Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 18

Chap 18.

- Bớt lải nhải vớ vẩn đi Lee Siyeon, em đừng hòng thoát khỏi chị

Siyeon muốn bùng nổ nhưng không dám, hình ảnh Minji cầm con dao chĩa thẳng vào người cô khiến cô run rẩy, trước mắt phải bảo vệ cái tính mạng này đã. Siyeon chấp nhận từ bỏ cuộc nói chuyện này, cô xoay người đi vào phòng ngủ, mặc kệ mấy cái vali đang bơ vơ ở giữa phòng khách.

Và cô thấy Minji đi theo.

- Chị về nhà chị đi, em cần yên tĩnh một mình.

Siyeon nói xong thì bị Minji đẩy mạnh xuống giường, cô chống cự nhưng sức mạnh không bằng Minji. Cô ấy đâm mặt vào cổ cô và cắn một cái thiệt đau.

- AAAAAAAAAAAAAAA.

Siyeon hét lên, nước mắt chảy ra vì quá đau, ngay đến cả không gian thoải mái nhất này của cô cũng không thể giúp cô có sự yên bình.

Cô bắt đầu cảm thấy hối hận khi rời khỏi Paris, đáng lẽ cô nên buông bỏ mọi thứ và ở cạnh Kim Bora luôn, đáng lẽ cô nên gia hạn visa và không quay về Seoul nữa.

- Buông tôi ra – Siyeon hét lên một cách yếu ớt, nhưng Minji như một con thú, lột hết đồ của cô ra, tiếp tục dùng răng cắn mạnh vào ngực cô.

Siyeon nhăn mặt chịu đựng, cơn đau thể xác này xé tan tâm hồn cô từng chút từng chút một.

- Tránh ra, không tôi gọi cảnh sát.

- ………………. – Minji không quan tâm.

- Bora, Kim Bora, cứu em…..

Minji vội ngừng lại khi nghe thấy một cái tên lạ hoắc.

- Hóa ra là Kim Bora, tên của con khốn đó, nó là ai? ở đâu? làm nghề gì?

Siyeon tranh thủ Minji đang không dùng lực với cô, cô nhanh chóng thoát khỏi cô ấy, nằm lệch sang hẳn một bên giường, lấy mền đắp che kín người.

- Chị đi về đi, tôi không muốn nhìn thấy chị nữa.

Minji bị động vào lòng tự cao của bản thân, người cô yêu thốt ra một cái tên khác khi đang ở với cô, là một cơn đả kích tinh thần rất lớn. Minji đứng dậy một cách lạnh lùng và rời khỏi, trước khi đóng cửa lại, cô thả nốt câu cuối cùng.

- Lee Siyeon, ngoài chị ra, chị không cho phép em yêu bất cứ ai đâu, nếu không thì đừng trách chị ác, hãy nhớ lấy.

Siyeon nghe thấy tiếng đóng cửa sầm một cái, cô vội vã bật dậy và khóa trái cửa lại cho an toàn. Ngày mai là ngày nghỉ, cô sẽ nghỉ ngơi một ngày rồi mới quay trở lại công việc.

Đồng thời lúc đó là tiếng chuông tin nhắn….

Thật là ngạc nhiên, tin nhắn của Kim Bora.

“Chị vừa ăn trưa xong, em bay chuyến bay dài như vậy chắc hẳn rất mệt mỏi, nghỉ ngơi đi nhé, trong vali của em chị có nhét thêm vài hộp vitamin và nước tăng lực dạng gói, đều là những thực phẩm rất tốt cho sức khỏe, em dùng đi nhé. Đừng uống coffee nhiều quá, uống nhiều không tốt”

Siyeon bất ngờ, cô mở vali ra tìm những đồ mà Bora vừa nói, lấy ra uống ngay lập tức, rồi dần dần dọn vali, sắp xếp lại đồ đạc.

Kim Bora thật chu đáo và tinh tế, khiến cô luôn thổn thức và say mê vào mỗi sự quan tâm ngọt ngào của cô ấy.

Siyeon nhấc máy gọi cho Bora nhưng không có hồi âm, có thể cô ấy bận rộn làm việc. Hôm nay Bora sẽ làm một mạch đến sáng ngày hôm sau luôn, vì cô ấy có lịch đi làm tình nguyện viên ở bệnh viện, tuần này tuần cuối cùng cô ấy làm ở bệnh viện.

Siyeon không còn cách nào khác đành phải chờ đợi Bora rảnh rỗi, cô nhắn tin cho Bora.

“Em nhớ chị”

Cô quyết định nhắn thêm một tin nữa.

“Em nhớ chị, em cần chị”

Siyeon cuộn tròn trên chiếc giường thân thuộc của mình, cơn đau nơi cổ và ngực vẫn còn đó. Kim Minji thực sự đáng sợ, cô nhất quyết phải chuẩn bị tinh thần gọi cảnh sát thật nhanh nếu cô ấy còn giở trò bạo lực với cô.

Một tuần vừa rồi nằm trong vòng tay của Kim Bora, giờ cô phải nằm một mình, cô không quen chút nào.

Nói đúng hơn, là cô cảm thấy đau khổ và trống rỗng.

Một người vốn dĩ có tính độc lập cao như cô, sống một mình suốt bao nhiêu năm nay rất ổn, mà giờ lại cần khẩn cấp một vòng tay đến như vậy.

Cô thật sự cần Kim Bora chết mất.

Sáng hôm sau, buổi sáng của Siyeon bị làm phiền bởi tiếng chuông cửa liên tục, cô nhăn mặt ra xem là ai, dù trong đầu đã tự đoán được.

Còn ai vào đây nữa ngoài Kim Minji.

Siyeon nhất quyết không mở cửa, cô nhấc máy gọi cho Minji.

“Em yêu, mở cửa cho chị”

- Em muốn ở một mình, em đang rất mệt mỏi – Siyeon nhẹ nhàng nói, nói chuyện với Minji cô cần phải cẩn trọng, không thể để mất kiểm soát như hôm qua được nữa.

“Chị mang đồ ăn đến cho em nè”

- Em không đói.

“Chị xin lỗi chuyện hôm qua, tha thứ cho chị nhé” – vẫn là cái điệp khúc quen thuộc của Minji.

- Nếu hôm qua chị mất kiểm soát và đâm con dao vào người em, thì lúc đó chị xin lỗi có kịp không? – Siyeon mỉa mai.

“Sẽ không có chuyện đó đâu”

- Nếu chị còn bấm chuông làm phiền em nữa, em sẽ gọi cảnh sát – Siyeon chủ động cúp máy rồi đi vào phòng ngủ tiếp, hôm qua cô ngủ muộn vì mải chờ tin nhắn phản hồi của Bora, nhưng mãi mà cô không thấy.

Cô ấy giờ này chắc vẫn đang bận rộn ở bệnh viện, cô sẽ chờ đến tầm trưa để gọi điện nói chuyện với cô ấy.

Siyeon dành nguyên một ngày chỉ ở trong nhà và chờ đợi tin nhắn của Kim Bora nhưng không thấy một dấu hiệu nào cả, có thể lịch trình bận rộn khiến cô ấy mệt mỏi, chắc giờ này Bora ngủ mất tiêu rồi.

Cô đã bỏ qua bữa sáng, rồi đến bữa trưa thì gọi đặt đồ ăn giao đến nhà, bữa tối cũng vậy. Tủ lạnh trong nhà giờ trống trơn vì chuyến du lịch cả tuần của cô, nhưng cô không dám đi ra ngoài mua đồ, vì cô sợ sẽ bị Minji phục kích ở đâu đó, chỉ còn cách mua đồ giao về nhà cho nhanh gọn.

Cô đang ở trong căn nhà của chính mình mà cô lại có nỗi sợ hãi như vậy…..

Siyeon bắt đầu có một ý định, rằng cô sẽ chuyển đến chỗ khác sống, cô không thể để Minji biết đến nơi ở của cô nữa.

Khi cô bắt đầu làm tiếp viên hàng không, cô ở nhà thuê, sau hai năm làm việc thì có đủ tiền mua nhà, đồng thời lúc đó là bắt đầu hẹn hò với Minji, và cô ấy chính là người chọn địa điểm nhà ở cho Siyeon. Minji vốn dĩ đã ở sẵn chung cư này, nên cô ấy muốn Siyeon ở chung tòa nhà. Ban đầu Minji muốn mua căn nhà này cho Siyeon luôn nhưng vì tính cách độc lập mà Siyeon không đồng ý, cô tự bỏ tiền túi của mình mua căn nhà mà Minji đã chọn.

Có lẽ đã đến lúc cô nên bán căn nhà này đi, lấy tiền để mua một căn nhà khác, cô không thể ở cạnh Minji được nữa, cô cảm thấy con người đó thật đáng sợ.

Trải qua một ngày chờ đợi xong, đến lúc chuẩn bị đi ngủ, Siyeon ngắm cái điện thoại với sự mong chờ lần cuối rồi thở dài, cô cần đi ngủ sớm để ngày mai còn dậy sớm đi làm.

Có lẽ Kim Bora chỉ có cảm xúc yêu đương với cô khi hai người ở cạnh nhau thôi, còn khi cô ấy ở một mình, cô ấy vẫn sống theo kiểu tự do không ràng buộc bởi bất cứ ai.

Siyeon chẳng thể làm gì khác, cô đành ráng đợi thời gian trôi qua, chờ đến ngày bay Mexico vậy, cô đã chọn được ngày bay rồi.

Khi đôi mắt lim dim chuẩn bị ngủ thì Siyeon nhận được một cuộc gọi.

Số máy đến từ Pháp, là Kim Bora.

- Bora…. – Siyeon xúc động gọi tên, cô đã mong chờ cuộc gọi này bao lâu rồi cơ chứ.

“Em có ổn không?”

Siyeon rơi nước mắt chỉ với một câu hỏi của Kim Bora, cô nhanh chóng gạt đi. Chắc hẳn Bora đọc được tin nhắn của cô nên đã thắc mắc, cô thể hiện rằng cô rất cần cô ấy.

- Nếu em nói em không ổn thì chị có đến với em không?

“………………………..”

- Hôm qua đối với em là một ngày vô cùng tồi tệ.

“Sing, em đừng mong chờ gì cả”

- ………………….. – giọng nói bằng bằng của Bora khiến trái tim Siyeon tan vỡ.

“Em còn một cuộc đời rất dài ở phía trước, hãy cố gắng cân bằng cảm xúc của mình nhé”

- Chị nên biết rằng em vốn là người rất giỏi trong việc cân bằng cảm xúc.

“………………………..”

- Công việc của em đòi hỏi điều đó, bản năng của em có sẵn điều đó. Em đã sống độc lập và tự chủ suốt nhiều năm nay, lý trí của em cao hơn chị nghĩ đó.

“………………………….”

- Nhưng mọi thứ bị phá vỡ bởi tình yêu em dành cho chị.

“…………………………..”

- Em chưa bao giờ có cảm giác thật sự cần một ai đó như bây giờ.

“………………………………”

- Đột nhiên em không còn ngủ ngon khi ngủ một mình nữa, em cần chị ngủ bên cạnh em.

“……………………………..”

- Chị có những cảm xúc đó giống em không?

“Đối với chị, em là một người rất đặc biệt, Sing”

- Chị có nhớ em không? Chị có cần em không?

“Chị có nhớ em, nhưng nỗi nhớ thì giải quyết được vấn đề gì cơ chứ”

- ………………

“Bên Hàn đang là giữa đêm đúng không, em hãy ngủ sớm đi để mai còn dậy đi làm, chúc em ngủ ngon nhé”

- Đừng cúp máy.

“……………………….”

- Em muốn nghe giọng của chị, đừng cúp máy, em không thể ngủ được – Siyeon run rẩy nói.

“Vậy thì chị sẽ nói chuyện với em cho đến khi em buồn ngủ”

- Chị đang làm gì thế?

“Chị vừa xong việc, đang ngồi trong xe ô tô chuẩn bị đi về”

- Bên đó săp sửa ăn tối đúng không, chị định ăn gì?

“Có lẽ chị sẽ ăn cá ngừ, còn em, bữa tối vừa rồi em ăn gì?”

- Em ăn bò.

“Em ăn ở nhà hàng hay mua đồ về nhà?”

- Em mua đồ về nhà ăn, em không dám đi ra ngoài, vì sợ Kim Minji

“Tại sao lại vậy?”

- Hôm qua em bị cô ấy bạo hành, cô ấy tức giận vì em đã cắt đứt liên lạc và nói lời chia tay.

“Em bị thương ở đâu?”

- Ngực, giờ trên ngực phải có một vết thâm lớn.

“……………………………..”

- Bora…. – Siyeon gọi khi thấy đầu dây bên kia im lặng.

“Mai em có chuyến bay đi những đâu?” – Bora chuyển chủ đề, giọng lạnh hơn những câu hỏi thăm vừa rồi.

- Mai em bay đến Tây Ban Nha, ở lại 2 tiếng rồi quay trở về Incheon.

“Bay từ mấy giờ?”

- 8h sáng.

“Đến Barcelona đúng không?”

- Đúng rồi.

“Chị hiểu rồi, vậy là mai em phải dậy từ 4h sáng để đi làm, nhớ mang theo vitamin để uống nhé”

- Em nhớ rồi.

“Khi nào đến sân bay Barcelona thì gọi điện cho chị, hoặc gửi email”

- Vâng.

“Một điều nữa, chụp ảnh giấy tờ nhân thân của em gửi cho chị qua email nhé, chị có việc cần dùng”

- Được thôi – Siyeon thắc mắc trong lòng cái đề nghị vừa rồi của Bora, nhưng cô không nghĩ quá nhiều, vì cô rất tin tưởng cô ấy, có thể cô ấy muốn nhìn giấy tờ của cô để biết về cô nhiều hơn mà thôi.

“Giờ đi ngủ nhé”

- Okay – Siyeon cảm thấy thoải mái hơn sau khi nói chuyện với Bora, sự quan tâm yêu chiều của cô ấy lại một lần nữa đánh gục trái tim cô.

“Em ngủ ngon”

- Chị có yêu em không?

“Có, chị có yêu em”

Siyeon cúp máy, cô mỉm cười và yên tâm nhắm mắt đi ngủ.

Trải qua một giấc ngủ ngon, Siyeon thức dậy sớm để đi làm, đêm qua ngủ ngon hơn đêm hôm trước rất nhiều. Cô chợt nhận ra, khi cô ở một mình, cô cần phải nói chuyện với Bora trước khi đi ngủ thì cô mới ngủ ngon được.

Mở cánh cửa để chuẩn bị đi làm thì Siyeon giật mình, vì Kim Minji đang đứng ở ngay cửa.

- Minji? – Siyeon cả kinh, cơ thể Minji đang toát ra một mùi cồn nồng nặc rất khó chịu.

- Em đi làm hả? – Minji cố gắng nở nụ cười.

- Sao chị lại đứng đây giờ này?

- Hôm qua em lảng tránh chị, nên chị đã đi uống rượu, chị vừa từ quán bar trở về.

- Chị về nhà nghỉ ngơi đi, trông chị mệt mỏi lắm đấy – Siyeon toan bước đi thì bị Minji giữ lại.

- Siyeon, cho chị xin lỗi, em tha thứ cho chị nhé.

- ………………………

- Để đền bù tổn thương cho em, tối mai chị đưa em đi chơi nhé, tối mai là sinh nhật của Sehun, cậu ta tổ chức tiệc ở quán bar – Minji nắm chặt tay Siyeon, hạ tông giọng xuống nhất có thể.

Siyeon cảm tưởng rằng nếu cô không đồng ý thì cô sẽ mất thời gian đứng đây cãi lộn với Minji tiếp, điều đó ảnh hưởng đến công việc của cô.

- Được rồi, giờ chị bỏ tay ra, em phải đi làm.

- Ừ, em đi làm cẩn thận nhé, chúc em một ngày vui vẻ - Minji buông tay Siyeon ra, nhân tiện hôn vào má cô gái nhỏ hơn một cái.

Siyeon hơi nhăn mặt rồi quay lưng kéo vali bước đi.

Trải qua hơn 12 tiếng làm việc, Siyeon đã đáp xuống sân bay Barcelona, hiện tại ở đây đang là buổi trưa. Trước khi ăn trưa Siyeon gọi điện cho Bora để thông báo trạng thái hiện tại, nhưng cô không gọi được.

Số điện thoại của cô ấy thuê bao như kiểu mất sóng….

Siyeon ngạc nhiên, rồi gửi email cho Bora….

Trong lúc ăn trưa cô nhận được một email từ cô ấy.

“Sing….

Chị đang ở sân bay Barcelona, em đang ở cụ thể chỗ nào?”

Siyeon trố mắt, cái gì, Bora đang ở Barcelona?

End chap 18.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top