Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

c.

gần đây thanh bảo liên tục vắng nhà, báo hại thế anh hôm nào cũng ăn thức ăn thừa của hôm qua, như thế thì làm sao em bé lớn nhanh đây? hôm nào thế anh cũng chỉ chờ đến đêm để có thời gian ôm ấp cùng thanh bảo trên giường, ấy mà đêm nào em ấy cũng bù đầu với đống tài liệu trên bàn làm việc.

'ê, định làm việc đến chết luôn sao? nghỉ ngơi một chút đi chứ.'

nhìn quanh căn phòng tối tăm cùng bóng lưng nhỏ nhắn đang loay hoay trên bàn làm việc cùng tiếng gõ phím cạch cạch, thế anh liên tục càm ràm khi thấy thanh bảo trông có vẻ rất mệt mỏi.

'em làm phiền anh ngủ à, xin lỗi nhé, em ra phòng khách làm việc đây, em bé ngủ ngon nhá!'

'ý anh không phải thế. gần đây em trông mệt mỏi hơn đấy, đánh một giấc đi.'

'không được anh ạ, nhiều deadline quá rồi.'

thế anh khó chịu khi nhìn thấy đống thẻ đen của mình bị thanh bảo bỏ xó ở một góc. thay vì lao ra ngoài làm việc cực khổ như thế thì tại sao không dùng đống thẻ đó đi? thanh bảo ngốc.

thanh bảo mặc kệ thế anh đang thở dài trên giường ngủ, miệng thì liên tục mắng mỏ. trong lúc thế anh hăng say trách móc thanh bảo, em lặng lẽ ôm đống tài liệu mang ra phòng khách và tiếp tục làm việc.

'em vẫn làm việc à? thật à?'

thế anh bất lực đành ngã lưng xuống giường, đã hơn 1 tuần và hắn vẫn chưa được ngủ cùng thanh bảo, thiếu hơi quá làm sao em bé ngủ được đây? nhưng đó không phải là lí do duy nhất khiến hắn không ngủ được... thật ra là, từ ngày biến thành bé tí tẹo thế này, hắn không được... "làm". bứt rứt thật đấy, không đùa.

lại một đêm nữa trôi qua, kì lạ là đêm hôm qua thế anh ngủ rất ngon, cực kì ngon là đằng khác, chuyện gì thế nhỉ? tia nắng sớm rọi vào phòng, không khí ấm áp đánh thức thế anh khỏi giấc ngủ ngon, ơ?

'bảo?'

'ưm... ngủ ngon chứ?'

thanh bảo dụi mắt, tay còn lại vẫn khư khư ôm lấy thế anh nhỏ bé trong lòng.

'hôm nào cũng bỏ anh ngủ ngoài sofa mà, sao hôm nay lại chui vào đây ngủ thế?'

'em biết anh thiếu ngủ, nhớ em lắm chứ gì? tại người ta quan tâm nên mới vào đây ngủ với đấy.'

'ngủ thôi thì vẫn chưa đủ đâu.'

thế anh đanh đá, hắn khoanh tay trước ngực, cố dùng bàn tay nhỏ tí đẩy thanh bảo ra.

'lại chuyện gì nữa đây? từ lúc anh bé tí như này, em thấy anh hay dỗi lắm nhé.'

'ờ, mặc anh.'

'anh lại làm sao?'

'em đấy, chả "làm" gì cả.'

'ừ, em có làm gì đâu mà anh dỗi?'

thế anh mệt rồi, mãi mà thanh bảo vẫn không nhận ra hắn thích em ư? thanh bảo ngốc đến thế ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top