Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 25. Eigengrau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình nhớ có một đoạn mình viết chưa xong nên hoặc câu bị cụt hoặc có kí tự lạ, nếu bạn lỡ đọc trúng khi mình chưa kịp sửa thì note giúp mình với nha..

--

Hyungseob đem mũi giày đá vào chiếc xe máy nửa nằm nửa đứng bên mé cửa quán bar. Lee Jinhyuk không tôn trọng tài sản gia truyền cho lắm, anh bạ đâu vứt đấy, có khi vừa thẳng chân đứng lên là đã buông hai tay cho xe tự quyết định dáng nằm. Trên tay ga có móc một túi ni lông đựng vỏ quýt, Hyungseob nhón lấy rồi đem ra thùng rác, sau đó mới lách mình vào trong chiếc rèm làm bằng vỏ chai bia.

Hyungseob đồng ý lời chào mời hẹn hò của Jinhyuk vào một buổi sáng trời trong. Cậu phải chuẩn bị thật kĩ địa điểm cũng như cẩn thận lựa lời, vì sợ rằng nếu như nói vào ban đêm thì cầm chắc là Lee Jinhyuk lại lên cơn muốn thể hiện mình là bạn trai tốt. Jinhyuk nghe Hyungseob nói chậm rãi từng từ một – thử hẹn hò, là THỬ hẹn hò, anh chỉ gật đầu mà không thấy nhảy nhót hay hô hào giữa phố. Jinhyuk xem ra chỉ láu táu chộp giật khi cư xử với người quen biết. Còn nếu thân thiết thêm một bậc nữa, anh vẫn cư xử ra dáng đàn ông nghiêm túc đàng hoàng.

Hẹn hò cho vui tầm nửa tháng, Jinhyuk đem Hyungseob đi dạo thành phố nhiều hơn cả hai năm cậu chỉ biết đi đi về về giữa nhà và học viện nấu ăn. Tranh thủ những buổi sáng Hyungseob không đi làm và cả đêm muộn tan ca, Jinhyuk chở cậu đi ăn, đi dạo phố đêm của đám thanh niên, còn đi cả cái chợ hoa nằm tít ở một góc xập xệ toàn dân nghiện hút. Bữa đó hai người chạy trối chết. Chợ hoa mở buổi sáng sớm tinh mơ, Jinhyuk vừa lái xe máy đi vừa hát cho tỉnh ngủ. Giọng hát của Jinhyuk khi cố gắng thì sẽ đúng nhạc, khi không cố gắng thì dễ khiến người ta liên tưởng tới mấy bài văn tế chỉ cần có lên có xuống mà không cần phải lên xuống đúng độ cao. Jinhyuk hát chừng nửa bài "Missed" của Woojin, một gã đá tung cánh cửa gỗ trong dãy nhà ngoài khu chợ, người cởi trần gầy rộc, tay cầm theo con dao phóng lợn, miệng chửi um sùm. Hyungseob sợ cứng người, Jinhyuk vít ga tới mức con xe nhả ra khói đen, cả hai vòng vèo một đoạn dài rồi mới quay lại nơi tầng tầng lớp lớp những thùng hoa tươi được dỡ xuống cho dân buôn ăn hàng sáng sớm.

Hyungseob vui lắm, nhưng Jinhyuk vẫn có gì đó giống anh trai hơn là bạn trai. Từ nhỏ Hyungseob không có anh em, Woojin khi học cấp hai cấp ba cũng còn xa mới với tới chữ anh em với cậu. Chiều cao cũng phù hợp, tính cách dễ làm người ta lây nụ cười, không bao giờ làm Hyungseob khó chịu về chuyện tiền bạc khi hẹn hò mà chỉ lê lết quán xá lề đường rồi chia đôi hóa đơn đến từng đồng tiền lẻ, Hyungseob thích mọi thứ, kể cả cái miệng như tép nhảy của anh.

Chỉ tiếc là không có cảm xúc kia. Cái cảm xúc kì lạ khi một ngày nọ bỗng nhận ra rằng mình không còn có thể coi thằng bạn thân đơn thuần là bạn.

Hyungseob đoán rằng càng lớn lên, con người sẽ càng tính toán được mất rồi cho rằng cảm xúc không mấy quan trọng nữa. Giống như mẹ cậu, một cô ca sĩ mười tám yêu đương với một ông chú gần năm mươi đã có vợ con, cảm xúc chắc chắn đặt ở đâu đó trong ví của ông ta. Hoặc có thể một thời gian sau, Hyungseob sẽ thấy quen với sự có mặt của Jinhyuk đến nỗi không đủ sức cân nhắc đó là tình yêu hay là tình thân. Điều này bất công cho Jinhyuk, nhưng anh thừa biết. Jinhyuk chẳng mong đợi cái gì cuồng nhiệt quá ở Hyungseob. Đầu tiên anh thấy cậu vừa dễ thương vừa khó chịu thì muốn chọc tổ kiến giải trí, sau rồi lại nghe bếp trưởng Lee Kyung kể nhiều về cậu phụ bếp không bao giờ ngẩng đầu bật lại người khác mà chỉ cố gắng làm việc tốt nhất có thể để người khác không động vào mình. Lee Kyung nói rằng Hyungseob chỉ muốn được yên thân.

--

"Tới rồi à?"

Jinhyuk kéo Hyungseob lại, cánh tay lại quen thói khoác lên vai. Jinhyuk thích đứng một chỗ với Hyungseob, cằm anh vừa vặn đặt trên đầu cậu, khuỷu tay chống vào vai cậu cũng vừa tầm cho bàn tay có thể tựa được vào cằm. Hyungseob nắm chót ngón tay Jinhyuk, cậu nhìn quanh một vòng rồi nói:

"Em tới sớm quá hay gì..."

"Bọn nó bận chải chuốt nên tới muộn thôi. Em phải biết chứ, cái đám thanh niên ăn chơi, tí nữa kiểu gì cũng được chứng kiến Cho Seungyoun.... Đấyyyyyy!"

Jinhyuk rú lên. Cho Seungyoun hay mặc quần bó sát, đã thế còn sơ vin đàng hoàng khoe chỗ lồi chỗ lõm có vẻ rất tự hào. Seungyoun hất hàm thách thức Jinhyuk chửi thề, Jinhyuk đem tay che mắt em trai đang háo hức nhìn lại.

"Em nhà tao còn vị thành niên, mày đừng có phô dâm!"

Seungyoun cười phá lên vì hai chữ "phô dâm", nhưng anh vẫn kéo áo ra khỏi thắt lưng rồi gọi Hyungseob đến. Hyungseob không hở hơi nói cho bất cứ ai về chuyện Dean thương cô em gái nên kéo cả một đám lâu la tới làm phiền cậu, đám trai đẹp ở Untitled vẫn rất thích có Hyungseob tới chơi. Hyungseob nấu ăn ngon, ngon hơn hẳn Jeong Sewoon, cứ mỗi lần cậu tới chơi là cả nhóm có tiệc. Đã thế, tính tình Hyungseob còn dễ chịu. Untitled quá nhiều trai đẹp, mấy chuyện bạn gái cậu bass bỗng nhiên mê anh đánh trống là thường. Hyungseob thì gần như không khám phá ra được mấy vẻ đẹp lộ thiên đó, cậu thậm chí không buồn nhìn khi Kwon Hyunbin cởi áo đi nhong nhong giữa bar trong tiếng xuýt xoa của hết thảy khách hàng.

Seungyoun cho Hyungseob nghe bài hát mới. Hyungseob cắm tai nghe, nghiêm túc nghiền ngẫm từng câu. Cậu nghe tới lần thứ ba, cũng nhận xét được đôi câu nhờ vào mấy năm làm phòng thu với Woojin thì bar mới bắt đầu đông người hơn. Jinhyuk nói không trật đi đâu, cả Untitled lẫn đám bạn bè đều ăn mặc rất đẹp. Hyungseob nhìn lại mình, cậu vừa lướt mắt từ chân lên cằm thì Jinhyuk đã mau mắn nói:

"Không sao, em đẹp."

Hyungseob cười nhạt:

"Thôi anh đừng vuốt đuôi."

Jinhyuk thò bàn tay ra sau lưng Hyungseob, nói tỉnh bơ:

"Đuôi đâu anh vuốt xem nào?"

Mấy giây sau, Hyungseob lại bị chọc đến cười sặc trên ghế. Chuyện cái đuôi nhạt thếch mà bôi dài cho đến tận khi Woojin tới. Khi đó, Jinhyuk vẫn còn đem một tay níu ngang người Hyungseob, tay kia bận rộn tìm đuôi.

"Nhân vật chính tới rồi kìa!"

Seungyoun hô lên một tiếng, tiếng vỗ tay rồi huýt sáo ồn ào khắp quán bar. Jinhyuk buông tay ra, vuốt bẹp mớ tóc đã thành tổ quạ của Hyungseob, bộp bộp vỗ tay hai cái cho giống bạn bè. Hyungseob ngước nhìn Woojin với Darin, môi cũng nở ra một nụ cười như bao người khác.

--

Chưa ai nói Woojin và Darin đẹp đôi thì là nói dối. Con trai nói ít, con gái nói nhiều, con trai lầm lì thì con gái lại dễ thương được lòng thiên hạ. Con trai sáng tác giỏi, con gái hát hay. Tuổi tác cũng vừa đẹp, nổi tiếng từ sớm nên tài chính không cần phải lo, Woojin và Darin đứng cạnh nhau trông vô cùng hợp lý.

Jinhyuk với lấy hai chai bia, anh mở nắp một chai rồi đưa cho Hyungseob trước. Mọi người xung quanh rộn ràng bàn về bài hát mới, cả về cảnh hôn quay ba mươi góc độ với mấy tiếng đồng hồ thực hiện. Cũng không có gì lạ, Woojin đi cùng Darin ngót ba năm trời, luôn luôn mất hút trong mấy đoạn phim ca nhạc. Lần đầu tiên hai người xuất hiện chung một khung hình thì đã hôn từ trên giường xuống dưới sàn, từ bờ biển lên đường tàu bỏ hoang, đúng là gieo hạt giống ba năm rồi bỏ quên tới hồi hái trái.

Chiếc bàn lớn nhất nằm giữa quán bar chật ních người ngồi, Hyungseob uống một ngụm bia còn không yên vì đụng phải vai người khác. Người kia chưa kịp phát giác, Jinhyuk đã suỵt đuổi như đuổi gà vào ăn thóc, anh kéo Hyungseob về sát rạt bên hông mình.

Hyungseob ngửa đầu uống nốt ngụm bia đang uống dở, hẩy qua cho Jinhyuk một câu:

"Người ta nhìn kìa."

Jinhyuk nói:

"Ừ, anh cũng nhìn nữa là người ta."

Hyungseob chưa kịp thở dài thì Hyunbin đã thở dài thay cậu. Woojin và Darin ngồi ở phía đối diện, từ đầu buổi đến cuối, hai đứa không hề nhìn nhau lấy một lần.

Dean không ngồi yên một chỗ, anh đi qua đi về lấy đồ phục vụ khách. Hyunbin nói muốn thêm đồ nhắm, Dean vừa bưng dĩa đứng dậy thì Darin cũng níu tay anh để đứng theo. Đám đàn ông nhất loạt tránh đường, Darin vừa cười vừa nói qua kẽ răng trên đường vào khu bếp:

"Sao lại có Ahn Hyungseob nữa? Em tưởng hôm nay là ngày của em?"

Dean nói:

"Bây giờ Hyungseob là bạn trai của Hyuk, anh làm sao đuổi được? Trước nay đã nói người yêu của người nhà thì cũng là người nhà, chứ em nghĩ vì sao bọn anh lại giúp đỡ thằng Woojin khi nó mới vào đây như vậy?"

Darin nhướn mày:

"Bạn trai của Hyuk? Hai người đó hẹn hò từ khi nào vậy?"

Dean nói:

"Hyuk nó thích thằng bé từ lâu rồi. Còn hẹn hò thì hình như non tháng..."

Darin cười:

"Vậy là có trò vui để xem. Em chống mắt lên chờ Park Woojin xử sự như thằng điên hay như đồ hèn."

Đối với Darin, Woojin coi như hết đường cải tạo. Bình thường chỉ làm việc cùng nhau thì không nói làm gì, ngày quay MV hai người quấn lấy nhau cả ngày trời nhưng hoàn thành xong cảnh quay thì Woojin lại trơ ra như gỗ đá. Bối cảnh quay và cả Darin đều đẹp như tranh vẽ, Woojin cũng là nghệ sĩ, vậy mà cậu không biết đến nửa chữ tức cảnh sinh tình viết ra làm sao.

Dean lấy một ít đồ khô đặt lên dĩa. Anh nhón một mẩu hạt dưa, vừa cắn vỏ vừa nói với Darin:

"Đừng có trẻ con như thế. Em cũng biết là em mà không có nhạc của Woojin thì không được đâu. Sau này còn phải đi với nhau lâu dài."

Darin nói:

"Anh thích thì đi mà đi!"

Dean bật cười:

"Anh thích cũng không đi được. Từ nhỏ em đã nổi tiếng rồi, không gặp khó khăn gì nên không biết. Em có bao giờ nghĩ cảm giác khi đang đứng hát mà khán giả ở bên dưới bịt tai la hét là như thế nào không? Buổi diễn năm mươi người xem em chịu nổi không? Tổng kết tài chính một tháng không những không có lời mà còn phải bù lỗ. Untitled tồn tại được là vì, anh nói thật", Dean quàng tay qua vai Darin, đẩy cô bé tới trước. "Vì anh có tiền."

Từ khi bắt đầu, vì Darin hát nhạc nhẹ và vì cô bé xinh đẹp đúng gu đám trẻ mê indie, danh tiếng của Darin chỉ có đi lên rồi khi gặp Woojin thì chính thức vút một đường bay tới nóc các bảng xếp hạng. Nếu chỉ có một mình, Darin còn lâu mới nhận hết giải thưởng này đến giải thưởng khác sau ba năm như thế. Woojin có biệt tài làm ra thứ nhạc rất hợp tai công chúng, không chỉ phần nhạc mà phần lời chưa bao giờ sáo rỗng hay chèn tiếng Anh tiếng em vào cho đủ chiều dài. Còn như Dean, anh bỏ biết bao nhiêu công sức và tiền bạc vì cái ban nhạc hardcore của mình. Từ hát chính cho đến chơi nhạc, đứa nào đứa nấy đều có trình độ, lại được vẻ ngoài bắt mắt. Thế nhưng Dean chưa một lần biết đến cảm giác được cả khán đài hát theo như hôm anh đi dự buổi concert đầu tiên dành riêng cho Woojin và Darin, concert đầu tiên mà đã có đến tám ngàn khán giả. Người nổi tiếng như Darin coi đó là chuyện đương nhiên, còn người có tài mà không nổi tiếng như Dean thì biết rằng nhất định phải bằng mọi cách giữ lấy danh tiếng một khi may mắn tìm được nó.

Danh tiếng của Darin, đừng gọi là hai bàn tay mới vỗ thành tiếng, ba phần tư công trạng đã thuộc về Woojin.

"Mà sao em yêu nó? Anh thấy ở khoản nhạc sĩ hay ca sĩ thì nó quá tốt, nhưng về mặt đàn ông con trai thì anh không chấm được điểm nào."

Darin lại ôm cánh tay Dean đi về bàn rượu. Cô bé nghiêng người lách qua hai người đang đi tới, tặng cho người ta một nụ cười thật tươi trước khi đáp lời Dean.

"Anh có biết ảnh nền máy tính phòng thu của Woojin là ảnh Ahn Hyungseob không? Từ năm em về trường Woojin hát cho đến tận bây giờ, từ quê Woojin cho tới phòng thu riêng của Woojin ở công ty. Chỉ riêng chuyện đó thôi là các anh đã không có cửa so sánh."

Dean lắc đầu không biết đáp sao cho phải. Darin nói đúng rồi, cô bé có lý do để yêu một người như Woojin, vậy thì Woojin cũng có thể dùng chính lý do đó để mà không yêu cô bé.

--

Tiệc tùng của đám thanh niên chỉ thấy uống mà không thấy có gì để ăn, chỉ tới tầm mười giờ tối là dạ dày Hyungseob đã bắt đầu biểu tình mãnh liệt. Jinhyuk cũng không khác gì cậu, anh uống có ba chai bia cổ ngắn xong thì rề rà nói với Hyungseob:

"Anh đói bụng quá, nấu mì anh ăn đi."

Hyungseob đáp:

"Nhà em hết mì rồi."

Jinhyuk chỉ vào bếp:

"Nấu đây cho anh ăn, anh không có sức đi về nữa."

Hyungseob biết rằng dù sao cũng không thể tránh khỏi Jinhyuk, cậu đành nghe theo. Bếp của quán bar rất lớn lại có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, Hyungseob lục lọi một hồi rồi ngẩng đầu lên nói với:

"Hết mì rồi, anh ăn cơm chiên không?"

Jinhyuk đứng tựa cửa bếp, gật đầu như băm chả, hàng khuyến mãi đi cùng cái gật đầu là câu nói chắc nịch "em nấu gì anh cũng ăn". Hyungseob lấy từ tủ đủ cả rau củ lẫn xúc xích và trứng gà, Jinhyuk khoanh tay nhìn Hyungseob thoăn thoắt gọt vỏ cà rốt rồi băm hành tỏi, càng nhìn thì môi anh càng nở rộng ra một nụ cười.

Dù chú bé có không yêu mình đi nữa thì chú bé cũng quá sức đáng yêu.

Mùi thơm từ trong bếp rất nhanh chóng thu hút một nhóm sinh vật đói ăn. Lần lượt Hyunbin rồi Seungyoun, Yuri lẫn Jeong Sewoon đều đứng xếp hàng với một bát một thìa, đẩy Jinhyuk xuống tít cuối hàng khất thực.

Hyungseob cầm chảo cơm trên tay, bất lực nói:

"Em không nấu nhiều đâu."

Jeong Sewoon chìa bát ra:

"Không sao, một cây xúc xích bọn anh còn chia thành tám miếng."

Hyungseob cười lớn, cậu bắt đầu phân phát cơm nước tới cho từng người. Nói là không nấu nhiều nhưng Hyungseob đổ đầy năm bát cơm rồi mà vẫn còn hơn một nửa. Mấy ông anh quần là áo lượt mỗi người tìm một góc bếp để ngồi xuống, Cho Seungyoun vừa ăn một miếng đã la lên:

"Em học nấu ăn ở chỗ nào?"

"Em học ở La Cucina", Hyungseob nói. "Trường em dạy tốt, em nấu không ngon thôi. Anh đừng nghĩ xấu về trường tội nghiệp."

Seungyoun nói:

"Em điên hả? Sao em không đi du học đi? Hay anh gom tiền đầu tư một quán cơm chiên cho em bán."

Yuri nói:

"Mày có tiền hả? Anh mượn một ít."

Seungyoun lơ đẹp Yuri. Jeong Sewoon loáng cái đã ăn hết nửa bát, vừa đem thìa chỉ vào chảo vừa nói:

"Phần đó của em. Ba ngày nay em chưa ăn gì."

Hyunbin nói:

"Mày vừa ăn ba ổ bánh mì ngoài trường đại học kinh tế."

Seungyoun nhắc lại:

"Sao em không đi du học? Này là anh thắc mắc thật, bởi vì lần trước tới nhà hàng của Dean cũng thấy em nấu ăn ngon."

Hyungseob một tay đưa chảo một tay đưa thìa chiên, cười nói:

"Tiền đâu mà em đi bây giờ?"

Seungyoun nói:

"Bọn anh nghe được là mấy năm trước em có mua hẳn một chiếc studio bên khu trung tâm. Phải hơn một triệu đô, giá vào thời đó."

Sewoon há hốc miệng:

"Ra không phải chú thỏ đầu bếp mà là chú thỏ tỉ phú?"

Hyungseob đáp:

"Em có chừng đó tiền, đem đầu tư vào cái phòng thu rồi lỗ trắng. Ai nuôi em thì em đi."

Lee Jinhyuk từ đầu tới cuối chỉ gảy gảy vài hạt cơm rồi nghe đám anh em nói chuyện cùng Hyungseob. Chờ đến lúc đó, anh mới nói nhẹ bẫng:

"Có anh nuôi này. Đi Cordon Bleu học đi, anh nuôi cho."

Mấy người kia đồng loạt phá ra cười. Yuri chìa bát cơm ra để Hyungseob lấy thêm, hất hàm về phía Jinhyuk:

"Mày nuôi em Seob bằng gì? Mày tưởng mày là con chim yến hay sao mà đòi nuôi em, nuôi bằng nước bọt à?"

Jinhyuk nói:

"Ở đây ai mà không có nghề tay trái? Hay là phải nói cho đúng, ban nhạc là nghề tay trái, còn nghề tay phải mỗi đứa lại khác nhau. Không phải anh đi làm người mẫu à? Seungyoun thì đi dạy tiếng Anh, Hyunbin nó còn đi làm thợ độ xe phân khối lớn."

Hyunbin nhe răng cười với Hyungseob, lẩm bẩm nói nghề của anh vừa ngầu vừa kiếm được nhiều tiền. Yuri nói:

"Vậy mày làm gì?"

"Em chơi chứng khoán."

"Hahahahahaha!"

"Buôn tiền ảo, mở sàn thương mại điện tử, thừa sức nuôi mười em Seob đến già."

Hyungseob chép miệng:

"Thì ra em đúng là hoàng tử lọt động bảy chú khổng lồ làm trùm mỏ đá quý."

"Ừ", Jinhyuk nhéo má Hyungseob. "Nên là đi theo anh không thiệt đâu."

Chảo cơm đưa qua đưa về, dần dần chỉ còn lại non hai bát cơm dưới đáy. Sewoon định giành nốt, Hyungseob bưng chảo cơm ra cửa rồi khựng lại khi thấy Woojin đứng ngoài.

"Ơ..."

Woojin không biết đứng đó từ bao lâu, cậu liếc đôi mắt khép hờ về phía Hyungseob. Hyungseob nhìn yết hầu trượt lên trượt xuống, tay cậu đảo chảo cơm một vòng.

"Cậu ăn cơm không?"

Từ sáng đến tối, Woojin không ăn vào một miếng thức ăn. Buổi sáng vừa dậy đã phải lo trang điểm rồi học kịch bản, buổi trưa không nuốt nổi vì nghe nói là có tờ đánh giá âm nhạc nổi tiếng tới phỏng vấn độc quyền, đến chiều công chiếu MV xong thì Woojin đi loanh quanh rồi về đón Darin đi tiệc. Chảo cơm của Hyungseob bây giờ không đủ để dằn bụng, Woojin khẽ lắc đầu.

"Thôi, tôi không đói."

Rõ là Woojin cố nhịn không nuốt nước bọt, Hyungseob nhăn nhăn sống mũi, cắc cớ hỏi một câu:

"Vậy cậu vào đây chi?"

Woojin đáp:

"Vào tìm đám kia. Người ta bảo tiệc tùng mà sao chủ nhà chạy trốn hết."

Hyungseob nhìn ra. Xuyên qua dãy ly thủy tinh trên quầy pha chế, người dự tiệc dần dần tản mát. Không gian không còn đông đúc như trước, tấm rèm kết bằng đèn đom đóm phía cửa sổ cũng đã lấp loáng hiện ra. Darin đang ngồi cạnh Dean và Han Seungwoo, cô bé kể chuyện gì đó mà dùng hết cả hai tay để tả. Hyungseob đưa chảo cơm lên cao một chút, mùi thơm bay tới làm cho Woojin không nhịn được mà nhích ra xa.

"Vào ăn cho đỡ đói chứ sao. Cậu không đói thật à?"

"Ừm, không đói."

Hyungseob cầm nguyên chảo chiên, đột nhiên muốn đứng cùng Woojin một chốc. Bên trong bếp, đám người còn lại đang dồn Jinhyuk về một góc để xác thực chuyện chơi chứng khoán cùng với tiền ảo là thật hay là vờ. Jinhyuk một hai nói rằng tài khoản ngân hàng của mình đủ để nuôi Hyungseob đi học ở Pháp thật. Yuri càng cười khỏe, Jinhyuk gọi với:

"Seob, em gật đầu đồng ý để anh nuôi đi! Rồi anh nuôi em ăn học ở Anh Úc Pháp Mỹ tùy em cho bọn nó sáng mắt!"

Woojin mở choàng mắt ra. Hình như Ahn Hyungseob xin vào ngày giờ nào đó có lộc bao nuôi. Ngày xưa không quen không biết, thậm chí còn ghét nhau, vậy mà qua vài lần thì đã thần Woojin quyết tâm làm nhạc kiếm tiền nuôi Hyungseob.

Woojin cười khùng khục trong cổ họng mấy tiếng, nhẹ nói:

"Đồng ý đi kìa."

Hyungseob đáp:

"Ừ, vậy để tôi nó..."

Hyungseob nhíu chặt hai hàng lông mày. Bàn tay Woojin áp vào miệng cậu đậm mùi thuốc lá.

"Đừng có bạ đâu cũng nói chuyện bao nuôi."

Hyungseob ú ớ lên vài câu mà Woojin tạm dịch được là "bạn trai tôi". Cậu chợt nhận ra rằng mình bây giờ đang nói chuyện với bạn trai người khác hẳn hoi, chính mình cũng nói với người ta rằng hãy sống cho hạnh phúc đi, liền bẽ bàng buông tay xuống. Hyungseob thở gấp vài tiếng, quát khẽ nhưng giọng nói vẫn gay gắt vô cùng:

"Cậu hút thuốc đấy à? Cậu bị điên rồi hay sao mà hút thuốc?"

Woojin lắc đầu. Han Seungwoo nhờ cậu cầm giúp điếu thuốc cháy dở để đi nói chuyện cùng cô em nào đó, thuốc lá của Han Seungwoo từ mùi đến vị đều nặng tới mức muốn hun người ta thành cây khói thuốc biết đi. Sewoon í ới xin vét nốt chảo cơm, Hyungseob vừa sấp lưng đi vừa lẩm bẩm:

"Đã hút còn chối..."

Xạch một tiếng, chảo cơm trên tay Hyungseob rơi xuống đất. Chảo cơm rơi thành một tiếng inh tai, mấy hạt cơm được Hyungseob đảo cho săn tung lên rồi làm thành một mớ ngổn ngang trên sàn. Chảo cơm lăn tròn trên sàn không hề gây ra một tiếng động. Hoặc là có, nhưng tất cả âm thanh đã bị hút lại ở chỗ một chiếc vỏ chai bia vừa đáp vào cửa bếp rồi văng tung tóe khắp từ cửa tới quầy bar.

Tiếng động chốt sổ là tiếng của chiếc thìa trên tay Hyungseob. Hai tay Hyungseob run lên, Woojin đè chặt Hyungseob vào tường. Lồng ngực Woojin phập phồng dữ dội, cậu lui vội một bước khi không còn tiếng mảnh chai rơi nữa, đùng đùng chộp lấy hai cánh tay Hyungseob để kiểm tra xem có vết cắt nào không.

"Có bị thương chỗ nào không? Có đau không? Kiểm tra trên tóc, cả trong áo cậu xem..."

Giọng nói Woojin chỉ run rẩy trong một chốc. Jinhyuk nhào ra cửa, Woojin quay về phía khách khứa dự tiệc cũng đang chết trân vì màn giằng co của ba người đàn ông đứng ngay cạnh cột trụ quầy bar, cậu giận dữ thét lớn:

"Mẹ chúng mày, đéo quản được cái tay thì cút!"

Hyungseob ngỡ ngàng quay đầu lại. Mà không chỉ Hyungseob, mấy người trong nhà bếp đang ló đầu ra, mấy người còn ngồi ở ghế sô pha, cả vài cô gái đang nép vào nhau sợ hãi cũng mở to mắt ra nhìn Woojin. Chỉ thẳng ngón tay vào mặt kẻ vừa ném chai bia, Woojin quát:

"Còn chưa cút? Muốn đi bằng bốn chân thì nói, mẹ mày!"

Jeong Sewoon vẫn còn bưng chén cơm trên tay, lí nhí nói một câu mà ai cũng nghe thấy rõ:

"Nó vừa chửi tục à?"

Yuri thì thào đáp lại:

"Ừ. Chửi bốn lần trong hai câu."

Hyungseob trân trối nhìn Woojin, cậu có thể mường tượng ra ngay rằng nếu vài giây sau ba gã say vẫn không tự lết thân đi, Woojin sẽ cúi xuống nhặt lấy mảnh chai lớn nhất rồi ào ra đó. Có người đã đưa điện thoại lên trong ánh đèn vàng nhiều hơn trắng, Hyungseob đem tay mình lồng vào bàn tay đang buông thõng của Woojin.

"Woojin, thôi. Woojin!"

Woojin siết mấy ngón tay của Hyungseob đến nỗi tay cậu đổi màu trắng nhách. Hyungseob bị đau nhưng không dám nói, cậu tận lực kéo Woojin về phía mình, vừa kéo vừa gọi tên cho đến khi Woojin giật mình đáp lại:

"Được rồi. Kiểm tra cậu cho kĩ đi."

Ba người khách kia đã hò nhau chuồn thẳng, Woojin còn chưa kịp nhìn rõ là ai với ai. Mấy người anh xúm quanh Hyungseob, may rằng Woojin vừa kịp kéo Hyungseob khỏi đường đi của chai bia nhãn xanh dày cộp. Hyungseob bị mảnh chai cắt một miếng ở bắp chân, máu chảy không nhiều, đem so với mấy lần cậu tự làm đứt tay khi đứng bếp thì vết cắt chỉ như vết xước nhẹ. Woojin nhìn đến khi ba người kia đi khuất, Dean và Darin chạy ào tới dắt cậu tới nơi có đèn sáng hơn.

Từ trong đám người xúm đông xúm đỏ, Hyungseob bật thốt một tiếng kêu đau. Jinhyuk dồn dập hỏi em đau làm sao, Hyungseob lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía Woojin đang tập tễnh từng bước vì vết thương mắt cá chân chưa khỏi hẳn.

Phía sau gáy của Woojin, một vệt máu đỏ chạy thẳng xuống cổ áo đen huyền. Mà không chỉ có thế, lưng áo cậu bị cắt mấy vệt ngắn dài đủ cả, trên cánh tay đã xắn mấy nấc tay áo lên cũng rơm rớm màu đỏ cam.

"May mà Woojin phản ứng nhanh, ăn phải một chai bia này chắc nằm phòng chăm sóc đặc biệt vài tháng".

Yuri vừa đá mấy mảnh chai dưới chân ra cho nhân viên phục vụ dọn đi vừa nói. Sewoon lật tóc Hyungseob ra săm soi từng chút, ừ hử hưởng ứng với Yuri:

"Thì nó đi diễn club quen rồi, ngày nào chẳng phải né tên bay đạn lạc."

Woojin được đem tới bệnh viện ngay sau khi Darin khóc òa vì sờ phải dòng máu chảy từ đầu. Bữa tiệc mừng bài hát thành một mớ hỗn loạn bầy hầy, không ai còn tâm trí chơi bời tới khi qua ngày như hẹn trước. Jinhyuk dắt Hyungseob ra về, anh dựng chiếc xe máy cà tàng lên nhưng không nổ máy. Hyungseob vẫn bình tĩnh như thể không có chuyện gì to tát, Jinhyuk chọc một ngón tay vào má cậu, vừa cười vừa nói:

"Em muốn tới bệnh viện chơi không?"

Hyungseob lắc đầu. Đường về ngược gió, mùi thành phố ban đêm thỉnh thoảng lại thay đổi. Trong không khí có mùi rác thải, mùi hoa ngọc lan khi chạy hướng công viên, mùi của một con sông đào với mấy mươi cây cầu bắc ngang, mùi thức ăn từ mấy hàng quán vẫn còn sáng đèn tấp nập. Hyungseob ngồi sau lưng Jinhyuk được một chốc thì mệt mỏi tựa đầu vào lưng anh. Jinhyuk thả lỏng tay ga, anh vòng một tay ra phía sau, nhẹ nhàng vỗ vài lần lên cánh tay Hyungseob.

Hai bàn tay cậu vẫn run bần bật từ khi nhìn thấy bóng lưng Woojin cho đến tận bây giờ. 

--

Hết phần 25

"Eigengrau" - tên chap này, được hiểu như là "màu sắc ta thấy khi ta nhắm mắt".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top