Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.

Bốn bề tĩnh mịch, tối đen, chỉ có chút ánh sáng lẻ loi nhờ những khoảng trống giữa thanh sắt. Ivan Braginski nằm la liệt dưới sàn, bên cạnh là những bãi nôn từ những ngày trước. Gã thở đầy khó nhọc, người vã đầy mồ hôi - được tô điểm thêm những vết cào, vết cấu còn rớm máu. Tĩnh mạc ở cánh tay chi chít các vết sẹo tròn đã ngả nâu.

Đồng hồ kêu tích tách, từng tiếng, từng tiếng một như nhát búa bổ vào đầu. Ivan run lên, trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi bò về phía trước. Gã thèm thuốc, thèm lắm, đến mức không chịu nổi nữa. Lập tức, Ivan cong người lại, cào liên tục vào lồng ngực, không ngừng la hét như mất trí. Dẫu cho móng tay gần như đã bật hết, gã vẫn làm, tất cả chỉ vì những cơn thèm thuốc dai dẳng. Giày vò con người đến mất nửa hồn phách.

"?"

Cửa phòng khẽ mở, hắn nhìn gã. Không mất quá lâu để Ivan nhận ra người đó. Gã mặt mũi tái mét, ngồi dậy chạy đến quỳ trước mũi giày - bấu vào ống quần hắn.

"Alfred, Alfred; tôi xin lỗi, xin lỗi... Làm ơn, cho tôi một mũi, tôi cần lắm, tôi muốn lắm, tôi xin cậu."

"Nhưng tôi thì không." Alfred F. Jones cúi xuống, trừng mắt rồi bóp mạnh má gã, hơi nhíu mày: "Cho tôi một lý do nào?"

Ivan cứng họng, tuyệt vọng vô cùng; đầu óc quay cuồng như một mớ hổ lốn. Tạp nhạp, hỗn độn, gã chảy mồ hôi lạnh; khoé miệng giật giật trong vô nghĩa khi rướn người lên cạ má vào đũng quần hắn. "Màu oải hương" không còn trong veo, giờ nhơ nhuốc bởi Heroine, gã từng nói với hắn rằng thuốc phiện là thứ hủy hoại cả con người, là thứ cướp lấy lý trí và tỉnh táo. Ấy thế mà, giờ nó lại là thứ để gã trở nên như vậy.

"Tôi không tin được chỉ vì vài ống xi lanh anh sẽ làm như thế đấy!" Alfred ôm mặt cười lớn, một tay túm tóc Ivan. Hắn rút ra một ống thuốc, khoảng độ 1ml, huơ huơ trước mặt Ivan; nhoẻn miệng như đang khinh bỉ gã: "Vậy, giờ ai muốn cái này nhỉ?"

Gã sau khi nhìn thấy ống thuốc liền không suy nghĩ được gì nữa. Lập tức chìa cánh tay ra, nhỏ nhẹ nài nỉ như đứa con nít: "Tôi, Ivan Braginski muốn nó. Alfred, làm ơn."

"Ngoan lắm, bé cưng." Alfred híp mắt, kéo cong khoé môi thành "cái cười toe" - túm lấy cổ tay tiêm cho gã một liều: "Anh biết đấy, tôi chưa từng nghĩ anh sẽ trở thành như thế này, Ivan ạ. Dù như thế có nghĩa là, anh sẽ vĩnh viễn phụ thuộc vào cái chất gây nghiện chết tiệt này, và cả tôi."

Ivan ngửa cổ đầy sung sướng, hệt như có điện giật qua não và thở lệch đi một nhịp, làm gã ưỡn người ra sau, thống khoái, mê tơi, lồng ngực phập phồng cùng với hai đầu vú đỏ hây hây phơi ra trước mặt hắn - làm Alfred không nhịn được mà véo một cái. Gã há hốc miệng, nước dãi qua bờ môi khô khốc chảy xuống cằm. Khoé mắt cay cay, rồi dần lan đến sống mũi làm nước mắt ứa ra. Gã cười, vì hạnh phúc hay nhục nhã, chính gã cũng không biết. Chỉ biết rằng, hiện tại, gã cũng rõ mình là gì.

Mặt trời vỡ đôi vào ngày hôm ấy, những mảnh vỡ rơi xuống khoảng không vô định, mãi không trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top