Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 136: Em đang gặp bác sĩ tâm lý?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

Ôn Niệm Nam đang luyện đàn trong phòng đàn, bản nhạc dùng để thi đấu đã hoàn thành, Đường Sóc cũng đã chơi qua đã không còn vấn đề gì, chỉ cần đợi thi đấu là được rồi.

Nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay đứng dậy đi ra ngoài định rót một ly sữa bò, vừa đi tới cửa liền nhìn thấy Đường Sóc nhíu mày đang xem tin tức đấu thầu trên TV, nhưng lại tắt tiếng.

"Đường Sóc, sao cậu không tăng âm lượng?"

Đường Sóc nghe thấy giọng nói thì giật mình, có chút bối rối đứng lên, điều khiển từ xa rơi xuống đất nhấn nút âm lượng.

"Chủ tịch Cố thị tham gia đấu thầu thế nhưng lại thua Tần gia? Mà lần này Tiểu Tần tổng ở trước mặt mọi người thừa nhận tán thưởng W.E, hai người lại suýt nữa lại trở mặt, xem ra hai người thừa kế của hai nhà Cố Tần âm thầm bất hòa..."

Đường Sóc nhặt điều khiển từ xa trên mặt đất vội vàng tắt TV, nhìn về phía Ôn Niệm Nam.

"Niệm Nam... cậu có đói không? Tôi đi lấy một ít bánh kem mà chú Ôn mua cho cậu nha?"

"Không cần đâu Đường Sóc, tôi hơi mệt nên đi lên nghỉ ngơi trước, cậu cũng sớm nghỉ ngơi đi."

"Ừm, được."

Đường Sóc đứng nguyên tại chỗ nhìn Ôn Niệm Nam sắc mặt có chút không được tự nhiên đi lên lầu trở về phòng.

Tòa cao ốc Cố thị

"Tra ra chưa?"

Cố Ngôn Sanh đứng trước cửa sổ sát đất vẻ mặt nghiêm trọng nhìn ra ngoài cửa sổ, dập tắt điếu thuốc trong tay.

Hắn phái người đi điều tra hành tung mấy ngày nay của cha con Tần thị và người của Đường gia, nhưng căn bản không phát hiện ra điều bất thường, chỉ có thể dùng người của mẹ bên Lục gia đi điều tra, nhưng thật không ngờ thật sự tra ra.

Nhìn lịch trình mấy ngày gần đây của Đường Luân Hiên đã tra được, nhìn thấy mấy chỗ khoanh tròn bên trên, thời gian, địa điểm, toàn bộ đều ăn khớp.

Đinh...

『W.E』thêm hoạt động mới...

Cố Ngôn Sanh bất ngờ bấm vào xem, nhưng lại cứng đờ tại chỗ sau khi nhìn thấy weibo mới đăng, sắc mặt nhất thời trở nên u ám.

Tiểu Lý đẩy cửa ra vội vàng chạy vào: "Cố tổng, người của tập đoàn Khải Duyệt nói muốn bồi thường khi đụng trúng xe của ngài..."

"Bảo hắn cút đi!"

Cố Ngôn Sanh ném giấy tờ trong tay xuống đất, nắm chặt điện thoại di động.

"Đều cho rằng Cố thị tôi ăn chay sao? Ai cũng dám cưỡi lên đầu, nếu không phải nể mặt Ôn Niệm Nam, tập đoàn Khải Duyệt nghĩ mình còn có thể sống đến bây giờ sao! Lần này đừng hòng tôi buông tha cho họ!"

"Tiểu Lý!"

"Vâng, Cố tổng."

"Đưa tin ra ngoài, từ hôm nay trở đi tập đoàn Cố thị cùng tập đoàn Khải Duyệt chính thức giải trừ quan hệ hợp tác, hai nhà từ nay về sau đường ai nấy đi, đoạn tuyệt tất cả đường lui tới!"

Đường Luân Hiên làm chuyện quá đáng hết lần này đến lần khác, lần này... hắn sẽ không lựa chọn nhượng bộ nữa.

Trên mạng bởi vì W.E đăng weibo mới nên bắt đầu náo nhiệt lên, fans vì có được bức ảnh mới nên kích động không thôi.

Weibo mới đăng chỉ có một bức ảnh với một câu văn.

『Cơ thể đã hồi phục, đừng lo lắng, đang cố gắng chuẩn bị cho cuộc thi dương cầm và bản nhạc mới, cảm ơn bạn đã quan tâm』

Bức ảnh được chụp khoảng thời gian trước, Đường Sóc trong bức ảnh nhìn ống kính cười vui vẻ, Ôn Niệm Nam ngồi trước đàn dương cầm xoay lại cũng đang nhìn ống kính, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

[Ngọt ngào quá đi, đây coi như là hai người đáng yêu cùng nhau bán manh a! Phạm quy! ]

[Ah!! W.E cười rồi! Trong đôi mắt ấy có ánh sáng a! ! ]

[Thật ngọt ngào! Làm sao có thể ngọt ngào như vậy, bức ảnh này thoạt nhìn khi chụp không khí rất ấm áp đi, W.E chơi đàn trông thật đẹp!]

[Cuối cùng cũng khỏe lại rồi, lại có thể nghe được khúc nhạc của Đại Đại một lần nữa]

[Đây là lần đầu tiên a! Lần đầu tiên tôi thấy W.E đang cười, tôi đào lại và phát hiện ra W.E chưa bao giờ chụp ảnh tự sướng]

[Cái này giống như hai người vừa mới rời giường làm việc, Đường Sóc xem ra rất dịu dàng tinh tế]

[Họ chụp ở đâu thế? Trông giống như là nhà của W.E]

[Tôi ngửi thấy mùi bát quái, Đường Sóc vậy mà luôn ở nhà Ôn Niệm Nam]

[Có phải là cuộc thi dương cầm năm nay không? Với danh tiếng của W.E sao lại tham gia cuộc thi? Cái loại này chỉ có thể hạ thấp thân phận thôi.]

[Lầu trên là fan giả phải không, W.E từng nói mẹ mình tham gia cuộc thi dương cầm lúc đó đã giành được giải thưởng, có lẽ là vì mẹ mình]

[Mong đợi bản nhạc của cuộc thi này! W.E xông lên!]

Mà Cố Ngôn Sanh sau khi nhìn thấy bức ảnh này, sự lạnh lẽo trong ánh mắt càng sâu, hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại, tay bất ngờ siết chặt.

Được lắm... Hiện tại tài liệu mật của Cố thị cùng phương án đều bị trộm, hắn cùng mẹ và Chu Nguyên Phong vất vả làm kế hoạch lâu như vậy, chỉ bời vì Đường Luân Hiên loại người hai mặt này đâm thọc, nên mọi nỗ lực đều trở nên vô ích...

Hiện tại mẹ cũng vì tai nạn xe mà nằm viện, mà Đường Luân Hiên lại không có chuyện gì, hưởng thụ sự bảo hộ của Tần gia.

"Đường Luân Hiên, tôi cũng muốn xem xem, các người không có tập đoàn Cố thị chống lưng lại thêm nhiều kẻ địch, có thể chống đỡ được bao lâu...

Tập đoàn Khải Duyệt

"Đường... Đường tổng, chúng ta vốn đã thảo luận xong dự án ở thành phố A, họ lại nói có ứng cử viên tốt hơn, đợi đến khi tôi định hỏi lại, nhưng lại bị công ty đối phương đưa vào danh sách đen..."

Thư ký hoảng hốt chạy vào đưa tài liệu cho Đường Luân Hiên.

Đường Luân Hiên vẻ mặt mệt mỏi nhìn mấy bản hợp đồng trên bàn vốn dĩ đã được hoàn thành, nhưng tất cả đều bị trả lại.

Anh giơ tay tháo mắt kính xuống, miễn cưỡng xoa xoa huyệt thái dương mơ hồ đau đớn, nói: "Bọn họ đều đưa vào danh sách đen rồi sao?"

"Vâng, từ giữa trưa bắt đầu liên tiếp có năm công ty muốn chấm dứt hợp tác với chúng ta, ngay cả mấy công ty vốn đã hoàn thành việc hợp tác đột nhiên đều nói xem xét lại, nhưng họ đều đưa chúng ta vào danh sách đen..."

"Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi."

Thư ký nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đường Luân Hiên liền ngẩn ra: "Nhưng mà... Đường tổng, không nói với Đổng sự trưởng sao? Ba ngài, ông ấy vẫn..."

"Đừng nói gì cả, đừng lộ ra phong thanh gì, tôi không muốn người nhà biết chuyện sau đó lại lo lắng, tôi xử lý là được rồi..."

Đường Luân Hiên nhìn mấy hợp đồng trên bàn vừa ký kết không lâu, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

Lo lắng chuyện phát sinh cuối cùng cũng đã xảy ra rồi, chuyện gì đến cũng đã đến ...

Trong phòng đàn vang lên thanh âm tuyệt mỹ, giai điệu mới lạ với độ khó cực cao, chỉ chốc lát sau đột nhiên ngừng lại.

"Niệm Nam... Tôi cảm thấy tôi thật ngốc, đoạn này cứ đàn sai hoài."

Đường Sóc có chút thất vọng nằm sấp trên đàn dương cầm.

Ôn Niệm Nam buông khúc nhạc trên tay xuống, cười khẽ nói: "Luyện tập nhiều lần là được, cậu rất có thiên phú, làm cái gì cũng cần có thiên phú cả."

Đường Sóc thấy mình chọc cho Ôn Niệm Nam cười rồi, ánh mắt chợt sáng lên.

"Niệm Nam, ngày mai bác sĩ Lý đến trị liệu, nhưng ngày mai tôi có một cuộc phỏng vấn phải ghi hình, có thể bảo bác sĩ Lý đợi một lát, tôi ghi hình xong liền quay về..."

"Không sao, cậu làm việc của cậu đi, tôi có thể tự chăm sóc bản thân, ngày mai tôi bắt xe đến bệnh viện là được."

"Hả? Cậu đi một mình sao?" Đường Sóc sửng sốt.

Ôn Niệm Nam khẽ gật đầu: "Trước kia cũng là tự mình đi, đã quen rồi."

Đường Sóc có chút áy náy nói: "Vậy... Niệm Nam, cậu ở bệnh viện chờ tôi, ngày mai tôi ghi hình xong liền đến bệnh viện đón cậu có được không?"

"Được..."

Cố Ngôn Sanh xem thông tin hiển thị trên máy tính, thấy có vấn đề đáng ngờ trong nội bộ của tập đoàn Khải Duyệt, tin công ty hợp tác liên tiếp rút lui.

Ngón tay gõ xuống bàn làm việc, liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay.

Hắn căn bản cái gì cũng không cần làm, chỉ cần nói cho bên ngoài biết Cố gia cùng Đường gia đoạn tuyệt lui tới, lại không còn hợp tác, là có thể khiến cho Đường gia chịu giáo huấn, bị thương nghiêm trọng.

Còn bài đăng weibo ngày hôm qua...

Đường Sóc cái tên này tuyệt đối là cố ý đăng ảnh weibo vào lúc này, là muốn tuyên thệ chủ quyền, Ôn Niệm Nam sẽ không đăng weibo, nhất định là do Đường Sóc đăng...

Cố Ngôn Sanh đột nhiên nhớ tới bác sĩ tâm lý mà mấy ngày trước hắn nhìn thấy, có lẽ có thể tìm được điểm yếu của Đường Sóc, có thể làm cho Ôn Niệm Nam nhìn thấy bộ mặt thật của Đường Sóc.

Khi hắn lái xe đến bệnh viện trời gần như đã tối, hắn hỏi y tá rồi đi thẳng đến tầng sáu.

Vừa ra khỏi thang máy, liền cảm thấy hành lang này có vẻ vô cùng yên tĩnh, Cố Ngôn Sanh bước chân nhẹ nhàng đi tới văn phòng muốn đến, vừa định đẩy cửa đi vào, lại xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Ôn Niệm Nam ngồi trên sô pha cúi đầu đọc sách...

Cố Ngôn Sanh bất ngờ trợn to hai mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn người trong phòng.

Tại sao Ôn Niệm Nam lại xuất hiện ở đây...

Ôn Niệm Nam trong phòng bệnh nói gì đó với bác sĩ Lý, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, tầm mắt vẫn dán vào điện thoại di động, dường như trong điện thoại có thứ gì đó hấp dẫn cậu.

"Niệm Nam, khi nào Đường Sóc tới đón cậu? Trời đã tối rồi."

Ôn Niệm Nam giương mắt nhìn xuống lầu, nói: "Cậu ấy nói ghi hình đến chiều, có lẽ còn có phỏng vấn chưa ghi hình xong mới chậm trễ, tôi đợi một chút nữa."

Bác sĩ Lý khẽ gật đầu.

Nhưng mãi đến khi trời tối, Đường Sóc vẫn không tới, Ôn Niệm Nam cảm thấy thời gian có hơi muộn, cậu đứng dậy nói lời tạm biệt với bác sĩ Lý rồi rời đi.

Ôn Niệm Nam vừa đi ra khỏi bệnh viện liền cảm thấy phía sau có người, lập tức quay đầu lại xem nhưng không thấy gì cả.

Ò é... Có hai tiếng còi xe ở phía sau vang lên...

Ôn Niệm Nam xoay người nhìn qua, nhưng ánh đèn của xe làm cậu chói mắt, cậu vừa định hỏi thăm đã bị ánh đèn chiếu đau cả mắt, nhất thời nhìn không rõ.

"Đường Sóc?"

"Đã trễ rồi, chúng ta trở về đi."

Ôn Niệm Nam mở cửa xe ngồi vào, nhưng khi cậu vừa đóng cửa liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Mùi không đúng

Trong xe có một loại cảm giác áp bức lạ thường...

Khi ngửi thấy mùi khói quen thuộc, Ôn Niệm Nam sững sờ, giương mắt nhìn về phía gương chiếu hậu, lại phát hiện trong gương chiếu hậu có đôi mắt nguy hiểm đang nhìn chằm chằm mình.

Lập tức tiến đến cửa xe, nhưng lại nghe thấy một tiếng khóa cửa, cửa xe bị khóa chặt, Ôn Niệm Nam cố gắng dùng sức cửa xe cũng không mở được, Cố Ngôn Sanh xoay người nhìn người đang cố gắng mở cửa xe ở ghế sau, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

"Em không mở được đâu, đừng phí sức nữa."

"Thả... Tôi xuống."

Ôn Niệm Nam ở cự ly gần như vậy ở chung với Cố Ngôn Sanh trong không gian khép kín, làm cho cậu cảm thấy áp bách mãnh liệt, cậu không biết Cố Ngôn Sanh cái tên điên này sẽ làm ra chuyện gì.

Cố Ngôn Sanh nớ lỏng cà vạt, xuyên qua gương chiếu hậu nhàn nhạt nhìn người co rúm ở trong góc: "Ôn Niệm Nam, em và tên bác sĩ tâm lý kia quen biết nhau như thế nào?"

Ôn Niệm Nam hít sâu một hơi, làm ra vẻ bình thường nhất có thể.

"Tôi... Tôi và bác sĩ Lý là bạn bè, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với nhau, lần trước trong ảnh anh chụp được không phải đã nhìn thấy rồi sao?"

Cố Ngôn Sanh tựa hồ thở dài một hơi, nói: "Ôn Niệm Nam, anh đang rất bình tĩnh nói chuyện với em, anh muốn biết em cùng hắn rốt cuộc có quan hệ gì? Em có biết Đường Sóc ra ngoài với hắn ta không?"

"Anh lại muốn nói cái gì..."

Đột nhiên Cố Ngôn Sanh cởi dây an toàn bất ngờ tiến lại gần, Ôn Niệm Nam nghĩ rằng đối phương muốn đánh mình, trong mắt tràn đầy sợ hãi lùi lại bên cửa: "Đừng tới đây... Tránh ra! Cho tôi xuống xe..."

Cố Ngôn Sanh nhìn bộ dáng Ôn Niệm Nam phản ứng kịch liệt liều mạng mở cửa xe ra bỗng ngây người, đột nhiên nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nói: "Em? Là em... đến gặp bác sĩ tâm lý?"

Tác giả có lời muốn nói:

Cố tra đã từ nóng nảy dễ cáu kỉnh biến thành tâm bình khí hòa rồi, ha ha, đương nhiên chỉ là tạm thời, bởi vì còn chưa chọc vào vảy ngược của hắn

Đoán xem Đường Sóc đi đâu rồi? Haha, có lẽ chiếc xe của cậu ấy đang ở trên một con dốc nào đó không đến được (ha ha ha)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top