Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 20. 39hz

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




---

Dạo gần đây, Woojin thường xuyên gặp Hyungseob. Hyungseob tốt nghiệp học viện vào tháng Sáu, ngày tốt nghiệp Woojin cũng mua hoa đến chúc mừng. Không chỉ có Woojin hay Lee Jinhyuk, đến cả Kwon Hyunbin, Park Yuri và Luiz của Untitled cũng mò đến. Hyungseob nhăn nhó kêu gào rằng vì sao không có lấy một bóng hồng nào mà lại là một dàn anh trai từ một mét bảy lăm tới một mét chín mươi, ai ngờ sau đó Lee Chaerin và Kim Darin xuất hiện. Chưa hết, không hiểu Park Jihoon từ xó nào đó nhảy xổ ra, mồm năm miệng mười vừa ôm ấp vừa chửi bới vừa khóc lóc, hại Hyungseob đơ ra không biết phải làm sao với nhóm người ô hợp này.

"Quà tốt nghiệp", Woojin thảy cho Hyungseob một chiếc hộp nhỏ. "Không ai có đâu."

Hyungseob lắc lắc hộp giấy, bên trong có tiếng sột soạt không rõ là gì. Woojin nhăn nhó kêu lên:

"Hỏng bây giờ."

Hyungseob thôi không lắc nữa, cậu cầm hộp quà trên tay rồi chạy lại chỗ Untitled đang túm tụm chụp ảnh cho nhau với một chiếc xẻng trên bàn trang trí. Chụp ảnh chán chê, Hyungseob mời mọi người đi ăn một bữa sau đó về nhà đi chợ. Cậu nấu một bàn tiệc lớn rồi gọi điện cho Woojin và Jihoon đến để chúc mừng. Jihoon gọi thêm Haknyeon, bốn đứa dọn bàn ra ban công nhà Hyungseob. Jihoon và Woojin hằm hè cãi cọ, Jihoon cứ một mực muốn bưng bàn ăn ra vỉa hè hóng gió, dù nhóm nhạc của cậu lúc này gần như đã chắc một suất tân binh vào cuối năm.

"Nào nào, chúc mừng đứa đầu tiên tốt nghiệp!"

Park Jihoon vui vẻ nâng cao cốc bia, Haknyeon nâng cao hơn cả nhưng lại buồn thiu nói:

"Tao nghi ngờ là đứa cuối cùng quá."

Woojin lắc đầu:

"Tao sẽ tốt nghiệp thôi."

Hyungseob chạm cốc đúng một vòng tròn, cậu ngửa cổ uống cạn sạch cốc bia rồi đột nhiên ho sặc sụa. Jihoon đặt cốc xuống, chép miệng thở dài.

"Khoa học đã chứng minh, tốt nghiệp đầu tiên không làm con người ta sang lên được."

Woojin quay người rút ra một tờ khăn giấy, còn chưa kịp đưa thì Hyungseob đã tóm lấy áo của Jihoon để nhiệt tình lau mũi. Thu tờ giấy lại, Woojin bình tĩnh gắp đồ ăn trong khi Hyungseob và Jihoon vẫn còn bận vật lộn với nhau.

"Ngon quá."

Haknyeon miệng mút đũa tay cầm vỏ ốc khen không dứt, Woojin cũng tranh thủ nếm hết tất cả thức ăn trên bàn. Woojin không cảm nhận được khác biệt nào cụ thể so với những món ngày xưa Hyungseob vẫn nấu, dù bàn tay chai lì rắn rỏi của Hyungseob chứng tỏ rằng cậu đã học hành chăm chỉ rất nhiều. Đến khi Jihoon và Hyungseob thôi vật lộn nhau, đĩa ốc bốn con chỉ còn lại một con nhỏ nhất. Hyungseob nhặt con ốc đặt vào bát Jihoon, cười cười:

"Mày ăn đi."

Jihoon cúi nhìn con ốc, ngẩn người mấy giây rồi khẽ nói:

"Hyungseob, mày trưởng thành rồi."

Hyungseob nhăn mày:

"Im đi cho tao nhờ một chút."

"Mày trưởng thành thật mà."

"Chờ đến khi tao nhường mày con ốc mày mới nói được như thế?"

Jihoon vừa gỡ ốc vừa nói:

"Lịch sử loài người từ khi vừa tiến hóa cho đến ngày hôm nay, sự chia sẻ được đánh dấu như là một bước phát triển vượt bậc từ..."

"Thôiiiiiiii!"

Woojin và Haknyeon đồng thanh la lên một tiếng.

"Thà mày không đi học đại học mà chuyên tâm làm idol đi, chọn ngành xã hội học làm gì?"

Jihoon mơ màng cười:

"Tao yêu nhân loại."

"Òoooo."

Hyungseob bật cười. Jihoon lại nói:

"Nhân loại có cả mày đấy Seob. Tao yêu mày. Lần sau đừng giả chết nữa, lỡ tao được daesang thật thì biết ăn mừng với ai đây?"

Woojin đánh rơi một chiếc đũa, cậu cúi xuống nhặt lên, điềm nhiên chà vào áo mình. Hyungseob khịt mũi thay cho câu trả lời với Jihoon, cậu nhoay nhoáy gắp cho Jihoon một bát thức ăn đầy ắp.

Mới hai năm trôi qua, chưa xa lắm nhưng đứa nào đứa nấy đều đã mệt nhoài. Cả bốn đứa đều trưởng thành sớm, Woojin, Jihoon và Haknyeon là do môi trường bắt buộc phải thế, còn Hyungseob thì đã trưởng thành từ trước khi tuổi mười tám kịp trôi qua. Woojin và Jihoon không phải người thích kể lể về những gì mình đã trải qua nhưng Haknyeon thì khác. Vừa ăn, Haknyeon vừa kể đủ thứ chuyện vặt vãnh tủn mủn của cuộc sống người nổi tiếng. Nào là chuyện đi học đại học hăm hở đăng kí tín chỉ như mọi người nhưng sau đó lại bị giáo sư ngọt nhạt nói móc, nào là chuyện lỡ như thích ai đó thì phải làm sao, chuyện mệt mỏi với fan cuồng nhưng càng mệt mỏi hơn nếu không ai chú ý. Jihoon cúi đầu ăn uống cật lực, cậu lúng búng khai với Hyungseob rằng từ khi ra mắt thì ngày nào cũng ép cân, có hôm ăn nửa cốc mì tôm còn chưa kịp húp một ngụm nước thì đã phải nhè ra vì quản lý đến.

Jihoon một mình uống bia, giọng nói chưa gì đã trở nên rề rà:

"Hôm nay tao phải ăn cho đã, có gì mai tính."

Woojin lắc đầu:

"Mai tính của mày là uống thuốc chống hấp thụ gì gì đó chứ gì? Bọn con gái trong công ty tao uống đầy."

Jihoon không trả lời Woojin nhưng tốc độ ăn bắt đầu chậm lại. Hyungseob buồn bã nhìn Jihoon gắp mấy sợi giá ngâm cho vào miệng, cậu cũng không nói được gì. Jihoon tạng người dễ tăng cân, fan nữ lại rất đông, giữ cân nặng là điều cơ bản cần thiết hơn cả giữ giọng. Hyungseob hỏi:

"Bọn mày có mệt không?"

Haknyeon chỉ lắc đầu, Jihoon đáp:

"Đôi khi tao không biết bọn tao làm như thế này để được cái gì, nhưng dù sao nếu không làm thì tao cũng không biết làm gì khác. Không phải không có thứ tốt, nếu mày đứng trên sân khấu rồi nghe hàng trăm người bên dưới hô tên mày, chắc chắn mày òa khóc cho xem."

"Đó là trong trường hợp có hàng trăm người", Haknyeon bổ sung. "Nhóm tao có hai đứa cũng không thua kém gì ai, nhưng cứ đi fansign là y như rằng sẽ có lúc thộn mặt ra vì fan đi lướt qua không thèm dừng lại cho nó kí. Như thằng Woojin là tốt nhất, tự sáng tác tự hát, còn không phải sợ công ty đưa cho mấy thứ nhạc nhẽo tào lao."

Woojin không tiếp lời Haknyeon, cậu rót bia ra cho cả bốn đứa. Dừng miệng chai bia lại trước cốc bia của Hyuungseob, Woojin khẽ hất cằm.

"Seob thì sao, học làm đầu bếp có gì vui không?"

Hyungseob cười cười:

"Ít nhất bọn mày còn thích hát thích nhảy, còn tao thì học cái gì cũng như nhau. Học nấu ăn cũng tốt, không cần chờ lâu mới biết kết quả thế nào, năm mười phút là biết ngay thành bại. Để tao kể cho nghe, lần đầu tiên tao vào lớp học sử dụng dao, tao vênh mặt lên trời vì bình thường tao không tệ, thế rồi xòe một cái, ngón trỏ của tao tí thì vào nồi súp..."

Hyungseob kể nhiều về chuyện học hành, chuyện đời sống, như là để bù cho mấy năm qua vẫn luôn đi đi về về trong im lặng. Ba đứa còn lại chăm chú lắng nghe, Woojin vớ lấy con mèo hoang uốn éo đi qua ôm vào lòng vừa vuốt ve vừa nhìn Hyungseob. Mắt Hyungseob thỉnh thoảng vẫn sáng lên vì một câu chuyện nào đó, cậu không hẳn đã mất đi tinh tú trong mắt như Woojin vẫn tưởng vào những ngày đầu gặp lại nhau. Hyungseob như con chim sẻ lạc đàn đành xù lông ra tự bảo vệ mình, mà không chỉ Hyungseob, Woojin, Jihoon hay Haknyeon cũng đều như thế. Woojin trước đây nói chuyện vừa nhiều vừa vô nghĩa, bây giờ kiệm lời hơn hẳn sau những lần phỏng vấn mướt mồ hôi. Jihoon cái gì cũng thích cho vào miệng nhai nhai, bây giờ chỉ chực chờ móc họng sau khi ăn để không bị ai bàn tán. Haknyeon trước kia vô tâm vô phế, bây giờ đã học được cách giả vờ vui vẻ nhìn nét mặt người khác mà xuôi theo.

Đã gần đến nửa đêm, Haknyeon và Jihoon chốc chốc lại bấm tắt điện thoại. Haknyeon nhìn thành phố lấm tấm đèn bên dưới ban công nhà Hyungseob, cậu thở dài:

"Trước đây tao cứ chờ đến khi tốt nghiệp để tự tung tự tác, bây giờ tao lại thèm cái thời đó muốn chết."

Hyungseob nói:

"Mày có biết kí ức không giống như những gì mình nhớ không? Thỉnh thoảng trí nhớ vẫn lệch lạc, đại khái giống như có thể hôm lễ trưởng thành mày bị tao ném bóng nước trúng mặt nhưng não mày lại nhớ rằng tao chắn bóng thay mày."

Haknyeon lắc đầu:

"Không, tao nhớ rõ mà. Mày ném tao bằng quả bóng màu xanh da trời."

"Ý tao là, cái thời mày thèm chưa chắc đã là cái thời đó, mà chỉ là thời mình từng tưởng tượng ra. Giống như thỉnh thoảng tao vẫn nghĩ, là tao tưởng tượng ra chuyện tao với Park Woojin từng bồ bịch nhau thôi chứ không hề tồn t..."

"HAI ĐỨA MÀY HẸN HÒ?"

Haknyeon nhảy dựng lên, Woojin kéo mấy chiếc vỏ chai ra khỏi khu vực lộn xộn của Haknyeon rồi mới nói tỉnh bơ:

"Chính là sợ phản ứng như thế này nên không nói cho mày biết. Ừ, hồi đó tao yêu em Seob."

Hyungseob cau mày chỉ một chiếc đũa vào mặt Woojin, Woojin nhếch môi cười:

"Thế bây giờ muốn nói sao? Nói là "tao khi nào cũng yêu em Seob" nhé?"

Chiếc đũa trên tay Hyungseob phi thẳng vào đầu Woojin, Woojin không buồn nghiêng người tránh. Haknyeon qua cơn thảng thốt thì lại bắt đầu bật chế độ nhiều chuyện lên:

"Bọn mày hẹn hò từ bao giờ? Đứa nào nói trước?"

Hyungseob nói:

"Tao không biết hẹn hò khi nào, nhưng tao nhớ là không có ai nói gì hết. Tự nhiên cảm thấy không làm bạn được nữa thôi."

Haknyeon nói:

"Tao còn tưởng thằng Woojin phải theo đuổi Seob thế nào... Hồi đó mày đúng là vừa trắng vừa thơm, còn thằng Park không đáng làm củ khoai tây luộc."

Hyungseob cười cười:

"Woojin có tiền mà. Tao thích tiền lắm."

Woojin nhăn mặt:

"Ăn đấm không Ahn Hyungseob?"

Jihoon lắc một ngón tay:

"Mày đừng dại Woojin ơi, Hyungseob vừa trắng vừa thơm của mày bây giờ đô con hơn cả mày..."

Woojin đưa tay cởi cúc áo định chứng tỏ mình vẫn đủ khả năng đấm Hyungseob một trận ra trò, nhưng hai cúc áo vừa rơi ra thì Woojin đã nhanh chóng kéo áo kín cổ. Hyungseob đăm đăm nhìn vào cổ Woojin, cậu mấp máy môi:

"Vẫn còn đeo cái đó à?"

Woojin khoát tay không nói, Haknyeon ngay lập tức nhảy vào:

"Mà hai đứa mày chia tay khi nào? Đứa nào bị đá?"

Lại là Hyungseob đáp:

"Tao cũng không biết, tự nhiên mọi chuyện thành thế này thôi."

Haknyeon nói bằng giọng nói nghe – là – biết – không – đàng – hoàng:

"Vậy thì hai đứa mày đã..."

Woojin ngay lập tức cắt lời:

"Đừng nghĩ lung tung. Bọn tao là tình yêu gà bông trong sáng nắm tay còn ngại."

Hyungseob nói:

"Ừm, đến hôn còn làm tao mẻ một miếng răng thì làm ăn được gì?"

Woojin liếm đôi môi khô khốc, cậu nheo mắt nhìn Hyungseob:

"Bây giờ khác rồi, còn muốn làm ăn không Ahn Hyungseob?"

Hyungseob cười nhạt:

"Hai năm rồi chắc tập luyện nhiều nên mới khác đúng không? Lần cuối cùng tôi nhớ được thì không đến nỗi mẻ răng nhưng cũng không như tiểu thuyết."

Woojin cúi đầu uống một ngụm bia, Jihoon chỉ liếc qua đã biết ai đang khó nói chuyện gì liền góp tay gỡ rối:

"Bây giờ Seob có Hyuk của Untitled rồi, còn lâu mới đến phiên người khác làm ăn đi."

Hyungseob thở phì một tiếng:

"Làm như tao là thể loại hoa gặp hoa nở người gặp người yêu không bằng."

"Nhưng tao nghe nói Hyuk thích mày mà, hôm nay đám người đó còn chúc mừng Hyuk vì trồng cây đến ngày hái quả gì đó?"

Haknyeon lại xen vào xóc óc:

"Quả gì là quả gì? Hái ra sao?"

Hyungseob vần vò bóc một quả cam, Woojin vứt chai bia rỗng cuối cùng xuống bàn, nói cụt ngủn:

"Tao đau đầu quá, đi nằm một chút. Bát đũa để đấy cho tao, không cần rửa đâu."

Nói rồi Woojin lầm lũi đi vào nhà. Haknyeon chưng hửng nhìn theo, Jihoon lại đưa mắt nhìn Hyungseob đầy ẩn ý. Haknyeon và Jihoon giống hệt cô bé Lọ Lem, vừa đến nửa đêm là quản lý đã tới đón. Hyungseob tiễn hai đứa, quay vào nhà mở máy tính, cắm chiếc USB Woojin nói là quà tốt nghiệp vào. USB chứa hơn năm mươi bài hát, tất cả đều là demo, chỉ có âm thanh mộc không hề chỉnh sửa. Hyungseob bấm lung tung vài bài, sau đó dừng lại ở bài hát đầu tiên, bài hát đề cái tên không thể quen thuộc hơn.

"Missed, composer WJP"

"A, a, a, đây là Park Woojin đang thu âm ti nhà ca Ahn Hyungseob, tháng chín năm nào không nh rõ. Ahn Hyungseob đi ch ri, hôm nay mày còn mua cà rt thì tai mày s b tao kéo thành tai th."

Hyungseob bật cười, Woojin lảm nhảm ngay trên nhạc dạo đầu. Tiếng nói của Woojin năm đó được lưu lại không hề chải chuốt, nghe như cậu đang trực tiếp nói vào tai không sai một tiếng thở nào.

Park Woojin mười bảy tuổi hát xong phiên khúc đầu tiên lại tiếp tục lảm nhảm, nói vấp từ nào thì lại bắt đầu xổ tiếng Anh bập bẹ ra. Hyungseob nghe được Woojin nói rằng bài hát này dành riêng cho Hyungseob, kèm theo một cú đấm thật mạnh vào ngực "cho mày biết cảm giác vừa đau tức vừa hụt hơi của tao là như thế nào". Nụ cười dần biến mất trên môi, Hyungseob nghe xong bài hát vội vàng chắp vá của Woojin thì đóng máy rồi bước lên lầu. Từ cái hôm đầu tiên gặp lại nhau, khi Hyungseob nói rằng hai đứa đã qua, Woojin chấp nhận chuyện đã qua nhưng thỉnh thoảng vẫn mò tới ăn đêm, thỉnh thoảng còn mặt dày ngủ lại. Có nhiều ngày gặp Lee Jinhyuk, Woojin ngồi lì trong bếp ăn mì mặc kệ Hyungseob nghe Jinhyuk tấu hài trước cửa, đến khi Jinhyuk về thì Woojin đã ngủ mà môi trễ xuống tận cằm.

--

Đêm trong nhà yên ắng đến nghẹt thở.

Woojin đã ngủ trên giường, Hyungseob ngấm bia nên không buồn dựng Woojin dậy nữa, cậu chỉ vơ vội chăn gối để ở trong góc định mang xuống sofa. Góc chăn kẹt vào bàn chân Woojin, Hyungseob mím môi giật nhẹ mà Woojin đã trở mình. Áo sơ mi Woojin mặc buổi tối đã bị cởi phăng ra từ khi nào không biết, Hyungseob ôm tấm chăn mùa hè ngẩn ngơ nhìn sợi dây bạc lồng một miếng pick guitar trên cổ Woojin.

Mấy mẩu đồ vứt đi của Hyungseob, miếng pick guitar hớn hở chen lấn trong live show cuối cùng của Scorpions mới xin được nhưng hóa ra Woojin không cần đến, sợi dây đeo đàn màu mè xấu xí đã thế còn có tua rua ở đáy đàn, không biết ca sĩ Park Woojin còn cố gắng giữ lại làm gì. Woojin nhăn nhó cả khi đã ngủ say, cậu choàng chân ôm một chiếc gối ôm, nửa người trần của Woojin đúng như Joo Haknyeon nói, đen hơn củ khoai tây luộc. Hyungseb nhìn Park Woojin hai mươi tuổi với quả đầu nhuộm xơ xác, hai vòng khuyên tai sắc mảnh và bắp tay có lẽ vẫn đủ mạnh để đấm mình một trận tả tơi, chẳng có mối liên hệ nào nhưng dường như vẫn là Park Woojin của thời hôn nhau sứt môi hai năm về trước.

"Tao có chết cũng không đưa cái này cho mày, nhưng tao nghĩ ri mày cũng biết, nếu tai mày có dài như th thì tao cũng vn... vn... cũng... cn... vũnggggg... aisshhhh AHN HYUNGSEOB VÌ MÀY MÀ TAO HÁT SAI MÃI THÔIIII!!"

"Woojin ơi, đã ngủ chưa?"

Woojin không trả lời.

"Park Woojin đồ con cún? Giường này là giường của ai? Ăn đấm không Park Woojin?"

Woojin đưa tay gãi một bên mạn sườn, khóe môi lại quen thói trễ xuống. Hyungseob thở nhẹ một tiếng, cậu ngồi xuống mép giường, một ngón tay gõ vào vai Woojin từng đợt.

"Có gan thì dậy đấm nhau xem nào?"

Woojin lại trở mình nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Hyungseob nghiêng người lựa tư thế đúng, rồi từ từ đưa nắm tay lên. Đấm vào chỗ nào thì hợp? Có nên đấm vào tim như Woojin từng nói, nhưng có khi nào lực tay của Hyungseob bây giờ lại làm Woojin ngừng tim tại chỗ hay không? Nắm đấm nâng lên rồi hạ xuống, Hyungseob lại ngẩn ra nhìn Woojin. Nắm đấm lỏng ra, Hyungseob còn chưa kịp ý thức điều gì thì nắm đấm đã áp xuống gò má Woojin, cậu còn cảm giác được hàng lông mi ngắn ngủn của Woojin cọ trong lòng bàn tay mình. Gò má Woojin không gầy hóp nhưng lại nhô lên rất rõ, Hyungseob xoa xoa vài cái rồi bỗng nhiên mỉm cười cúi người áp môi lên đỉnh xương gò má của củ khoai tây luộc vẫn còn đang say ngủ.

"Ahn Hyungseob, nói cậu say rồi đi."

Giọng nói rất trầm so với thời tao tao mày mày vang lên ngay cạnh bên tai, Hyungseob giật mình vơ vội chăn gối lẫn áo sơ mi của Park Woojin rồi chạy ào xuống sofa nằm im như chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top