Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Những bông hoa hồng xinh đẹp trên thế gian này đều có gai nhọn

Linh Siêu vểnh môi lên, cúp mắt xuống.

Bốc Phàm nghe thấy thế liền hỏi: "Ôi, dạo này anh nhiệt tình thế, tìm được người yêu cho bản thân mình xong là bắt đầu thu xếp cho bọn em rồi, sao không giới thiệu cho em nữa."

Nhạc Minh Huy đứng kế bên góp lời: "Phải đấy, em xem em trai em với anh Nhạc em cô đơn lâu quá rồi, Tiểu Đệ vẫn còn nhỏ mà, vội làm gì."

Mộc Tử Dương đáp lại một câu: "Tuổi nhỏ mới cần phải yêu đương nhiều, không có đến lúc bị lừa cũng không biết."

Bốc Phàm cười: "Làm sao anh biết Đệ Đệ của chúng ta bị lừa, em ấy lừa người khác thì đúng hơn, Tiểu Đệ của chúng ta rất thông minh, đúng không?"

"Em thấy anh Dương nói cũng đúng lắm." Linh Siêu nở nụ cười ngây ngô của thiếu niên: "Em sẽ suy nghĩ về chuyện này."

Khóe miệng Mộc Tử Dương kéo lên, nhưng đáy mắt không chứa niềm vui, mà vẫn lạnh như băng, giống như tuyết đầu mùa đông, không hề có một chút nhiệt độ ấm áp nào.

Tại sao anh lại như vậy? Mộc Tử Dương nắm chặt tay lại để trên đầu gối, anh không biết Linh Siêu lại là loại người này, miệng nói thích một người, mà vẫn lên giường với anh, lại còn đến hỏi anh lúc được người khác mời hẹn hò, là cậu cố ý sao? Hay cậu đúng là loại người này, cơ bản là không quan tâm mình ở bên ai? Anh thực sự nghĩ ấn tượng đầu tiên của mình rất chuẩn, những bông hoa hồng xinh đẹp trên thế gian này đều có gai nhọn, khi bạn đưa tay hướng về nó thì nó sẽ nhân lúc bạn không để ý mà đâm mạnh vào ngón tay bạn.

Tối hôm đó anh thấy Cố Bình đăng một tấm ảnh lên vòng bạn bè, không chụp mặt Linh Siêu, có lẽ là chú ý đến thân phận người nổi tiếng của cậu, chỉ đăng hai tấm ảnh, một tấm là hình chụp một bó hoa tulip trắng rất to, tấm còn lại là hình chụp bữa tối, chính là nhà hàng Michelin rất khó đặt bàn ngay trong thành phố, trên bàn có cắm một lọ hoa hồng Trung Quốc, hai ly rượu vang, còn có bàn tay của người con trai đối diện, móng tay mềm mượt sạch sẽ, đốt ngón tay thon dài, làn da trắng đến nỗi phản quang.

Đó chính là ngón tay của Linh Siêu, anh sẽ không nhận sai, vì anh đã nắm bàn tay ấy vô số lần. Những lúc thời tiết bên ngoài giá lạnh, bàn tay lạnh lẽo ấy sẽ giữ chặt lấy anh, những lúc động tình sẽ bị anh nắm thật chặt, mười ngón tay đan vào nhau kịch liệt ân ái.

Mộc Tử Dương ngừng lại ngón tay đang lướt trên màn hình điện thoại, ngẫm nghĩ một lúc vẫn là nên bấm like cho Cố Bình, sau đó ấn vào ảnh đại diện của Cố Bình, ẩn vòng bạn bè của hắn đi.

Anh rất muốn nói với Cố Bình, cậu nghĩ cậu làm thế này có tác dụng gì, cậu ấy đã bị người khác đánh dấu rồi, đến trái tim cũng không phải của cậu ấy nữa, cậu nghĩ cậu còn có cơ hội ư? Buồn cười.

Anh không còn muốn thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến Linh Siêu nữa.

Tối thứ sáu, anh cùng Bốc Phàm đi bar uống rượu, vì cần giải quyết một số việc nên Nhạc Minh Huy không đến, Bốc Phàm oán trách hành vi bội bạc này của Nhạc Minh Huy với Mộc Tử Dương cả một buổi tối, Mộc Tử Dương nghe Bốc Phàm nói, Bốc Phàm bóng gió câu được câu mất hỏi anh về thứ gọi là "người yêu", Mộc Tử Dương giả vờ không nghe hiểu để phớt lờ đi, ban đầu cả hai gọi một chai rượu vang đỏ, uống hết rồi Bốc Phàm lại gọi thêm một chai Whiskey 12 shots, Mộc Tử Dương uống được 2 ly đã choáng váng rồi, lúc đi vệ sinh xong bước ra ngoài thì nghe thấy một tiếng gọi quen tai.

"Lý Chấn Dương?"

Mộc Tử Dương dừng chân, không cần quay đầu lại anh cũng biết người đứng sau lưng mình là ai, mùi chất dẫn dụ trên cơ thể của người đó không nồng, nhưng rất được người khác yêu thích, giống như mùi hoa cam thoang thoảng, Mộc Tử Dương không phải là Alpha giỏi phân biệt mùi chất dẫn dụ, nên dựa theo việc anh thích hay ghét, mà phân chia mùi chất dẫn dụ thành hai loại, có thể chịu được, và không thể chịu được.

Mùi của người này thuộc loại anh có thể chịu được, có lẽ là do mùi của Beta từ trước đến nay đều nhàn nhạt, hoặc có lẽ do đây là người đầu tiên anh có tiếp xúc cơ thể, hai người yêu nhau được một năm, Mộc Tử Dương có trì độn thế nào, thì cũng phân biệt được mùi hương vây quanh người đó trong suốt một năm.

"Đã lâu không gặp rồi." Mộc Tử Dương quay đầu lại nhìn, bạn trai cũ tên Bạch Phỉ của anh đứng sau lưng, nở nụ cười dịu dàng với anh.

"Lâu quá rồi, dạo này em khỏe không?"

Thoạt nhìn Bạch Phỉ vẫn gầy ốm như lúc trước, nước da trắng ngần, có lẽ vì sau khi chia tay cả hai đã đồng ý cho nhau một con đường lui, nên so với trước đây khi còn ở bên Mộc Tử Dương thì cậu đã đỡ hơn rất nhiều, không còn điên điên dại dại như trong ký ức của Mộc Tử Dương nữa. Nhưng dù sao người yêu cũ gặp lại nhau khó tránh ngượng ngùng, nhất là đã từng trải qua việc chia tay khốc liệt thì gặp lại càng thêm ngượng ngùng, đến nỗi ôn lại chuyện cũ cũng không biết nói từ đâu, hồi ức liên quan đến đối phương ở trong đầu chẳng có cái nào tốt đẹp, vốn dĩ Mộc Tử Dương chỉ muốn chào hỏi xong rồi đi, nhưng bị Bạch Phỉ chặn lại.

"Có thể nói chuyện không? Trước đây muốn tìm cơ hội hẹn với anh một lần nhưng không được."

"Đương nhiên là được." Mộc Tử Dương cười xa cách: "Nhưng mà bạn anh vẫn đang đợi anh, cố gắng nói nhanh lên."

Đáy mắt Bạch Phỉ sượt qua một tia buồn bã: "Em biết anh rất bận, thật ra em cũng không có gì cần nói cả, chỉ muốn xin lỗi anh."

"Không cần xin lỗi." Mộc Tử Dương nói: "Em cũng không làm gì sai."

"Em không làm gì sai sao?"

"Theo đuổi người mình thích vốn là đạo lý chính đáng, chỉ là..."

"Chỉ là phải biết tự lượng sức mình, em hiểu mà." Bạch Phỉ ngắt lời anh, giọng nói không còn bình tĩnh tự nhiên như trước.

Mộc Tử Dương không biết phải làm sao, nói: "Em biết anh không có ý này mà." Anh vỗ vai Bạch Phỉ, giống như đang an ủi một người bạn đã lâu không gặp, nói: "Em rồi sẽ gặp được người phù hợp với em hơn."

Bạch Phỉ miễn cưỡng nở nụ cười: "Em biết rồi, chỉ là em nghĩ khoảng thời gian đó em thực sự đã đánh mất chính mình, chắc chắn đã mang lại cho anh rất nhiều phiền phức, lúc đó em thực sự rất si mê anh, bản thân em cũng nghĩ mình điên rồi, nhưng em không biết sau này anh lại đồng ý ở bên em."

Mộc Tử Dương nén lại nghi hoặc: "Làm sao mà em không biết, ban đầu anh nói với em những gì em không nhớ sao?"

"Em không nhớ nữa rồi."

"Vậy em không nhớ chuyện lúc anh tốt nghiệp, hôm ăn liên hoan ấy sao?"

Bạch Phỉ nghĩ ngợi: "Anh đang nói chuyện hôm ở khách sạn anh uống say bí tỉ rồi sáng sớm hôm sau em đến đón anh sao? Em không hiểu ý của anh lắm."

Mộc Tử Dương bắt đầu đau đầu rồi, anh không biết là do rượu hay là do chính bản thân mình, lấy tay ấn vào huyệt thái dương: "Dù gì đi nữa, hôm nay nhìn thấy em tươi tắn thế này anh cũng mừng cho em, anh đi trước đây."

Bạch Phỉ kéo tay áo Mộc Tử Dương: "Bây giờ anh đã có người mình thích rồi đúng không?"

Mộc Tử Dương đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, không phủ định cũng không khẳng định. Khoang mắt của Bạch Phỉ bắt đầu đỏ lên: "Anh đánh dấu người đó chưa? Nhưng anh đánh dấu rồi cũng không sao, em nguyện trả mọi giá để giành anh về, chỉ cần anh nói anh còn một chút thích em, em nguyện thử..."

Mộc Tử Dương hất tay ra, giọng nói còn lạnh lùng hơn ban nãy, anh vỗ vỗ đầu Bạch Phỉ: "Ban nãy nói gì đều phí công rồi, em vẫn chưa trưởng thành."

Lúc này quán bar bắt đầu huyên náo rồi, Bốc Phàm đã bị nhóm người nhiệt tình đẩy lên tận sàn nhảy, áo khoác cũng đã cởi ra, trên người chỉ còn mặc chiếc áo ba lỗ, tay cầm micro hát. Bên dưới tất cả khán giả vô cùng hào hứng, cùng Bốc Phàm hò hét điên cuồng, Mộc Tử Dương chen đến chỗ Bốc Phàm có thể thấy được mình mà làm dấu hiệu phải ra ngoài, Bốc Phàm vừa hát vừa khoa chân múa tay ra dấu ok về phía Mộc Tử Dương.

Mộc Tử Dương đi ra ngoài quán bar, bốn phía đều rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng xe thỉnh thoảng vụt qua người anh, gió lạnh thổi đến khiến anh tỉnh rượu được một nửa, anh gọi một chiếc taxi, ngồi trên xe suýt thì ngủ gật, trong đầu là những hình ảnh hỗn độn vụt qua, có cảm giác khi sờ vào dấu ấn của Linh Siêu, có hình ảnh về gương mặt thâm tình của Cố Bình khi nói về tình cảm dành cho Linh Siêu với anh, có hình ảnh thời đại học sau khi uống say rượu tỉnh lại nhìn thấy vẻ mặt lo sợ hoảng hốt của một người lạ, cũng có hình ảnh Bạch Phỉ rơm rớm nước mắt nói bản thân nguyện trả giá tất cả để giành lại anh... Đầu anh đau đến nỗi sắp nổ tung rồi, đến lúc tài xế taxi gọi anh dậy, anh vốn định về thẳng nhà để ngủ, nhưng không biết vì sao về đến nhà nằm dài trên giường rồi thì lại tỉnh cả người, anh cầm điện thoại lên, nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè của Linh Siêu, anh dừng một chút rồi tiếp tục kéo xuống dưới, nhưng lại không nhịn được mà kéo lại lên trên, mở tấm hình ra.

Chỉ có một tấm hình Linh Siêu ngồi bên cạnh đàn dương cầm, thậm chí đây còn không phải là hình của cậu ấy, chỉ là hình chụp cái bóng cậu đang đàn dương cầm, chiếu lên bức tường màu trắng ngà, ánh đèn màu hoàng hôn ấm áp.

Nhưng Mộc Tử Dương chỉ cần nhìn góc mặt nghiêng ấy là dường như đã thấy được bộ dạng Linh Siêu đang đánh đàn, lúc họ vừa mới biết nhau, kĩ năng đàn dương cầm của Linh Siêu còn chưa giỏi như bây giờ, nhiều lúc thấy Linh Siêu luyện đàn ở công ty, anh đều không nhịn được mà đến dạy cho cậu một chút, lại nhìn cậu đàn, lúc ấy cậu sẽ để lộ một chút căng thẳng, biểu tình như một chú nai con, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn anh, lúc đó anh lại giả vờ nghiêm túc nói: Nhìn gì mà nhìn, chăm chú mà đàn đi.

Anh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh này một phút, mới phát hiện ra là tấm ảnh này có thể được chụp ở nhà hàng mà họ ăn tối ngày hôm nay, Mộc Tử Dương không biết tại sao bản thân mình lại đột nhiên trở nên bất bình thường như vậy, chỉ cần nghĩ là có thể Linh Siêu đàn cho Cố Bình nghe thì như sắp sụp đổ đến nơi. Anh nhanh chóng mở trang web của nhà hàng này lên, nhanh chóng xem hình ảnh của nhà hàng này, phát hiện ra nhà hàng này thực sự có một cây đàn dương cầm, nhưng được đặt giữa đại sảnh.

Mộc Tử Dương đóng trang web lại, nhắm mắt vào thở dài ra.

Lý Chấn Dương, mày thực sự điên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top