Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Anh muốn thấy em

Đầu tháng một, Mộc Tử Dương đã được trông thấy những bông tuyết đầu mùa, năm nay tết đến sớm, bố mẹ Mộc Tử Dương dự định sẽ đi California ăn Tết cùng với chị gái của anh, vậy nên sau khi Mộc Tử Dương xác nhận lịch trình với công ty rồi thì về nhà sớm, lúc anh đi còn bóng gió hỏi Nhạc Minh Huy là bao giờ Linh Siêu sẽ về nhà, Nhạc Minh Huy nghi hoặc hỏi: "Em ấy không nói với em à, anh thấy mối quan hệ giữa hai em tốt lắm mà?"

Mộc Tử Dương rất tự nhiên nói: "Lười đi hỏi lắm."

"Năm nay em ấy không về." Nhạc Minh Huy nói: "Trước đây anh còn hỏi là có cần đến nhà anh ăn Tết không, nhưng em ấy từ chối rồi, chắc là có chuyện gì khác rồi."

"Chuyện gì mà đến nhà cũng không về." Trong giọng nói của anh chất chứa sự châm biếm khó mà nhận ra được.

"Em có thể đi hỏi em ấy." Nhạc Minh Huy nói: "Vẫn là em sướng, Tết anh phải về nhà còn bị bố mẹ giục tìm người yêu, em xem bố mẹ em thì không nói gì cả."

"Làm sao không nói, chỉ là không phô trương như bố mẹ anh thôi."

Bố mẹ Mộc Tử Dương thuộc kiểu hôn nhân AO điển hình, lúc học đại học hai người gặp nhau rồi nhất kiến chung tình, nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió như nhiều người nghĩ, tình cảm cũng sẽ không vì ảnh hưởng của chất dẫn dụ mà biến thành tình yêu như trong truyện cổ tích, ngọn lửa trong mắt khi nhìn đối phương của hai người sớm đã cháy cạn rồi, chỉ là bây giờ tuổi tác đã cao, không còn sức lực để nếm trải đau đớn và dằn vặt nữa rồi.

Vậy nên Mộc Tử Dương luôn nghĩ là, sao phải khuất phục chất dẫn dụ chứ, nói trắng ra cũng chỉ là một kiểu ham muốn mà thôi. Chuyện này xem như bố mẹ Mộc Tử Dương đã được mở mắt, những người yêu trước đây của Mộc Tử Dương hầu như đều là Beta, bố mẹ anh nhắm một mắt mở một mắt, không nói gì cả, nhưng lâu lâu cũng sẽ lấy người khác ra làm ví dụ để bóng gió anh.

California vào tháng 1 vẫn còn có thể mặc áo sơ mi đi ra đường, sau khi đến California, ngày tháng của Mộc Tử Dương đều khá nhàn nhã, nhìn ngắm phong cảnh California, hóng gió bên bờ biển dài, đưa mấy đứa cháu đi chơi, đến tối ngồi xuống quán bar ven đường uống ly rượu, nhìn mặt trời từ từ lặn xuống biển.

Alpha giống như anh dù là ở đâu cũng rất được hoan nghênh, Omega ở nơi đây vô cùng cởi mở bạo dạn, nhìn thấy anh uống rượu một mình, từng người từng người đến mời rượu. Rất nhiều người đều bị Mộc Tử Dương lịch sự từ chối, mùi hương trên người họ quá nồng nặc, khiến Mộc Tử Dương ngửi xong từ khoang mũi đến đại não đều viết lên hai chữ từ chối, đến vị rượu cũng còn không thấy thơm ngon nữa.

Cho đến một hôm chị anh bảo anh đến một tiệm hoa để lấy hoa mà chị anh đã đặt để đón năm mới về, trong khoảnh khắc khi anh mở cửa tiệm ra, đồng tử anh co rút mạnh, huyệt thái dương bỗng nhiên nhức nhối, trước cửa tiệm bày ra một bức tường đầy hoa hồng, mùi hương quen thuộc khiến cho trái tim anh đau như bị kim châm, nhưng hương thơm hoa hồng thanh khiết này lại khiến lục phủ ngũ tạng của anh trở nên sảng khoái, dường như nhắm mắt vào là anh có thể thấy Linh Siêu nằm trong lòng anh, ngoan ngoãn gối đầu lên vai anh, tay anh lướt nhẹ qua mái tóc cậu, hương thơm hoa hồng nhè nhẹ tiến vào mũi anh, khiến máu trong người anh nóng dần lên.

Đã lâu rồi anh không cách xa cậu như thế này, không nhìn thấy cậu, bên cạnh không có bất cứ thứ gì liên quan đến cậu, tất cả hồi ức vừa xa xăm mà vừa rõ ràng. Bên đường có đôi tình nhân đang ngọt ngào, cũng có đôi đang ôm hôn thắm thiết mặc kệ ai nhìn, chất dẫn dụ của hai người quyện vào nhau, như chia cách hai người với cả thế giới.

Anh rất nhớ Linh Siêu, anh lừa được lý trí của mình, nhưng không lừa được trái tim mình.

Ghét một ai đó trắng đen rất rõ ràng, chỉ có yêu thích mới khiến con người ta hỗn loạn.

Chị anh thấy anh về nhà nét mặt không tươi tắn lắm, hỏi anh mấy câu anh nói không có gì, chị anh lại vội đi làm việc khác. Đêm 30 Tết, cả nhà cùng ngồi vào bàn gói bánh chẻo, Mộc Tử Dương giúp cả nhà cán vỏ bánh, còn chưa rửa sạch bột trên tay, thì điện thoại vang lên. Điện thoại được anh để trong túi quần, đứa cháu còn chưa vào lớp 1 đã giúp anh lấy ra, nhìn vào màn hình hỏi: "Linh Siêu là ai thế ạ?"

Mộc Tử Dương phủi phủi bột trên tay đi, cầm điện thoại của mình lên.

Hình đại diện của Linh Siêu đang sáng lên, anh bỗng ngẩn người ra, cho đến khi hình đại diện sắp tắt đi rồi mới ấn nghe máy.

"Alo."

"Anh Dương."

Giọng nói của Linh Siêu rất trong trẻo, nghe qua điện thoại hơi khác biệt, không giống âm thanh véo von của thiếu niên, mà có vẻ hơi trầm thấp. Mộc Tử Dương đi ra ngoài ban công, anh hy vọng giọng nói của cậu không có gì khác thường, nhưng anh dường như vì giọng nói ấy mà đã rơi mình vào dòng nước ấm, đến cả linh hồn cũng trở nên thư thả.

"Chúc mừng năm mới." Giọng nói của cậu có chút mệt mỏi.

"Em cũng vậy."

Hai người nói xong thì im lặng lạ thường, qua vài giây, Linh Siêu hỏi: "Ở đây tuyết rơi rồi, ở chỗ anh có tuyết không?"

Mộc Tử Dương cười nhẹ: "Ở chỗ anh hơn 20 độ."

"Ồ."

Ở chỗ Linh Siêu rất yên tĩnh, Mộc Tử Dương loáng thoáng có thể nghe thấy hơi thở của cậu, lỗ tai anh nóng lên, giống như Linh Siêu đang thở bên tai anh vậy.

"Vậy em cúp máy đây, anh Dương chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới."

Mộc Tử Dương quay về phòng, mẹ anh vừa cười vừa hỏi: "Con đang yêu à?"

"Không có," Anh ngập ngừng lại phủ nhận: "Tại sao hỏi như vậy?"

"Mẹ thấy con nghe điện thoại xong thì tâm trạng rất tốt."

Chị anh ở bên cạnh tiếp lời: "Nếu không phải người yêu thì cũng là bạn rất tốt, còn nhớ đến 0 giờ gọi điện cho em."

Mộc Tử Dương có hơi giật mình, anh cúi đầu mở đồng hồ quốc tế lên xem, giờ Bắc Kinh bây giờ là 0:03, lúc Linh Siêu gọi điện cho anh, có lẽ vừa đúng lúc qua năm mới.

Tay anh cứng đờ lại, đầu anh hỗn loạn, anh đứng yên tại chỗ 2 phút, lại quay về phòng mình lấy ví tiền gì gì đó rồi mang theo, nói với người nhà: "Con ra ngoài một chút." rồi chạy ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến chuyện mẹ anh liên tục gọi tên anh sau lưng, anh đứng dưới nhà gọi một chiếc taxi đi ra sân bay, trên đường đi đặt mua sẵn vé máy bay chuyến sớm nhất về Bắc Kinh, đến lúc ngồi lên máy bay rồi anh cũng không thấy mệt, tuy là đã rất lâu rồi anh chưa ngủ, nhưng đột nhiên anh lại có một luồng sức mạnh không bao giờ cạn kiệt.

Anh muốn thấy cậu, muốn thấy cậu đến phát điên.

Bầu trời ở Bắc Kinh ảm đạm, hoa tuyết bay dày đặc trên không trung, anh chỉ mặc một cái áo khoác ngoài, ngón tay đã đông cứng rồi, rất khó cử động, nhưng anh không cảm thấy lạnh, dòng máu trong tim đang sục sôi ào ào, hơn 20 năm qua Mộc Tử Dương vẫn luôn rất ưu tú, chưa từng nói với ai những lời không hay, giống như chưa từng trải qua thời kỳ phản nghịch, mãi mãi không khiến gia đình phải phiền lòng, anh luôn giữ khoảng cách vừa phải với mỗi người, khiến người ta cảm thấy anh như cây đứng trong gió xuân mà chẳng thể nào đến gần với trái tim anh.

Anh chỉ muốn buông thả một lần, anh muốn thấy một Omega, một Omega của người khác, một Omega mà từ cơ thể đến trái tim đều khát khao một Alpha khác.

Nhưng anh có cách nào khác, anh muốn ngày đầu tiên trong năm mới, gõ cửa nhà Linh Siêu, dù cho là lần cuối cùng được gặp cậu, ôm cậu, hôn cậu.

Có lẽ là do nội tâm quá khao khát, Mộc Tử Dương bước đi rất vội vàng, tâm tình và máu đều sục sôi, cổ vũ trái tim anh.

Đang lúc mơ mơ màng màng thì Linh Siêu nghe thấy tiếng chuông cửa nhà mình vang lên, cậu mặc cái áo bông tắm vào rồi ra ngoài mở cửa, đứng trước cửa là một người đàn ông cao to, trên người còn mang theo giá lạnh bên ngoài, trên vai còn một ít bông tuyết còn chưa tan, mùi hương tuyết tùng trong lành tràn ùa vào trong phòng cậu.

"Sao anh đến đây?" Linh Siêu dụi dụi mắt, còn tưởng là mình nhìn nhầm rồi.

Mộc Tử Dương bước vào rồi đóng cửa lại, vô cùng trầm mặc, không trả lời câu hỏi của Linh Siêu, hai người cứ đứng như vậy ngơ ngác nhìn mặt nhau.

Một lúc sau, người đàn ông bước đến ôm lấy thiếu niên còn đang mặc áo bông tắm, anh sợ ngón tay của mình sẽ khiến cậu lạnh cóng, vậy nên chỉ dồn cậu vào bên tường rồi áp trán mình lên trán cậu, hương thơm hoa hồng trên người thiếu niên lan tỏa ra, anh vùi mặt mình vào cổ cậu, hít thật sâu vào, hương thơm từ mũi đi vào, khiến cho lục phủ ngũ tạng đều tê dại.

"Anh muốn thấy em."

Mộc Tử Dương vuốt mũi cậu, giọng nói dịu dàng.

Ánh đèn trước hiên nhà khiến cho đôi mắt Linh Siêu như sáng lên, trông cậu rất ngoan ngoãn, như vừa bước ra từ trong giấc mơ của Mộc Tử Dương vậy. Cậu nghiêng đầu, hôn lên mặt Mộc Tử Dương.

Tình cảm của anh được thỏa mãn, thì dục vọng bắt đầu thức tỉnh.

Đôi môi của hoa hồng nhỏ hơi vểnh lên, dường như đang đợi nụ hôn của anh rơi xuống, cơ thể cậu vừa mềm mại vừa nõn nà, giống như một cánh hoa xinh đẹp. Mộc Tử Dương nắm chặt vai cậu, họ đã quen biết nhau lâu rồi, nhưng lần nào cơ thể gầy yếu này cũng khiến anh kinh ngạc, lòng đầy chua xót.

Đáng lẽ em phải được anh đánh dấu.

Mộc Tử Dương cử động miệng, nén lại câu nói còn chưa vuột ra khỏi miệng, ngón tay anh chỉ cần chạm nhẹ là khiến cho áo bông tắm của Linh Siêu rơi xuống đất, khiến khát vọng và hoang tưởng mà cậu luôn trốn tránh bấy lâu nay được phơi bày, chỉ có dấu ấn trên eo cậu, giống như một con dao chói mắt, đâm vào tim Mộc Tử Dương. Linh Siêu có vẻ đã chú ý đến ánh mắt của anh, xoay người đi một cách mất tự nhiên, Mộc Tử Dương giống như bị động tác muốn che giấu này của cậu kích thích, không mấy vừa lòng. Sau khi biết Linh Siêu đã bị đánh dấu, anh đã che giấu tính chiếm hữu và sự tức giận, đố kị của mình trong bóng tối, giống như quả bóng bay không ngừng phồng to lên. Những áp lực trước đây của anh, là dục vọng được thêm vào băn khoăn, đi theo anh lên máy bay. Thời khắc rời khỏi California, bóng bay nhảy vọt ra đi theo anh hướng về Linh Siêu, nổ tung trên không trung, cảm xúc đen tối trong phút chốc đã ăn mòn tất cả lí trí, ánh mắt anh lóe sáng lên, đôi mắt bắt đầu đỏ rực lên.

Linh Siêu nghĩ đến một câu trong sách mà trước đây cậu từng xem, mắt của con người màu đen, trái tim màu đỏ, nhưng khi trái tim đen rồi, thì mắt biến thành màu đỏ.

Từ trước đến nay Mộc Tử Dương luôn dịu dàng với cậu, dù có những lúc kích động ở trên giường, thì cũng sẽ không làm cậu buồn lòng. Nhưng bây giờ cậu có hơi sợ hãi, nụ hôn của người đàn ông này vừa nặng nề vừa hung hãn, mãnh liệt giống như muốn xé cậu ra nuốt vào trong bụng. Mộc Tử Dương đã khóa chặt con mồi của mình, một tay mò xuống dưới, bóp lấy mông cậu, rồi lại tìm kiếm khe hở phía sau.

"Anh Dương, em chưa đến kỳ phát tình." Giọng nói của Linh Siêu đã thay đổi, âm thanh khiến cho bất kỳ một Alpha nào nghe được cũng cảm thấy đáng thương.

"Anh biết." Mộc Tử Dương chẳng mảy may có ý muốn ngừng tay lại, Linh Siêu còn chưa kịp phản ứng, thì đã tách hai chân cậu ra rồi tiến vào. Cơ thể của Omega vô cùng dễ chịu, trần truồng lắc lư theo anh, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của hai người, cùng với tiếng eo mông chạm vào nhau. Trên trán Linh Siêu có vài giọt mồ hôi rơi xuống, đang lúc Mộc Tử Dương khô khốc miệng mồm, liền cúi xuống liếm sạch, cảm thấy thật ngọt ngào. Động tác này của anh khiến khóe mắt Linh Siêu chầm chậm tuôn ra một giọt nước mắt sinh lý, trong phòng trở nên nóng bỏng và ướt át, Mộc Tử Dương phóng thích mùi chất dẫn dụ của mình ra không chút kiêng dè, đè mạnh lên người Linh Siêu.

Mỗi một người nho nhã lịch sự và dịu dàng dễ gần đều có lúc hóa thân thành dã thú.

Mộc Tử Dương giam cầm vòng eo của Linh Siêu, cảm nhận cơ thể tiêu hồn của cậu, dấu ấn trên người cậu bởi vì động tình mà nóng bừng lên, đốt cháy đôi mắt anh. Mộc Tử Dương khàn giọng, dùng lực đánh mạnh vào cơ thể gầy yếu. Linh Siêu nhắm mắt lại, ngón chân co quắp, cả người hơi run rẩy, nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy từng câu từng chữ Mộc Tử Dương nói, âm thanh chất chứa sự tàn nhẫn mà cậu chưa từng nghe thấy trước đây.

"Ban đầu là người đó đánh dấu em như thế này à? Lý Anh Siêu, em mở to mắt ra mà nhìn anh."

Linh Siêu mở to mắt ra nhìn người đàn ông đã bị dục vọng chiếm lĩnh trên người cậu, hai con mắt nhìn thẳng vào anh, giống như dã thú bị nhốt lại.

"Người đó cũng làm em sung sướng như anh sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top