Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43- 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43. Đào kép

Mặt trời vừa lặn, ánh chiều tà màu vàng ở phía tây được nhuộm một màu máu vô cùng đỏ.

Hoàng cung trang trọng sâm nghiêm này cũng bị nhuộm một màu đỏ rực rỡ, trong hoàng cung khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, vì đêm ngay là Thượng Nguyên yến, cho nên trong cung trang trí còn hoa lệ xinh đẹp hơn đêm qua, khiến cho lúc mọi người vừa bước một chân vào hoàng cung liền giống như bước vào một biển đèn, người xem không kịp nhìn, chỉ có thể tán thưởng trong lòng.

Mà ở một chỗ trong hoàng cung, tại nơi tượng trưng cho quyền lực cao nhất, có hai người đang đối mặt nhau.

Một người là Thừa Nguyên đế, còn người kia là Lãm Nguyệt trưởng công chúa Cung Trường Nguyệt.

“Ngươi sẵn sàng chưa?” Thừa Nguyên đế nhìn Cung Trường Nguyệt, vẻ mặt ôn hòa cười, hoàn toàn là tiêu chuẩn một từ phụ (phụ thân hiền hậu). Hắn tò mò hỏi một câu, “Trường Nguyệt, ngươi… hồi hộp sao?”

“Hồi hộp? Vì sao?” Cung Trường Nguyệt vừa uống trà vừa có chút kỳ quái nhìn Thừa Nguyên đế - không phải là ở Thượng Nguyên yến tuyên bố mình kế nhiệm Phượng vương sao? Nàng đối với chức vị Phượng vương cũng không phải đặc biệt coi trọng, sao phải vì một việc nho nhỏ đó là hồi hộp chứ?

“Lúc trẫm công bố tin này, tất cả mọi người sẽ nhìn về phía ngươi, bọn họ sẽ không kiêng kị gì mà đánh giá ngươi, tâm tư bọn họ không giống nhau, tất cả đều có dã tâm lớn hoặc nhỏ… Đối mặt với xâm lược của bọn họ, ngươi chẳng lẽ không hồi hộp sao?” Thừa Nguyên đế khiêu mi, cười hỏi.

Cung Trường Nguyệt tùy tiện hừ một tiếng, “Bất quá là một đám đào kép thôi.” Nàng vốn muốn nói là một đám hề nhảy nhót, nhưng lại nhớ đến thời đại này không có vai hề.

Bất quá như lời nàng nói, những người đó chỉ là một đám đào kép, mà đã là đào kép, thì vì cái gì mà phải để ý ánh mắt bọn họ? Xâm lược? Đó là gì? Lấy sức mạnh áp đảo lại là được.

“Ha ha!” Thừa Nguyên đế ngửa đầu cười to, biểu hiện ra một ít sảng khoái. Loại người như hắn mang theo phong độ của người trí thức, tao nhã giống như nước, nhìn thế nào cũng không liên hệ được với sai từ “sảng khoái”. Nhưng lúc hắn cười như vậy, lại cứ làm cho người ta cảm thấy nụ cười của hắn thực sảng khoái, hai loại khí chất bất đồng này lại kỳ quái dung hợp trên người hắn.

“Vậy – ngươi theo trẫm ra ngoài thôi!” Thừa Nguyên đế vung long bào lên, ngón tay chỉ thẳng về hướng Thượng Nguyên yến, một ngón tay có vài phần giống vẽ ra giang sơn, sinh ra vài phần khí phách hào hùng.

“Ân.” Cung Trường Nguyệt thản nhiên đứng lên, đi theo phía sau Thừa Nguyên đế ra khỏi đại điện, thái giám thân cận của Thừa Nguyên đế - Vinh Lộc chờ ở bên ngoài, còn một người khác nữa cũng đứng chờ là Lưu Thấm.

Nếu là người khác, Cung Trường Nguyệt dù thế nào cũng sẽ không để hắn tùy tiện đi trước mình, ở nhân sinh quan của nàng, nàng phải duy trì vị trí dẫn đầu, sau đó cười nhạo người ở phía sau. Nhưng, Thừa Nguyên đế là phụ thân đời này của nàng, hắn cho thân thể này sinh mệnh, cho nên Cung Trường Nguyệt sẽ cho hắn sự tôn trọng cần thiết.

Ở phía trước Đông môn, văn võ bán quan mặc triều phục, dựa theo phẩm cấp và địa vị mà ngồi ở những chỗ đã được chuẩn bị sẵn. Đi theo bên cạnh bọn họ còn có thê tử và nữ nhi, những dịp này có quy định các quan viên chỉ có thể mang theo chính thê cùng đích tử đích nữ (con trai trưởng, con gái của chính thê), mà tiểu thiếp cùng thứ tử thứ nữ thì không có tư cách tham gia yến hội thế này.

Ở phía trước bá quan văn võ, một số bàn được bố trí khoa trương, đó là vị trí của hoàng thân quốc thích, mà đứng đầu là thân vương cùng hoàng tử công chúa, bọn họ cũng biết hôm nay là ngày quan trọng, mặc triều phục cùng ngồi tụ lại một chỗ, thiên uy hoàng thất không chút nào che giấu liền lộ ra.

Ở phía trước, là một nhóm tần phi cung trang hoa lệ, có thể tới đây tham gia yến hội, ít nhất phải được cấp tần, cho nên cũng không quá mười người. Nhưng những tần phi này cũng không bị năm tháng tàn phá, dung mạo các nàng vẫn xinh đẹp như trước, giống như vẫn còn là thiếu nữ phong nhã, thời gian đối với các nàng đặc biệt sủng ái. Đáng tiếc xinh đẹp như vậy, thực tế không biết đã tốn bao nhiêu đồ trang điểm và trang sức đây.

Lúc này, yến hội cũng chưa thật sự bắt đầu, một nhóm hồng phấn cung nữ trên tay cầm đèn lồng đỏ thắm, chỉnh tề xếp hàng hai bên, vì yến hội mà xếp thành một hàng đèn rất dài.

Yến hội chưa chính thức bắt đầu, cho nên mọi người vẫn còn cùng người xung quanh cười nói chuyện phiếm, cùng chờ nhân vật chính của yến hội là Thừa Nguyên đế bệ hạ xuất hiện.

“Hoàng thượng giá lâm –“ thanh âm lanh lảnh mà cao vút của tiểu thái giám vang lên.

Văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích đang ngồi ở yến hội nghe thấy lập tức đứng lên, hướng tới nơi cao nhất cùng quỳ xuống hành lễ, mà tần phi cũng cúi người hành lễ về hướng long ỷ, cùng nhất tề cao giọng hô, “Tham kiến hoàng đế bệ hạ--“

“Chúng ái khanh bình thân.” Thừa Nguyên đế ngồi vững ở long ỷ, trầm giọng nói.

“Tạ bệ hạ-“ Mọi người cùng đứng dậy, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.

Đợi cho những người này ngẩng đầu lên nhìn về phía hoàng thượng, lúc này mới phát hiện, bên cạnh hoàng kim long ỷ đại biểu cho quyền lực cao nhất, nơi mà ngay cả hoàng quý phi nương nương cũng không có tư cách ngồi, bây giờ lại có một người ngồi!

Mái tóc nàng đen tuyền mềm mại như thác nước, kiểu tóc đơn giản chỉ dùng một cây huyết ngọc trâm để cố định lại, mái tóc đen thuần tinh khiết quấn quanh, giống như tơ tằm mềm mại nhẹ nhàng rũ xuống, lại làm cho người khác cảm giác cứng rắn nói không lên lời. Mà khuôn mặt nàng không hề trang điểm chút nào, sạch sẽ mà xinh đẹp, mắt phượng lại hơi khép, lưu chuyển ánh sáng rực rỡ, mang theo một vẻ sắc bén mỹ lệ. Mà huyền sắc trường bào trên người nàng, dùng tơ đỏ thêu ra hoa văn phức tạp, hoa văn ở cổ áo và tay áo giống như một đống văn tự cổ, khiến người khác có cảm giác xa xăm trống trải lại vô cùng thần bí.

Mà tư thế lúc này nàng là lười biếng tựa vào ghế hoàng kim kia, một tay nâng cằm, không chút để ý nhìn mọi người, tựa hồ… đã ngồi thật lâu ở đây rồi.

Chẳng lẽ, nữ nhân này lúc mọi người quỳ lạy thì đã ngồi ở đó, hơn nữa lại cùng hoàng thượng thoải mái nhận quỳ lạy của mọi người? Mà Thừa Nguyên đế vẫn là bộ dáng dung túng cho nàng!

Một vài đại thần có tư tưởng bảo thủ liền đen mặt, trong lòng vô cùng bất mãn.

Mà Cung Thanh Dung đang đứng ở phía trước trong lòng hơi động-

Cung Trường Nguyệt, vì sao nàng lại xuất hiện ở đây?

Vốn lúc yến hội còn đang lẳng lặng đợi hoàng thượng, Cung Thanh Dung kinh hỉ phát hiện không thấy bàn của Cung Trường Nguyệt. Lúc đó nàng còn vui sướng khi người gặp họa, có phải Cung Trường Nguyệt sẽ không tới tham gia Thượng Nguyên yến lần này không! Ai ngờ, nàng lại xuất hiện ở nơi nhận được sự chú ý kia, thoải mái nhận vái chào của mọi người! Mà trong đó… còn có cả mình nữa!

Cung Thanh Dung lập tức đen mặt.

Chương 44. Phượng vương

Có vài người sắc bén đã nhìn ra người ngồi trên cao kia là Lãm Nguyệt trưởng công chúa, nhưng trong lòng vẫn vô cùng bất mãn – cho dù là trưởng công chúa, cho dù được bệ hạ sủng ái đến thế nào, cũng không thể có tư cách ngồi ở kia, phải biết rằng trước kia đó là vị trí của hoàng hậu nương nương!

Lúc này, thái phó Lữ Tông có địa vị cao nhất trong triều đi ra, chắp tay khom lưng cao giọng nói, “Bệ hạ, lão thần trong lòng có chút nghi hoặc, cho dù là trưởng công chúa, chỉ sợ cũng không có tư cách ngồi ở vị trí bên cạnh người.” Thái phó Lữ Tông bảo thủ có tiếng, không ai không biết lão thái phó này cực kỳ coi trọng lễ nghi, cho nên nói ra những lời này cũng không phải là kỳ quái.

“Chỉ sợ không chỉ thái phó mà các vị ái khanh cũng nghĩ như vậy.” Thừa Nguyên đế nắm lấy phật châu trong tay, từ từ xoay tròn, thanh âm cũng không quá giận.

Bên dưới không ai dám lên tiếng.

Lúc này Thừa Nguyên đế lại chuyển đề tài, hỏi qua một việc khác, “Các vị ái khanh có còn nhớ rõ lịch sử Mặc quốc không?”

“Khai quốc tiên hoàng anh dũng, vi thần dĩ nhiên không dám quên!” Chúng đại thần cùng hô.

“Nhưng mọi người còn nhớ rõ vị anh thư kia, vô cùng quan trọng đối với việc lập nên Mặc quốc, Phượng vương điện hạ?”

Mọi người sửng sốt, lúc này mới hiểu được ý của Thừa Nguyên đế - thì ra bệ hạ muốn phong trưởng công chúa làm Phượng vương? Địa vị của Phượng vương ở Mặc quốc là vô cùng to lớn, ngoại trừ hoàng đế, thái hậu và hoàng hậu, bất kỳ kẻ nào thấy Phượng vương đều phải quỳ lạy hành lễ, bao gồm cả hoàng thất, danh môn quý tộc, các vị đại thần dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Mà lúc này thái hậu nương nương đã sớm mất, vị trí hoàng hậu thì vẫn treo lơ lửng từ lúc Thụy Mẫn Hiếu hoàng hậu qua đời, vị trí Phượng vương này dĩ nhiên có thể nói là dưới một người trên vạn người. Bởi vậy, nếu trưởng công chúa thật sự trở thành Phượng vương, vậy ngồi ở vị trí kia cũng không có gì không ổn.

Nhưng mà… chẳng lẽ thật sự trưởng công chúa Cung Trường Nguyệt sẽ trở thành Phượng vương? Ai chẳng biết vị trưởng công chúa kia thanh danh xấu cỡ nào, đồn rằng nàng háo sắc ngu ngốc, không học vấn không nghề nghiệp, còn nói nàng âm ngoan tàn nhẫn, giết người thành tính, một công chúa quần là áo lượt như vậy, thế nhưng lại trở thành thần hộ mệnh Mặc quốc, Phượng vương điện hạ?

Người đầu tiên đảm nhận Phượng vương là Đức Khánh công chúa, có tài tuyệt thế, phụ trợ khai quốc tiên hoàng lập nên Mặc quốc, dĩ nhiên không cần phải nói. Phượng vương thứ hai là cô cô của Thừa Nguyên đế, Bình Dương công chúa, cũng không hề thua kém đáng mày râu, từng mang đại quân Mặc quốc đánh bại Cận quốc, làm cho biên cảnh luôn chiến tranh không ngừng giữa Mặc quốc và Cận quốc bảo trì hơn hai mươi năm hòa bình!

Hai vị này, tuy nói là nữ tử, nhưng tài năng còn hơn cả nam nhi. Đừng nói là toàn thể Mặc quốc, trong thiên hạ rộn lớn này, có ai dám nói một câu không phục?

Truyền thuyết vè Phượng vương, chẳng lẽ sẽ bị hủy trong tay người thứ ba sao?

Lòng lão thái phó run lên, lập tức chắp tay nói, “Bệ hạ! Nếu người muốn sắc phong Lãm Nguyệt trưởng công chúa làm thân vương, lão thần không có ý kiến, nhưng nếu là Phượng vương… lão thần khẩn cầu bệ hạ cân nhắc!”

“Vi thần khẩn cầu bệ hạ cân nhắc!” Bách quan đều phụ họa nói.

Kỳ thật những lời này xem như đã là nhượng bộ rất lớn, mà còn do lão thái phó bảo thủ nói, quả thực khiến người ta không thể tin được. Bởi vì vị trí thân vương, đều là phong cho hoàng tử có công, các vị thân vương hiện nay đều là huynh đệ của Thừa Nguyên đế, đều từng vì Mặc quốc mà lập bao công lao. Mà Lãm Nguyệt trưởng công chúa này, một không phải hoàng tử, hai không có công, có cái gì mà có thể trở thành thân vương?

Thừa Nguyên đế bình tĩnh không nói lời nào.

Các vị phi tử hậu cung, đặc biệt là những vị đã sinh hoàng tử, đều sắp tức điên rồi – tuy nói Cung Trường Nguyệt là do Thụy Mẫn Hiếu hoàng hậu sinh ra, là trưởng công chúa địa vị tôn quý, nhưng nàng cũng chỉ là một nữ tử, sao có thể phong làm thân vương. Ngay cả hoàng tử của Thừa Nguyên đế, bởi vì tuổi còn nhỏ, hơn nữa lại chưa lập công, không có tư cách phong làm thân vương, thế nào lại bị Cung Trường Nguyệt đoạt trước?

Nhưng mà trong những người đang ngồi đây, sắc mặt khó xem nhất có lẽ là đại hoàng tử Cung Lăng Phong.

Thấy Thừa Nguyên đế không nói gì, thái phó lại cất cao giọng, “Bệ hạ! Không phải thần nghi ngờ quyết định của người! Nhưng sắc phong Phượng vương không phải việc qua loa a, hai vị Phượng vương tiền nhiệm, ai mà không có công lao to lớn mới có thể ngồi lên vị trí này? Nhưng người lại khăng khăng sắc phong Lãm Nguyệt công chúa làm Phượng vương, thật sự là… thật sự là…”

“Thật sự là một hôn quân, phải không?” Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng đột nhiên tiếp lời cho thái phó.

Mọi người đều sửng sốt. Vì người nói chuyện chính là người đang ngồi bên cạnh Thừa Nguyên đế, Lãm Nguyệt trưởng công chúa Cung Trường Nguyệt!

“Không không không! Lão thần không có ý đó!” Thái phó vội phủ nhận, “Lão thần đối với Mặc quốc trung thành và tận tâm, đối với bệ hạ trung thành và tận tâm, làm sao có ý nghĩ không hợp khuôn phép như vậy được!”

“Vậy tại sao ngươi nói nhảm nhiều vậy?” Cung Trường Nguyệt lại lên tiếng.

“Ta…” Thái phó Lữ Tông trong thời gian ngắn không biết phản ứng thế nào.

Lúc này, huyền y nữ tử lười biếng ngồi trên ghế vàng bên cạnh Thừa Nguyên đế chậm rãi đứng lên, không hề có chút nào bộ dáng nữ tử ngượng ngùng, chậm rãi thong thả đi về phía thái phó Lữ Tông.

Y phục của nàng cũng không quá hoa lệ, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy tôn quý cùng thâm trầm, đây là khí thế lộ ra từ xương tủy, mà không phải chỉ biểu hiện ra ngoài. Nơi mà nàng đi qua, không người nào không cảm thấy không khí loãng hơn, ép họ tới mức không thở nổi.

Cuối cùng, Cung Trường Nguyệt dừng lại trước mặt Lữ Tông.

Lữ Tông nhìn Cung Trường Nguyệt chậm rãi đi đến trước mặt mình, chỉ cảm thấy như một ngọn núi đang đè xuống mình, hắn có ý ngăn cản, thậm chí là né tránh, nhưng hắn giống như bị cái gì đó trói buộc, không thể động đậy, gương mặt già nua đỏ bừng.

Cung Trường Nguyệt nhìn về phía Lữ Tông, ánh mắt hơi nheo lại, quang mang đen tuyền trong mắt lưu chuyển khiến người khác sợ hãi.

Lữ Tông chỉ thấy trong lòng run lên, thế nhưng lại không tự chủ được mà quỳ về hướng Cung Trường Nguyệt.

Gương mặt hắn sớm đã đầy mồ hôi, nằm rạp trước chân Cung Trường Nguyệt.

Cung Trường Nguyệt từ trên cao kiêu ngạo nhìn xuống Lữ Tông, thanh âm vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, có một loại tôn quý không nói nên lời, “Ngươi, không phục bản cung?”

Một cỗ gió lạnh chợt nổi lên, nhấc tay áo huyền sắc của Cung Trường Nguyệt phiêu phiêu bay lên, phảng phất giống như thần tiên!

Nàng đứng trong bóng tối, trên mặt không có chút biểu cảm nào, lại làm người ta cảm thấy áp lực vô cùng!

Xung quanh một mảnh yên tĩnh.

Lúc này, một bóng dáng màu lam đột nhiên từ bữa tiệc chạy ra, nhào về phía thái phó đang quỳ trên đất, lo lắng hô, “Gia gia!”

Là tôn tử Lữ Ngôn của thái phó Lữ Tông.

Hắn chưa kịp nâng gia gia mình dậy, chợt nghe người đứng trước mặt mình nhàn nhạt hừ một tiếng, da đầu run lên, trong lòng dâng lên vài phần sợ hãi.

Cung Trường Nguyệt cau mày, thấp giọng quát, “Lui ra!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top