Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 32. Daddy Hàng Nhái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố có mười triệu con người, sáu triệu nóc nhà, Park Woojin đi mòn chân hai năm vẫn không gặp được Ahn Hyungseob. Thậm chí Dean là chủ nhà hàng Hyungseob làm việc, nhà bếp lúc nào cũng chỉ có non hai mươi nhân viên một lần, thế mà hơn một năm hai người mới chạm mặt nhau. Những người muốn gặp nhau đến chết đi sống lại thì không thể tìm thấy nhau, thì như một lẽ đương nhiên, người có chết cũng không muốn gặp nhau sẽ tình cờ gặp nhau khi đang đi mua bó rau ngoài chợ.

Trong thành phố có cái quán cà phê nhỏ, Woojin và Hyungseob rất thích tới ngồi. Quán cà phê trong hẻm vắng không mấy khi đón quá năm người, ngoài ô cửa kính rộng đầy cây leo nhưng không có thằn lằn bóng đuôi dài bò qua bò lại. Woojin thích là vì ghế nào cũng có ổ cắm điện, có thể vừa sạc vừa chơi game mà không sợ hết pin. Hyungseob thì thích bánh tart trứng ở đây, mỗi lần hai đứa đến uống cà phê, Woojin luôn phải rút ví mua cho đủ bảy cái bánh trứng. Cuối năm cây leo thay lá, quán vắng đến nỗi Hyungseob nằm trên đùi Woojin, chân vắt vẻo đung đưa nhìn cửa chính đến một tiếng đồng hồ mà không hề có ai bước vào làm khách. Woojin đeo khẩu trang kín mít, tay sờ má bạn mình tay chơi game thoăn thoắt, mỗi lần lỡ miệng nói tục là ngay lập tức chuyển sang chế độ Hyungseob sờ má Woojin.

Hyungseob nằm đến một tiếng hai mươi phút thì có khách bước vào. Đầu tiên ánh mắt cậu he hé nhìn, sau đó bỗng nhiên Hyungseob lật mình nằm sấp.

Woojin bị kẹt tay giữa má Hyungseob và đùi mình, lé một con mắt ra khỏi màn hình, phởn phơ nói:

"Seob, ở đây không được đâu em."

Giữa cơn trào máu họng muốn vùng dậy đấm Woojin và cơn tê tái muốn ụp mặt trốn người phụ nữ vừa bước vào, Hyungseob thà để Woojin chọc quê còn đỡ. Woojin hiển nhiên là nhìn thấy người phụ nữ ngồi xuống ngay bàn đối diện, cậu thở dài vuốt tóc Hyungseob, giọng nói cũng nhẹ đi mấy phần:

"Không sao đâu mà."

Hyungseob từ từ ngẩng mặt lên. Hình như cậu đã lo xa, Ahn Yoora mất hai mươi phút mới phát hiện ra con trai mình đang ngồi đối diện.

Trong vòng hai mươi phút khi Yoora chưa phát hiện ra Hyungseob, nữ ca sĩ này nói chuyện với một người bạn cũng son phấn lụa là không khác gì mình. Hai người đầu tiên nói chuyện bộ sưu tập túi mới ra mắt, sau đó nói chuyện chồng đi công tác ở đâu, cùng nhau chê bai một người bạn chung nhóm năm xưa bây giờ lên show truyền hình kể lể chuyện hoạt động khó khăn, tất cả đều nhịp nhàng kẻ tung người hứng. Hyungseob cụp mắt nhìn cuốn sách mình mang theo để gối đầu cho tiện, Woojin quàng tay qua vai kéo cậu dựa ngực mình, cho Hyungseob xem mấy màn đánh đấm trong game.

Ba năm rồi hay là lâu hơn gì đó, Ahn Yoora không hề gọi điện cho Hyungseob một lần, cũng không còn gửi tiền sinh hoạt nữa. Đồng nghĩa với việc cô không biết đứa con của mình lớn lên chọn trường đại học gì, ngày đi thi đại học bước chân phải hay chân trái ra đường, quẩy ba lô lên thành phố lớn học có cầm theo chai thuốc đau bụng hay không. Thậm chí hình như cô cũng không biết con trai mình đã chết hay chưa. Ahn Yoora bị gia đình từ mặt đã lâu, Hyungseob không có ông bà ngoại hay anh chị em họ để thỉnh thoảng hỏi thăm nhau một tiếng.

Trời như trêu ngươi, Hyungseob lớn lên lại có khuôn mặt nhang nhác giống Yoora. Từ đôi môi cho đến khóe mắt Hyungseob đều được thừa hưởng những đường nét đẹp đẽ đó, có lẽ tài sản lớn nhất mà Yoora để lại cho cậu chỉ có thế.

Woojin dùng điện thoại che hết nửa khuôn mặt Hyungseob, nhưng đến cuối cùng Yoora cũng nhận ra. Hẳn là cô phải đấu tranh tư tưởng hồi lâu, bởi vì tiếng kêu "Hyungseob" nghe vẫn còn run run như xấu hổ. Yoora chìa tay giới thiệu với bạn:

"Em trai mình."

Hyungseob gật đầu chào cả hai người. Người bạn kia hỏi Hyungseob vài câu, trêu mẹ cậu vì sao chị em lại cách nhau một quãng tuổi dài rồi lại quay về những câu chuyện về danh tiếng và tiền bạc. Hyungseob không buồn ý tứ nữa, mặc kệ "chị gái" và người quen của chị còn ngồi đó, cậu vẫn cứ dựa vào ngực Woojin. Woojin vòng tay ôm, không chơi game nữa thì chuyển sang xem bộ phim hoạt hình trên Netflix. Hyungseob dùng một tay cầm điện thoại, tay kia được Woojin nắm lấy, trông cả hai đứa ngứa mắt như đám thanh niên choai choai dắt nhau vào quán trà sữa học bài.

Woojin thương bạn nhưng vẫn không quen chia sẻ tai nghe, cậu nghe bộ phim bập bõm câu được câu mất vài phút thì đã không chịu nổi. Nắm tay Hyungseob chơi hoài, Woojin lẩm bẩm một mình:

"Bạn phải biết là không bao giờ có chuyện anh bỏ rơi bạn. Anh thương bạn nhất đời."

Hyungseob giật giật lồng ngực như một nỗ lực để diễn tả việc mình cần kiếm cái xô. Woojin vẫn lải nhải mấy lần "suốt đời suốt kiếp suốt mấy ngàn năm văn minh nhân loại", Hyungseob sợ quá thì đành nằm im giả chết. Dĩ nhiên là bây giờ đã khác trước nhiều lắm. Hyungseob không còn tủi thân nữa, cuộc sống riêng của cậu và Yoora đã giống như hai đường thẳng song song. Hyungseob bây giờ có người yêu cậu, có người ghét cậu, có những người không hề mang quan hệ huyết thống nhưng vẫn đối xử công bằng với cậu vì chính con người cậu, Ahn Yoora có quan tâm hay không cũng không phải vấn đề như ngày trước nữa rồi.

Bạn của Yoora rời khỏi quán cà phê trước. Người phụ nữ đó vừa đi khuất, Yoora đã nhìn về phía Woojin và Hyungseob, vẫy tay gọi con trai. Woojin níu chặt không cho Hyungseob ngồi thẳng lên, Hyungseob mở ứng dụng phát nhạc, nhét nửa tai nghe của mình vào tai Woojin, nghiêm túc nói:

"Bạn nghe nhạc đi, bài gì thật ồn vào. Không cho bạn nghe lỏm chuyện mẹ con em nói."

Woojin cau có khó chịu nhưng vẫn nghe lời. Xác nhận được tiếng nhạc vang lên quá cả tai nghe rồi, Hyungseob tiến về phía bàn của mẹ.

--

Bí quyết trường sinh chắc là sống sung sướng, Ahn Yoora vẫn trông như mới ba mươi dù đã tiến gần tới tuổi bốn mươi. Hyungseob cầm theo một cốc trà nguội bước sang, Yoora nói:

"Con uống gì không?"

Hyungseob lắc đầu:

"Con uống với bạn rồi."

Yoora nhìn Woojin, cô dĩ nhiên không thể nhận ra Woojin nhưng lại ngay lập tức nghi ngờ rằng con trai mình đang yêu đương với một đứa thần tượng nào đó. Bởi vì Woojin đang đeo khẩu trang ngay giữa quán cà phê, chỉ chừng đó đã đủ lạy ông tôi ở bụi này, chưa kể Hyungseob mang sẵn trong mình dòng máu của Yoora nên liên quan tới nghệ sĩ cũng là điều hoàn toàn có thể. Chỉ tay về phía Woojin, Yoora hỏi:

"Con có bạn... bạn trai rồi?"

Hyungseob cười:

"Con có từ năm mười bảy tuổi."

Park Woojin cười trộm trong khẩu trang. Hyungseob miệng cứng tim mềm, hào phóng cộng gộp hai năm chia tay vào thời gian hẹn hò của hai đứa.

Yoora nói:

"Dạo này con làm gì?"

Hyungseob hỏi:

"Ý mẹ là sao?"

"Con... con thi đại học ngành gì?"

Hyungseob lắc đầu:

"Con không có tiền học đại học nên vào trường nghề."

Yoora mở to mắt:

"Cổ phần bố con để lại cho con thì sao?"

Hyungseob nói:

"Con bán rồi. Nhưng đem đầu tư chỗ khác, không để lại tiền học."

Yoora nói:

"Căn hộ cũng đứng tên con mà."

Mới nói dăm ba câu, Hyungseob đã thấy ngứa ngáy trong lòng. Ngày đó Ahn Yoora dứt khoát bỏ đi là vì cả cổ phần lẫn nhà cửa đều được đem cho Hyungseob. Lúc đó cô mới nhận ra rằng mình chẳng thể nào tính toán lại những người kinh doanh lọc lõi, cuối cùng cũng chỉ là kiếp đẻ thuê cho người ta. Cổ phần thì thôi đi, nhưng căn hộ đáng ra phải là của Yoora. Hyungseob biết mẹ mình muốn thứ đó, thậm chí cậu còn chuẩn bị riêng phần tiền đề phòng có lúc cô đòi hưởng.

"Con cũng bán rồi."

Yoora nhăn mày:

"Vậy tiền con để đâu?"

Hyungseob nói:

"Con để tiền trả mẹ. Chừng nửa triệu đô, khi nào mẹ cần thì cứ nói."

Yoora nói:

"Nhà đó khi mua có giá tận hai triệu, con bán được chừng nào?"

Hyungseob nhấp một ngụm trà nguội, khóe môi giống hệt Ahn Yoora nở bung ra một nụ cười:

"Con tưởng mẹ muốn hỏi con thi đại học ngành gì?"

Nụ cười thăm dò trên môi Yoora tắt ngấm. Woojin tháo khẩu trang ra, Yoora chưa hết xấu hổ thì đã phải tròn mắt nhìn cậu ngôi sao nổi tiếng mấy năm gần đây.

"Park Woojin?"

Hyungseob quay đầu lại. Woojin không chào Yoora trước mà mỉm cười nhìn Hyungseob, sau đó lại chúi đầu xuống nhìn màn hình. Hyungseob nói:

"Mẹ không nhớ nhỉ? Đám cưới mẹ cũng có Woojin cùng con hát tặng, nhưng mẹ có để ý đâu."

Yoora lại hỏi chệch đi:

"Park Woojin là bạn trai của con à? Còn Kim Darin thì sao?"

Giới giải trí vốn là cái lò bát quái khổng lồ, tin tức của mấy đứa nhỏ cách mười mấy năm cũng có thể làm đám ngôi sao già chú ý. Hyungseob biết thú thực với bất kì ai cũng không hề có lợi, cậu nói khẽ đủ cho hai người nghe:

"Kim Darin và Park Woojin cũng giống như con với mẹ vậy. Gọi một đằng, quan hệ một nẻo."

Hyungseob chặt đứt ngay ý định ăn dưa hóng thị của Yoora. Cậu nhắc cho Yoora nhớ rằng mình là người nắm đằng chuôi, nếu cô hở hơi ra thì sẽ mất nhiều hơn được. Yoora bức bối vô cùng vì đứa con bất trị, giọng nói cô lạnh nhạt đi ít nhiều:

"Bây giờ con làm gì?"

Hyungseob nói:

"Con ạ? Bây giờ con đang làm quản lý chiến lược ở Stardom."

Cốc trà sứ trên tay Yoora rơi xuống bàn, cũng may là trong đó đã không còn nước. Yoora hốt hoảng kêu lên:

"Con vào làm trong công ty của daddy làm gì? Không phải con đã bán hết cổ phần rồi à? Nhà kia nói gì với con?"

Hyungseob nói:

"Mẹ yên tâm, không ai biết con là con của mẹ."

Yoora nghiêm mặt nói:

"Con đừng bén mảng tới nhà đó nữa. Người ta thường bảo con cái kiểu gì cũng tìm về gốc gác, nhưng mẹ không muốn con có liên quan gì."

Hyungseob vẫn cười, nụ cười lần này đã được rút đi chỉ còn nửa miệng. Cậu nói:

"Con vào làm việc vì Woojin. Mẹ không quản được đâu."

"Nhưng nếu như bà ta phát hiện ra con thì sao? Bà ta điên lên rồi tìm đến mẹ thì thế nào? Con thì tốt rồi, con có tiền của, bạn trai con một ngày đi diễn đã kiếm bằng người ta đi làm một tháng, còn mẹ thì sao? Mẹ khó khăn lắm mới có được hạnh phúc như bây giờ, nếu chuyện mẹ có con lộ ra..."

"Thì ngay từ đầu mẹ đừng có sinh con ra!"

Hyungseob không nói lớn nhưng giọng nói của cậu mang ý cay nghiệt rõ ràng. Còn chuyện học đại học, chuyện tốt nghiệp trung học loại gì, chuyện có được đại diện học sinh lên phát biểu tạm biệt trường hay không, bao nhiêu chuyện hay ho như thế vì sao không hỏi?

Woojin lướt đi lướt lại mớ ứng dụng trên màn hình điện thoại. Kể cả lúc vất vả nhất, Hyungseob cũng chưa bao giờ nói ra câu ước gì mình không tồn tại. Ahn Hyungseob sống không hạnh phúc nhưng vẫn luôn biết tìm vui cho mình, thỉnh thoảng còn cảm ơn cuộc đời vì được sống, không ngờ lại có lúc thốt ra một lời đau như thế.

Ahn Yoora nghe xong lời Hyungseob nói thì cũng bẽ bàng đến mức chỉ biết ngồi im. Cô xoay vần cốc trà trong tay thật lâu, cuối cùng tung ra chiêu lạt mềm buộc chặt:

"Mẹ biết con sống không dễ dàng gì. Mẹ ít nhiều cũng đã nuôi con từng ngày, nhìn con lớn. Con giận mẹ mẹ có thể hiểu, nhưng khi con đã gọi mẹ một tiếng mẹ rồi thì con có thể nghe mẹ một lần được không?"

Hyungseob cười nói:

"Vâng, mẹ sinh ra con, con cảm ơn nhiều lắm. Nhưng từ khi mẹ sinh ra con, mẹ nuôi con hay con nuôi mẹ? Mẹ dùng tiền daddy cho con để nuôi chúng ta, vậy thì mẹ có công sinh nhưng phải chia cho daddy công dưỡng rồi. Sau đó mẹ bỏ đi, Park Woojin làm nhạc kiếm tiền nuôi con, con gọi Woojin một tiếng daddy chắc cũng không sai đâu nhỉ?"

Từ phía sau lưng Hyungseob, Woojin phun ra một ngụm nước dài.

Hyungseob quay phắt lại, Woojin hối hả bật nhạc lên ngay khi đang ho sặc nhưng không lấp liếm nổi. Woojin vừa lấy giấy lau miệng vừa cúi đầu tránh ánh mắt của Hyungseob, câu chuyện đang lúc gay gắt như phim bỗng nhiên chùng xuống đến mức không có cách nào căng lên lần nữa. Nhìn Woojin chán, Hyungseob trở lại với cuộc nói chuyện đứt dây đàn.

"Tóm lại, nếu con gọi Park Woojin một tiếng..., một tiếng bố, thì con cũng nên nghe lời Woojin nói, làm gì đó để bù đắp công nuôi của Woojin đã mới công bằng đúng không?"

Yoora nói giọng nhỏ rí:

"Con đã làm người yêu của nó rồi, còn đòi bù đắp gì nữa?"

Hyungseob không còn đủ sức cười nữa. Cậu lắc đầu quầy quậy, cầm cốc trà đứng lên.

"Mẹ cho là con bán thân để được nuôi ăn chừng ấy năm à? Con cũng không phải... Thôi bỏ đi, sau này mẹ có thể đem chuyện con và Woojin ra đổi chác nếu cảm thấy công ty đang uy hiếp mẹ. Mẹ thấy an toàn chưa? Còn nữa..."

Hyungseob vòng ra bàn Woojin, ném cho Woojin một cái nhìn không đồng ý rồi lục ba lô. Lấy ví tiền ra khỏi ba lô, Hyungseob quay trở lại. Đặt chiếc thẻ ngân hàng mới toanh lên bàn, Hyungseob nói:

"Đây là tiền mẹ gửi cho con ăn học, dad... Woojin không cho con tiêu. Cộng với tiền bán căn hộ, tất cả đều ở đây."

Mắt Hyungseob long lên. Woojin nhắm câu chuyện đã đến hồi kết rồi thì khoác ba lô của Hyungseoob lên vai, kéo khẩu trang lên, bước tới nắm tay Hyungseob. Woojin nói:

"Đi thôi Seob."

Hyungseob hít một hơi sâu rồi thở ra. Nở một nụ cười cuối cùng, cậu nhìn thẳng vào Yoora, tay chỉ vào chiếc thẻ.

"Mật khẩu là ngày sinh của con. Hi vọng mẹ nhớ, mẹ mà nhập sai ba lần để khoá thẻ thì con buồn lắm."

Ahn Yoora ngồi bần thần trên ghế, bất lực nhìn Woojin khoác vai Hyungseob đi ra. Con trai cô thông minh đến nỗi làm cô chết lặng. Cậu niêm phong số tiền đó bằng dãy số mà người mẹ nào cũng phải nhớ, nếu không vượt qua được bài kiểm tra nhỏ nhoi đó thì tư cách làm mẹ chắc chắn sẽ không còn.

Dãy số đó đáng ra phải hằn trong tâm khảm, phải luôn chờ sẵn để có thể bật ra ngay lập tức. Ahn Yoora cố lục tung trí nhớ mà vẫn không tài nào nhớ ra chính xác ngày sinh nhật của con trai mình.

--

Trong một góc hẻm cụt, Woojin nhẹ nhàng vỗ vai Hyungseob. Hyungseob choàng tay ôm Woojin chặt cứng, miệng nói lẩm bẩm cho một mình mình nghe:

"Không sao hết, em không sai."

Woojin nói xuôi theo:

"Bạn không sai. Không sao hết, có anh đây rồi."

Đáng ra Hyungseob phải cười vào mặt Woojin vì câu nói sến súa đó chỉ đáng để cho vào lời bài hát. Nhưng thay vào đó, Hyungseob lại ngẩng đầu nói như thể nhân cách thứ hai của cậu mới là người phát ngôn.

"Có thì ôm chặt chút được không?"

Vòng tay Woojin siết chặt thêm tí nữa. Như sợ Hyungseob chưa đủ xấu hổ, Woojin đáp tỉnh bơ:

"Được chứ. Daddy ôm."

Hyungseob bật cười trên vai Woojin, nước mắt cũng quệt hết lên vai cậu. Daddy hàng nhái nhẹ nhàng thơm lên má bạn mình một cái, đưa ngón tay cái lau hết ánh nước còn đọng quanh viền mắt đi.

-
Hết phần 32

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top