Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 111: Cố Ngôn Sanh bị cắm sừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

Mãi đến khi trở lại phòng bệnh Ôn Niệm Nam từ đầu đến cuối không nói một lời, Đường Sóc không biết hiện tại trong lòng Ôn Niệm Nam nghĩ như thế nào, hắn rất sợ Ôn Niệm Nam vẫn còn tình cảm với Cố Ngôn Sanh.

"Niệm Nam... Cậu có khát không? Tôi... tôi đi rót nước cho cậu nha."

Ôn Niệm Nam nhìn bóng dáng Đường Sóc chật vật rời đi, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

Cậu cho rằng mình nhìn thấy Cố Ngôn Sanh sẽ mất khống chế mà xông lên đánh hắn, nhưng khi cậu thật sự nhìn thấy Cố Ngôn Sanh xuất hiện trước mặt mình, nội tâm lại không hề dao động một chút nào.

Những tổn thương, những đau đớn đó, sẽ vĩnh viễn không thể loại bỏ được...

Ôn Niệm Nam đưa tay sờ lên vết sẹo trên trán, ánh mắt hơi lóe lên.

Cố Ngôn Sanh vì sao còn chưa công bố tin tức ly hôn ra bên ngoài? Thẩm Lạc An tốn nhiều tâm tư như vậy mới đạt được mục đích, sao lại nguyện ý chờ đợi như vậy.

Cố Ngôn Sanh cả đêm không thể nào ngủ được, mùi hương của Ôn Niệm Nam trong phòng dần dần phai nhạt, Cố Ngôn Sanh lấy sợi dây chuyền ra, nhìn nó đến ngây ngẩn cả người.

Ngày hôm sau khi đến công ty, đôi mắt hắn đầy tơ máu trông thật đáng sợ, đầu rất đau, sau khi mở cuộc họp xong liền đi đến phòng nghỉ trong văn phòng.

"Thư ký Lý, anh để tôi vào đi, tôi đã nấu món cháo mà Ngôn Sanh thích mang đến cho anh ấy ăn."

"Cố tổng đang nghỉ ngơi, đã căn dặn không cho bất cứ ai đi vào."

Thẩm Lạc An ở cửa nhìn ánh mắt không kiên nhẫn của Tiểu Lý, nụ cười giả tạo trên mặt có chút không chịu nổi.

Cố Ngôn Sanh bị thanh âm bên ngoài đánh thức, mở cửa văn phòng ra, khi nhìn thấy Thẩm Lạc An thì hơi giật mình: "Sao em đến công ty rồi?"

Thẩm Lạc An ủy khuất nói: "Mấy ngày nay anh không đến thăm em, em có chút nhớ anh."

"Xin lỗi, gần đây anh... Công ty khá bận rộn, không quan tâm đến em."

Thẩm Lạc An mở bình giữ nhiệt đặt lên bàn, Cố Ngôn Sanh ngồi xuống nhận lấy cháo bắt đầu ăn.

Thẩm Lạc An nhìn tài liệu trên bàn, ánh mắt hơi lóe lên, mở miệng nói: "Ngôn Sanh, bác của em nói anh không trả lời chuyện dự án của ông ấy, có phải là anh quá bận rộn nên quên mất rồi hay không?"

Cố Ngôn Sanh cầm khăn giấy lên lau, giương mắt nhìn về phía Thẩm Lạc An, trầm giọng nói: "Dự án này trước đây mẹ anh đã giao cho Tập đoàn Khải Duyệt rồi, dự án này rất quan trọng, Đường Luân Hiên hắn có nhiều kinh nghiệm hơn."

Thẩm Lạc An nghe giao cho Đường Luân Hiên, trong mắt hiện lên một tia ác độc.

"Ngôn Sanh, khi nào anh công bố chuyện ly hôn? Khi nào chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau?"

Cố Ngôn Sanh nghe xong liền ngẩn người, giọng điệu có chút chậm chạp: "Hiện tại cậu ta còn chưa xuất viện, chờ sau này rồi nói sau, dự án hiện tại hợp tác cùng Tưởng tổng đang bị người khác nhìn chằm chằm vào, đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, hiện tại công bố ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến Cố thị."

Hắn cũng không biết vì sao mình lại dây dưa không công bố tin ly hôn, có lẽ là nhìn thấy bộ dáng suy yếu của Ôn Niệm Nam nằm trong bệnh viện có chút không đành lòng.

Hoặc là bởi vì trong lòng hắn vẫn luôn bất an, luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ cái gì đó...

"Ngôn Sanh, bác em nói tối nay có một buổi yến tiệc, anh có thể đi cùng em..."

"Buổi chiều anh còn có một cuộc họp và xã giao, Lạc An có thể anh không thể đi cùng em được, đợi dự án trong tay kết thúc anh sẽ đi tìm em, được không?"

Cố Ngôn Sanh đột nhiên trở nên mâu thuẫn, phản ứng của hắn khiến Thẩm Lạc An sửng sốt, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ.

"... Được, không sao, gần đây em đang viết bản nhạc mới, chờ anh rảnh rồi cùng em đánh đàn có được không."

Sau khi Thẩm Lạc An rời khỏi công ty liền trực tiếp ném bình giữ nhiệt trong tay vào thùng rác, một cước đạp về phía xe.

"Tiện nhân Ôn Niệm Nam kia! Rõ ràng chính là một tên đê hèn vừa quyến rũ Đường Sóc lại dụ dỗ Ngôn Sanh, mà cũng xứng tranh giành với tôi!"

Ánh mắt Thẩm Lạc An tràn đầy độc ác, gọi điện thoại cho bác của hắn.

Sau khi Thẩm Lạc An rời đi, Cố Ngôn Sanh buông tài liệu xuống nhìn sợi dây chuyền trong tay sững sờ.

Mình lại nói dối để từ chối Thẩm Lạc An...

Cố Ngôn Sanh trong lòng phiền não không thôi, nhớ tới lời bác sĩ nói.

Mình không thể nào yêu Ôn Niệm Nam được, làm sao có thể...

Dường như hắn không muốn chấp nhận rằng bản thân mình sẽ hoang mang trước sự lạnh nhạt của Ôn Niệm Nam khi ở bệnh viện, không muốn thừa nhận sự khác thường trong lòng, Cố Ngôn Sanh cứ lặp đi lặp lại rằng không có khả năng.

Hắn không thể phụ lòng Thẩm Lạc An, người đã lấy tính mạng của mình ra cứu hắn, mình không thể phụ lòng hắn.

"Người mình thích chính là Thẩm Lạc An... Không thể là Ôn Niệm Nam... Không thể nào."

Cố Ngôn Sanh giơ tay đeo sợi dây chuyền lên cổ, nhẹ nhàng đè sợi dây chuyền lên ngực mới dần dần bình tĩnh lại.

Yến tiệc ở khu A nguy nga lộng lẫy.

"Mẹ kiếp, Tôn Kỳ kia là tên đần sao? Cả hai lần đều bắt nhầm người, bảo hắn bắt tiện nhân Thẩm Lạc An hắn lại đi bắt Ôn Niệm Nam, hiện tại bản thân còn bị bắt vào tù, hắn rốt cuộc sao lại chọc đến Đường Sóc?"

Tần Tề Bách ngồi ở bên cạnh, tay cầm một điếu xì gà bực bội mắng chửi.

"Đâu ai ngờ rằng Thẩm Lạc An lừa ngài nói hắn là phu nhân của Cố thị, tôi giao Thẩm Lạc An cho Tôn Kỳ, không ngờ rằng hắn thả Thẩm Lạc An đi rồi bắt Ôn Niệm Nam về, tiểu thiếu gia đã bảo Tôn Kỳ thả người rồi, là hắn không nghe nên bị bắt là đáng đời."

Người đàn ông áo tím tiến lên thuần thục giúp Tần Tề Bách châm xì gà, rồi ngồi sang một bên.

Tần Tề Bách đạp người đàn ông áo tím, ra lệnh nói: "Này, Tiêu Kỳ Hạo, ngày mai cậu đi điều tra Đường Sóc kia."

Tiêu Kỳ Hạo phủi phủi dấu chân trên quần âu phục, lưu manh cười nói: "Tiểu thiếu gia muốn tôi động thủ sao? Đường Sóc hiện tại không ở Đường gia, động thủ rất dễ dàng, tôi đi trói người đánh một trận cho thiếu gia trút giận."

Tần Tề Bách vừa định mở miệng, cách đó không xa đột nhiên có mấy người cười ha ha nói cái gì đó, Tần Tề Bách nghe được là tên Cố Ngôn Sanh.

"Thật hay giả vậy? Lưu tổng ngài tận mắt nhìn thấy Cố Ngôn Sanh cùng Đường Sóc vì Cố phu nhân mà đánh nhau sao?"

Lưu tổng uống đến say khướt lớn tiếng nói: "Đương nhiên là thật rồi, Đường Sóc mấy ngày nay vẫn ở bệnh viện chăm sóc Cố phu nhân, Cố Ngôn Sanh chỉ sợ là tới bắt gian nên mới đánh nhau, Đường Luân Hiên còn giúp em trai mình đuổi Cố Ngôn Sanh đi, Đường Sóc và Cố phu nhân cùng nhau rời đi, vô cùng ái muội."

"Bạo thế, nói như vậy Cố Ngôn Sanh bị cắm sừng rồi?"

"Cố phu nhân người này lợi hại nha, vậy mà có thể để cho hai người này đánh nhau vì hắn, chậc chậc, Cố tổng bình thường thoạt nhìn rất có mị lực, phu nhân nhà mình lại đi ngoại tình, xem ra phương diện kia không được cho lắm ha."

"Vẻ ngoài đẹp trai, có tài quản lý công ty thì có ích gì, không phải cũng bị cắm sừng đó sao? Nhưng mà thật là không ngờ người của Đường gia ngày thường khiêm tốn như vậy lại đi dụ dỗ người đã có chồng."

"Ai dô, Vương tổng, ngày làm sao xác định là Đường thiếu dụ dỗ Cố phu nhân, nói không chừng là bởi vì phương diện kia của Cố tổng không được, nên Cố phu nhân mới chủ động đi quyến rũ Đường thiếu."

Mấy người ở hiện trường nói chuyện rất lớn, càng nói càng quá đáng, rất nhiều người ở đây nghe được, đều nhìn qua thấp giọng nghị luận.

"Các người đang nói bậy gì đó!"

Đường Luân Hiên đi tới, lớn tiếng giận dữ nói: "Lưu tổng, chú ý giọng điệu nói chuyện của ngài, đừng có tùy tiện phỉ báng người khác."

"Ôh, đây không phải là Đường tổng sao? Đường Sóc làm ra trò cười lớn như vậy còn không để cho người ta nói sao?"

Tần Tề Bách từ trong đám người đi ra, nhìn Đường Luân Hiên một cách trào phúng.

"Kích động như vậy làm gì, Đường Sóc cũng không phải là lần đầu tiên thông đồng vị Cố phu nhân kia, chuyện này có cái gì mà không dám thừa nhận, thế nào? Ôn Niệm Nam kia có phải ở trên giường rất lẳng lơ không? Đường Sóc đã rời khỏi người ta rồi."

Tần Tề Bách vừa nói xong mọi người phía sau đều cười ha ha, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ cùng cười nhạo.

"Tôi đang nghĩ tập đoàn Khải Duyệt các người đột nhiên hợp tác dự án với Cố gia, không phải là vì Đường Sóc lấy thân mình quyến rũ phu nhân Cố thị mới lấy được đó chứ?"

Sắc mặt Đường Luân Hiên tức khắc thay đổi, lạnh lùng nói: "Ngài nói bậy bạ gì đó? Đường Sóc căn bản không có, Ôn tiên sinh đã ly..."

"Không có gì? Tôi đang nghĩ Đường tổng cậu có phải cũng lén lút phóng khoáng như vậy hay không, có muốn tôi tự mình đến kiểm tra?"

"Ngài!"

Tiêu Kỳ Hạo đi lên ngăn cản Tần Tề Bách, giễu cợt nói: "Đường tổng, mọi người đều đang xem trò cười của Cố gia, ngài làm gì mà nghiêm trọng quá vậy? Lẽ nào tiểu Tần tổng nhà tôi nói đều là thật sao? Chậc chậc, tôi đoán tiếp theo còn có nhiều lời quá đáng hơn nữa, nếu ngài nghe không lọt tai thì rời đi là được rồi."

Sắc mặt Đường Luân Hiên trở nên đặc biệt khó coi, nhưng lại không thể nói ra chuyện Ôn Niệm Nam đã ly hôn.

Nếu mình ở trong yến tiệc đem sự tình làm ầm ĩ chỉ càng gây thêm phiền toái cho Ôn tiên sinh, anh nắm chặt nắm đấm xoay người rời đi.

Cách đó không xa Thẩm Lạc An và Thẩm Thiên Hào đứng ở trước bàn xem trò hề trước mặt.

Trong mắt Thẩm Thiên Hào hiện lên một tia tinh quang, cười nói: "Lạc An cậu nhìn xem, không phải cậu nói tiểu tử Cố Ngôn Sanh không muốn công bố tin tức ly hôn sao?"

"Chuyện này không phải là sẵn có rồi sao? Phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Cố thị quyến rũ tiểu thiếu gia Đường gia, cái này còn chưa đủ ép Cố Ngôn Sanh công bố sao?"

Thẩm Lạc An nghe xong trong mắt nhất thời hiện lên một tia tàn độc, mở miệng nói: "Vâng, bác*, con biết nên làm thế nào rồi."

"Ừm, Đường gia này quá chướng mắt, nếu đã can dự vào thì mới náo nhiệt, sau khi làm ầm ĩ rồi, dự án này của Đường gia này sẽ không giữ được."

Lại là ban đêm, 1 giờ sáng.

Cố Ngôn Sanh nằm trên giường vẫn không ngủ được, mùi hương của Ôn Niệm Nam trong phòng đã phai nhạt, căn phòng dường như càng trở nên lạnh lẽo thiếu đi hơi ấm.

Cuối cùng hắn vẫn ngồi dậy, bật máy tính lên phát nhạc của W.E.

Nhìn chiếc nhẫn còn chưa tháo ra ở trên tay mình thì hơi sững sờ, chiếc nhẫn của Ôn Niệm Nam bị Từ thúc nhặt lại bỏ vào trong tủ, Cố Ngôn Sanh không nhìn thấy chiếc nhẫn đó nên không biết rốt cuộc nó bị làm sao.

Ôn Niệm Nam vì sao lại nói chiếc nhẫn đó là giả?

Mãi đến nửa đêm Cố Ngôn Sanh mới dần dần ngủ thiếp đi trong tiếng nhạc của W.E, trong mộng hắn lại mơ thấy Ôn Niệm Nam trong bộ tây trang màu trắng dính đầy máu, Ôn Niệm Nam ngã xuống một vũng máu vươn tay về phía hắn.

"Cứu tôi."

"Tôi hận anh!! Tôi hận anh! Tôi hận anh! "

Cố Ngôn Sanh đột nhiên từ trên giường bừng tỉnh, bên ngoài cửa sổ trời đã sáng rồi.

Cố Ngôn Sanh cầm điện thoại di động nhìn thời gian, đã trưa rồi, mình lại ngủ lâu như vậy.

Vừa định buông điện thoại xuống đột nhiên hiện ra mấy tin nhắn, là Chu Nguyên Phong gửi tới mấy đường link.

"Chúc mừng cậu nha Cố Ngôn Sanh, lại lên hot search rồi, tôi nói cậu dứt khoát đừng mở công ty nữa tiến vào giới giải trí đi!"

Cố Ngôn Sanh nhấp mở đường link nhìn thấy tiêu đề sau đó sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, hắn đã biết tại sao Chu Nguyên Phong lại trào phúng mình như vậy.

[Hot search! Người thừa kế Cố thị, thiên tài trong giới kinh doanh bị cắm sừng, phu nhân Cố thị quyến rũ thiếu gia Đường gia, yêu đương vụng trộm suốt ba ngày ba đêm không về!]

[Hot search! Dự án mới của Đường gia cùng Cố gia nghi ngờ Đường Sóc lấy thân mình đổi lấy, Cố Ngôn Sanh bị cắm sừng mà không biết!]

[Hot search! Phu nhân Cố thị nhiều năm trước cùng Đường gia thiếu gia mập mờ không rõ ràng, Đường thiếu gia và Cố tổng đánh nhau ở bệnh viện!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top