Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kiếp nạn thứ 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CẠCH

-Cẩn thận Boss ơi bung cửa -I.E

-Tao thay cửa mới rồi đừng lo, chắc lắm -Weimar

-Mày đi đi tao cần yên tĩnh!!!

Đang định quay đi thì...

-AHHHHHHH

-Ờ... -I.E mở cửa vào

-Ơ ơ kìa cái th- -Weimar

-Cút ra cho người ta tâm sự tuổi hồng

-????

-Đi ra chuyện riêng ơ kìa -I.E mất kiên nhẫn

-Ờ ờm

-Ta sẽ không đi cho đến khi có được câu trả lời -Weimar quả quyết

I.E im lặng không nói gì, anh chỉ im lặng, "nhẹ nhàng" đạp Weimar ra khỏi phòng

Trong nhà vệ sinh là Nazi ngồi thụp xuống, tay dùng lực cố hết sức lấy mớ kì chà sát lên vùng ngực. Máu bật ra không ít, ướt đẫm một vùng áo trắng. Miệng không ngừng lẩm bẩm "Xoá đi..xoá hết"

-Ngài! Ở đó đã xảy ra chuyện gì sao? -I.E lo lắng hỏi

-Xoá đi..làm ơn...

Nazi như người mất hồn liên tục chà sát, môi mấp máy không ngừng lẩm bẩm những câu tương tự, thi thoảng còn phát ra vài tiếng nấc. Mắt em ướt nhoè đi vì nước mắt. Nhìn vào Nazi trước mắt, hẳn là I.E cũng đoán ra được gì đó liền ôm lấy em vào lòng

-Không không sao cả

-Tôi hiểu, tôi hiểu -xoa đầu Nazi chấn an

-Không được!! ngươi không hiểu gì cả!!!

Một lúc sau

Weimar đang sốt ruột đứng ngoài chờ đợi. Cửa mở ra 1 tiếng cạch rồi sau đó anh thấy I.E cùng Nazi đi ra ngoài. Nazi khoác một chiếc áo khoác dài màu đen, I.E thì choàng cho em thêm cái khăn quàng như chuẩn bị ra ngoài vậy

-2 người đi đâu!!! có biết tình hình hiện giờ không nên ra ngoài không???!!!

-Chúng tôi tự biết phải làm gì -I.E quả quyết

-Nazi?

Nazi không nói gì, chỉ bấu sát vào người I.E như che giấu một điều gì đó. Weimar thấy vậy thì không nói gì, mở cửa rồi để họ đi rồi nhắc họ là "nhớ về sớm"

Bên ngoài

Ở một quán cà phê bất ổn be like

-Dạo này Japan có khoẻ không -J.E ngồi uống tà tưa

-Trông ngươi quan tâm con ghê ha, nhìn là biết hỏi cho có -Ame

-Japan gửi thư cho ngươi nè -Đưa 1 cái hộp

-Gì to vậy -cầm lấy

-Này J.E, ta thắc mắc vì sao đồ chơi của các ngươi lúc nào cũng phải-

J.E bỏ miếng Lego vào miệng

-ÔI CÁI ĐCM -hốt hoảng

-Ẹc -nhả ra

-Đắng đắng đắng -lè lưỡi

-Ta muốn hỏi vì sao đồ chơi của con ngươi sản xuất lúc nào cũng phải phủ chất hoá học có vị đắng lên, giờ thì hiểu rồi -đưa cốc trà sữa

-Thằng con bất hiếu

-Japan con gái ạ -Ame bất lực

-Tính ra nó tinh tế lắm mới làm vậy á -Ame

-Ta biết con ta ngoan rồi không phải khen -chán trường

-Ta có một câu hỏi

-Hỏi đi? -J.E

-À thôi -lảng tránh

Thực ra họ đến đây không phải để xà lơ, mà là để làm việc (Vì nó rất chill). Bị mỗi cái là mỗi khi 2 người ở gần là hay bị mất tập trung

-Yên lặng, bây giờ chúng ta phải làm việc. Ta không thể chậm Dealine thêm nữa

-Ta là đứa ra Dealine nè -lè lưỡi

-....

Đang lời qua tiếng lại thì cậu tầm mắt cậu bắt đầu chú ý đến phía xa. Là I.E và Nazi đang lén lén lút lút đi đâu đó (tội nhân thiên cổ đi ra ngoài kiểu). Nhưng cậu biết Ame đang ở đây nên không chú ý quá lâu mà giả vờ tiếp tục làm việc, cậu chưa bao giờ có cảm giác an toàn khi ở bên hắn. Dù che giấu là thế nhưng không khó để Ame nhận ra sự chú ý của J.E đang bị xao nhãng. Hắn khẽ đánh mắt ra sau rồi cười khẩy một cái

-UN lại bắt đầu réo rồi. Ta về trước

Thật tiện lợi khi là 1 trong 5 nước thường trực hội đồng bảo an Liên Hợp Quốc. Lúc nào cũng có thể lấy cớ sủi

-Ừ

-Bye~ -đưa chìa khoá xe

Cậu nhận bằng 2 tay rồi gật đầu cho qua. Ame thấy vậy cũng vẫy tay rồi đi về. Một lúc lâu sau cậu mới giám rời khỏi chỗ rồi...cậu vẫn không giám qua đó. Một phần là vì sợ Ame cho người theo dõi hoặc con chip trong người cũng chưa rõ tác dụng. Phần còn lại là vì không đủ dũng khí, cậu cảm giác mình không có tư cách để đến gặp họ

Bên Nazi và I.E

-Xin chào, ở đây còn chỗ không?

I.E nâng mũ nhìn ông chủ rồi bật ra một câu tiếng Ý đơn giản, anh không muôn mất thời gian bởi những thứ không đáng với lại nếu để lộ thân phận thì càng phiền phức hơn. Nazi im lặng cúi gầm mặt xuống. Đứng im như pho tượng cho đến khi I.E vỗ vỗ vào vai mới bắt đầu đi tiếp

-Mua nhanh rồi về -giật giật tay áo I.E

-Vâng

-Dạ đây là các loại kem che sẹo ở chỗ chúng tôi, mời các ngài lựa chọn -nhân viên nở một nụ cười đéo thể công nghiệp hơn

30 phút sau~

-Ngài lựa xong chưa -Ngáp ngắn ngáp dài

-Từ từ -ngồi chọn

Đang suy tư nên chọn loại nào thì hợp thì đùng, ngay hàng bên cạnh bật lên một bài hát mà cả đời em cũng đéo hết ám ảnh

расцветали яблони и груши,
поплыли туманы над рекой.
выходила на берег катюша,
на высокий берег на крутой.

выходила, песню заводила
про степного, сизого орла,
про того, которого любила,
про того, чьи письма берегла.

он ты, песня, песенка девичья,
ты лети за ясным солнцем вслед.
и бойцу на дальнем пограничье
от катюши передай привет.

пусть он вспомнит девушку простую,
пусть услышит, как она поет,
пусть он землю бережет родную,
а любовь катюша сбережет.

расцветали яблони и груши,
поплыли туманы над рекой.
выходила на берег катюша,
на высокий берег на круто

Vâng chính là kiếp nạn thứ 81 trên con đường làm Phát-Xít: Ca chiu xa

Gửi về ai lời hát thiết tha từ xóm làng .
Từ bờ sông gửi tới cánh chim đại bàng .
Người chiến sĩ mến thương có hay chăng tấm lòng .
Chốn làng quê rằng ai nhớ mong đêm ngày .
Người chiến sĩ mến thương có hay chăng tấm lòng .
Chốn làng quê rằng ai nhớ mong đêm ngày

Nazi nghe xong thì rơi vào trầm tư, xịt keo đơ cứng người. Phải đợi I.E load kịp rồi bế em ra khỏi đấy để tránh em bị chấn thương tâm lý về sau chứ không chắc em chết trôi ở đó rồi

Bài hát dành riêng cho Ussr...nó khiến em nhớ lại sáng nay

-Lại định chơi mèo vờn chuột nữa hả? Bỏ ra ngay!!!

Tất nhiên hắn cũng nghe lời mà bỏ ra luôn

-Thế nào? Món quà ta vừa tặng ngươi có thích không -Ussr cười cười quan sát nét mặt Nazi

-Thích cc -Giơ tay định đánh

Ussr liền giữ chặt tay em lại rồi gì vào góc tường

-Này, ta đang hỏi ngươi đấy!!

-Xin lỗi nhưng ta không muốn trả lời

-Ngươi vẫn rất bướng bỉnh, giống như tối hôm đó vậy -cười cười

-Ohh quên~ vết sẹo hôm đó sao rồi nhỉ. Đã lành được chút nào chưa?

Nói đến đây Ussr vạch cổ áo Nazi ra, em ra sức giãy dụa nhưng hắn quá khoẻ vả lại vị trí của em bây giờ thì quá bí bách, không thể bỏ chạy được. Cổ áo sơ mi bị tung mất vài nút, hắn chỉ dừng lại khi áo đã vạch sang một bên, nơi có vết sẹo đã thâm tím

-Ôi trời, nó vẫn ở đó. Thương quá~ Để ta làm dịu giúp ngươi nhé?

-Không- ahhh!!!!

Ussr một tay chế trụ, giữ 2 tay em ra sau eo, một tay nâng cằm em gì ra sát tường rồi mân mê vùng ngực đang bị hắn chiếm đóng. Nazi không cam lòng gào thét dãy dụa nhưng có vẻ chẳng ai nghe thấy cả

Đó là kí ức mà Nazi không muốn nhớ tới nhất

_______________

Cạch

-Về rồi đấy à -Ame cầm xấp tài liệu ở trên bàn

-Ừm

-Có vui không?

J.E khựng lại, hắn ta nói vậy là có ý gì? Có phải là nhìn thấy Nazi và I.E rồi không?

-G..gì?

-Ta nói Japan đến thăm vui không?

-Japan?

-Chắc nó chưa tới, lại đây -dang tay

-Ờm

Ở nhà

Weimar đang ngồi trên giường bôi thuốc cho Nazi

-Thực sự có thể liền sẹo sao? -Nazi

-Thuốc này bôi nhiều ngày còn có thể liền sẹo, chỉ cần em không quên bôi là sẽ lành

-Vâng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top