Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nấu ăn cùng mèo (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một căn phòng ấm áp hiện lên hai bóng dáng đang quấn quýt bên nhau. Người thanh niên với mái tóc xoăn đen cùng với miếng thịt cũng đen thui thủi nốt, cứ như hai anh em sinh đôi mà cười trên nỗi đau của chú mèo con tội nghiệp.
"Nguyên liệu cốt yếu của một món ăn ngon là tình yêu. Có lẽ ngài chỉ muốn tạo ra một miếng thịt giống như màu mắt tuyệt đẹp của tôi đúng không? Cảm động, cảm động quá."
"Câm miệng."
"Ô hay, ai bảo ngài không chịu để tôi nấu ăn~" Nói đoạn, Amon liền dùng ngón tay chỉ trỏ vô miếng thịt, làm bộ nhà phê bình chuyên nghiệp:" Xét theo tính thẩm mỹ, món ăn này mang một vẻ đẹp huyền bí, chấn động lòng người! Ta có nên tặng Medici miếng thịt này sắp tới không? Đem đặt trong vỏ bom hay chứa trong kính đơn nhỉ? Hắn chắc chắn xúc động đến phát khóc."  
Klein chỉ im lặng lườm hắn một hồi lâu, khóe miệng không nhịn được nhảy lên vài cái. Tuy nhiên, trong mắt Amon chỉ hiện lên một chú mèo đen ba phần ủy khuất bảy phần đáng thương, khiến hắn không nhịn được chỉ muốn "an ủi" thêm vài câu. 
"Với tư cách là thiên sư rung chuông đáng yêu của Ngài Kẻ khờ, ta sẽ hiến dâng tấm thân mỏng manh này với tất cả lòng trung thành."
"1 Amon áp chảo, 1 Amon thịt băm, 2 Amon cháy cạnh, 4 Amon thịt viên. Xin cảm ơn." 
"Haha, thực xin lỗi. Nhân viên quán chúng tôi có xu hướng trốn việc trong giờ làm, thực sự không đủ nguyên liệu để nấu nướng. Sao ngài không suy xét đến việc "ăn" ta trực tiếp luôn nhỉ? Một giư--"
"Ta đã." Klein chỉ mỉm cười hiền hậu, ánh mắt nhu hòa nhìn Amon như muốn trực tiếp đem hắn phanh thây thành trăm mảnh.
Một người một mèo cứ vậy mà thâm tình nhìn nhau, tạo nên không khí tràn ngập mùi thuốc súng một cách kì lạ. Bỗng Amon cầm năm chiếc dao sắc nhọn lên, điêu luyện găm thẳng vào miếng thịt gần Klein.
"...?"
"Hihi, xin lỗi, ta lỡ tay, vốn là muốn làm mềm thịt một chút thôi."
Cười đến thật đáng ăn đòn nhe...Klein khống chế tâm tình chửi bới, không thèm chấp nhặt với tên bệnh hoạn kia, chỉ nhẹ nhàng khuyên răn tín đồ một câu:" Đổ dầu ăn vào chảo đi." 
Amon ngoan ngoãn làm theo các bước chỉ dẫn của Klein, thỉnh thoảng trong quá trình có vài ba câu lời qua tiếng lại với nhau, chủ yếu đến từ phía mèo đen đang bất lực trước sự cứng đầu của "học trò" cưng.
"Adam, Medici, Ouroborus, Pares, Amon 22 ở Bakerland, Amon 58 ở Rosted, Amon 59 ở dưới cống, ừm còn rất nhiều Amon khác đang chờ được ăn món Klein nấu." Amon vừa nhãn nhã áp chảo thịt theo hướng dẫn, miệng xinh tủm tỉm cười vài cái cho đời thêm vui tươi.
"...Ngươi có thể ngưng cười được không? Thịt sắp cháy rồi kìa."
"Được rồi, được rồi. Ngươi không cần phải nóng vội."
Sau mấy phút chờ đợi, cuối cùng kết tinh tình yêu của hai người cũng ra đời. Những miếng thịt được áp một cách hoàn hảo, tỏa ra hương thơm ngào ngạt khắp căn phòng.
Đang hài lòng quan sát thành phẩm thành công ngoài sức mong đợi, Klein bỗng cảm nhận được từng cơn rét lạnh trong lòng mình, không tự chủ run rẩy quay đầu lại về phía cánh cửa.
Bính bong! Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng chuông vui tai phá vỡ sự bình yên trong căn nhà, một giọng nói vô cùng quen thuộc cất tiếng thăm hỏi: "Xin chào, bản thể có đó không? Amon số 198 đây."
Klein cứng đờ người, kinh hoàng nhìn theo bước chân không nhanh không chậm của Amon tiến về phía cánh cửa, trong lòng gào thét vang lên hàng loạt thanh âm, nhưng đều cùng một chủ đích thúc giục thoát khỏi nơi nguy hiểm này.
"Xin chào?" Bỗng nhiên có một giọng nói thì thầm phà hơi vào tai hắn, khiến mèo đen xù lông thành một nhúm, hận không thể đem tồn tại xuống lõi Trái Đất.
Bóng dáng các Amon lần lượt lấp đầy cả căn nhà, có người nằm lên ghế sô pha thoải mái gác chân lên bàn, có nhóm người tò mò tiến lại gần hít hà mấy hơi trên người mèo đen, tiếng nuốt nước bọt xung quanh Klein phát ra càng nhiều,  cũng không thiếu nhóm mang thức ăn cho mèo, đồ chơi, kính đơn,... Tiếng chuông theo đó càng ngày càng dồn dập, hình ảnh những chiếc mũ chóp nhọn cứ thế tăng dần lên theo số lượng, cho đến khi tiếng đóng cửa chấm dứt sự hỗn loạn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top