Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Lựa chọn thứ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sáu giờ ba mươi phút sáng.

Hyungseob ngáp ngắn ngáp dài bước xuống chung cư, đôi giày vàng dưới chân vẫn còn chưa xỏ hết. Trời lạnh như cắt, cậu so vai hắt xì một tiếng rồi cúi đầu bước tới bến xe bus gần nhà.

Đã gần hết tháng, tháng này lại hơi gay go một chút. Sau vụ bài hát và cô em "Missed", Woojin không sang studio nữa, đồng nghĩa với việc studio không còn hoạt động. Studio không hoạt động, hẳn nhiên Hyungseob sẽ không thể ngửa tay lấy tiền.

Hyungseob ngồi ở băng ghế của nhà chờ xe bus, lẳng lặng lướt nhìn tài khoản của mình. Mẹ cậu có gửi tiền vào đó một lần ngay sau đám cưới, số tiền dư dả cho Hyungseob sống hơn nửa năm. Hyungseob vẫn chưa động vào một xu, phần vì Woojin không cho phép, phần vì Hyungseob ý thức được sẽ có ngày phải nộp học phí. Trời lạnh bụng đói, Hyungseob xoa tay xoa bụng rồi hà hơi vào mấy ngón tay đông cứng. Quanh khu chung cư đều là nhà hàng cao cấp, Hyungseob mấy ngày nay chỉ toàn ăn ké bữa sáng của Park Jihoon.

Xe bus còn chưa tới, một chiếc xe đạp dừng lại ngay trước nhà chờ. Hyungseob cứ cúi đầu nhìn đôi giày lỏng lẻo dưới chân mình, cậu không để ý cho đến khi chuông xe đạp reo lên một tiếng. Park Woojin nhìn về phía trước, miệng không nói một lời, tay bóp chặt phanh xe.

Hyungseob chẳng mất đến một phút suy nghĩ, dù sao đi xe bus cũng phải tốn tiền. Cậu chậm chạp bước ra sát lề đường, Woojin vẫn nhìn con đường mù mịt sương, môi mím lại quyết tâm không nói. Sáng mùa đông yên ắng, tai nghe Woojin đeo vòng qua cổ phát ra tiếng rất rõ ràng. Lại là bài Missed kia, Hyungseob mới nghe hai lần đã thuộc lòng giai điệu.

Hyungseob cau mày đi thẳng sang bên kia đường. Sương mù ken dày đến nỗi chỉ cách nhau có ba mươi mét mà Woojin đã không còn nhìn thấy bóng người. Woojin bất đắc dĩ thở dài rồi nặng nề đạp xe đi.

Nhiều ngày rồi hai đứa không nói chuyện với nhau. Hyungseob bận vở kịch của đội văn nghệ truyền thống, cũng bận tổ chức dạ hội, cậu nấu cơm trưa rồi ở lại trường. Buổi tối hai đứa cũng không gặp nhau, Woojin ở lì trong nhà chơi game, Hyungseob ở trường đến khuya mới về nhà bằng mấy chuyến xe bus cuối. Woojin buồn buồn nhắn tin cho Darin, nói vu vơ về bài hát và dạ hội Giáng Sinh, không ngờ cô bé ngay lập tức đòi hát cho bằng được.

Nói một cách công bằng, được Darin hát là may mắn cho Woojin, cũng sẽ khiến Woojin thỏa mãn vì giọng hát của Darin chính là báu vật trời cho. Bài nào cũng được nhưng không phải là "Missed", không thể là "Missed", Woojin đã nghĩ như thế cho đến khi nghe được demo mà Darin gửi.
Với Hyungseob, bài hát hợp vì là dành cho Hyungseob. Còn với Darin, giọng hát đó đem đến cho Woojin một sự xúc động riêng.

Ma xui quỷ khiến, Woojin dứt khoát đồng ý với Darin. Hát thì hát! Dù sao "Missed" cũng là bài hát đáng thương hiện đang vô chủ.

Rất nhanh sau đó, Woojin hối hận rồi..

--

Hai ngày trước khi dạ hội diễn ra, Darin tới. Đúng như trong mấy bộ phim học đường Nhật Bản mà bọn con gái trong lớp vẫn xem rồi quắn quéo, hôm đó Woojin dắt xe ra khỏi cổng trường thì đã thấy Darin đứng chờ. Cổng trường Kyungnam làm bằng đá trắng, bên cạnh trường có tán anh đào rất lớn trụi lá, Darin đội mũ len quàng khăn len đỏ rực, nhìn như một que diêm xinh xắn đứng trước cổng trường.

Darin không hồ hởi vui mừng mà chỉ tủm tỉm cười nhìn Woojin. Mấy đứa học sinh khác dù là từng nghe indie hay chưa, cứ đi qua là không nhịn được mà liếc Darin một chút. Park Jihoon từ đâu chạy ào tới khoác vai Woojin, hại Woojin chúi đầu về phía trước, lạc tay lái suýt nữa đập mặt xuống ghi đông.

"Darin kìa Darin kìa Darin kìa Darin kìa mày!"

Woojin hất tay Jihoon ra, cậu bất giác đưa mắt về phía sau tìm kiếm. Tan trường đầy người qua lại, đồng phục hoa mắt, Woojin hỏi Jihoon:

"Thằng... Ahn Hyungseob đâu?"

Jihoon không rời mắt khỏi Darin, cậu trả lời qua loa:

"Nó đi họp với đám tổ chức dạ hội. Darin xinh chết tao rồi!"

Woojin nói:

"Họp ở đâu?"

Jihoon gắt lên:

"Họp ở đâu kệ nó? Darin trước mặt mày kìa!"

Woojin chầm chậm đi tới, Jihoon cũng bám theo sau. Hai đứa đi tới trước mặt Darin, cô bé ngay lập tức nhướn mày:

"Bạn của anh ai cũng đẹp trai."

Park Jihoon chỉ còn thiếu nước ngất ngay tại chỗ. Woojin nhăn mặt đá vào bắp chân Jihoon kì thị:

"Nhặt liêm sỉ lên."

Sau này Park Jihoon trở thành thần tượng hạng A, nhưng đó là chuyện của sau này. Còn hiện tại, Park Jihoon mười bảy tuổi lúi húi nhặt liêm sỉ bằng cách giành dắt xe cho Woojin, để Woojin và Darin thoải mái nói chuyện.

Darin không khác Woojin là bao, vừa đi được hai bước đã quay đầu nhìn lại.

"Anh bạn lần trước của anh đâu? Em tưởng hai người học chung một trường."

Wooojin đáp:

"Nghe đồn là bận họp gì đó. Hành lí của em đâu hết rồi?"

Darin chỉ về phía sau lưng, cả Woojin lẫn Jihoon đều tròn mắt nhìn. Chiếc ba lô nhỏ chưa chắc nhét vừa một bộ dụng cụ trang điểm, Kim Darin chỉ mang đúng một bộ áo quần đi hết nửa chiều dài đất nước. Woojin còn chưa kịp thắc mắc, Darin đã nói ngay:

"Em ở trong studio của anh là được, không cần phức tạp."

Ở trong studio mới chính là phức tạp. Trước đây Woojin từng kể cho Darin nghe về Hyungseob, về căn hộ mười người ở nhưng chỉ một mình Hyungseob ở, nhưng hoàn cảnh lúc này lại khác. Cũng không thể tế nhị đuổi Darin ra khách sạn, bắt một đứa con gái mười sáu tuổi ra ở khách sạn tại một thành phố xa lạ là điều không bao giờ được phép làm.

Woojin và Jihoon đưa Darin tới một tiệm trà sữa gần trường. Gọi đồ uống xong xuôi mới phát hiện cả ba không có gì để nói, Jihoon vừa huýt sáo vừa nhìn quanh quất, ngắm Darin một hồi cậu đã chán, cũng không có gì đặc biệt hơn người.

Darin vừa đi vào nhà vệ sinh, Woojin ngay lập tức thay vẻ hiền lành dịu dàng bằng lo lắng tỉnh bơ:

"Đêm nay cho nó ngủ đâu bây giờ?"

Jihoon đáp:

"Còn tuỳ quan hệ của mày với nó là gì, quan hệ mày muốn có với nó sau đêm nay là gì."

Woojin dứ dứ một nắm đấm trên tay, Jihoon đành chữa cháy:

"Thì cứ đưa Darin về nhà mày."

Woojin càu nhàu:

"Đưa về nhà mày được không?"

"No no no mẹ tao sẽ nghiền tao ra thành bột mất."

Woojin nhe răng cười:

"Mẹ tao thì có khác gì?"

Darin đã đi ra từ nhà vệ sinh, Jihoon hạ giọng xuống:

"Vẫn cứ là gọi Hyungseob đi mày ơi..."

Woojin còn chưa gọi, Jihoon đã nhanh nhảu nhắn tin. Jihoon không suy nghĩ gì nhiều, cậu cũng không biết gì nhiều để mà suy nghĩ. Vậy nên khi Hyungseob xuất hiện tại tiệm trà sữa đó, Jihoon đang ngồi ôm điện thoại còn Woojin và Darin đang chụm đầu nghe lại bài hát, chỉ còn hai ngày nữa là diễn nhưng cả hai vẫn chưa tập chung lần nào. Hyungseob vừa nhìn thấy Darin thì đã hiểu chuyện gì xảy ra, cậu đi tới thả phịch ba lô xuống cạnh Jihoon rồi ngồi xuống. Woojin có tật giật mình, ngay lập tức dịch xa ra khỏi Darin rồi nuốt khan trong cổ họng. Hyungseob không nhìn Woojin, cậu chào Darin một tiếng, sau đó chăm chú nhìn tập menu.

Woojin biết Ahn Hyungseob chỉ đang giả vờ giả vịt mà thôi. Kể cả khi có tiền, khi Woojin bảo sẽ trả tiền, khi vừa nhận được tiền Woojin gửi, Ahn Hyungseob vẫn sẽ gọi món đầu tiên trong menu mà không cần biết nó là gì, bởi vì món đầu tiên luôn là món rẻ nhất. Y như dự đoán, Hyungseob đọc ra cái tên đầu tiên trong cuốn menu nhỏ. Đồ uống được mang ra, Hyungseob không hề đụng đến một ngụm nào.

Bốn người không liên quan nhiều đến nhau, nhưng Hyungseob lại có nhiều chuyện để nói. Ở trong ban tổ chức dạ hội, Hyungseob kể cho Darin nghe về quá trình tổ chức, thứ tự tiết mục, đến cả chuyện chuẩn bị âm thanh ánh sáng cũng được Hyungseob thông tin rõ ràng. Hyungseob nhìn quanh để tìm hành lí của Darin nhưng không thấy, cậu thắc mắc:

"Nhưng em định mặc gì đi dạ hội? Còn trang phục diễn, em đã chuẩn bị chưa?"

Darin vui vẻ nhún vai:

"Em mặc đồng phục thôi, để cho hợp với bài hát."

"À..."

Hyungseob "à" lên một tiếng, Jihoon láo nháo hỏi ngay:

"Đồng phục làm sao mà lại hợp?"

Darin lắc đầu ý như là bí mật chỉ có hai người biết với nhau, Hyungseob cười nói:

"Nhưng vẫn còn phần dạ hội mà, em không thể dự dạ hội bằng đồng phục được. Con gái Kyungnam nổi tiếng trau chuốt ngoại hình, ngày kia em sẽ thấy một dàn công chúa nữ hoàng xuất hiện cho xem."

Darin giật áo Woojin:

"Anh đưa em đi mua được không?"

"Ơ... Sao cơ?"

Woojin buông cốc trà sữa xuống, Jihoon kêu lên:

"Park Woojin, mày uống nhầm trà sữa của Hyungseob rồi kìa!"

Hyungseob chỉ liếc mắt qua rồi nhanh cụp mắt xuống. Cốc trà sữa vốn là của cậu lúc này đúng là đang ở trên tay Woojin, còn cốc của Woojin lại ở trước mặt cậu. Cốc trà sữa trước mặt đúng là vị trà xanh mà Hyungseob thích, Hyungseob đưa tay gãi trán:

"Em bảo Woojin đi mua váy áo cùng em thì thà nhờ mẹ cậu ta còn hơn..."

Darin không phiền phức đến thế, cô bé mở điện thoại rồi nhanh chóng tìm được một cửa hàng online. Jihoon nhìn lom lom vào cốc trà sữa trên tay Woojin, Hyungseob thản nhiên cầm cốc của Woojin lên hút một ngụm.

Jihoon kêu lên kinh hãi:

"Bọn mày làm sao thế?"

Hyungseob chỉ cười, Darin đang bận hỏi Woojin bộ này đẹp không bộ kia hợp không anh mặc quần áo màu gì, còn lại một mình Jihoon ngẫm nghĩ về nghi thức tráo đổi trà sữa lạ lùng này, hoang mang không biết có nên cầm cốc trà sữa của Darin lên uống cho chẵn vòng tròn không hay là uống tiếp cốc trà sữa đã bị Ahn Hyungseob chiếm đóng.

"Seob, Darin ở lại nhà mày hai ngày có được không?"

Câu nói đầu tiên của Woojin với Hyuungseob sau nhiều ngày là như thế. Hyungseob gật đầu cứng ngắc:

"Đương nhiên rồi. Nhà tao còn tận ba phòng trống, cái chính là cô nam quả nữ ở chung một nhà, Darin có dám không?"

Đã ra khỏi tiệm nhưng Darin vẫn cầm theo cốc trà sữa trên tay, cô uống một ngụm rồi nói:

"Woojin sang ở chung là hết cô nam quả nữ."

Hyungseob cười vang:

"Park Woojin ở chung mới là nguy hiểm cho em đấy, ở với anh còn an toàn hơn."

Woojin nhăn mày:

"Mày có muốn đấm không Ahn Hyungseob?"

Hyungseob thôi cười, cậu trở lại nghiêm túc:

"Anh đùa thôi, Woojin cũng là người tốt nhưng em không cần phải sợ anh đâu. Hai ngày tới anh cũng ở lại trường, căn hộ của anh em cứ tùy nghi sử dụng."

Hyungseob dừng lại ở một trạm xe bus bên đường, cậu chỉ chỉ trạm xe rồi nói như phân bua:

"Hai người về trước nhé, Woojin biết mật khẩu mà. Anh không làm bóng đèn nữa, phải đi mua chút đồ."

Ba người nhưng chỉ có một chiếc xe, lẽ dĩ nhiên là Hyungseob phải tự mình tránh mặt trước. Chưa để Woojin kịp nói gì – mà chắc là Woojin cũng không có gì để nói, Hyungseob nhảy lên chiếc xe bus màu vàng chanh chói lọi sau một cái vẫy tay sơ sài.

Hyungseob đi rồi, Darin vẫn đi chầm chậm cùng Woojin trên đường. Cô bé miền nam không quen thời tiết lạnh, thỉnh thoảng lại so vai rụt cổ. Woojin câm như hến, cậu không biết làm sao để nói chuyện với con gái, rõ ràng mấy lời "yêu đương nhiều nhưng không thích viết tình ca" trước đây chỉ là để chống chế mà thôi.

Đi được một quãng đường xa, Darin kéo yên xe Woojin lại. Woojin hụt chân dừng bước, Darin cười nói:

"Anh chở em về không phải tốt hơn à?"

"A... Anh xin lỗi."

Woojin leo lên xe rồi lại leo xuống, cậu lấy từ ba lô ra một chiếc áo khoác, cẩn thận gấp áo rồi buộc hai tay áo vào yên sau. Darin tủm tỉm cười, ở chỗ cô đường phố đông đúc, đi học có xe của trường đưa đón, đi diễn cũng có xe của công ty, đã lâu lắm Darin không được đi xe đạp trên phố. Yên xe của Woojin hơi cao, Darin ngồi sau níu lấy áo cậu, hai chân cô đung đưa vui vẻ.

Woojin thì không được vui lắm. Không phải vì Ahn Hyungseob đã nhảy lên xe bus đi mất hay là vì Ahn Hyungseob không chịu uống cốc trà sữa của mình, Woojin cam đoan không phải là vì lí do đó. Lí do lớn nhất mà cậu có thể đem biện hộ cho sự không vui lắm của mình là, Darin đã ngồi một bên lại còn đung đưa chân, Woojin phải toát mồ hôi mới giữ cho xe không bị lạc tay lái, nhưng cậu cũng không dám nói "đung đưa nữa anh đấm cho bây giờ".

Thường ngày vẫn chê Ahn Hyungseob nặng như bò, đến bây giờ Woojin mới phát hiện, thì ra nặng như bò nhưng nếu bò ngoan thì vẫn là dễ thở.

--

Vừa bước chân vào nhà Hyungseob, Darin bật lên một tiếng trầm trồ. Căn hộ lớn sạch bong ngăn nắp, giá đựng giày ngay ngắn khó mà lệch một phân. Woojin đưa cho Darin một đôi dép bông đi trong nhà thường dùng cho khách đến studio, Darin lại nhanh nhảu xỏ chân lên đôi bông hồng hồng của Hyungseob.

Woojin nhăn mày một cái, chợt nhớ trước mặt mình là một cô em gái chứ không phải em trai để mà tỏ thái độ không vừa lòng. Woojin và Darin tập hát chán chê Hyungseob mới về, cậu xách theo một túi gì đó rồi nhanh chóng liệng vào trong góc nhà. Hyungseob nấu mì, Woojin đi loanh quanh bếp mà không dám vào nói chuyện. Đến khi cậu trở vào studio, Darin vui miệng bình luận:

"Hai người không thân nhau lắm, sao lần trước lại đi cùng nhau?"

"Cũng... Bọn anh cũng thân mà."

"Chiều nay hai người nói với nhau đúng một câu."

Woojin nhạt nhẽo nói:

"Seob nó lên cơn thôi."

Phòng khách có tiếng kêu vang "Park Woojin bò ra đây ăn tối", lại có tiếng nói dịu dàng hơn gấp nhiều lần "Darin em đói rồi đúng không?", Woojin nhìn Darin như muốn nói "em đã thấy chưa", sau đó ba chân bốn cẳng chạy ra.

Ăn mì xong, tập hát cũng đã xong, Woojin ngoan ngoãn biết điều đi rửa bát. Darin đã đi vào phòng cho khách, Hyungseob lặng lẽ lau bàn bếp dù bàn bếp đã sạch bong.

Giữa tiếng nước chảy và tiếng bát đũa lanh canh, Woojin nói lầm rầm:

"Sáng nay tao xin lỗi."

Hyungseob không phản ứng gì với câu xin lỗi đó, cậu bất ngờ hỏi:

"Ngày mốt mày định mặc gì?"

Woojin đáp:

"Hơi mệt, tao cởi trần cho xong."

"Ờ. Rủi mà ngày đó tuyết rơi..."

Woojin lắc đầu. Tuyết rơi mà được tỏ tình thì hay biết mấy.

"Mày mặc cái áo màu xanh đen đi. Tao thích cái đó."

"Ừ."

Tay Hyungseob vẫn không ngừng di chuyển trên lớp đá trắng nổi vân đen xa hoa của kệ bếp, cậu lí nhí nói trong cổ họng:

"Mày có muốn... đi dạ hội với tao không?"

Hỏi bằng thừa, đương nhiên phải là Darin rồi. Woojin không nghe rõ lời Hyungseob, cậu tắt nước rồi hỏi lại:

"Mày nói cái gì?"

"Tao nói mày cũng nên chọn màu nào hợp với Darin."

Woojin nhăn nhó:

"Để làm gì?"

"Thì đi cùng nhau một đôi, phải mặc cùng tông với nhau chứ."

"Mày nói thế thì cả trường đều phải... mặc... a..."

Mấy ngày rồi bận bịu nghĩ chuyện Hyungseob và bài tình ca dang dở kia, Woojin quên mất rằng chương trình văn nghệ là để phục vụ cho dạ hội, mà đã là dạ hội, đương nhiên sẽ có màn bắt cặp đi chung. Lúc bình thường Woojin và Hyungseob không gọi là bắt cặp nhưng luôn đi chung để hát với nhau, bây giờ có Darin, bỗng nhiên lại thừa ra một Hyungseob.

Woojin mở miệng rồi ngậm miệng rồi lại mở miệng, sau đó cậu nói:

"Mày... Ơ... Mặc áo màu gì..."

Hyungseob nhún vai:

"Tao không biết. Để tao hỏi lại."

"Hỏi ai?"

Hyungseob không trả lời.

"Mày có bạn cặp rồi à? Đứa nào?"

Hyungseob vẫn tỉ mỉ lau đi lau lại chiếc cốc đựng đũa thủy tinh trang trí.

"Mày mời hay đứa nào mời mày? Con trai hay con gái?"

Hyungseob xoay người nhìn thẳng vào Woojin, cậu cười tươi rói:

"Có người mời tao rồi."

"Đứa nào?"

"Không phải một."

Đến lượt Woojin im lặng. Có một nồi mì và ba chiếc bát mà Woojin rửa mãi không xong, Hyungseob cầm lấy khăn lau chậm rãi lau một chiếc bát lam vẽ hoa trắng. Cửa phòng cho khách lạch cạch mở ra, Hyungseob quay đầu nhìn rồi lại tiếp tục cười lớn. Darin hình như không phải người câu nệ mấy chuyện ăn mặc, cô bé mặc áo thun và quần thể thao của Hyungseob đưa cho, vốn là đồ của mẹ Hyungseob. Quần ống xắn ống thả lướt thướt kim sa, áo lại bó sát, Darin vẫn tự nhiên vừa đi vừa lau mái tóc dài.

Darin dùng tay tạo sóng cho ống quần, cô nói:

"Em tưởng anh sống một mình."

Hyungseob níu vào vai Woojin mà vẫn không đứng vững, Woojin bèn đáp lời thay:

"Có một chị gái, đã vào nam sống rồi. Lần trước là đi dự đám cưới chị ấy nên mới gặp em."

Darin gật gù, cô túm khăn lại thành một túm trên đầu rồi sà xuống chỗ trò chơi điện tử của Hyungseob.

"Park Woojin, tới làm một ván đi!"

Hyungseob đã hết cười từ khi Woojin nhắc đến "chị gái", cậu huých vai Woojin:

"Dễ thương thật đấy, tao duyệt."

Woojin trừng mắt:

"Mày duyệt cái gì?"

"Duyệt cái quần của chị gái tao, được chưa?"

Hyungseob mỉm cười lau nốt số bát đũa còn sót lại, mặc kệ Woojin đứng một bên hằn học nhìn mình. Kim Darin dễ thương lại dễ chiều, không phải thể loại đỏng đảnh mềm yếu, nếu như không phải là vì Hyungseob để lòng tơ tưởng gì đó, chắc chắn cậu sẽ không suy nghĩ mà ngay lập tức vun vào cho Park Woojin.

Về tới nhà, chưa kịp đá chiếc giày ra khỏi chân, Woojin đã nhắn tin hỏi Jihoon:

a nào mi thng Seob đi d hi?"

"Tao."

"WTF???????? MÀY B ĐIÊN À?"

"Sao mà điên? Nó ăn ca taoo bao nhiêu ba sáng, tao bt nó đi mt ln thì có gì sai trái?"

"Nó là Ahn Hyungseob đy?"

"Thì sao? Nó hc gii ngoan ngoãn xinh trai tt bng còn gì? Cho gì ăn ny na."

"Nó bnh ri nên mi đng ý mày."

", nó có đng ý tao đâu."

Woojin thở hắt ra, nằm vật xuống giường, cùng lúc Jihoon gửi sang một nhãn dán con thỏ nằm ngửa chảy nước mắt.

"Có ông nào ca The Almost mi nó. Gray hay Grey gì đy."

"Ri nó có đng ý không?"

"Tao không biết, nó bo có ông nào đó ban nhc rock nào đó trong nam cũng nói s ra chơi."

"..."

"Em vocal ca The Almost na."

"..."

"Nh ông anh Kang Dongho ni tiếng my khóa trước không? Ông y cũng mi."

"..."

"Min Ah lp mày, con bé hay đi bt màu nâu sáng, cũng va mi lúc sáng."

"..."

"Đó là nhng người tao biết."

"..."

"Mày có mi nó không?"

"Vic gì tao phi mi?"

". Có chng đó người mi thì thêm mày cũng ch là thêm s lượng thôi. Tao t hào v Seob."

Woojin thả điện thoại xuống giường, chẳng còn hơi sức đâu để trả lời thêm tin nhắn nào của Jihoon. Woojin mặc nhiên sẽ đi cùng Darin, chẳng có cô ngôi sao mười bảy tuổi nào lại bỏ lỡ mọi lịch trình, bắt một chuyến bay dài trong kì nghỉ Giáng Sinh chỉ để hát một bài trong một chiếc dạ hội cỏn con. Darin thích Woojin không buồn che giấu. Cũng chẳng có lí do gì để che giấu, giống như tay keyboard của The Untitled từng nói, ngôi sao đình đám trong tầm tuổi đó, chỉ có hai đứa mới xứng với nhau. Đâu phải như một mẩu tình cảm con con của Woojin với thằng bạn nhà bên, vì biết nó luôn gọi đồ uống rẻ nhất nên lúc nào cũng gọi cho mình món nó thích rồi giành đồ uống của nó. Vì biết nó đã chấp nhận ngửa tay cầm tiền thì sẽ không đời nào ngửa tay ra để cầm tay, nên đành giữ lại một lời không nói, chờ đến khi nó đủ mười tám tuổi, nó đủ lông đủ cánh, đủ sức ngẩng đầu rồi mới dự định nói ra.

Nhưng Woojin có thức thêm một trăm đêm nữa cũng không thể ngờ rằng Ahn Hyungseob lại có thể đi cùng người khác. Rồi Woojin lại nhận ra rằng Ahn Hyungseob chỉ là con mèo hoang khi đứng trước mặt cậu, còn với người ta, Ahn Hyungseob vẫn là Ahn Hyungseob với đầy đủ tính từ xinh – trai – ngoan – ngoãn – giỏi – giang.
--

"Missed" sau này đạt được hơn năm trăm triệu lượt nghe trực tuyến. Park Woojin của năm hai mươi bảy tuổi còn có thêm nhiều bài hát thành công hơn nữa, thế nhưng khi nhắc đến Woojin, hầu như mọi người đều nhắc đến "Missed" trước tiên.

Khó mà tìm thấy một lời chê của người khác dành cho "Missed", hoặc bởi vì quá khứ ngây thơ luôn luôn đẹp. Thế nhưng Park Woojin lại ra sức chối bỏ bài hát đó. Mặc người khác khen ngợi, Woojin nói rằng bài hát đó không hay.

Không hay một chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top