã ba ngày rồi không gặp nhau. "Không biết sân bay có khôi phục chuyến bay không nữa, khôi phục rồi, sợ là ngày kia mới tới!"

"Còn mong có thể chính thức đưa vào sản xuất trước Tết! Bây giờ thì hận không thể sống một ngày thành hai." Hai mắt chủ nhiệm xưởng lấp lánh.

Đào Đào cười xin phép, đi qua khoảnh trũng nhất của nhà xưởng tập huấn trước đây, bây giờ đã bị tuyết tụ lại lấp đầy, hôm ấy suýt nữa thì cô trượt té, may nhờ có Tả Tu Nhiên đỡ cho, nhưng cuối cùng anh vẫn ném cô xuống đất, nói là phải giữ chừng mực.

Kiến nghị chừng mực còn là do cô đưa ra, nên cũng không dám oán trách.

Đi tới đi lui, đến nhà ăn muộn, thức ăn trong khay hơi nguội, may mà có canh nóng. Uống vài hớp. Miễn cưỡng nuốt mấy hạt cơm. Vẫn không muốn ăn, nhưng Đào Đào cố gắng nhai thật kỹ. Có một ông chồng nâng niu mình trong tay như của quý, bị chút bệnh vừa hay là cơ hội làm nũng. Nếu như cô bệnh, người lo lắng là Đào Giang Hải. Cái giọng to tướng ấy của ông gào thét bên tai, sẽ bệnh càng thêm nặng.

Phi Phi bưng khay cơm, mỉm cười mờ ám đi tới, "Oa, giá xào! Mình đổi với cậu." Cô ấy gắp khoai tây xào thịt trong khay mình bỏ vào khay cô, rồi gắp một đũa thật nhiều giá trong khay của cô, "Dạo này mình đang giảm cân. Bó tay rồi, chức năng tiêu hóa của mình tốt quá. Đi ăn cơm xem mặt vài lần, người thì không nhìn trúng, còn cân nặng thì lại tăng thêm."

"Mắt nhìn của cậu cao quá mà!" Đào Đào cười.

"Đâu có, là vật tham chiếu quá mạnh thôi. Cậu xem, thầy Tả cả ngày lượn lờ ngay trước mắt mình là trai đẹp cực phẩm như thế, người bình thường có thể lọt vào mắt mình được sao?" Phi Phi hùng hồn chớp chớp mắt.

Đào Đào lắc đầu, "Nếu như cậu thật sự lấy thầy Tả, sợ là cậu sẽ phải khóc sưng mắt mất. Có điều, cậu có thể dùng Long Đầu làm vật tham chiếu, như thế cậu sẽ cảm thấy thế giới này vô cùng tươi đẹp."

"Anh ta? Anh ta? Anh ta?" Phi Phi khoa trương nhăn mặt thành một đống, "Nếu như bất hạnh tìm Long Đầu làm chồng, mình sẽ dùng cái chết để kết thúc!"

Đào Đào bật cười đến phun cơm ra ngoài, nhìn quanh bốn phía, không biết Long Đầu có nghe thấy không.

"Thật ra lấy chồng vẫn là lấy người như ông xã cậu, sự nghiệp thành công, tính tình vững vàng, chín chắn, không gọi là đẹp trai xuất chúng, nhưng phong độ ngời ngời, quan trọng nhất là, đàn ông như thế sẽ chung tình, mang lại cho vợ mình cảm giác an toàn. Lạnh lùng với người ngoài, mặt dịu dàng chỉ khoe trước mặt bà xã, nghĩ đến thôi là muốn hét lên rồi?"

Đào Đào giống như nhìn thấy ma, mặt mày ngẩn ngơ.

Đào Đào sững sờ phút chốc, rồi tiếp tục vùi đầu ăn cơm, chỉ cảm thấy hạt cơm lạnh và cứng như đá, khó mà nuốt trôi, cô đổi sang uống canh nóng.

"Đào Đào, cậu có một ông bố giàu có, đi BMW, ở biệt thự, mình đã ngưỡng mộ cậu lắm rồi, nhưng cậu lấy luật sư Hoa, mình thật sự rất ngưỡng mộ. Nói thật đấy, thời đại bây giờ, thật sự rất khó gặp được đàn ông tốt." Phi Phi than thở lời tự đáy lòng.

"Mình ăn no rồi!" Đào Đào đột nhiên đứng dậy.

"Sao lại đanh mặt thế kia, mình đang khen cậu mà, cũng đâu phải muốn cướp chồng cậu." Phi Phi trợn mắt.

"Tối qua mình ngủ không ngon, giờ về văn phòng ngủ bù." Đào Đào không có ý muốn nói nhiều, quay đầu bỏ đi.

Lúc ấn thang máy, nhìn thấy thang máy dừng ở lầu của Tăng Trí Hoa. Dừng một lúc, thang máy mới chầm chậm đi xuống. Vừa bước vào thang máy, người còn lại cũng đi vào theo, dư quang nơi khóe mắt liếc một cái, là Tăng Kỳ. Đúng là không sợ lạnh, giống như người Nhật vậy, thời tiết này mà mặc váy da ngắn đến gối, áo lông dài rộng thùng thình, tua khăn quàng cổ kéo dài thật dài, chỉ có mỗi chiếc áo khoác màu nâu nhạt là trông hơi ấm một chút.

Lúc nãy ở nhà ăn không nhìn thấy Tăng Kỳ, cũng không biết từ đâu đến, tâm trạng hình như rất tốt, miệng ngân nga hát, eo đong đưa theo nhịp điệu.

Hai người mỗi người chiếm một góc thang máy, không ai nhìn ai.

Thang máy dừng lại, Tăng Kỳ tranh ra trước, Đào Đào cười một cái, rồi mới đi ra.

"Sau Tết, tôi được điều đến bộ phận Thiết kế của tổng công ty làm việc." Tăng Kỳ đan hai tay vào nhau, dựa tường, nghiêng đầu sang nhìn cô, "Sau này chúng tôi chắc sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn."

"Chúc mừng!" Cô nhàn nhạt cong khóe miệng. Bước chân không dừng. Giờ thì thầy Tả chắc sẽ không cô đơn nữa rồi.

"Trong lòng cô không có suy nghĩ gì khác?" Tăng Kỳ hơi không cam tâm, đuổi sát theo.

Cô khựng lại, quay đầu qua, "Tôi nói tôi sẽ rất nhớ cô, cô có tin không?"

Tăng Kỳ hừ một tiếng, cắn môi, "Người cô muốn nhớ có lẽ không phải tôi!"

Đào Đào biết cô ta nói Tả Tu Nhiên, đúng là nực cười, cô chẳng qua chỉ là trợ lý của Tả Tu Nhiên, nhưng lại khiến Tăng Kỳ vô cớ ghen ghét. Với tính cách hoa đào khoe sắc khắp nơi đó của Tả Tu Nhiên, sau này hai người thành vợ chồng thật rồi, không phải Tăng Kỳ muốn truy cùng giết tận tất cả phụ nữ trừ mẹ anh ta đấy chứ?"

"Đúng!" Cô mập mờ nhún vai.

Tăng Kỳ trừng cô, "Cô thật là thẳng thắn, có điều nhớ cũng uổng công thôi. Tiết lộ cho cô biết một thông tin nội bộ, không chỉ là tôi được điều đến tổng công ty thôi đâu, lần này bố tôi cũng sẽ đi cùng, ông được thăng chức làm phó giám đốc của tổng công ty."

Đào Đào ngạc nhiên. Đằng Diệu hiện có ba chi nhánh, tổng giám đốc chi nhánh đều là người Đằng Diệu tuyển, nhiệm kỳ bốn năm. Tăng Trí Hoa từ khi chi nhánh Thanh Đài được thành lập đến nay, đã nhận chức tổng giám đốc, liên tiếp hai nhiệm kỳ, bây giờ khó khăn lắm mới giành được dây chuyền sản xuất mới, đang lúc có thành tích, sao lại đột nhiên điều đi chứ? Tăng Trí Hoa mà đi, công ty không phải sẽ đại loạn sao. Tổng giám đốc mới có thể ổn định thế trận được không?

"Ai làm tổng giám đốc?" Cô buột miệng hỏi.

"Đây là chuyện hội động quản trị lo, không liên quan gì đến tôi. Cô biểu hiện cho tốt vào, không phải tất cả tổng giám đốc đều ôn hòa, nhân từ giống như bố tôi đâu." Tăng Kỳ tao nhã nhướng mày, bỏ đi.

Cũng không liên quan gì đến cô, cô chỉ là một nhân viên quèn mà thôi. Đào Đào móc chìa khóa ra, phát hiện cửa không khóa, đang tự lẩm bẩm mình sơ ý, thì lại nghe thấy bên trong có người nói chuyện, cô giật mình, khẽ đẩy cửa ra, Tả Tu Nhiên và một người đàn ông ngoại quốc tóc xám, mũi cao đang đối mặt với máy tính, dùng ngôn ngữ mà cô không quen, đang trao đổi gay gắt.

"Rót hai tách cà phê mang lại đây." Tả Tu Nhiên nhanh chóng ngước mắt lên, rồi lại cúi đầu xuống. Người đàn ông ngoại quốc lịch sự cười cười với cô, là một khuôn mặt không gọi là rất trẻ, cười lên, nếp nhăn trên khóe môi rất sâu.

Cô nhanh nhẹn pha hai tách cà phê bưng qua, Tả Tu Nhiên lại đưa cho cô một chiếc USB, bảo cô in file có chữ "Z" ra.

Trong tài liệu có chữ cũng có hình, chữ viết rất kỳ quặc, có thể là tiếng Đức, hình ảnh thì Đào Đào nhìn hiểu, là ảnh cấu tạo bên trong của động cơ ô tô.

"Thầy Tả, hai người đã ăn cơm chưa?" Mang tài liệu đến, Đào Đào cẩn thận hỏi.

"Đã ăn đơn giản trên máy bay rồi. À, cô đi nói với trưởng phòng Long, sắp xếp bữa tối, bảo nhân viên phòng Kỹ thuật đều tham gia." Tả Tu Nhiên nói.

Cô gật gật đầu, chạy đến phòng Kỹ thuật nói với Long Tiếu, mới biết người đàn ông ngoại quốc đó là kỹ sư Allen do bên Đức cử đến. Đến cùng Tả Tu Nhiên, còn có phó giám đốc thường vụ của tổng công ty nữa, liên quan đến việc giao nhận, đặc biệt tìm Tăng Trí Hoa nói chuyện.

Thông tin Tăng Trí Hoa sắp đi, nhanh chóng lan truyền khắp công ty. Lòng người nhất thời hoang mang, đều đang đoán xem tổng giám đốc mới sẽ là người như thế nào. Nói ra thì, Tăng Trí Hoa là một cấp trên rất được, không hề hà khắc với nhân viên, tính tình cũng gọi là ôn hòa. Có phòng ban liên hệ nhiều với tổng công ty, lén gọi điện đến nghe ngóng. Lần này tổng công ty rất kín tiếng, không để lộ một chút tin tức nào.

Tổng giám đốc mới dường như rất thần bí, phải nói là, lai lịch không nhỏ. Lúc này, Tăng Trí Hoa thăng chức, thật sự là ngoài thì thăng nhưng trong thì giáng, người có thể đẩy Tăng Trí Hoa đi, nhất định không phải tầm thường.

Phó giám đốc thường vụ do lãnh đạo cùng cấp với Tăng Trí Hoa tiếp đãi, còn Allen thì do nhân viên phòng Kỹ thuật đi cùng, không ở cùng một nhà ăn, Long Tiếu nói như vậy sẽ không phải dè dặt.

Đào Đào tự nhiên muốn tham gia, Tăng Kỳ sắp đi nên tự vạch mình ra khỏi phòng Kỹ thuật, không tham gia bất cứ hoạt động nào.

Allen biết nói tiếng Trung, có điều phát âm rất kỳ cục, người nghe rất vất vả. Anh ta không nhịn được nhìn Đào Đào, nhìn đến độ khiến Đào Đào khó hiểu, lén hỏi Phi Phi có phải trên mặt mình dính gì hay không.

"Cô ấy là bướm hay chuồn chuồn?" Anh ta hỏi Tả Tu Nhiên.

Câu này tất cả đều nghe hiểu, nhưng không hiểu ý, dồn dập nhìn về phía Tả Tu Nhiên.

Tả Tu Nhiên mỉm cười cụng ly với Allen, "Cô ấy là cá."

Allen phăng một câu tiếng Đức, xòe hai tay ra.

"Đã nghe kể câu chuyện mèo con câu cá bao giờ chưa?" Tả Tu Nhiên nhìn lướt một vòng, "Thời tiết nắng ráo, mèo con đi câu cá, hoa trên cánh đồng đều đã nở rộ, có bướm và cả chuồn chuồn, trong lòng mèo con rung động, lúc thì bắt bướm, lúc thì bắt chuồn chuồn, một dạ hai lòng như vậy, còn có thể câu được cá sao?"

Tất cả đều cười phá lên.

"Thầy Tả chính là chú mèo con đó đúng không, có điều, chỉ có anh một dạ hai lòng thôi, còn con cá Đào Đào này anh cũng không câu được, vì nó đang ở trong lưới của người ta rồi!" Phi Phi nói.

Lại cười phá lên, lần sau càng dữ hơn lần trước. Đào Đào trợn mắt, thật không hiểu câu chuyện cười này có gì buồn cười đâu chứ.

Cơm tối ăn đến mười giờ mới tan, Tả Tu Nhiên uống đến đỏ mặt, mượn cớ say rượu kéo cánh tay Đào Đào, giữ đấy nhưng không nói gì, cứ ở đó gào lên còn ai đi về hướng bắc, còn ai nữa? Mọi người chia nhau đi dựa vào phương hướng, Tả Tu Nhiên và Allen từ sân bay đến thẳng công ty, không lái xe, Long Tiếu đưa Allen đến khách sạn, rồi đưa Tả Tu Nhiên về chung cư. Tối nay Đào Đào về đường Quế Lâm, không cùng hướng với họ, một mình đi bắt xe.

Vừa đi đến biển hiệu đối diện đường, thì nghe thấy điện thoại có chuông báo tin nhắn, mở ra xem.

"Đừng đi đâu, ở ngay cửa nhà hàng đợi tôi." Là của Tả Tu Nhiên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top