Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 7: [Tu tiên] Đẩy ngã bệnh kiều*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Bệnh kiều tạm hiểu là người đẹp ốm yếu

"Muội nếu không nhận đồ đệ, thì không cần bước vào cánh cửa này thêm một lần nào nữa!"

Rầm một tiếng, đại môn khắc hoa đóng sập lại, từ trong phòng một nữ tử mặc trường sam màu lam bước ra, hai đạo đồng giữ cửa thấy nàng đi ra, liền thu hồi tầm mắt đang dòm ngó xung quanh, cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm. Nữ tử bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không vì lúc nãy người nọ trách cứ mà tức giận.

"Sư thúc." một tiểu cô nương ước chường 15, 16 tuổi vội vàng nghênh đón, "Sư phụ... Lại tức giận?"

"Lão nhân này" Nữ tử áo lam cũng chính là Diệp Huyên, cười khổ một tiếng, "Mỗi tháng đều như vậy, ta đã thành thói quen." Nàng thấy tiểu cô nương cau mày thì cười khổ, xoa đầu tiểu cô nương, "Uyển Uyển, con giúp ta một việc, đi vào dỗ sư phụ con mấy câu được không? hắn vừa thấy sư muội cố chấp này liền nhíu mày, cũng chỉ có ái đồ là con mới có thể khiến hắn nhẹ lòng hơn một chút."

"Sư thúc chiết sát con" Ngụy Uyển Uyển nhu thuận gật đầu, "Nhưng mà sư thúc... Vì sao người lại không nhận đồ đệ?"

"Ta một mình tự do tự tại, không muốn vướng bận." Diệp Huyên cười nói, dung nhan của nàng xinh đẹp động lòng người, nhưng nụ cười này, lại khiến thần thái của nàng có thêm mấy phần bại hoại, tuy mặc đồ tu sĩ, nhưng phong thái lại giống vương tôn quý công tử.

"Nhưng phái Thương Lan đã có quy củ, người đã là Nguyên anh chân quân, ấn quy củ cần phải nhận đồ đệ, truyền thụ đạo giáo, để kéo dài truyền thống của môn phái mới đúng." Ngụy Uyển Uyển khuyên nhủ, "Nếu người không kiên nhẫn thì tùy ý nhận một cái đồ đệ, khi nhãn rỗi thì chỉ điểm mấy câu, còn lain cứ giao cho mấy trưởng lão trong phái, như vậy sư phụ sẽ không nổi giận với người nữa."

"Ngươi, cái tiểu nha đầu này thật là giỏi a, thì ra sư phụ con phái con tới khuyên ta?" Diệp Huyên nhíu mày.

Ngụy Uyển Uyển bị sắc mặt của nàng dọa cho khiếp sợ, đỏ mặt, nhẹ giọng hỏi: "Sư thúc, người có đồng ý không?"

"Thôi thôi, coi như ta sợ mấy người." Diệp Huyên lại xoa đầu tiểu cô nương, rồi nhíu mày suy tư, "Biện pháp này của sư huynh cũng không tệ, ta đúng là lười cùng người khác dong dài, như vậy đi" nàng đưa tay chỉ về phía trước, Ngụy Uyển Uyển nhìn theo hướng ngón tay của nàng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù, là Thiên Môn quan cũng tức là sơn môn của phái Thương Lan, "Ở trước Thiên Môn quan, tu sĩ đầu tiên mà ta bắt gặp sẽ là quan môn đệ tử của Diệp Huyên ta."

"Hả?" Ngụy Uyển Uyển giật mình, rồi ngay lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt, "Sư thúc, như vậy có phải là..."

"Rất tùy ý?" Diệp Huyên tiếp lời, ranh mãnh nháy mắt với Ngụy Uyển Uyển "Đây chính là ý tưởng của sư phụ con nha." Dứt lời, nàng vung tay áo lên, không để ý tới sư điệt đang đứng sững nơi đó, cùng với vị sư huynh đang nghiến răng nghiến lợi sau cánh cửa, đáp mây bay đi, trong phút chốc liền biến mất nơi phía chân trời.

#

Thiên địa có bốn châu, Đông Dương châu là nơi linh khí dồi dào nhất, diện tích cũng rộng nhất. Khắp châu này cũng có đủ môn phái tu tiên từ lớn đến nhỏ, chia thành hai phe, Đạo Môn và Ma Môn, trong đó, đứng đầu Đạo Môn là Thương Lan phái.

Khi nghe thấy cái tên này lại lần nữa, Diệp Huyên sửng sốt trong chốc lát. Nàng nhớ rõ túc thể của nhiệm vụ đầu tiên là đệ tử chân truyền của phái Thương Lan châu Đông Dương, mà đối tượng công lược là trưởng lão Trương Diễn. nói cách khác, nàng lại một lần nữa đến thế giới mà nàng đã hoàn thành nhiệm vụ.

Điều này thật sự rất khác thường, bởi vì tính đặc thù của nhiệm vụ mà trong quy định của hệ xuyên việt cũng đã ghi rõ, cùng một thí sinh tuyệt đối không cho phép xuất hiện nhiều lần trong cùng một cái thế giới, cho dù Diệp Huyên đang sử dụng hệ thống này đúng là hệ thống mới mà Cố Dần Thành đã nói thì việc đưa ra một nhiệm vụ có nguy cơ khiến thế giới sụp đổ cũng không được phép xảy ra.

Cuối cùng thì chuyện này là sao?

Vốn dĩ Diệp Huyên cũng cảm thấy hệ thống mới này rất kì quái, bây giờ lại xuất hiện tình huống này, sự nghi ngờ trong lòng càng thêm dâng cao, nhưng nàng chỉ có thể cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, tiếp tục làm nhiệm vụ.

Mà thời đại trong nhiệm vụ xuyên qua lần này của nàng, cách thời đại của nhiệm vụ đầu tiên đã hơn ba ngàn năm. Diệp Huyên không phải là một đệ tử có tu vi kém cỏi mà đã trở thành Nguyên anh chân quân của phái Thương Lan. Là sư muội của chưởng môn Minh Vi đạo quân, trong cả phái Thương Lan to lớn thì Diệp Huyên là một thiên tài ngàn dặm mới tìm được.

Khi nàng còn nhỏ, được chưởng môn đời trước Huyền Dương đạo quân thu nhân làm đệ tử, tu đạo được hơn năm trăm năm, tu sĩ bình thường có thể đạt đến Kim Đan kì đã là không tệ rồi, nhưng nàng lại sớm thoát đi phàm thể, vượt quan Nguyên anh kì. Kì tài ngút trời như thế, lại cùng chưởng môn hiện tại có tình sư huynh muội sâu nặng, vì trong phái Thương Lan có quy định Nguyên anh chân quân phải thu nhận đồ đệ mà người muốn bái nàng làm sư, gần như đạp nát bậc cửa trong điên của nàng.Nhưng tính nàng lười nhác, ngoại trừ việc tu luyện chăm chỉ cần cù hơn người, thì những chuyện khác đều không muốn quan tâm tới. Hơn nưa trong phái Thương Lan nàng đang ở thế trung lập, nhưng một khi Diệp Huyên chọn đồ đệ từ trong phái, sợ là sẽ bị cuốn vào cuộc đấu tranh giành quyền lực, nàng sao có thể tự tìm phiền toái cho mình như vậy. Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu được rằng, Minh Vi đạo quân dùng môn quy ngày ngày thúc giục nàng nhận đồ đệ, rồi chủ ý ngày mà hôm nay Ngụy Uyển Uyểnnói với nàng, suy cho cùng cũng là không muốn để sư muội là nàng phải rơi vào những chuyện dung tục trong phái.

"Lão nhân này cũng thật là!" Nghĩ thông suốt, Diệp Huyên không khỏi bật cười, rõ ràng đều vì muốn tốt cho mình, nhưng ngạo kiều sư huynh lại suốt ngày kéo mình ra mắng. Nàng xuyên đến thân thể này cũng được hơn một năm, ngoại trừ nhận được kí ức cùng với tình cảm của túc thể từ hệ thống, Diệp Huyên cũng có chút quen thuộc với tính cách của Minh Vi đạo quân. trên có ngạo kiều sư huynh, dưới có đáng yêu sư điệt, thân phận lại cao, thực lực cường đại, sống trong cái thế giới này đúng là như cá gặp nước. Chỉ đáng tiếc, cho đến nay nàng vẫn chưa tìm được đối tượng công lược.

Đúng vậy, không phải là tạm thời không gặp được mà là căn bản chưa có tìm được.

Khác với sĩ quan phụ tá Diệp Huyên không biết tên họ của người mình thầm mếm, Nguyên anh chân quân Diệp Huyên biết ý trung nhân của mình tên là Tạ Diễm, nhưng hoàn toàn không có tin tức của hắn, sinh tử cũng không rõ. Diệp Huyên tìm hắn suốt mấy trăm năm, kể từ ngày biết hắn xảy ra chuyện, dùng hết tất cả các biện pháp, nhưng đến cùng là vẫn không tìm được người thiếu niên ấy.

Diệp Huyên có thể khẳng định, Tạ Diễm còn sống, nếu không hệ thống sẽ không đưa nàng đến đây để làm nhiệm vụ. Nhưng nguyên chủ tìm kiếm nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm được thì nàng sao có thể dễ dàng tìm ra Tạ Diễm.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng liền cảm thấy khó chịu, đôi mắt hạnh luôn đong đầy ý cười cũng ảm đạm xuống. Mấy trăm năm đau khổ tìm kiếm, trong khoảng thời gian đó lại có những đau xót mà người ngoài không thể tưởng tượng được, nếu không phải Diệp Huyên là người tu đạo, lại chú ý tu tâm, hơn nữa nàng trời sinh tính tình rộng rãi tiêu sái, chỉ sợ đã sớm suy sụp.

Lúc này, Diệp Huyên đã bay qua Thiên Môn quan. Nàng đáp xuống trên một đỉnh núi.

Tuy nàng nói muồn thu nhận tu sĩ đầu tiên mà mình gặp làm đồ đệ, nhưng ngoại trừ đệ tử trong phái Thương Lan, thì tu sĩ bình thường sao có thể đến gần Thiên Môn quan, Diệp Huyên sao có thể gặp được tu sĩ bên ngoài. Nàng cân nhấc một lúc, cuối cùng quyết định, đi xuống thành tìm một hài đồng tư chất tốt, nếu không cứ chờ ở ngoài sơn môn như thế này, thì không biết phải chờ đến tháng năm nào.

Trong lúc nàng vừa chuẩn bị rời đi thì chợt thấy từ phía chân trời xẹt qua một đạo ánh sáng, đang bay về phía phái Thương Lan, lại bị pháp trận trấn sơn chặn lại, rơi thẳng xuống chân núi.

"không phải chứ..." Diệp Huyên kinh ngạc nói thầm một câu, đợi cho bụi đất tan hết, nàng liền nhìn thấy một thiếu niên đang nằm bất tỉnh nhân sự ở gần đó, đây là tu sĩ đầu tiên mà Diệp Huyên gặp được ở ngoài sơn môn, nàng nhìn chằm chằm thiếu niên kia một hồi lâu, cho đến khi hắn khó khăn mở mắt, tầm mắt vừa dừng lại trên người nàng, thì Diệp Huyên nhoẻn miệng cười, "Hạnh ngộ, đồ nhi."

chương 2

Minh Vi đạo quân đang luyện công trong phòng thì nghe thấy ái đồ của mình hoang mang chạy vào nói: "Sư phụ! Sư phụ, sư thúc... nhận đồ đệ rồi!"

Vừa dứt lời, Diệp Huyên cũng bước vào phòng, tùy tiện ngồi xuống cái ghế bên cạnh, không chút để tâm cách đây chỉ mấy tiếng trước, nàng bị Vi Minh đạo quân mắng tơi tả.

Minh Vi đạo quân vốn là không muốn để ý tới Diệp Huyên, nhưng thật sự là không nhìn nổi cái bộ dạng này của nàng, đành phải thu lại pháp quyết, oán hận mở mắt: "Lễ nghi quy củ đâu hết rồi, đúng là không ra cái thể thống gì! Ta muốn muội nhận đồ đệ chứ không bảo muội xuống núi tùy tiện tìm cái a miêu, a cẩu gì đó về đây! Thương Lan phái của ta không phải cứ muốn vào là vào được!"

Tuy Minh Vi đạo quân bị Diệp Huyên gọi là lão nhân, nhưng diện mạo của hắn nhìn qua cũng chỉ 27, 28 tuổi mà thôi, một thân đạo bào màu lam, là một quân tử ôn nhuận như ngọc, đáng tiếc bị cái người sư muội duy nhất này chọc cho tức giận đến nỗi trừng mắt dựng râu, phong thái thản nhiên gì gì đó đều bay sạch.

"Trước khi mắng muội thì huynh nên nhìn hắn một cái." Diệp Huyên rõ ràng là đã quá quen với thái độ này của Minh Vi đạo quân, nàng vẫn cười tủm tỉm, đưa tay về phía cửa vẫy vẫy."Đồ nhi, đó là sư bá của con."

Từ ngoài cửa bước vào một thiếu niên, Minh Vi đạo quân liếc mắt nhìn qua một cái, thấy tư chất của hắn cũng không tệ, tức giận liền tiêu tan hơn phân nửa, lại thấy thiếu niên này tuy còn nhỏ tuổi nhưng thái độ, cử chỉ đúng mực, đứng trước mặt Minh Vi đạo quân đã hoán thần vẫn có bộ dạng không kiêu ngạo không siểm nịnh, lễ nghi cũng có đủ, nên trong lòng cũng đã chấp nhận người đồ đệ này của sư muội. Nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dạng nghiêm nghị nói: "Ngươi tên là gì?"

"Bẩm sư bá, vãn bối là Tạ Duật Chi, là người Giang thành..."

Diệp Huyên ngồi bên cạnh nhàn chám nghe sư huynh cùng Tạ Duật Chi một hỏi một đáp, Minh Vi đạo quân hỏi về thân phận, quê quán của hắn, những việc này Diệp Huyên đã hỏi qua, cũng đã phái người đi điều tra thực hư. hiện giờ Ma Môn với Đạo Môn giao chiến hết sức căng thẳng, Diệp Huyên thu nhận một đồ đệ không rõ lai lịch như vậy, tất nhiên là phải điều tra cẩn thẩn, đề phòng có gian tế Ma Môn trà trộn vào.

Theo lời của Tạ Duật Chi thì hắn rơi xuống bên ngoài Thiên Môn quan là do đang bị ma tu đuổi giết. hắn vốn định chạy đến phái thương Lan cầu cứu nhưng lại quên mất bên ngoài phái Thương Lan có trận pháp hộ sơn, nên mới ngất xỉu trước mặt Diệp Huyên. Mà ma tu thấy hắn chạy về phía phái Thương Lan thì dọa chạy mất rồi.

hắn vốn đang bị trọng thương nhưng được Diệp Huyên cho một viên hóa thanh đan, vết thương đã lành rồi. Nhân lúc đó Diệp Huyên đã tra xét tu vi, cốt cách của hắn, phát hiện tuy hắn năm nay mới 25 tuổi nhưng đã đạt đến tầng thứ 9 kì Trúc Cơ, nhìn qua thì tư chất như vậy cũng là khá tốt.

Đồ đệ có tư chất không tệ, thì là Diệp Huyên có thể tốn ít tâm tư lên người hắn, hơn nữa xuất thân của Tạ Duật Chi cũng đơn giản, cha mẹ đều là người phàm, sau lưng không có thế lực nào dính dáng, tuy bị ma tu đuổi giết, nhưng mục đích của ma tu kia cũng chỉ là vì muốn đoạt bảo, cũng không phải là gặp cái phiền toán khó chơi gì. Thu được một cái đồ đệ bớt lo như vậy đúng là hợp ý của Diệp Huyên.

Nàng nhìn Tạ Duật Chi một hồi phát hiện hắn là một người quy củ, biết nhìn sắc mặt của người khác, điều quan trọng nhất là tuyệt đối không nói nhiều, thật sự là vừa ý nàng. Khóe miệng nàng không kìm được mà nhếch lên, càng nghĩ càng thấy đắc ý.

Minh Vi đạo quân thấy bộ dạng này của Diệp Huyên, liền biết ngay nàng đang nghĩ cái gì, tức giận mới vơi đi lại lần nữa bùng lên. Nhẫn nại nói thêm mấy câu với Tạ Duật Chi liền bảo hắn ra ngoài, ngay sau đó, khuôn mặt hắn sầm lại: "Muội đã thu đứa trẻ kia làm đồ đệ, thì phải làm hết chức trách của người sư phụ, nếu dám bỏ hắn ở chỗ ta rồi một mình xuống núi tiêu dao khoái hoạt, thì từ nay về sau muội đừng nghĩ đến việc bước chân ra khỏi Thiên Môn quan!"

"Sư huynh nói gì vậy..." Thấy tâm tư của mình bị sư huynh nhìn thấu, Diệp Huyên vội vàng bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh, "Muội là loại người không có trách nhiệm như vậy sao? Loại sự tình như vậy, muội tuyệt đối không làm."

"Hừ." Minh Vi đạo quân hừ lạnh một tiếng, "Đem đạo thư ném cho hắn rồi một mình xuống núi tiêu dao khoái hoạt cũng không được!"

"Loại sự tình như vậy, muội cũng tuyệt đối không làm."

"Giao hắn cho Uyển Uyển, một mình xuống núi tiêu dao khoái hoạt cũng không được!"
"Loại sự tình này, muội...." Diệp Huyên đang định hứa hẹn thì đột nhiên phát hiện, hình như mình không còn cách nào để nhàn hạ nữa rồi, không khỏi xụ mặt, "Sư huynh, đừng mà..." Nàng giả bộ tội nghiệp nhìn Minh Vi đạo quân "Như vậy chẳng phải là từ nay về sau mệt chết muội hay sao?"

"Bảo muội dạy một cái đồ đệ, chứ đâu bảo muội đi giết yêu lão Ma Môn" Minh Vi đạo quân vừa nói vừa cảm thấy gân xanh bên thái dương giật giật, "Có khó như vậy sao?!"

"Tất nhiên là khó rồi." Diệp Huyên bày ra vẻ mặt đương nhiên, "Muội tình nguyện ngày ngày đi chém giết yêu quái Ma Môn, cũng không muốn dạy tiểu oa nhi tu luyện."

Minh Vi đạo quân biết rõ tính cách của nàng, lại mắng thêm vài câu, thấy nàng vẫn lười biếng dựa người trên ghế cũng đành phải thở dài: "Thôi thôi, ta chỉ mong muội bỏ thêm chút tâm tư dạy đưa trẻ đó một chút, dù sao cũng là thầy trò." nói xong lại nhịn không được mà cười khổ, "Ngoại trừ việc tu luyện rồi tìm người luận bàn, ta thấy muội đúng là không để tâm lên chuyện gì khác." nói đến đây, thì hắn đột nhiên dừng lại.

Diệp Huyên thấy thần sắc của hắn có chút khác thường cũng đoán được hắn đang nghĩ tới điều gì. Nhưng nàng không muốn nhắc đến việc này nữa, liền chuyển đề tài, nói thêm mấy câu với Minh Vi đạo quân rồi mới đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi phòng liền thấy Tạ Duật Chi đang đứng ngoài cửa, vừa thấy nàng liền cung kính hành lễ, Diệp Huyên bỗng cảm thấy hoảng hốt, Tạ Duật Chi, cũng là họ Tạ...

Nhưng nàng biết, Tạ Diễm cùng Tạ Duật Chi rõ ràng là không có lấy nửa điểm liên quan. Nếu Tạ Diễm còn sống, thì hắn cũng giống nàng, sống trên đời này đã hơn năm trăm năm.

Năm trăm năm thời gian bãi bể, nương dâu nhưng Diệp Huyên vẫn nhớ rõ ngày mà nàng gặp Tạ Diễm. Lúc đó, nàng chỉ là một tiểu cô nương vừa cập kê, theo sư phụ ẩn cư ở thành nhỏ tên là Hành Nam, ở đó nàng đã gặp gỡ rồi kết bạn với Tạ Diễm. Minh Vi đạo quân nói rất đúng, nàng trời sinh tính tình lười biếng, ngoại trừ việc tu luyện rồi tìm người bàn luận, thì không để tâm đến chuyện gì khác, chỉ có Tạ DIễm. Nàng tìm người thiếu niên ấy năm trăm năm, tìm mãi tìm mãi, mọi người đều nói hắn đã chết, nhưng Diệp Huyên vẫn không chịu tin tưởng.

hắn sao có thể chết được, Diệp Huyên còn nhớ rõ lúc rời đi thành Hành Nam trở về sư môn, Tạ Diễm kéo ống tay áo của nàng. Người thiếu niên trước giờ không thích thể hiện tình cảm của mình ra ngoài, lúc ấy lại mím chặt môi, đôi mắt màu đen như có hai ngọn lửa đang rực cháy bên trong: "Chờ huynh." hắn kiên định nói: "Ta nhất định sẽ tới tìm muội."

hắn sẽ đến tìm ta, thì sao mà hắn có thể chết được.

"Sư phụ." Tạ Duật Chi thấy Diệp Huyên không nói gì, bèn nhắc nhở.

"A" Diệp Huyên lúc này giống như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nàng cười cười, "đi thôi, vi sư mang trò đi đảo Ngọc Hoàng."

Thương Lan đại trạch có 137 đảo, trong đó có 9 hòn đảo lớn có linh khí dồi dào nhất. Là Nguyên anh chân quân, Phủ của Diệp Huyên tọa lạc trên đảo Ngọc Hoàng. Đồng tử trong phái đã thay Tạ Duật Chi an bài chỗ ở, nàng cũng lười nên không giống như những cặp thầy trò khác răn dạy đệ tử một hồi, phải chăm chỉ, cố gắng này nọ mà nói với hắn: "Vi sư cũng nói những thứ xã giao vớ vẩn, nếu trong quá trình tu luyện, trò có thắc mắc gì, chỉ cần là lúc vi sư không bế quan, thì cứ trực tiếp đến hỏi." Qua lao dặn dò một câu như vậy nàng liền đem chuyện của đồ đệ mới này quẳng sang một bên.

Vốn tưởng rằng giải quyết xong chuyện thu đồ đệ thì có thể tiếp tục sống những ngày thanh tịnh, nhưng sự thật chứng minh, Diệp Huyên đã suy nghĩ quá đơn giản.

Tu Chân giới phát triển đến nay đã sớm trở thành một xã hội nhỏ, mà tôn ti trật tự trong giới cũng cực lì nghiêm ngặt. Bên trong Đạo Môn, tài nguyên tu chân bị hàng loạt những môn phái lớn chia cắt hơn phân nửa, mà bên trong từng môn phái, lại có đủ loại phân nhánh kế thừa y bát của sư phụ mình mọc lên như nấm. Ví dụ như trong Thương Lan phái, có 6 nhánh do 9 vị trưởng lão đứng đầu. Khi tuyển đồ đệ, ngoại trừ việc xem tư chất của người đó, còn phải xét gia thế, mà thực tế thì gia thế là điều được coi trọng hơn. Trong phái cũng có mấy vị Nguyên anh chân quân, thì đệ tử dưới tay đều là những người có bối cảnh bất phàm, mà ngay cả Diệp Huyên lúc trước được Huyền Dương đạo quân thu nhận làm đệ tử nhập môn thì ngoại trừ việc nàng có tư chất nổi trội, thì cha mẹ của nàng đều là đại tu sĩ trong phái Thương Lan.

Trong tình thế này, giữa một đống đệ tử xuất thân bất phàm lại nhảy ra một Tạ Duật Chi có cha mẹ là phàm nhân, quả thật là so với sao mai giữa bầu trời đêm còn khiến người ta phải chú ý hơn. Trong sư môn có người hâm mộ, có người ghen tị, nhưng nhiều nhất là cảm thấy bất mãn. Loại bất mãn này đệ tử trong môn phái tất nhiên là không dám thể hiện ra trước mặt Diệp Huyên, thế nên người gặp xui xẻo tất nhiên là Tạ Duật Chi.

Diệp Huyên không hề biết việc này, thấy Tạ Duật Chi cần cù hiếu học, bình thường cũng ít tới quấy rầy mình, đúng là đồ đệ tốt hiếm có. Nàng căn bản không nghĩ đến việc quan tâm dạy dỗ đồ đệ, ngẫu nhiên gặp Tạ Duật Chi liền thuận tiện chỉ điểm mấy câu liền xoay người bỏ đi. Cứ như thế hơn nửa tháng, đệ tử trong môn phái thấy Diệp Huyên không mấy quan tâm đến Tạ Duật Chi liền bắt nạt hắn càng tệ hại hơn. Minh Vi đạo quân tuy phát hiện ra chuyện này nhưng hắn là chưởng môn của một phái, không tiện nhúng tay vào việc tranh đấu của chúng đệ tử, trái lại Ngụy Uyển Uyển lại nhịn không được mà chạy tới tìm Diệp Huyên.


Diệp Huyên kinh ngạc trừng mắt: "Cái gì? Con nói trong môn phái có người dám lấy việc bắt nạt Tạ Duật Chi làm thú vui hàng ngày?" Nàng nghi hoặc hỏi lại: "Vậy sao nó lại không đến tìm ta?"


Ngụy Uyển Uyển nhịn không được mà phát cáu: "Sư thúc, ngài quên rồi sao, chính vì thấy Tạ sư đệ trầm lặng, ít nói không thường đến làm phiền ngài, nên ngài càng thêm vừa lòng với đệ ấy. Hơn nữa..." Tiểu cô nương tiếp tục nói: "Nếu không phải là do ngài không chịu quan tâm đến Tạ sư đệ, mới khiến những tên đó dám to gan làm càn đến như vậy."

"Ách..." Diệp Huyên nghẹn lời, nàng cũng biết mình không đủ quan tâm đến đồ đệ, nên cũng cảm thấy có chút áy náy, đuổi Ngụy Uyển Uyển đi xong, nàng liền quyết định đi tìm Tạ Duật Chi, mà đây cũng là lần đầu tiên nàng bước chân vào nơi ở của đồ đệ mình.

Đầu tiên nàng gọi hai đồng tử chiếu cố cuộc sống hằng ngày của Tạ Duật Chi lại hỏi, hỏi ra mới biết, cuộc sống hằng ngày của đồ đệ mình đúng là khiến người khác giận sôi gan. Tạ Duật Chi là tu sĩ Trúc Cơ kì, mỗi ngày chỉ cần ngủ hai canh giờ, toàn bộ thời gian còn lại đều dành cho việc tu luyện, đi qua đi lại cũng chỉ có mấy chỗ này, đảo Ngọc Hoàng, Tiểu Cảnh Sơn và Quan Thư các, ngày nào cũng như vậy.

Như thường ngày thì bây giờ hắn phải đang ở Quan Thư các đọc sách, nhưng hai đồng tử này đều ấp a ấp úng nói: "Chân quân, Tạ sư thúc, ngài ấy... đang nằm trong phòng tĩnh dưỡng."

Diệp Huyên tất nhiên là biết vì sao lại thành thế này, nàng nhấc chân sải bước, chỉ trong nháy mắt đã đứng trước cửa phòng của Tạ Duật Chi không nói tiếng nào đã đẩy cửa vào, nhưng cảnh tượng trong phòng lại khiến Diệp Huyên sững sờ.

Hoàng hôn đang dần buông xuống, ánh mặt trời vàng rực xuyên qua cửa sổ, chiếu trên tấm lưng trần của người thiếu niên đang ngồi bên cửa sổ, ánh nắng chảy xuôi trên từng đường cong trên cơ thể hắn. Lúc này, Diệp Huyên mới phát hiện, đồ đệ thuận tay thu về của mình thì ra là một tiểu lang quân cực kì tuấn mỹ.

Sững sờ trong chớp mắt, thần sắc trên mặt Diệp Huyên liền thu lại, bình tĩnh bước vào trong phòng: "Cởi áo ra." Thấy Tạ Duật Chi đang vội vàng khoác áo lên, liền đưa tay giữ chặt cánh tay hắn, liền thấy trên bụng hắn có một vết thương rất dài vắt ngang xuống, trên da thịt bị cháy vẫn còn khét mùi Liệt Diễm. Diệp Huyên nhíu mày: "Ai làm?" Nàng chợt nhớ ra: "Có phải là do đồ đệ của lão nhân trên đảo Xích Viêm đó?"

"Chỉ là bị thương trong lúc luận bàn giữa các đồng môn với nhau." Tạ Duật Chi thản nhiên nói, trên mặt hắn không hề có chút xao động, cũng không có phẫn uất, ngược lại rút tay ra khỏi tay Diệp Huyên, cố gắng cột lại vạt áo: "Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi."

Diệp Huyên ngẩn người, thiếu chút nữa bị hắn chọc tức đến bật cười: "Ngươi coi ta là đồ ngốc?" Miệng vết thương lớn như vậy, lại là vết thương trí mạng, đồng môn của ai lại dám ra tay không có chừng mực như thế. Nàng đột nhiên hiểu ra, Tạ Duật Chi không tìm đến nàng mà cáo trạng có lẽ không phải là do thái độ lãnh đạm của nàng đối với hắn mà là do hắn không nghĩ đến việc tìm sư phụ để cáo trạng.

Mà câu nói tiếp theo của Tạ Duật Chi cũng chứng thực suy đoán của Diệp Huyên, hắn mặc áo, đứng trước mặt Diệp Huyên vẫn giữ thái độ cung kính mà lạnh nhạt như trước: "Đệ tử bị thương ở bụng, Đặng sư huynh bị thương ở ngực, nói đúng ra thì vẫn là Đặng sư huynh bị thương nặng hơn. Đây chỉ là luận bàn, chứ Đặng sư huynh cũng không cố tình khó xử đệ tử?"

Diệp Huyên bật cười, "Tốt, tốt, tốt..." Nàng liên tục nói ba chữ tốt, nụ cười trên mặt lại càng sâu hơn, Tạ Duật Chi ngẩng đầu, liền thấy nàng vỗ mạnh lên bàn một chưởng, "Luận bàn thật là tốt!" Tạ Duật Chi giật mình, Diệp Huyên lại cười tủm tỉm, "Đồ nhi ngoan, lần sư nếu Đặng sư huynh lại đến tìm trò luận bàn, trò nhất định không được từ chối."

"Đương nhiên là không từ chối rồi." Trong đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Tạ Duật Chi lúc này cũng nhiễm chút ý cười.

Diệp Huyên thấy thế, trong lòng càng thêm vui vẻ. Nàng thật không ngờ, tính cách của người đồ đệ này lại hợp ý nàng đến thế. không chỉ vì hắn trầm lặng, ít nói mà còn là vì thủ đoạn vô thanh vô tức tìm cách đánh trả lại đối thủ một đòn nặng hơn của hắn.

"Nếu không hiểu chỗ nào..." Diệp Huyên cân nhắc một hồi, cuối cùng cũng quyết định nói: "Cứ trực tiếp tới tìm vi sư." Những lời này lúc trước nàng đã nói rồi, nhưng bây giờ mới là thật lòng, từ giờ phút này trở đi, nàng mới thừa nhận Tạ Duật Chi là đồ đệ của mình.

trên khuôn mặt Tạ Duật Chi vẫn không có chút vui sướng, mà bình tĩnh nói: "không dám làm phiền sư phụ quan tâm, đệ tử có thể tự ứng phó."

"Ta không phải là sợ ngươi không ứng phó được với mấy người kia.... mấy đứa nhóc không biết trời cao đất dày." Diệp Huyên khoát tay, "Ngươi khinh thường tìm vi sư làm chỗ dựa, chỉ cần không làm việc hổ thẹn, đánh cả già lẫn trẻ, ngươi làm thế nào cũng được?" Nàng cười cười, thần sắc lười biếng lại mang theo mấy phần cao ngạo, "Nếu bọn họ đã không biết xấu hổ như vậy, thì chúng ta cũng không cần nể mặt chúng!"


chương 3

Người người đều biết trong phái Thương Lan, Nguyên anh chân quân Diệp Huyên muội muội của chưởng môn Minh Vi là người không dễ động vào. Nàng trời sinh tính tình lười nhác phóng túng, ngày thường không xuống núi uống rượu, thì cũng ở trong động phủ mà ngủ nướng, nhìn qua thì có vẻ là một người vô cùng nhàn hạ, nhưng có một ngày nàng lại nổi hứng, đem chín tầng mây đâm thủng một lỗ lớn, mắt cũng không hề chớp.

một người hung dữ như vậy, trước kia đệ tử trong môn phái bắt nạt đồ đệ của nàng, chỉ vì thấy Diệp Huyên đối với Tạ Duật Chi cũng chẳng hề mảy may quan tâm, hiện giờ nàng lại bày ra bộ dạng "Bản tọa đối với tên đồ đệ này rất quan tâm", tự nhiên như không có người nào không có mắt mà tìm đến làm phiền Tạ Duật Chi.

Rất nhanh Diệp Huyên lại cảm thấy tiếc nuối: "Bị gò bó trên núi mấy ngày qua, thật vật vả mới có dịp được thư giãn gân cốt, đám lão gia kia đã vậy còn quá nhát gan, thực sự là vô dụng mà."

Ở một bên Ngụy Uyển Uyển nghe được thì mồ hôi lạnh rơi xuống, chẳng trách sư phụ luôn luôn phàn nàn về sư thúc đáng mến hay gây rắc rối này, không thể cùng với người giao chiến, nàng liền xoay cổ tay mà thở dài.

"Sư phụ cần gì phải không cam lòng," Diệp Huyên một hơi cạn sạch rượu Linh Tửu trong chén, vừa đúng lúc Tạ Duật Chi lại rót cho nàng thêm chén nữa. "Ngày mai đệ tử sẽ đi tìm Đặng sư huynh so tài một phen, nhất định sẽ khiến hắn nằm trên giường dưỡng thương nửa tháng, với tính tình thương đồ đệ như mạng sống của mình như Lý trưởng lão, chắc chắn sẽ sẽ tìm đến sư phụ mà phân minh?"

"Đúng là sáng kiến hay." Hai mắt Diệp Huyên sáng ngời, gật đầu tán thành, "Sao Vi sư lại không nghĩ ra biện pháp hay thế chứ." Có thể thấy nàng cực kì hưng phấn, lập tức bừng bừng phấn chấn bàn bạc với Tạ Duật Chi làm cách nào để có thể chọc giận Lý trưởng lão, có thể làm cho lão nhân kia bị đánh văng tới cửa, nàng cũng được dịp một lần thử tài nghệ của mình.

Ngụy Uyển Uyển đã nghe được một lát, liền không nhịn được: "Sư thúc, Tạ sư đệ...Nếu như vậy sợ rằng sẽ không tốt đâu."

Vẻ mặt Diệp Huyên không tán đồng: "Có chỗ nào không tốt?"

Lấy việc so tài chỉ để tùy ý đả thương đồng môn, cùng đồng môn tranh đấu, đương nhiên là không tốt rồi. Nhưng Ngụy Uyển Uyển biết mình có nói cũng vô ích, dù sao chuyện này cũng chính là do đám người kia khi không lại gây hấn với Tạ Duật Chi, tuy rằng Diệp Huyên đã đồng ý với yêu cầu của Tạ Duật Chi sẽkhông ra tay, nhưng nếu không xả được cục tức này, thì nàng đây không phải là Diệp Huyên. Chỉ là Ngụy Uyển Uyển không ngờ tới, Tạ sư đệ thoạt nhìn nho nhã, điềm tĩnh, nhưng thật ra hành động lại hết sức cương quyết sắc bén.

Đôi thầy trò này, thật đúng là do cơ duyên tác hợp mới gặp nhau, chỉ mới chung đụng với nhau được mấy tháng mà phong thái đã càng ngày càng giống nhau. Nếu để cho Ngụy Uyển Uyển hình dung, thì chính là nếu sư thúc nói muốn đập phá nhà cửa, thì Tạ sư đệ sẽ cho ngài ấy một cây chùy, nếu sư thúc nói muốn giết người, thì Tạ sư đệ sẽ chuyển cho ngài ấy một đao, nếu sư thúc muốn đâm thủng bầu trời, chắc chắn Tạ sư đệ sẽ tìm cho ngài ấy một cái thang dài thật tốt.

Lúc này Diệp Huyên bận uống nốt rượu, Tạ Duật Chi thì một chén rồi tiếp một chén rót đầy vào cái ly vừa rỗng. Tạ Duật Chi vốn rất kiệm lời, Diệp Huyên không nói lời nào, hắn cũng dần trở nên yên lặng. Hai người bọn họ ngồi dưới gốc cây Tử Đằng, ban đêm lạnh như nước, đom đóm bay lượn lập lòe, dù có an tĩnh đến mấy thì khi nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang từng trận, vốn là nên cảm thấy lúng túng, nhưng ngược lại hai con người này lại rất trầm mặc, nhưng kỳ lạ thay lại khiến Ngụy Uyển Uyển cảm thấy thật hài hòa yên tịnh, thật giống như bọn họ vốn nên là như vậy mà ngồi chung với nhau cùng một chỗ.

một giây sau, phần yên tĩnh bị đánh vỡ.------Diệp Huyên bịch một tiếng gục xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.

một người luôn luôn bình tĩnh như Tạ Duật Chi cũng phải giật mình, nhưng Ngụy Uyển Uyển lại thở phù một cái rồi nở nụ cười: "Sư thúc lại say rồi."

Diệp Huyên mặc dù thích uống rượu, nhưng thật ra tửu lượng không được tốt lắm. Tạ Duật Chi thấy nàng chìm vào giấc ngủ, đôi mắt thường ngày luôn mang theo ý cười lúc này nhắm chặt lại, lông mi dài khẽ run, gò má vì bất tỉnh mà nhẹ ửng hồng. Chàng trai trẻ rũ tầm mắt, trong con ngươi vô tình ánh lên tia sáng không rõ. Tạ Duật Chi đứng lên, nửa ôm lấy Diệp Huyên đem nàng đỡ dậy: "Ta đưa sư phụ về phòng nghỉ ngơi, Ngụy sư tỷ, ngươi cũng nên trở về sớm đi."

Ngụy Uyển Uyển có chút không yên lòng, nhưng nghĩ tới Tạ Duật Chi tuy mới nhập môn không lâu, nhưng hành động luôn cẩn thẩn, liền gật đầu, rồi cáo từ rời đi.

>O<

Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao cũng là lúc Diệp Huyên mới bắt đầu tỉnh dậy. Nàng cố hết sức ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người đều đau nhức, nhất là nơi bắp đùi ê ẩm khó chịu. "không thể là hắn a..." Nàng lẩm bẩm một câu, trước kia khi say rượu lúc tỉnh lại nhiều nhất thì cũng chỉ đầu óc choáng váng, sao lần này hai chân lại như nhũn ra.

Diệp Huyên là một Nguyên anh chân quân, chỉ cần thi chuyển đạo pháp qua loa, thì thân thể hiện giờ đau nhức dị thường cũng liền biến mất. Lúc này nàng mới bắt đầu rửa mặt chải đầu một lúc, vốn định sẽ đến ngọn núi nhỏ gần ranh giới tìm thú vui, lại bị một phong thư của Minh Vi đạo quân phi đến triệu hồi tới điện Kiền Nguyên. Điện Kiền Nguyên là nơi tổ chức nghị sự giữa các vị trưởng lão chân quân, Diệp Huyên từ từ chậm rãi bay đến điện Kiền Nguyên, trong điện tụ tập đông đúc, có thể thấy mọi người đã đến đông đủ.

Minh Vi đạo quân bất động thanh sắc không chớp mắt liếc nhìn sư muội của mình, thì mới bắt đầu mở miệng: "Hôm nay triệu tập các chư vị đến đây, không phải vì chuyện gì khác. Từ lúc Ma Tôn trở thành chưởng môn của Thiên Diễn Giáo, Ma Môn bắt đầu có những hành vi tàn độc không hề cố kỵ, tháng trước vào thời điểm chiều tối đã có ba tông môn bị Thiên Diễn Giáo diệt môn hoàn toàn. Ta thân chính là đạo môn đứng đầu phái Thương Lan này, không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn."

nói đến Thiên Diễn Giáo, thật sự là họa lớn trong lòng của Đạo Môn. Chính là một ngàn năm về trước, sau trận đại chiến giữa Đạo Môn và Ma Môn, Ma Môn đã bị suy thoái, Tu Chân Giới từng bước tiến vào thời kỳ hòa bình. Nhưng Thiên Diễn Giáo đột nhiên nổi dậy, với một tốc độ kinh hoàng mà nhanh chóng trở nên bành trướng, Ma Môn không ngừng thống nhất phân tranh, ngày càng tồn tại nhiều ma tu cúi đầu ngoan ngoãn nghe theo. Nhất là hai chưỡng môn gần đây nhất của Thiên Diễn Giáo, chưởng môn đời trước U Ma Tôn là người tàn nhẫn độc địa, vì để tu luyện, ai ai cũng đều biết hắn đã tàn sát mười vạn tu sĩ vô tội. Đệ tử của hắn là Ma Tôn cũng không chịu thua kém, ngay tháng trước Ma Tôn phái người diệt sạch cả ba tông môn đến gà chó cũng không tha, mà những tội ác này cũng chỉ là một góc nhỏ của tòa núi băng mà thôi.

"Ma Tôn là một khối u ác tính của Tu Chân Giới này, chúng phải bị trừ khử." Tô trưởng lão của điện Linh Hoa nói, "Chỉ là," Ông ta lại giở vờ giả vịt, " Ma Tôn có phép biến hóa khôn lường..., tu vi có thể ngang hàng với hắn nhưng lại sợ chỉ có được mấy người. Chúng ta tuy một lòng muốn trừ ma, nhưng sức lực hiện giờ lại không đủ, vẫn phải là chưởng môn ra tay, mới có thể chém được tà ma dưới lưỡi kiếm."

Lời này vừa nói ra, tất cả đám trưởng lão đều nháo nhào lên. Diệp Huyên còn không biết rõ ý định của đám lão gia này mới là lạ, chính là mong đợi Minh Vi đạo quân sẽ đánh phủ đầu ở phía trên, bọn họ được dịp trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. thật ra nghị sự thì cũng đã tổ chức quá nhiều lần, nhưng lần nào cũng không thu được gì. Trong lòng Diệp Huyên không hề có kiên nhẫn, Ma Môn đã lấn tới nơi rồi, đám người này vẫn còn muốn tranh quyền đoạt lợi, đều là một lũ xu nịnh.

Với tính tình của nàng chỉ có thể nhịn được trong chốc lát, bất thình lình vỗ một chưởng xuống bàn: "nói nhao nhao ồn ào cái gì vậy?! không có can đảm đi giết tên Ma Tôn thì cứ nói thẳng ra, hà cớ gì phải đem những thứ đạo lý rỗng tuếch đường hoàng ấy ra làm gì, các người thật sự coi người đời như con nít ba tuổi sao, để các người tùy ý đem đi mua bán, rồi còn giúp mấy người đếm tiền hay sao?"


Tuy tất cả mọi người ở đây đều có ý định xấu, nhưng dù sao cũng chưa từng có ai nói toạc ra như thế này, lúc này bị Diệp Huyên đâm trúng tim đen, trong khoảng thời gian ngắn ai nấy đều có chút lúng túng. Minh Vi đạo quân trong bụng cười thầm, đây cũng chính là lý do hắn muốn Diệp Huyên tham gia vào nghị sự lần này ------ có một vài lời nói nếu không thể nói thẳng ra, Đạo Môn cũng đừng nghĩ tới việc đối phó với Ma Môn.

"Bản tọa già yếu đây đã nhiều bệnh, tất nhiên không thể cùng với Ma Tôn chống chọi." Đột nhiên, một thanh âm lành lạnh vang lên, "Diệp chân quân vừa rồi khẩu khí lớn như vậy, sao không đi mà chiến đấu với Thiên Diễn Giáo môn?" Vừa nói chuyện chính là Lý trưởng lão của đảo Xích Viêm, hai mắt lão ta âm trầm suy đoán nhìn chằm chằm Diệp Huyên, "Dù sao các vị ở đây đều biết, Diệp chân quân cùng với Thiên Diễn Giáo là kẻ thù không đội trời chung, như vậy, Diệp chân quân vừa có thể diệt trừ yêu ma, vừa báo thù cho ý trung nhân, chẳng phải là một công đôi việc sao."

Lão ta còn chưa dứt lời, Diệp Huyên đột nhiên đứng lên.

"Sư muội!" Minh Vi đạo quân vội vàng quát lên, "Ngồi xuống!"

Diệp Huyên như mắt điếc tai ngơ, nàng từng bước từng bước hướng Lý trưởng lão đi tới, cả tòa đại điện trở nên cực kì yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng giày của Diệp Huyên mài nhẹ trên mặt đất sột soạt. Khuôn mặt Diệp Huyên thường ngày lộ vẻ lười biếng cùng tiếu ý thì lúc này đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt nàng không thay đổi nhìn Lý trưởng lão, nhưng không biết vì sao, trong đại điện đã có mấy vị trưởng lão còn đang hướng về phía Diệp Huyên, nhưng giống như có một sức mạnh vô hình giữ bọn họ lại, khiến tất cả mọi người đều có cảm giác không thở nổi.

Ngay Lập tức Lý trưởng lão bị dọa sợ đến ngây người, tu vi của lão thua Diệp Huyên, lúc nãy cũng do không phục vì đồ đệ của lão ta bị Tạ Duật Chi đánh trọng thương, nên mới kích động nói ra ác ngữ ------ mọi người ở đây ai cũng biết rằng, Thiên Diễn Giáo có thù hận với Diệp Huyên, đây chính là nghịch lân của nàng ta! Mà khiến cho nữ nhân này điên lên, Lý trưởng lão dám khẳng định, nàng hoàn toàn có thể đem lão giết chết ngay tại điện Kiền Nguyên này.

"Ta...", lúc này, Diệp Huyên đã đi tới trước mặt Lý trưởng lão, cả người Lý trưởng lão run rẩy phun ra một chữ. Lão ta cũng quên luôn việc phải cầu xin tha thứ, còn bị dọa đến hồ đồ.

Nhưng Diệp Huyên lại cười, khóe môi nàng hơi cong lên, giống như ngày thường mà như vậy cười híp mắt hỏi: "Lý trưởng lão, ông, có phải muốn chết hay không?"

Tất cả mọi người có thể chắc chắn rằng, nếu Lý trưởng lão chỉ cần trả lời một chữ "Có", Diệp Huyên nhất định sẽ khiến Lý trưởng lão nằm trong vũng máu tươi ngay lập tức.

"Sư muội, e rằng muội cần phải nghỉ ngơi đấy." Ngay khi tình thế gần như không thể cứu vãn, Minh Vi đạo quân cuối cùng cũng mở miệng nói. anh phất ống tay áo một cái, hóa thành đạo quân uy nghi, Diệp Huyên liền bị đẩy ra khỏi điện Kiền Nguyên, cửa điện ầm ầm đóng lại, hai chân Lý trưởng lão mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất. Mọi người bỗng dưng ngửi thấy một mùi tanh khai, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, Lý trưởng lão lại...bị dọa đến đái cả ra quần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#xuyên