Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu là món quà do tạo hóa ban tặng hay chính là sự ràng buộc giữa 2 con người?

Gã-Kim Taehyung,một họa sĩ tự do.Gã tự do trong chính khuôn khổ mình tạo ra.Mục đích sống không có,nhà cửa,tiền tài danh vọng lại càng không.Vậy Kim Taehyung đang kiếm tìm điều gì?.Gã đang tìm,góp nhặt chút một tàn dư tình người nơi Paris phồn hoa này.Thế rồi,...gã đã gặp em.

Cơn mưa đầu mùa chợt ghé thăm vào thủ đô Paris tráng lệ ,mang theo làn gió mát lướt nhẹ qua muôn nơi và nó cũng mang đến cái ảm đạm của từng mạch thời gian trôi trong dòng chảy suy nghĩ của mỗi người.Những cây phong vào trời thu đã bắt đầu "lột xác",mỗi một chiếc lá giờ đây đã từ xanh nhuốm sang màu vàng cam.Rong ruổi ven đường, chúng ta không thể không xuýt xoa với nét đẹp cổ kính của từng tòa nhà kiến trúc cũ.Cảnh đẹp cùng với thời tiết này thật khiến một phía trời Âu giờ đây trở thành một bức thơ đầy câu ca từ tuyệt mĩ.

Rời xa chốn bình yên mà thành phố này mang đến,góc khuất tối tăm ẩn sâu dưới lớp ngụy trang xô bồ,nhộn nhịp cũng dần được hiện ra.Những mảnh đời bất hạnh hay đúng hơn là một nhóm người bị chính xã hội ruồng bỏ phải ngày đêm cật lực kiếm từng đồng từng bạc để chống đói qua ngày giữa chốn phồn hoa này.

Nếu được hỏi người đáng thương nhất nơi đây ,chắc có lẽ Kim Taehyung phải đứng đến hàng đầu.Gã được sinh ra vào tháng 12,ngay trời thu.Gã ghét nơi này,ghét cả tháng ngày mà gã được sinh ra.Chính vì khi Kim Taehyung cất tiếng chào đời,cái lạnh lẽo của thu đã cưỡm đi mất mẹ của gã.Nhưng nếu nói vì cái lạnh của gió trời nơi đây thì cũng chẳng đúng chút nào,thu đâu lạnh đến thế.Mà đây chính là cái lạnh buốt ở nơi trái tim ấm nóng của con người mới thật sự giết chết mẹ gã.Và cũng chính nó giờ đây đang khoét sâu làm trái tim gã rỉ máu,nó đang dần tha hóa và cướp đi nguồn sống của con người đáng thương này.Lại càng thật đáng thương hơn khi gã lại bị miệt thị chính chủng tộc của mình.Người Châu Á luôn bị kì thị khắp nơi khi ở khu sinh sống của người châu Âu.Nhưng điều này cũng chẳng lạ lùng gì,chính người châu Á lại đi kì thị người châu Á nữa là đằng khác.

Gã làm mọi nghề để kiếm sống.Thượng đế đã ưu ái cho gã thứ dung nhan tuyệt sắc giai nhân kia,cho gã khả năng vẽ thiên phú hơn người.Nhưng lại quên mất cho gã thứ tình thương mà gã hằng mong ngóng.

Cuộc đời là hữu hạn,còn thứ thời gian không chạm được kia là vô hạn.Đời người sống chỉ có một nhưng thời gian vẫn cứ tiếp tục trôi qua,nếu ta không sống vì bản thân mình thì mấy chốc thời gian cũng làm xóa nhòa đi sự tồn tại vốn có của mỗi người.

Kim Taehyung gã vẫn sống,trải qua bao giai đoạn thăng trầm lại khiến con người đáng thương này thật sự muốn sống.Gã không sống để thưởng thức dư vị của cuộc đời,gã sống để kiếm tìm cho mình một người thật sự đáng thương hơn mình.Công việc của gã luôn thay đổi liên tục,lúc thì vẽ tranh đường phố,công nhân trong một xưởng gỗ hay cả là bồi bàn trong một quán rượu.Công việc thì ngày một lúc một tăng nhưng từng đồng mà gã kiếm được cũng chẳng dư giả mấy.Gã sống trong một căn nhà thuê tồi tàn,mục nát.Cảnh khổ đến khốn cùng.Quần áo rách tươm,thân thể ốm đến độ bị suy dinh dưỡng nặng.

Cũng như mọi hôm,công việc này cứ chồng chất công việc kia khiến gã làm đến tối mịt.Tại con đường về nhà,lập lòe ánh sáng của đèn đường,gã đã gặp ...em,mùa xuân của gã.Em ngồi trong góc tối co rúm,run rẩy,đôi tay nhỏ vẫn còn bấu chặt vào balo.Có lẽ người nhỏ đã phải trải qua chuyện tồi tệ ở trước khoảng thời gian này.Gã cuối người xuống lay nhẹ vai em,lúc này đôi mắt to tròn đã đỏ hoe ngước lên nhìn gã rồi lại gục xuống khóc tiếp.

-Hãy về nhà sớm đi nhé,trời đang lạnh dần đấy.Kim Taehyung nói xong định rời đi thì chợt lời nói của em nhỏ vang lên khiến gã phải dừng lại cái suy nghĩ kia.

-Tôi làm gì có nhà,tôi qua được đây đã là may mắn lắm rồi.Em nhỏ vừa nói vừa giương đôi mắt nhìn đối mặt gã.Đôi mắt đen láy của em đã sưng bụp đi,nhưng đâu đó gã vẫn thấy trong đôi mắt to tròn đen huyền ấy là cả vũ trụ đầy sao.

Chẳng biết vì lý do gì,gã lại ngồi đó cùng em,kể lại cho em nhỏ nghe về cuộc đời thảm thương của gã.Từ đây,gã cũng được biết câu chuyện của em.Em nhỏ tên Jeon Jungkook,là người Hàn Quốc,21 tuổi,em từ nhỏ mồ côi ba mẹ,sống với bà.Em luôn nung nấu ý định sẽ sang Pháp để học tập và làm việc với mong muốn bà sẽ được sống tốt hơn.Nhưng tử thần cướp đi bà em,trước khi bà qua đời,bà đã để lại số tiền ít ỏi của mình để em sang Pháp như ý nguyện.Qua tới đây rồi,em chẳng biết làm gì cả,chỉ biết chút vốn ngôn ngữ Pháp.Số tiền ấy em chẳng dám đụng đến,giờ đây đầu em hoàn toàn trống rỗng,phương hướng tương lai mịt mù chẳng biết đi đâu về đâu.

-Vậy em nhỏ theo tôi về nhà nhé,ở đây lâu sẽ bệnh.Nhà tôi không được chắc chắn lắm,nhưng tôi hứa nó sẽ giúp em ngủ ngon đêm nay.

-Anh không sợ tôi là người xấu à?
Taehyng nghe xong rồi lại cười chua chát cho chính mình.

-Em ơi,tôi nghèo lắm.Tiền làm thuê chỉ đủ cho tránh đói qua ngày,đây cũng chỉ là căn nhà thuê đã mục nát.Em đang hi vọng gì về tôi thế?

Từ những lời nói đó,em nhỏ cũng dần hiểu ra người đàn ông này cũng có hoàn cảnh tương tự mình,thôi thì chỉ qua đêm nay,em liền không do dự mà đồng ý đi bộ cùng gã về nhà .

Gã đưa em về căn nhà thuê tồi tàn của mình,sắp xếp 1 chỗ thật ngăn nắp cho vị khách mới này.Jeon Jungkook khóc nghẹn đi,lần đầu em được người xa lạ đối xử tốt với em.Môi em mỉm cười rồi nói:"Cảm ơn"

-Anh ơi,anh tên gì vậy?Tôi thật tệ quá,đã đến nhà anh mà vẫn chưa biết tên anh là gì.

-Cứ gọi tôi là Taehyung.

Cứ thế mà ngôi nhà giờ đây vui nhộn hơn bao giờ hết,tiếng cười đùa rộn vang khắp nhà.Jungkook tìm được việc làm ở một tiệm bánh nhỏ,còn Kim Taehyung thì vẫn loanh quanh với những công việc hiện tại của mình.Chẳng biết vì sao từ khi em nhỏ ở trong căn nhà này,tâm trạng của Taehyung đã vui vẻ hơn trước.Gã cảm nhận được thứ tình yêu mong manh đang sục sôi trong trái tim mình.Và cũng chính vào lúc này,căn nhà đã là nơi không thể rời đi của Jungkook.

Vào tháng lương đầu tiên,em nhỏ đã tặng cho gã một chiếc điện thoại.Nó không quá đắt nhưng làm gã vui lắm.Gã đã khóc,lần đầu trong đời gã biết được hạnh phúc trông như thế nào.Gã đã lưu tên của em trong điện thoại bằng cái tên mới:"Amour"

Điều kì diệu của tạo hóa chính là ban cho loài người một trái tim biết rung cảm.Sự rung cảm giữa người và người thật sự kì lạ,con tim lúc nào cũng chiến thắng lí trí.Ta chỉ rung cảm ở con người được trái tim dẫn lối ,đâu phải vì rào cản giới tính mà ta chấp nhận buông bỏ?

Chẳng biết qua bao lâu,đã là năm hay tháng.Mùa hè đang chực chờ trỗi dậy hay đông đang kéo sang,Kim Taehyung và Jeon Jungkook chính thức yêu nhau.Họ yêu nhau khác lắm,cái nắm tay hay cái hôn má cũng thật xa xỉ khi ra đường.Vì họ biết rằng,cái xã hội này ghê tởm người đồng tính.Em nhỏ còn tương lai với nhiều cơ hội đang phát triển,không thể vì cái thứ tình yêu kia mà giết chết tương lai đang mở rộng phía trước.

Hoàng hôn có rực cháy đến đâu cũng đành nhường chỗ cho màn đêm buông xuống.Chẳng phải đã luôn có câu nói cuộc đời mấy khi bình yên,bình yên qua đi thì bão tố cũng đến.

Jeon Jungkook say mê công việc này lắm,em làm công việc hăng say,kể cả là làm đến tối mịt,em cũng cảm thấy hạnh phúc lắm.Ấy vậy mà,ông trời lại bất công với em nhỏ một lần nữa.Đang trong giờ làm việc,Jungkook chẳng mảy may để ý mảng áo đã dính vài giọt đỏ,những giọt đỏ cứ thế mà rơi xuống bột bánh.Lúc này em nhỏ mới hoàn hồn ra.Cứ nghĩ việc này sẽ kết thúc,nhưng... không.Cứ cách ngày em lại chảy máu cam một lần,gần đây thì chỉ vài tiếng thôi,thậm chí còn có thêm biểu hiện đau đầu,cơ thể mệt mỏi vô cùng.Kim Taehyung thấy vậy thì lo lắng cho em nhỏ lắm,gã khuyên em nên đi đến bệnh viện.Jungkook thấy vậy thì cũng nghe theo Taehyung,ban đầu em chỉ nghĩ do quá stress nên sinh bệnh,ấy thế mà khi có kết quả thì em đã phải ngã khụy xuống trước căn phòng khám bệnh.Trên giấy vẫn còn ghi rõ:Ung thư máu giai đoạn cuối.Từng dòng chữ cứ len lỏi mà xuất hiện trong đầu em mãi.Giờ đây,em nhỏ phải làm gì đây,chấp nhận sự thật và để cho Kim Taehyung biết sao?Không,Jungkook không đủ dũng cảm như thế,em không muốn làm gã khổ,cuộc đời đã đủ tàn nhẫn đến nhấn gã xuống vũng bùn đầy hôi hám kia rồi.

Có lẽ duyên trời đã định,em và gã chỉ là nghiệp duyên kiếp trước cần trả trong một thời gian,và bây giờ chính là lúc cắt đứt cái nghiệp duyên ấy.Jungkook trằn trọc nhiều đêm mãi,thế rồi em nhỏ vẫn quyết định sẽ rời xa Kim Taehyung.Em yêu gã nhiều lắm.Yêu đến mức em xem gã là Chúa.Chúa luôn muốn nhân loại hạnh phúc và ngài cũng mang niềm lý tưởng cao cả đó đến muôn nơi.Cuộc đời Jeon Jungkook này chẳng có lấy 1 đức tin cho mình,em cho rằng cuộc đời chỉ muốn cướp đi hạnh phúc của em đi thật xa.Cho đến khi em gặp gã,gã chính là nơi để em dựa dẫm hoàn toàn ý chí của mình.Giờ đây,gã đang thực hiện hóa ước mơ đầy xa vời kia của em nhỏ.Gã tích góp từng đồng,bệnh chẳng cần mua thuốc,tiết kiệm đến mức khô khan,gã chỉ mong em nhỏ có thể thoát khỏi cái chốn tối tăm này.

Làm sao có thể giấu một chuyện hoài cơ chứ,Kim Taehyung một lần tình cờ tìm kiếm đồ dưới sàn nhà mà đã phát hiện ra tờ giấy khám bệnh ấy ở dưới một chiếc tủ.Gã đọc từng chữ thật chậm,đôi mắt mở to đến mức các mạch máu ở con ngươi đều đã hiện lên.Tim gã thóp chặt,đau thắt,tờ giấy ấy đã giáng xuống cho gã một đòn chí mạng,tái tê.

Gã đứng bất động mãi,đôi chân bỗng hóa đá,nhấc lên cũng không được.Kim Taehyung đang đứng trước cơn bão với cái vòng xoáy tối tăm vô định ấy,cũng chẳng hay rằng em nhỏ đã trở về nhà.Khi thấy sự việc đã bị phát hiện,Jungkook chỉ đành thở dài, nghẹn ngào nói:

-Tình yêu của em, chắc hẳn anh đã biết đến sự hiện diện của nó rồi đúng chứ,em nghĩ rằng bản thân mình không thể đem lại hạnh phúc cho anh khi cơn bệnh đang giết chết em từng ngày,em không nghĩ mình phải nói điều này sớm hơn dự kiến.Taehyung này,.......

-Chúng ta kết thúc nhé,em mong anh vẫn sẽ hạnh phúc trên con đường của anh,và đừng nhớ gì về em hết,xin anh.Hãy xem em như người xấu,ghét em cũng được,miễn là anh vẫn hạnh phúc.

Gã nãy giờ vẫn nghe,nhưng từng câu chữ nó nặng làm sao,nó xoáy sâu vào tâm trí gã khiến đầu óc mụ mị chẳng thể nghe thêm bất cứ điều gì.

-Jungkookie,dấu yêu của anh,anh có thể cùng em chống chọi cơn bạo bệnh,em đi rồi tâm hồn anh lại thiếu đi ánh sáng nữa mất.

-Anh không muốn mất em,anh lại càng không muốn cơn bệnh ấy giày xéo thân thể bé nhỏ của em.Xin em,hãy cho anh biết được phút giây hạnh phúc này như thế nào nhé?

Có lẽ tình yêu là thứ không bao giờ dễ nắm bắt được nên nó vẫn luôn cố giữ nhịp thở đều đặn giữa 2 con người.

Jungkook bé nhỏ giờ đây sức khỏe yếu lắm,em nhỏ chẳng ăn uống được gì nhiều,thuốc thì giờ đây đã trở thành nguồn lương thực cung cấp chính cho cơ thể.Căn bệnh ấy vẫn ngấu nghiến cơ thể bé nhỏ,bào mòn từng sức lực cuối cùng.Mái tóc mượt mà gã yêu quý đã không còn,thân hình chỉ còn da với xương,ánh mắt đã chẳng còn long lanh nữa.Ánh mắt được ví như vì sao tinh tú nay đã trở nên đờ đẫn,thẫn thờ.Em cảm thấy mình xấu xí,như con ve rận hút máu Kim Taehyung.Nhưng em đâu biết,gã vì cố kiếm tiền chữa bệnh cho em mà bán sống bán chết,đã bao lần gã đã ngỡ mình đã xuống địa ngục.Trong giấc mơ,gã thấy dáng vẻ của em đang khóc lóc ỉ ôi cầu xin gã đừng mang em đến đây,em không muốn bị gã bỏ rơi.

Giờ đây,trong chính căn nhà đã từng mang hạnh phúc,đang có 2 con người đang quằn quại,đau đớn với bệnh tật.Một người đang bị căn bệnh ở thể xác,còn người còn lại thì bị chính bệnh tâm lý ăn mòn mỗi ngày.

Thân thể bị đày đọa thì tinh thần có thể giúp trấn an,nhưng nếu tinh thần bị"hành hung" thì thân thể cũng chẳng giúp ích được gì.

1 năm,10 tháng và giờ đây chỉ còn 1 tháng.Thời gian trôi nhanh thật,mới đó mà chỉ còn 1 tháng Jeon Jungkook bên cạnh người mình thương.Em thay đổi đi rất nhiều,em chẳng còn đau khổ hay than khóc cho chính mình nữa.Giờ đây,em nhỏ muốn dành tháng cuối cùng này cùng với nụ cười cho gã.Em hằng ngày vẫn luôn mỉm cười,đôi môi cứ bất giác mĩm cười mãi.Đến nổi khiến gã lầm tưởng em nhỏ chưa từng có bệnh ung thư ...

Thu rồi sang đông,đông qua đi nhường chỗ cho xuân,cuối cùng thì xuân đi hạ đến.1 năm,10 tháng,và rồi là 1 tháng.Đối với mỗi người thì thời gian trôi qua rất lâu,nhưng đối với Kim Taehyung thì không phải thế,gã trân trọng từng chút một phút giây ở bên dấu yêu của gã.

Jungkook thật sự khốn khổ với căn bệnh này,em ho ra máu rất nhiều lần,sốt và ho liên tục khiến em chỉ có thể nằm ở trên chiếc giường nhỏ.Hằng ngày vào đúng giờ,gã sẽ trao cho em nụ hôn rồi nằm xuống cùng em đọc những quyển sách kể về những câu chuyện cổ tích hay thần thoại,em nhỏ rất thích được kể truyện,nó làm em gợi nhớ đến lúc nhỏ được bà đọc những câu truyện rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sau khi đã thấy Jungkook ngủ say,gã lặng lẽ nhìn em rồi phác thảo lại dáng vẻ lúc ngủ của em.Trông em thật đẹp,như tiên tử giáng trần.Gã rất muốn lưu giữ khoảnh khắc này.Gã ước thời gian hãy dừng ngay lúc này.Gã căm hận thứ căn bệnh kia,nếu thật sự có hình hài,gã sẽ nghiền nát nó,chôn vùi sâu trong lớp bùn lầy gớm ghiếc để nó chẳng thể hại được dấu yêu của gã.

Mùa thu,sáng thứ 7 ngày 20 tháng 12

Hơi thở em nhỏ yếu ớt dần,gã giờ đây đang cảm nhận được sự trống rỗng,tù túng.Gã sợ phải lặp lại những chuỗi ngày bất hạnh khi không có em cạnh bên.

-Taehyung à,em biết rằng mình có lẽ đã đến lúc phải nói lời từ biệt với anh rồi.Đến cuối đời,em muốn hỏi anh,liệu kiếp sau khi em trở thành con gái,anh là con trai thì đôi ta sẽ cùng nhau bước vào lễ đường với những lời chúc phúc anh nhé.

-Không em ơi.Kiếp sau nếu em là ai,dù ở nơi nào thì anh vẫn sẽ kiếm tìm em,chỉ cần là em thì anh vẫn sẽ yêu đến cùng.

Đôi môi em nhỏ mỉm cười,chỉ là cười nhẹ nhưng sao khiến gã đau lòng đến quặn thắt ruột gan.

-Em hạnh phúc lắm,kiếp sau hãy tìm.....em...em như...lời hứa của anh nhé.Nói xong,em nhỏ đã trút đi hơi thở cuối đời.Trên tay em đang cầm một bức thư nhỏ.Em dặn gã sau khi em đi hãy mở nó ra xem.

Gã thẫn thờ nhìn em từ biệt cõi trần,dòng lệ đã tuôn không ngớt trên gò má,gã khụy xuống đất,chân không thể đứng vững nữa,gã gào thét phẫn uất vang trời.Trách sao lại khiến gã khốn cùng đến vậy.Gã đã ở lại cùng mộ của em nhỏ cả đêm,gã sợ em cô đơn,sợ em lạnh.

Miếng đất đắt nhất nằm ở nghĩa địa vì nó chôn vùi những ước mơ,những dự định chưa được thực hiện.

Mây mù đã che khắp lối đi,che lắp cả một khoảng trời.Thôi thì" nắng ấm "chỉ đành qua đi,để lại cơn mưa trút nước không ngớt.

Cầm trên tay bức thư từ biệt,gã không khỏi xúc động,nó mang theo tỉ tê vết nức chồng chất lên trái tim đang chấp vá.Nhẹ nhàng mở ra,gã đã không tự chủ mà rơi nước mắt.

Gửi Taehyung,tình yêu to lớn của em.Em biết rằng sự ra đi của em sẽ là mất mát to lớn đối với anh.Nhưng Taehyung ơi,anh phải sống thay cuộc đời của em,anh không được nghĩ quẩn đâu đấy.Em vẫn sẽ dõi theo cuộc sống của Taehyungie mà,nhớ phải sống thật tốt,em mong hai ta sẽ lại gặp nhau ở kiếp sau.Em đã thu âm sẵn một cuộn băng hát về bài sinh nhật của anh,mỗi khi nhớ em hãy lấy nó ra nhé.

Jeon Jungkook,nắng ấm của đời anh.

Sau mất mát lớn,gã vẫn sống,nhưng sống với tâm trí mục rỗng.Việc duy nhất gã có thể làm đó là vẽ chân dung với gương mặt đang mỉm cười của em nhỏ.Gã điên cuồng vẽ đến quên ăn,quên mất lời hứa phải sống thật tốt đối với em nhỏ.Gã cứ mãi sống trong cái bóng của một người có tình yêu trước kia,chiếc băng lưu giữ giọng nói ngọt ngào của em đều được gã phát lên radio thật to,đến nỗi đinh tai.

Điều kì diệu đã đến với gã,một lần vô tình được nhà phê bình tranh tìm thấy và mua.Gã đã kiếm được rất nhiều tiền.Có thể đối với những người khác,việc thật sự tác phẩm của một người họa sĩ khi người ấy chưa ra đi mà đem đến hàng trăm,triệu đô cho một bức tranh thật là một phép màu,một thiên tài hiếm có.Nhưng đối với gã,cái sự sống ấy đã chết từ lâu rồi.Chẳng phải người mà gã vẽ đã ko còn sao?,sự đắt giá trong tranh cũng đúng thôi.Jeon Jungkook thật sự ko có mệnh giá nào có thể mua được.Em nhỏ đẹp kiều diễm,mang theo gió của xuân sang sưởi ấm,chấp vá con tim lí trí của gã.Gã quằn quại sống từng ngày như hàng vạn con dao găm xé toạt mang theo tỉ tê vết rách thảm thương.

Mùa thu của năm sau,Taehyung đã thảm hại hơn lúc trước rất nhiều,gã như tên bợm rượu chẳng mảy may sống chết mà đi khắp nơi reo tên Jungkook.Ai cũng bảo gã là kẻ điên tình.

Giờ đây,gã đã hóa điên.Gã chẳng màn sống chết bản thân,gã chỉ mong được đến bên em nhỏ,âu yếm,ôm ấp em nhỏ lần này thật lâu.Và gã đã tự dặn lòng với bản thân sẽ ôm em nhỏ mãi,không để em chạy đi mang theo linh hồn tiếc nuối thế gian nữa.

Sau 1 ngày lê thê đi khắp nơi,chỗ dừng chân cuối cùng của gã là ngôi mộ đã cũ của em.Gã đặt hoa cẩm tú cầu mà em thích xuống,nằm bên cạnh mộ,thều thào nói với em nhỏ gã đã phải sống tệ hại như thế nào,kể về những buổi mơ đi chơi khắp nơi với em.Bỗng dưng,cơ thể gã choáng váng,đầu óc mơ màng đi và khi cố gắng mở mắt ra một lần nữa,gã thấy em nhỏ đang gọi tên gã,em nở nụ cười tươi,một nụ cười nhẹ bâng,nó bay bổng quá mức khiến gã chết đứng,chua xót.Gã không muốn em bị dày vò bởi căn bệnh tồi tệ kia,càng không muốn em rời xa chốn yên bình mà gã đã tạo nên.

-Darling ơi,em bé nhỏ quá,khiến anh chẳng thể giữ mãi trong lòng.Lần này thì khác,liệu em nhỏ có thể cùng anh đi đến nơi khác không?Coi như anh van xin em lần này,hãy để anh bảo vệ em lần nữa.Đôi ta có thể đi khắp trời Âu với những nụ hôn nồng nhiệt,cùng với những tiếng yêu được thốt ra mà chẳng ai màng đến.Sẽ chẳng còn ai nói kinh tởm,bệnh hoạn hay cả là ...thứ súc vật mang hình dáng con người nữa...Van cầu em.

-Taehyung ơi,em vẫn luôn nghe tiếng lòng của anh,chỉ là thế giới kia khác quá,nó khiến em ngộp ngạt lắm.Nó khiến em điên dại đi từng ngày.Em hứa rằng đôi ta sẽ cùng nhau đến chân trời mới,và nơi đó chỉ riêng mỗi ta mà thôi.

Đôi tay ấm áp của Jungkook nắm lấy bàn tay đã chai sạn của gã,người gã nhẹ bẫng,gã bay lên tận trời cao,gã cùng em vi vu mọi nơi.Và thế rồi,2 người họ đã đến với nơi dừng chân cuối cùng.Nơi đây đầy hoa,đều là hoa cẩm tú cầu ở hai hàng lối đi và có cả căn nhà nhỏ vẫn thường được gã vẽ trong tranh với mong ước sẽ được sống trong đây với người mình yêu.Có lẽ rằng,mơ ước của Kim Taehyung và Jeon Jungkook ở nơi nào đó đã trở thành hiện thực...

Theo tờ báo mới nhất ở Paris,người họa sĩ đầy triển vọng tên Kim Taehyung đã qua đời.Thi thể được tìm thấy bên ngôi mộ cũ,chưa xác định được nguyên nhân đột tử nhưng có khả năng cao là đột quỵ.Thi thể được tìm thấy trong tình trạng hai tay dang rộng,dường như đang ôm cả ngôi mộ vào lòng,đôi môi người họa sĩ đang mỉm cười nhẹ.Thật kì lạ là tất cả các bộ phận đều đã lạnh buốt,nhưng chỉ có đôi môi và hai bàn tay vẫn còn đang trong trạng thái ấm nóng.Không xác định được rõ danh tính ngôi mộ kia nhưng chỉ biết được cái mộ cũ ấy có khắc dòng chữ Jeon Jungkook.

End
Đây là fic đầu tiên của tui nên có gì sai sót mọi người thông cảm nhé.Cảm ơn mọi người đã đọc.Love you💗💗💗





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top