Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 19. 11:11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Đồ Trung Quốc?"

"Nhiều dầu."

"Đồ Nhật em không có tiền. Món Ấn không?"

"Tay bẩn."

"Lòng nướng?"

"Anh say rồi."

"Cháo gà?"

"Răng anh còn khỏe."

"Da nướng?"

"Răng anh yếu rồi."

Hyungseob thở dài một hơi.

"Mì tôm?"

Lee Jinhyuk gật đầu lia lịa.

"Mì tôm như hôm qua là được."

Hyungseob lắc đầu:

"Em về đây."

Ngay bên kia đường có một bến xe bus. Hyungseob chào ban nhạc để ra về, Woojin nói:

"Đợi một chút, tôi đưa về."

Hyungseob nhăn mũi:

"Mày uống bia, gọi người đưa về đi."

"Không say."

"Không say cũng không được. Có gì... khi... khác."

Woojin cười:

"Ừ. Khi khác."

Lee Jinhyuk nhướn mày:

"Thế là xong à??

Woojin quay trở lại quán bar, Jinhyuk cũng không tiếp tục kì kèo chuyện ăn mì trước cửa nhà Hyungseob. Con người Jinhyuk dù có vẻ vô tâm nhưng không thiếu tế nhị, anh biết rằng Hyungseob chỉ thích ở một mình. Trên xe bus về nhà, cậu nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại cũng không khác gì của Park Woojin, rách thành ba đường bảy lớp.

Ngày sinh của mình, đương nhiên Hyungseob nhớ.

Mật khẩu của Park Woojin, Hyungseob tưởng rằng đã quên. Thậm chí cậu còn không thèm khựng lại trước sáu chấm tròn của điện thoại, cứ thế bấm như ngày xưa. Hyungseob thở dài một hơi, tất cả đều tại Park Woojin lâu thật lâu mà không chịu thay mật khẩu.

--

Hyungseob lục tủ lạnh, chỉ còn một ít cơm nguội và vài thứ đồ linh tinh. Cậu bật bếp chiên cơm, trút hết tất cả thịt nguội bò khô kim chi vào trong chảo. Để chảo cơm trên bếp ấm, Hyungseob đi tắm rồi sau đó mới quay lại ăn cơm. Thìa cơm đầu tiên chưa kịp cho vào miệng, chuông cửa đột ngột reo lên làm Hyungseob giật nảy.

Cậu không có bạn bè, hóa đơn điện nước tất cả đều được thanh toán qua thẻ ngân hàng, bưu điện không làm việc ban đêm, đáp án duy nhất chỉ còn có Lee Jinhyuk. Tiếc rẻ nhìn chảo cơm sắp phải chia ba phần tư mới đủ làm Jinhyuk no bụng, Hyungseob lẹt xẹt lê bước chân ra cửa nhà.

"Hôm nay em không có Park Woojin?"

Woojin nâng khóe môi lên rồi hạ xuống:

"Em không có gì?"

"Không có gì. Lee Jinhyuk đồ bép xép."

Woojin nói:

"Không thích Hyuk lắm nhưng cũng phải đính chính chút, tôi tự tìm tới đây."

"Bằng cách nào?"

Woojin đưa ngón cái chỉ ra đằng sau vai. Hyungseob nghiêng đầu nhìn theo, ô tô của Woojin đậu bên vỉa hè của một tiệm tạp hóa đã đóng cửa.

"Mày đi theo tao à?"

Wooijn lắc đầu:

"Vô tình thấy thôi."

Hyungseob thở dài mở hé cánh cửa. Căn nhà Lee Chaerin tặng cho Hyungseoob sau khi mua được đám cổ phần với giá hời không lấy gì làm sang trọng nhưng lại có vẻ nhỏ bé ấm áp hơn căn hộ của Hyungseob ngày xưa. Cả căn nhà không có tường ngăn thành phòng, giường ngủ ở gác cao còn bên dưới chỉ có bàn ghế và bếp. Nơi đặt sofa tạm gọi là phòng khách không có bất cứ vật dụng thừa nào, nhưng căn bếp thì vô cùng đầy đủ. Thẳng hướng bếp đi ra là ban công nhìn xuống thành phố, Woojin tự nhiên đi ra đó trong khi Hyungseob bật bếp hâm nóng chảo cơm chiên.

Từ ngoài ban công, Woojin ló đầu vào hỏi:

"Cơm chiên à?"

Hyungseob không buồn đáp lại thành tiếng, cậu gật đầu nhẹ rồi tiếp tục đảo chảo cơm chiên. Woojin lấy ra hai chiếc bát, Hyungseob vẫn không nói không rằng chia đôi thành hai phần cơm ra hai bát.  Thìa cơm cuối cùng trong chảo còn lại một miếng tôm khô, Hyungseob trút cơm vào cho mình nhưng lại đặt miếng tôm vào bát ở gần Woojin. Woojin mím môi như muốn nói điều gì đó lắm mà không thể nói, Hyungseob cất chảo cơm rồi đẩy bát cơm cho Woojin. Hyungseob cương quyết duy trì im lặng, bưng bát cơm chiên ít thịt lên, đi tới bàn ăn nhỏ ngồi xuống cắm cúi ăn. Woojin không tới gần, cậu bưng bát cơm chiên đầy ắp ra ban công rồi ngồi ăn ở đó. Miệng nhai thìa cơm đã săn lại ngon lành với đủ thứ topping kì lạ của Hyungseob, hốc mắt của Woojin nóng lên. Cơm nghẹn đứng ở cổ, cậu vừa rướn cổ nuốt vừa đưa tay đấm mạnh vào ngực mình.

Park Woojin đi diễn tại một quán bar nơi mà năm mươi phần trăm khán giả không bao giờ nghe nhạc, nhanh mắt nghiêng người mới tránh được một chai rượu bay lạc qua mà ngày mai chắc chắc chắn sẽ có clip lan truyền trên mạng, những điều này đã thành ra quá sức bình thường. Nhưng Park Woojin đi diễn tại quán bar nơi năm mươi phần trăm khán giả không nghe nhạc, suýt nữa ăn phải một chai rượu vào người đến khi về nhà có một bát cơm chiên nóng để ăn lại là điều vặt vãnh nhưng xa xỉ mà cậu chưa từng dám mơ.

Có một bát cơm nhỏ chỉ lùa mấy cái là hết, Woojin ăn đến tận ba mươi phút. Ăn xong, Woojin rửa hết bát đũa trong bồn, Hyungseob cũng mặc kệ. Hyungseob cho mèo ăn, đi đổ rác, dọn lại giá sách bung ra vì cậu vội rút một quyển sách dạy nấu món Nhật, đến khi cậu quay lại thì Woojin đã ngồi ở sofa uống nước. Hyungseob ở nhà không ít, cậu màu mè mua về một loạt trà đủ vị, mỗi đêm lại pha một bình lớn. Woojin pha trà đào, cậu gắp đào trái Hyungseob làm sẵn trong bình thủy tinh ra thành thục cắt lát. Hyungseob ngồi xuống uống trà, hai đứa lại tiếp tục im lặng.

--

Hyungseob nói:

"Khuya rồi."

Woojin hờ hững gật đầu. Hyungseob lại nói:

"Mai mày có diễn không? Sáng mai tao phải lên nhà hàng sớm."

Woojin đáp:

"Không có, mai thu album mới."

"Việc quan trọng đấy, phải chuẩn bị thật kĩ mới tốt."

"Ừm."

Woojin ừm một tiếng rồi thôi. Hyungseob nóng ruột nhấp nhổm lên xuống trên sofa, cậu uống một hơi hết nửa cốc trà rồi nói:

"Mày không định về à?"

"Không", Woojin ôm đầu. "Hình như say rồi."

Đang trong lúc tập trung tinh thần đuổi khách nhưng Hyungseob vẫn phải phì cười. Từ quán bar của Dean ở gần bờ sông, nhà của Hyungseob ở trên núi, Park Woojin lái xe qua nửa thành phố, gõ cửa đúng nhà Hyungseob, đến bây giờ lại nói là say?

Hyungseob nói:

"Gọi quản lý đến đón đi."

Woojin lắc đầu:

"Hôm nay là sinh nhật vợ anh ấy."

"Ờm", Hyungseob chỉ vào điện thoại. "Bạn bè loanh quanh, mày phải có nhiều bạn lắm."

"Không có ai."

Woojin đáp thật nhanh, say là nói dối nhưng không có người đón về là thật. Bạn bè Woojin có rất nhiều, cứ sau mỗi lần đi diễn là lại quen được bạn mới. Nghệ sĩ có, nhạc sĩ có, dân sản xuất âm nhạc không hiếu, thậm chí cả chủ quán bar hay trưởng phòng này nọ, danh bạ của Woojin đầy chật những cái tên đôi khi chỉ xuất hiện trong đời cậu một lần.

Hyungseob thở dài chống đầu gối đứng dậy. Cậu mở tủ lấy chăn gối, tìm một bộ áo quần mới đưa cho Woojin.

"Đi tắm đi, mày vẫn còn mùi quán bar đấy mày biết không?"

Woojin nhún vai cầm lấy bộ quần áo. Vài năm trước Hyungseob còn gầy hơn Woojin một chút, bây giờ hai đứa đã mặc cùng cỡ áo quần với nhau. Hyungseob mở Netflix xem nốt bộ hoạt hình còn xem dở. Tiếng Anh của Hyungseob rất tệ, cậu học sơ qua vừa đủ giao tiếp rồi sau đó chuyển sang học tiếng Pháp để nấu ăn nhưng kết quả cũng không mấy khả quan. Thế nhưng Hyungseob xem phim không phải bản thuyết minh, cũng không hề bật phụ đề. Cậu đã xem đến thuộc lòng từng chi tiết một.

"Xem phim à."

Đệm sofa lún xuống. Woojin phủ khăn lên tóc, quả đầu xanh ướt nhẹp rũ xuống nhìn có vẻ xơ xác hơn rất nhiều so với lúc vừa đi diễn về.  Hyungseob ngồi thu lu nhìn màn hình không chớp, bộ phim hoạt hình đang xem vừa hay lại là phim âm nhạc.

Woojin nói:

"Phim này phát hành sau Halloween."

"Ừm. Tao có đi xem."

"Tôi không đi được. Nhớ khi ra trailer đầu tiên không?"

"Không nhớ."

Trailer đầu tiên vừa ra mắt, Hyungseob hào hứng đếm từng ngày một, bắt Woojin phải hứa sẽ để dành một ngày rảnh rỗi đi xem.

Woojin sau đó không hề xem phim. Cậu nghe phong thanh đâu đó kể một chút nội dung của phim, rằng trong phim có một nhân vật là nhạc sĩ đã bỏ cả gia đình vì ước mơ đi hát cho thế giới.

"Never name a street dog. They'll follow you forever."

Hyungseob bật cười khi nhân vật hoạt hình tháo giày ném một con chó hoang.

"Mày nghe gì chưa? Đừng đặt tên cho chó hoang."

"Vớ vẩn."

Woojin cúi đầu lau tóc, rồi bỗng nhiên cậu dừng tay lại.

Bàn tay Ahn Hyungseob đặt trên điều khiển xấu xí lạ lùng.

Woojin nói:

"Tay..."

"Mày nói cái gì?"

Woojin còn chưa chạm được đến mu bàn tay của Hyungseob thì bàn tay đó đã kịp thu vào bên trong tấm thảm trải sofa. Hyungseob nhìn màn hình không chớp, cậu khẽ nói:

"Chắc do người tình kiếp trước của tao nóng lòng muốn tìm tao quá."

Woojin lắc đầu không nói gì. Hai năm qua, Woojin có tự tin để mà khẳng định, người duy nhất trên thế giới này phát điên lên đi tìm Ahn Hyungseob chỉ có một mình mình.

Cùng ăn một bữa cơm, cùng xem một bộ phim, Woojin như nghe được tuổi mười bảy mười tám của mình trong yên lặng. Màn hình ti vi hắt ra ánh sáng khi xanh khi vàng, Hyungseob không hề cựa quậy, nhiều lắm cũng chỉ cựa mình một chút rồi thôi. Đôi lúc Woojin hơi buồn cười khi nhớ đến những kênh phát nhạc lofi trên Youtube. Một chiếc ảnh động lặp đi lặp lại, một playlist phát mười mấy hai mươi tiếng đồng hồ, ai tìm đến cũng không câu nệ gì mà kiên nhẫn nghe cho bằng hết.

Cậu bé trong phim hoạt hình bỏ nhà ra đi, đến thế giới của người chết, tiếp tục bỏ trốn gia đình để tìm thành viên duy nhất ủng hộ việc ca hát, phát hiện ra linh hồn thảm hại đi cùng mình mới là người thân thực sự, cuối cùng trở về thế giới con người với tất cả mọi thứ một đứa trẻ con cần có: cái gật đầu chấp nhận cho phép theo đuổi âm nhạc, và hiểu được gia đình mới là thứ quan trọng hàng đầu. Hyungseob xem xong thì đưa tay dụi mắt:

"Mấy thứ cổ tích trẻ con."

Woojin lẩm bẩm:

"Phim hay mà."

Hyungseob nói:

"Tao có chê dở đâu. Phim hay mà."

Hyungseob buông tấm thảm sofa xuống, cậu bưng hai cốc trà đào đã cạn tới bồn rửa rồi bước lên lầu.

--

Đêm trong nhà yên ắng đến nghẹt thở.

Hyungseob nằm gác tay lên trán suy nghĩ mãi những chuyện gì mông lung xa gần không rõ, rồi bỗng nhiên thấy may mắn vì thành phố ở vĩ độ thấp còn lâu mới có tuyết rơi. Mấy năm qua, Hyungseob chỉ loanh quanh trong thành phố, cũng không có cơ hội nhìn thấy tuyết. Cậu không về nơi cũ, cái hay của việc không có một gia đình chính là không có gì phải vướng bận. Đôi khi Hyungseob thấy mình như một thân cây bật gốc. Cậu cứ sống như thế, cứ hít thở khí trời như thế nhưng không có nơi để ở lại, cũng thấy mình không cần thiết phải trưởng thành để che chở cho người khác.

"Woojin này."

Hyungseob chỉ vừa hé môi, âm thanh đã vang lên vừa đủ gọn gàng nhẹ nhõm. Sofa kêu lên một tiếng, Woojin khẽ nói:

"Ừ."

"Cậu không say đúng không?"

Sofa lại kêu thêm một tiếng nữa, chắc hẳn Woojin vừa mới trở mình. Hyungseob đưa tay lên ngắm bàn tay sứt sẹo, cậu mỉm cười với chính bản thân. Ahn Hyungseob của những năm trước mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ biến thành Ahn Hyungseob của ngày hôm nay, nhưng không phải là sự trưởng thành này chỉ toàn những điều không tốt. Ví dụ như Hyungseob đã có thể nhắm mắt cắt được những lát củ cải mỏng như tờ giấy. Ví dụ như cậu đã khỏe mạnh hơn, đã trượt ngã nhiều đến mức không còn sợ ngã.

Khi mười tám, chúng ta là trung tâm của trời đất. Rất nhanh sau đó, có người vẫn tiếp tục là trung tâm của trời đất, còn có người nào đó sẽ chỉ là người qua đường.

"Woojin ơi!"

Woojin kéo mảnh chăn lên ngang miệng, thật lâu mới thốt lên được một tiếng "ơi" hơi nghẹn. Hyungseob đặt hai tay lên ngực, buông ra một câu nhẹ bẫng:

"Bọn mình kết thúc rồi đúng không?"

Đêm trong nhà yên ắng đến nghẹt thở.

"Hai đứa mình đã kết thúc từ mùa hạ đó rồi."

"Từ hai năm trước rồi, chúng ta không còn gì liên quan nữa. Gặp nhau chào hỏi nhau bình thường thì tốt, nhưng mà..."

Ngón cái của Hyungseob nhẹ lướt trên mu bàn tay.

"Bọn mình bước qua rồi, Woojin ơi."

---

Hết phn 18.

B phim hot hình được nhc đến là Coco, công chiếu năm 2017.

Gif lofi là my cái như này:




Có th bn s thy phn này rt vn, mình mun bào cha mt tí. Mình ch nghĩ đến cnh, sau hai năm, hai đa ngi cùng nhau xem mt b phim. B phim mà c hai đa tng rt thích, tng hn nhau đi xem vào l T Ơn. Sau đó hai năm, mt đa đã xem đến thuc tng câu thoi, mt đa chưa xem ln nào.

Không phi khong cách đa lý, đây là cách mà chúng ta thc s xa ri mt người, mình nghĩ thế. 

--

Tự nhiên mình nhớ Hyungseob. Không biết em đang làm gì, có vui không. Mới 2 năm chứ mấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top