Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 129: Thì ra anh thích tôi giở trò lưu manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

Trong căn phòng tối tăm, mí mắt Cố Ngôn Sanh trên giường run rẩy vẻ mặt thống khổ, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Tại sao anh phản bội tôi! Tại sao anh lại bỏ rơi tôi! Tôi đã cứu anh, anh hứa sẽ chăm sóc tôi cả đời mà!"

Cố Ngôn Sanh phát hiện mình đang đứng trong con hẻm, nơi hắn bị thương vào năm đó, hắn thời thiếu niên cả người máu me đang nằm thoi thóp trên mặt đất, áo khoác màu lam nhạt đầy bùn đất và vết máu.

"Cố Ngôn Sanh, anh đã hứa sẽ đối xử tốt với tôi, vì sao lại đi tìm Ôn Niệm Nam! Là tôi đã cứu anh! Là tôi đã cứu anh! Là tôi đã cứu anh!"

Cố Ngôn Sanh từ trên giường bật dậy, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ.

Cố Ngôn Sanh ở trong phòng nắm sợi dây chuyền trong tay thất thần, dưới ánh đèn mờ ảo là vẻ mặt có chút hoảng hốt.

"Rốt cuộc nên làm sao đây..."

Thẩm Lạc An nhiều năm nay cũng không đơn thuần nhu nhược như hắn nghĩ, ngay cả điểm hắn ghét nhất đạo nhạc của Ôn Niệm Nam cũng bị người ta vu cáo hãm hại, nhưng hắn lại không thể trực tiếp vạch trần.

Lúc còn học Trung học cái người lần nào bị bắt nạt cũng tìm hắn kể khổ và người đã mất tích ba năm... Hắn không dám nghĩ tới rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện thật giả nữa.

Hắn vốn chỉ cần cho người đi điều tra là có thể biết được tất cả, nhưng hắn không làm như vậy.

Có lẽ là trong lòng đã biết đáp án, hoặc có lẽ là hắn sợ biết được đáp án này...

Cố Ngôn Sanh chắc chắn mình thích Ôn Niệm Nam, hắn sẽ vì cậu ở cùng người khác mà muốn phát điên lên vì ghen, hắn nhớ mùi cơ thể cậu, nhớ giọng nói của cậu.

Hắn rung động khi nhìn thấy dáng vẻ tự tin rạng rỡ của Ôn Niệm Nam dưới ánh đèn sân khấu, hắn không có cách nào quên được cảnh Ôn Niệm Nam và Phil hợp tấu kia, lúc này hắn mới nhận ra mình chưa từng nghiêm túc nhìn nhận Ôn Niệm Nam.

Khuôn mặt dịu dàng pha chút thanh thoát cùng lạnh lùng trước ống kính khiến hắn nhìn si mê hồi lâu không hoàn hồn lại, so với tiếng đàn tuyệt mỹ mê hoặc người khác, toàn bộ quá trình Cố Ngôn Sanh chỉ nhìn người đang đánh đàn đến ngây dại.

Hắn phát hiện mình không thời khắc nào là không nhớ đến Ôn Niệm Nam, hắn muốn nói chuyện một cách bình thường với Ôn Niệm Nam, giống như cách Ôn Niệm Nam đối với Đường Sóc, nhưng cậu chưa từng nở nụ cười như vậy đối với hắn, hai người gặp mặt ngoại trừ ánh mắt lạnh lùng thì cũng là cãi nhau không ngừng.

Cố Ngôn Sanh đưa tay đỡ trán, thoáng nhìn chiếc nhẫn trên tay liền sững sốt.

Buông sợi dây chuyền trong tay xuống, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay trái rồi nắm chặt.

Hắn nhớ Ôn Niệm Nam từng nói chiếc nhẫn giống như hôn nhân của bọn họ đều là giả, lúc đó hắn không hiểu tại sao Ôn Niệm Nam lại nói như vậy.

Nhẫn cưới là do hắn thiết kế, trước khi kết hôn mẹ muốn mua nhẫn cưới cũng là bị hắn ngăn lại.

Mặc dù lúc ấy hắn không thích Ôn Niệm Nam, nhưng nhẫn cưới đại diện cho hôn nhân hắn sẽ không lấy ra làm trò đùa được, theo như Cố Ngôn Sanh thấy thì đây là thứ quan trọng nhất đối với hôn nhân.

Có lẽ như lời Chu Nguyên Phong nói, hắn phải thử thông cảm cho người khác, phải quan tâm đến cảm nhận của Ôn Niệm Nam, không thể một mực hành động theo cảm tính được.

Nhưng khi Cố Ngôn Sanh cố gắng thay đổi bản thân, từ từ tiếp xúc với Ôn Niệm Nam lại bị tai nạn bất ngờ vô tình phá vỡ, khiến hắn sẽ không còn cơ hội nào nữa...

"Cố tổng, đây là bản báo cáo tài chính của công ty trong tháng này, chúng tôi phát hiện có một khoản đối chiếu không trùng khớp, sau khi điều tra thì phát hiện vấn đề không nằm ở Cố thị của chúng ta mà nằm ở dự án của tập đoàn Khải Duyệt."

Cố Ngôn Sanh đang kiểm tra chữ ký của văn kiện, nghe thấy tập đoàn Khải Duyệt liền nhíu mày, hắn giương mắt nhìn Tiểu Lý lạnh lùng nói: "Khải Duyệt? Nói chi tiết."

"Khải Duyệt hình như đã động vào vốn đầu tư dự án, không biết sử dụng vào đâu, chúng tôi nhận thấy Khải Duyệt đột nhiên thêm vào một khoản tiền lớn với nguồn vốn không rõ ràng, người của chúng ta điều tra được Đường Luân Hiên hôm qua gặp người của Tần gia, hai công ty hình như đang bàn chuyện gì, lúc đi ra Tần tổng bắt tay ước định gì đó với Đường Luân Hiên."

Điều này không thể rõ ràng hơn, Đường Luân Hiên muốn cả hai nhà.

"Cậu có chắc là đã nhìn thấy Đường Luân Hiên lén lút qua lại với Tần gia không?"

Tiểu Lý khẽ gật đầu, nói: "Vâng, người của công ty chúng ta quả thật là tận mắt nhìn thấy, nếu Cố tổng cảm thấy không ổn tôi có thể gọi người tới, à đúng rồi, người đó cách đây không lâu bởi vì va phải ngài mà bị..."

Sắc mặt Cố Ngôn Sanh nhất thời trở nên u ám, lạnh lùng nói: "Không cần đâu, tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi."

Tiểu Lý có chút kinh ngạc, dựa theo cách xử lý trước đây của Cố tổng, hẳn là động thủ xử trí rồi: "Nhưng mà... Cố tổng ngài không đi xử lý sao?"

"Ra ngoài!"

"Vâng, Cố tổng." Tiểu Lý nhẹ nhàng đóng cửa lại, ai ngờ vừa đóng cửa lại liền nghe được bên trong truyền đến tiếng đồ đạc rơi xuống đất.

Cố Ngôn Sanh đứng trước cửa sổ sát đất châm một điếu thuốc, xem tài liệu dự án trong tay, ánh mắt hiện lên một tia hàn quang.

Hắn chưa từng nghĩ rằng Đường Luân Hiên sẽ dùng dự án này để bài tỏ ý tốt với Tần gia, thế nhưng dưới tình huống cho rằng Cố thị sẽ không phát hiện ra mà lén lút động vào vốn đầu tư có liên quan tới Tần gia.

"Một người là Đường Luân Hiên... Một người là Đường Sóc... Được lắm, Đường gia này thật giỏi bàn tính mà..."

Đường Sóc ngồi gần cửa sổ viết khúc nhạc tham gia thi đấu, miệng đang ngâm nga giai điệu, viết xong một đoạn liền duỗi thắt lưng, xoay người nhìn về phía Ôn Niệm Nam đang ngồi ở phía sau chơi đàn.

Ôn Niệm Nam mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len dệt kim, làn da trắng như tuyết cùng mái tóc đen nhánh mềm mại làm cho người trước đàn dương cầm giống như thiên sứ hạ phàm.

Đường Sóc nhất thời có chút si ngốc, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt sáng ngời.

Hắn cầm di động ở bên cạnh mở camera trước hướng vào mình, Đường Sóc nhìn mình trong màn hình chậm rãi di chuyển sang trái, đàn dương cầm phía sau và Ôn Niệm Nam cũng xuất hiện trong ống kính.

"Niệm Nam, nhìn đây này."

Ôn Niệm Nam giương mắt nghi hoặc nhìn qua, thấy Đường Sóc giơ điện thoại không nhúc nhích mới biết hắn đang làm gì, cậu cũng nhìn về phía màn hình điện thoại nở nụ cười nhạt.

Tạch...

Không ai nghĩ rằng tấm hình chụp chung này không chỉ là một tấm hình đơn thuần, mà còn trở thành liều thuốc sau này hỗ trợ Đường Sóc duy trì sự sống, nó là niềm hy vọng duy nhất trong khoảng thời gian đau khổ đó...

Đường Sóc lắc lắc khúc nhạc trong tay, cười nói: "Niệm Nam, tôi đã sửa đoạn của tôi xong rồi, đợi lát nữa hai đứa mình hợp tấu thử bản hoàn chỉnh được không?"

Ôn Niệm Nam khẽ gật đầu, nói: "Ừm, được."

"Chúng ta nhất định có thể giành được giải nhất, đến lúc đó tên Đường Sóc và Ôn Niệm Nam sẽ được mọi người nhớ kỹ, ha ha, bản nhạc cũng quá tuyệt vời rồi, tuyệt đối gây kinh ngạc mà trước nay chưa từng có , Niệm Nam cậu chính là một thiên tài!"

Ôn Niệm Nam vừa cười vừa lắc đầu: "Đây không phải là tôi viết, là chúng ta viết, cậu mới đúng là thiên tài."

Đường Sóc lúc này mới phản ứng lại, tự mình thuận tiện khen luôn chính mình, ngượng ngùng cười gãi gãi đầu.

Chu Nguyên Phong vừa từ sân bay trở về đã đi đến công ty, Lục Vân giao cho hắn tài liệu dự án lần này muốn đấu thầu, bởi vì dự án đấu thầu lần này đối với tập đoàn Cố thị rất quan trọng, hầu như các tập đoàn lớn của nước M đều đang nghĩ mọi biện pháp giành lấy hạng mục lần này, Tưởng gia và Tần gia tất nhiên cũng tham gia.

Tối hôm qua cùng Lục Vân tăng ca đến rạng sáng, lại ngồi một đường dài trên máy bay, Chu Nguyên Phong vô cùng mệt mỏi, liếc nhìn cái hộp trong túi một cái, ánh mắt có thêm vài phần ý cười.

"Chu tổng, Chu tổng ngài trở về rồi."

Chu Nguyên Phong vừa đi tới bên thang máy liền thấy Tiểu Lý từ trong thang máy đi ra, hỏi: "Tiểu Lý, cậu đây là muốn đi đâu?"

"Cố tổng bảo tôi đến tập đoàn Khải Duyệt để lấy tài liệu chi tiết về dự án, tôi đi trước nha, Chu tổng ngài đi lên trước đi."

"Chờ một chút, đến tập đoàn Khải Duyệt?"

Ánh mắt Chu Nguyên Phong chợt lóe, nói: "Để tôi đi cho, cậu đi làm việc đi, tôi cũng mang tài liệu về cho Cố tổng, vừa hay đi ngang qua đó."

"Được."

Chu Nguyên Phong đem giấy tờ đưa cho Cố Ngôn Sanh xong xuôi, sau đó nói với hắn một chút về tình hình dự án đấu thầu mà Lục Vân đã nói, Cố Ngôn Sanh gương mặt lạnh lùng tiếp nhận nghiêm túc bắt đầu xem.

Tập đoàn Khải Duyệt

Chu Nguyên Phong trong tay cầm một cái hộp từ thang máy đi ra đến văn phòng chủ tịch, vừa đi tới cửa liền nghe được bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc.

"Được rồi, mọi người đều làm rất tốt, nhưng chúng ta phải nâng cao hiệu quả mới có thể làm cho công ty tốt hơn, hôm nay đến đây thôi."

Nhân viên trong văn phòng đều đi ra, Chu Nguyên Phong nhìn thấy mọi người đi rồi, nhấc chân đi tới đẩy cửa.

"Còn có chuyện gì chưa bàn giao sao?" Đường Luân Hiên xem tài liệu trong tay không ngẩng đầu lên.

"Đúng vậy, là có việc tìm Đường tổng." Một giọng nói trêu chọc vang lên.

Bàn tay đang lật sang trang của Đường Luân Hiên cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía Chu Nguyên Phong trước mặt, vẻ mặt giễu cợt chậm rãi tới gần.

Đường Luân Hiên theo bản năng che mắt kính đứng dậy lùi ra sau, nói: "Sao cậu lại vào đây? Cậu đến đây làm gì?"

Chu Nguyên Phong nheo mắt lại từng bước đi tới: "Làm... Cái gì? À... câu này có hai nghĩa đó nha..."

Đường Luân Hiên sửng sốt, nghĩ đến lời nói Chu Nguyên Phong có ý tứ gì, mặt nhất thời đỏ lên: "Cậu! Cậu đây là làm gì hả? Cậu là lưu manh sao?"

"Lưu manh? Thì ra Đường tổng thích lưu manh sao, tôi cảm thấy tôi rất là lưu manh đó nha, hơn nữa còn là tiểu lưu manh, anh có muốn thử xem không?"

"Chu! Nguyên! Phong!"

Chu Nguyên Phong ngồi xuống bàn làm việc, cười giơ tay lên đáp: "Ừm, tôi ở đây."

Chu Nguyên Phong thấy da mặt đối phương mỏng thế mà đã giận rồi, cũng không tiếp tục chọc anh nữa, hắn lấy ra cái hộp trong tay đưa cho anh.

"Này, tặng anh đó."

Đường Luân Hiên nhíu mày nói: "Đây là cái gì?"

"Tôi đã hứa tặng anh mắt kính, anh thích thương hiệu phiên bản giới hạn, rất khó mua đó, tôi đã bỏ rất nhiều công sức nha."

Đường Luân Hiên kinh ngạc nhận cái hộp màu xám bạc, sau khi mở ra thấy thật sự là một cặp kính phiên bản giới hạn mà mình đã chờ rất lúc lâu cũng không mua được, ánh mắt liền sáng ngời.

"Tôi tìm đã lâu cũng không mua được, sao cậu mua được thế?"

Chu Nguyên Phong vừa định nói gì đó thì đột nhiên cửa bị mở ra, thấy có người tiến vào lập tức từ trên bàn đứng dậy, vẻ mặt đổi sang lãnh đạm đứng qua một bên.

"Đường tổng, vừa rồi có người nói muốn tìm ngài, nhưng đột nhiên sau khi đi lên thì không thấy đâu, có cần tìm nhân viên bảo vệ đem hắn... Ồ, tôi xin lỗi, tôi không biết ngài đã ở đây."

Tiến vào là thư ký của Đường Luân Hiên, cậu vào đây muốn nói cho anh biết vừa rồi có người của Cố thị tới tìm anh, lại không nghĩ tới người đã lén đi vào rồi.

Sau khi thư ký đóng cửa rời đi, Đường Luân Hiên quay đầu nhìn Chu Nguyên Phong sắc mặt không được tự nhiên, trong mắt có thêm ý cười.

"Chu tổng cậu tới Khải Duyệt là có việc sao? Theo lý mà nói, cậu cuồng công việc như thế sẽ không vì tặng mắt kính mà rời khỏi công ty."

Chu Nguyên Phong liếc nhìn Đường Luân Hiên một cái rồi tháo lỏng cà vạt, bình thản nói: "Tôi đến lấy tài liệu chi tiết của dự án, Cố tổng của chúng tôi cần."

"Tài liệu chi tiết của dự án..."

Đường Luân Hiên nghe thấy Chu Nguyên Phong đến là vì muốn tài liệu dự án, mặt nhất thời cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia hoang mang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top