Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41

"Tôi sinh con cho anh rồi... Bùi Thế Anh... tôi và anh kết thúc rồi..."

Thiện Thanh Bảo lúc này tinh thần không được ổn định, hơi thở của cậu gấp gáp, mỗi khi nhìn thấy đứa bé kia, cậu cảm thấy bản thân đang ở gần một con ác quỷ muốn ám lấy mình vậy. Nó là con của Bùi Thế Anh, mãi mãi là như vậy, cậu không thể yêu thương nó như cậu đã từng nghĩ được. Cha của nó đã là ma quỷ thì nó cũng chỉ là một thứ loài đáng kinh tởm như thế thôi.

Cách hành xử vừa rồi của Thiện Thanh Bảo khiến Bùi Thế Anh vô cùng thất vọng, tiếng khóc chưa dứt của con nhỏ làm anh càng đau lòng hơn. Thực sự anh chưa từng nghĩ đến cả khi con được sinh ra rồi, là một sinh mạng rồi, cậu vẫn nhẫn tâm ra tay được. Đều nói là hổ dữ không ăn thịt con, nhưng lần này, con chỉ vừa mới sinh, nó chỉ là muốn bú sữa thôi... cậu liền đẩy nó ra. Nếu không phải anh phản xạ kịp thời, không chừng... con sẽ nguy kịch mất.

"Không phải các người bất tử sao ? Bùi Thế Anh... sao phải lo cho nó ?"


"Em có còn là một người ba không Bảo Bảo ? Đây là con của em !"

Tuổi trẻ cậu bốc đồng, Bùi Thế Anh hiểu, cho nên mọi lỗi sai, lời miệt thị của cậu dành cho đứa con nhỏ anh đều bao dung hết mực, nhưng hiện giờ Thiện Thanh Bảo đã gần 24 tuổi rồi, là một người trưởng thành rồi, cậu không thể suy nghĩ chín chắn lên một chút sao ? Cậu lúc này có còn xứng đáng là một người ba nữa không ?

"Cho tôi về... tôi muốn về nhà..."

"Tôi sẽ cho em về, nhưng không phải bây giờ."

Anh cần cậu, con lại cần cậu hơn, nó cần một người ba. Thằng bé mới chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, Bùi Thế Anh không nỡ nhìn cảnh tượng con trai nhỏ của mình phải chịu thiệt thòi, uống sữa ngoài. Vì con, anh chỉ có thể thất hứa với cậu, khiến cậu càng thêm hận mình.

Những ngày sau đó, Buic Thế Anh hoàn toàn giam lỏng Thiện Thanh Bảo lại, anh để thằng bé ở cạnh cậu, muốn cậu ngắm nhìn nó thật rõ, xem con của mình đáng yêu đến nhường nào. Anh cứ nghĩ rằng nếu cậu thấy thiên thần nhỏ mà mình đã mang đến, nhất định... sẽ vãn hồi lại được chút tình yêu thương của cậu trai này, nhưng không ngờ lại khiến mọi việc càng trở nên tồi tệ.


Hành động của Thiện Thanh Bảo ngày càng thiên hướng tiêu cực, cậu không ăn cũng không nói, con khóc lớn thế nào cũng không quan tâm, chỉ ngồi cuộn mình trên giường. Anh không biết là do cậu lần đầu làm ba không có kinh nghiệm hay là do cậu thực sự vô tâm đến nỗi để mặc con nữa, lần nào cũng như vậy, khi vừa mới bước đến trước cửa phòng, anh đã nghe thấy tiếng thằng bé khóc rồi.

"Bảo Bảo, con đói rồi, cho con bú đi."

Một tuần nay thả lỏng cho cậu, để con phải uống sữa ngoài đã quá sức chịu đựng của anh rồi, Thiện Thanh Bảo hôm nay nếu còn tiếp tục trốn tránh nữa, Bùi Thế Anh nghĩ anh thực sự sẽ mất kiểm soát, làm ra đủ mọi trò khốn nạn ép buộc cậu mất. Trái lại với sự mong đợi của Bùi Thế Anh, cậu vẫn im lặng, bàn tay anh ngay lập tức bóp lấy cổ Thiện Thanh Baod, đẩy ngã người cậu, lưng đập vào đầu giường. Anh có thể cảm nhận được sự lạnh buốt từ chiếc vòng được dùng để xích cổ cậu lại.

Bùi Thế Anh đang xích côaaujnhư một con vật... nhưng cũng chỉ vì anh muốn tốt cho con của hai người thôi. Anh không thể để cậu đi đâu được, con còn nhỏ như vậy, đâu thể nói bỏ là bỏ.


"Em nghe rõ đây, nếu em còn không chịu, vĩnh viễn đừng mơ tưởng tới đặt chân về nhà họ Trần !"

Thiện Thanh Bảo bật khóc, cậu lắc đầu lia lịa, đầu tóc rối tung lên. Nhiệm vụ của cậu chỉ là sinh con cho Bùi Thế Anh thôi mà, những gì có trong thỏa thuận cậu đều đã hoàn thành rồi.

Tiếng khóc của con càng ngày càng lớn, như muốn xé toạc trái tim của người cha này ra, Bùi Thế Anh nhanh chóng đứng dậy, anh bế thằng bé lên, nâng niu từng chút một mà dỗ nín. Có lẽ nó cũng không muốn nhìn thấy cha và ba mình cãi nhau như vậy. Quay sang nhìn Thiện Thanh Bảo, cậu vẫn không để tâm tới con dù chỉ là một chút, nhất thời anh nặng lời với cậu.

"Em có nghe hay không, tôi nói là cho con bú !"

"Không... đừng để nó chạm vào tôi... đem nó đi đi..."

Thiện Thanh Bảo lấy tay bịt hai tai lại, cậu không muốn nghe. Tiếng khóc đó đã hành hạ cậu biết bao ngày nay rồi, dù là ngày hay đêm thì nó cũng khóc, cũng quấy, chắc hẳn nó chỉ hận không thể giết chết cái người làm ba vô tâm này sớm hơn thôi.

Bùi Thế Anh anh nhẹ nhàng đặt thằng bé vào trong nôi, bước đến trước mặt Thiện Thanh Bảo, bàn tay hung hăng xé rách mảng áo trước ngực cậu ra, mặc cho cậu gào thét, chống trả đến điên cuồng.

"Bỏ tôi ra..."

"Con mẹ nó, em qua đây !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top