Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 21. Mười ngàn câu hỏi "vì sao?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đống chăn lùng bùng ngột ngạt gần chết, Hyungseob cố gắng nằm như chết thật rồi. Đến cả chiếc quạt cũ kêu lạch xạch Hyungseob dùng sơ cua vì giường êm quạt mới đã bị Woojin chiếm dụng, cậu cũng không dám bò ra khỏi đống chăn để bật mở. Tiếng quạt trên gác lửng nơi Woojin nằm còn hơn cả trêu ngươi, Hyungseob toát mồ hôi tự niệm bài kinh "sao mà ngu thế".

Ngu dại đến mức đi lén hôn má người ta, trong khi thực tế thì có lẽ nếu như không hôn lén, Woojin cũng không đến nỗi đem Hyungseob ra đập bẹp dí như đập một con muỗi khổng lồ...

Tạch một cái, cây quạt cóc già nua bắt đầu kêu lên lạch xạch như thường lệ. Hyungseob ngay đơ dồn máu tới tận mang tai, tấm chăn khẽ lay rồi dừng lại.

"Đã bảo không được trùm chăn quá đầu rồi."

Tiếng nói Woojin vẫn khàn khàn, cậu khịt mũi rồi bước về phía bếp. Hyungseob không hạ chăn xuống, chỉ im lặng nghe tiếng túi ni lông sàn sạt, tiếng bát đũa va vào nhau leng keng, tiếng vòi nước chảy ào ào. Woojin giữ lời rửa bát, Hyungseob cảm giác đã an toàn rồi thì mới khe khẽ hé mắt ra.

Vẻ mặt Woojin mãi mãi cứ như xưa, đăm đăm không biểu cảm gì đáng kể. Chẳng có ánh mắt nào được ghi lại, cậu cứ như vừa rửa bát vừa ngủ, hai mắt tối đen. Nửa người trần đeo đôi găng tay màu vàng khá buồn cười, Hyungseob bỗng nhiên nuốt ực một tiếng khi nhìn từ bắp tay Woojin xuống bụng.
Cơ bắp thì có, nhưng người thì gầy đét.

Rửa bát xong, Woojin đi đổ rác rồi lại rót một cốc nước ấm, tới bên cái kén của Hyungseob ngồi xuống. Woojin uống ừng ực, quệt miệng, đặt non nửa cốc xuống, búng vào khoảng chăn che đầu Hyungseob.

"Ló cái mặt ra đây xem nào."

Hyungseob lắc đầu quầy quậy, lại một cú búng vu vơ nữa hạ xuống chăn.

"Hứa không cười."

Hyungseob kêu lên:

"Không sợ cười."

Woojin nói:

"Rồi sợ cái gì?"

Hyungseob ngậm tăm. Woojin cao giọng:

"Sợ gì? Hứa không hôn."

Hyungseob tiu nghỉu mở chăn ra. Woojin vẫn khó đăm đăm nhìn cốc nước lọc, Hyungseob ngáp lấy một ngáp không khí, quyết tâm chui đầu vào.

Woojin thở dài:

"Thôi đủ. Tôi về là được đúng không?"

Hyungseob la lên:

"Không cần. Cứ... Ơ... cứ ngủ đi."

"Ừ."

Woojin cúi xuống ngửi má Hyungseob hai cái, ngửi trán một cái, ngửi đủ mắt trái mắt phải rồi nhanh chóng buông ra. Hyungseob gào:

"Đã nói là không h... ơ... không h..."

"Hai năm trước có người nói tin Park Woojin thì chết đói."

Hyungseob cứng họng không nói được gì trước câu trả treo của woojin, cậu lẩm bẩm:

"Là đúng chứ chẳng sai."

Woojin nói:

"Lên giường nằm đi, tôi nằm dưới này."

Hyungseob lắc đầu:

"Ngôi sao lên trên kia đi. Cũng không phải mong manh gì như ngày xưa nữa."

"Làm sao lại không mong manh?"

Hyungseob chép miệng thở dài:

"Đi tình nguyện nấu ăn cho bọn trẻ vùng cao, nằm ngủ trong lán giữa rừng. Đi chợ đầu mối mua đồ làm dưa muối, ngủ quên trên xe bắp cải. Có cái sofa là may lắm rồi."

Woojin cười:

"Ahn Hyungseob trưởng thành tốt lắm."

Hyungseob đáp:

"Chẳng tốt bằng ngôi sao. Đi ngủ đi."

Woojin vẫn cứ ngồi yên tại chỗ, Hyungseob tranh thủ nhìn thêm. Hyungseob nhớ ngày trước Woojin cũng đi tập thể hình, bọn con trai ưa khoe mẽ thường chỉ tập nửa thân trên cho có cơ bụng sáu múi và bắp tay nổi lên đầy những thớ thịt. Nhưng Woojin hồi đó dù có khoe mẽ cỡ nào cũng không để cho mình gầy đến thế. Woojin đang ngồi mà bụng cũng không thèm dồn thành tầng mỡ nào, chỉ có một lớp da mỏng lét.

"Ép cân đấy à?"

Woojin giật mình:

"Hả? Gì?"

"Cỡ cậu bây giờ chỉ được hầm lấy nước cốt."

Woojin bóp bóp cánh tay:

"Đẹp mà."

Hyungseob nói:

"Không."

Woojin nói:

"Công ty có phòng tập gym miễn phí."

Hyungseob sẵng giọng:

"Biết rồi. Nghe nói cũng có bếp ăn miễn phí."

Woojin nói:

"Nuốt không trôi."

"Vì cái gì cơ?"

"Ai mà biết."

Hyungseob cong khớp ngón chân, bong bóng khí bên trong khớp kêu lên "bép" một tiếng. Woojin cũng gập ngón tay lại,
năm tiếng "bép" vang lên đều đều.

Woojin biết lí do quá rõ ràng. Đám bạn bè nghệ sĩ trong công ty, từ thần tượng cho đến loại như Woojin, khó thoát khỏi áp lực công việc. Đứa cả ngày ăn đúng một củ khoai luộc, đứa có cố gắng tăng cân có khi cũng stress đến mức đau dạ dày. Lên hình đẹp là được, bên ngoài đẹp mà lên hình xấu thì cũng vứt đi. Woojin quen sống thoải mái, nhìn những cảnh như tù ngục đó mãi, lại thêm một Ahn Hyungseob không biết đi đường nào, ăn uống làm sao để không chết đói đã là quá đủ.

"Sao lại tặng cái đó?"

Hyungseob lại cất giọng, Woojin đưa hai bàn tay xoa xoa mặt mình.

"Vật trả về chủ thôi."

"Cái usb đó của tôi à?"

"Đừng có điên. Bài hát."

Hyungseob cong ngón chân lần nữa, hiển nhiên không còn tiếng bép nào. Nằm ngay đơ mãi cũng không hợp lý, Hyungseob ngồi thẳng dậy, quấn mảnh chăn từ cổ xuống như cái kén bịt bùng.

Hyungseob nói:

"Không cần phải như thế."

Woojin đáp:

"Cũng nghĩ không cần như thế, nhưng tự nhiên nó thành như thế. Không biết làm sao."

Hyungseob cười cười:

"Nói nghiêm túc thì chưa bao giờ giận cậu."

Woojin uống nửa cốc nước còn lại. Nước vẫn còn ấm, cổ họng cậu đã không còn rát. Woojin ngửa lòng bàn tay mình ra, trong đó có cái đường học vấn ngắn ngủn mà ai nhìn thấy cũng phải cười.

"Nắm chút được không?"

Con trai không lòng vòng, Hyungseob thò bàn tay ra khỏi chăn. Cái nắm tay kì dị, ngày xưa trước khi hẹn hò Hyungseob, khi mới biết thích Hyungseob, Woojin cũng như nhiều đứa con trai ngu nghếch khác, lên google tìm kiếm thử xem con trai yêu nhau thì như thế nào. Đâu đâu cũng toàn những thứ gây đỏ mặt, hội bọn con gái luôn nói trong một cặp phải có một đứa mềm mại nữ tính hơn. Khi đó tay Hyungseob rất mềm, từ chân đến đầu cái gì cũng có vẻ dịu dịu êm êm, Woojin mặc nhiên cho Hyungseob vào phần "nữ tính".

Bàn tay đặt vào tay Woojin bây giờ quá cả từ nam tính. Hyungseob chỉ nắm lấy một ngón cái của Woojin.

Woojin nói:

"Thà là cậu giận."

Hyungseob nhướn lông mày:

"Giận thì có hay ho gì?"

"Bỏ qua hết thì không còn gì đáng nói..."

Hyungseob nói:

"Chúng ta đều giống nhau mà. Lúc mười tám tuổi, ai cũng nghĩ đến thứ quan trọng nhất lâu bền nhất thôi."

Woojin nói:

"Khi đó cậu nghĩ tôi là thứ quan trọng nhất lâu bền nhất?"

"Ừ. Ngu dại quá mà."

Woojin hụt mất một hơi thở. Lí do xa nhau đơn thuần như thế, cậu không nhận ra điều quan trọng nhất của người kia. Mà một Park Woojin cục mịch tào lao, suốt ngày ăn nói dở hơi, mặt mày không được đẹp trai như Dean hay thậm chí là cả thằng Park Jihoon, học hành không giỏi, tương lai phập phồng lại là điều quan trọng nhất của ai đó khác với ba mẹ, có nằm mơ Woojin cũng không dám nghĩ. Dean cứ nhắc mãi, yêu đương rồi chia tay ấy mà. Em ấy sẽ còn gặp nhiều thứ tốt đẹp nữa trên con đường em ấy bước. Thà là thả em ấy đi rồi biến mình thành một trong những thứ tốt đẹp đó, nếu không thì thế giới người lớn không có khoảng trống để hai đứa gặp lại nhau đâu.

Woojin đã nghe lời mà buông Hyungseob ra, vì "Missed" vẫn chỉ là khởi đầu của một hành trình không ai biết sẽ thành công hay thất bại. Bao nhiêu đứa thần tượng giỏi giang như hai đứa trong nhóm mà Haknyeon kể, bọn chúng chuẩn bị thật nhiều nhưng đâu thể thành công?

Miết nhẹ mu bàn tay Hyungseob, Woojin cố gắng nói thật tự nhiên:

"Bây giờ không nghĩ nữa à? Nghĩ đi Ahn Hyungseob, bây giờ anh đây vẫn có nhiều tiền lắm."

Hyungseob lắc đầu thật nhanh. Woojin nói:

"Nghĩ đi đã rồi lắc."

Hyungseob nói:

"Cậu tưởng chưa nghĩ bao giờ à? Thỉnh thoảng cũng phải nghĩ chứ, giống như fanboy ngồi mơ ước, nếu bây giờ thần tượng Park Woojin tới bảo mình yêu lại đi thì phải làm sao."

Mặt mày Woojin xám xịt, cậu lầm bầm:

"Fanboy cái con khỉ."

Hyungseob nói:

"Chứ gì nữa? Đã nói là chuyện qua rồi mà. Kể cả lúc đó mình không chia tay nhau thì bây giờ cũng chia tay thôi. Cậu nhìn mà xem Park Woojin hai mươi tuổi là ai mà "em Seob" hai mươi tuổi là ai?"

Woojin nói:

"Thật à? Thật thì vừa rồi tôi kiện cậu tội quấy rối tình dục được đúng không?"

Hyungseob vênh mặt:

"Ừ kiện thì kiện đi, tôi cũng kiện! Để xem ngôi sao mới nổi Park Woojin với một thằng đầu bếp vô danh, đứa nào bị thiệt nhiều hơn?"

Woojin nói:

"Bớt ăn thua đi, anh lại hôn cho bây giờ. Mất công kiện rồi thì việc gì anh phải ngửi má sơ sơ?"

Hyungseob mím môi đứng dậy, cậu mở tủ bếp lấy ra một chai rượu đã bám bụi. Đặt chai rượu xuống bàn mà không lấy thêm ly rượu nào,  Hyungseob mở nắp chai, ngửa cổ uống một ngụm.

Woojin nhìn Hyungseob khó hiểu, không ngờ lời tiếp theo Hyungseob nói còn khó hiểu hơn.

"Biết gì không Park Woojin?"

"Biết gì?"

Hyungseob cầm khăn lau bàn lên lau bụi trên thân chai, cậu nói:

"Nói cái này ra đừng chửi tôi."

Woojin cảnh giác đáp:

"Ờ, sẽ cố gắng."

"Tôi không bao giờ có ý định quay lại đâu. Không bao giờ. Tôi hết thích cậu rồi."

Woojin học theo Hyungseob uống một ngụm rượu, rượu nhẹ tênh chỉ như nước hoa quả lên men. Chờ Woojin uống xong, Hyungseob nói:

"Không chửi à?"

Woojin nói:

"Có gì mà chửi?"

Hyungseob nói:

"Ừ đúng, vì đây mới là đoạn đáng chửi. Bây giờ cậu có đang hẹn hò yêu đương ai không?"

Woojin lắc đầu:

"Tim đâu ra lắm thế."

"Ừ. Tìm người bao nuôi không?"

Woojin bật dựng thẳng, cậu gầm lên:

"Cái chó gì?"

Hyungseob nhe răng cười:

"Khoan. Để tôi bao nuôi đi. Tại vì tôi không thích cậu nhưng vẫn cứ muốn hôn."

Mấy tiếng sau cùng của Hyungseob trở thành nhỏ rí. Hyungseob tò mò không biết Park Woojin của năm hai mươi khác gì với năm mười tám tuổi. Mà Hyungseob lại cô đơn quá, cậu nghe được tiếng tim đập thình thịch chỉ vì Woojin ngồi một bên mình.

Woojin cấm khẩu cứng đơ người, Hyungseob ngọ nguậy trong chăn không dứt. Cậu uống từng ngụm rượu nhỏ để tay chân bớt thừa thãi, sau đó lên tiếng như để phân bua cho mình:

"Nếu cậu thấy cái này dở hơi cám lợn quá thì thôi, chẳng qua, ờm, say ấy mà."

Woojin mấp máy môi:

"Bao nuôi nghĩa là gì?"

"Thì bao và nuôi. Nói với Chaerin không để cậu đi diễn trong bar nữa."

"Nuôi ăn không?"

Hyungseob tính toán vài giây rồi nói:

"Có."

"Chỉ cần hôn là được đúng không? Chính xác là chỉ được hôn thôi đúng không?"

"Ừ."

"Khi nào thì hết?"

Hyungseob nói:

"Khi nào cậu không muốn nữa thì hết."

Woojin nói:

"Nếu như khi nào tôi cũng muốn?"

"Thì đổi thành khi nào tôi hết muốn đi."

Woojin thở dài lắc đầu, cậu đưa một nắm tay ra trước mặt Hyungseob.

"Deal. Khi nào thì bắt đầu?"

Hyungseob run run đưa nắm tay lên, nói nhỏ:

"Ngày mai đi."

"Không phải bây giờ à?"

Hyungseob nói:

"Bây giờ ngủ."

"Ừ. Ngủ ngon."

Woojin ngửi Hyungseob một cái, nhanh chóng đi lên gác lửng, rồi từ đó vang lên một tràng cười khét cháy đáng sợ không khác gì vài năm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top