Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 146: Bắt tiện nhân Thẩm Lạc An lại đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

Ôn Niệm Nam lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Sóc, nhưng vẫn không có người bắt máy, nhìn mặt không chút thay đổi trước ống kính kia của Đường Sóc, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Trời đã chập tối, nhân viên đều đã tan tầm, một mình Ôn Niệm Nam ngồi trước đàn dương cầm chơi bản nhạc đoạt giải thưởng trong phòng đàn, bản nhạc mà chưa kịp biểu diễn cùng với Đường Sóc.

Ôn Niệm Nam nghe được thanh âm liền ngẩn ra, tiếng đàn ngừng lại, cậu quay đầu nhìn về phía sau.

Đường Sóc không biết từ khi nào đã tiến vào, đang đứng ở cửa nhìn cậu, vẫn là trang phục màu đen hôm nay mặc tại buổi họp báo.

"Niệm Nam, sao muộn thế rồi còn chưa về nhà? Tôi tưởng mọi người đều đã về hết rồi."

Ôn Niệm Nam đứng nhìn hắn, sửng sốt nói: "Đường Sóc, cậu tới khi nào vậy?"

Đường Sóc nâng bước đi tới bên cạnh đàn dương cầm, nhẹ nhàng vuốt ve phím đàn nói: "Vừa mới tới, ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng đàn của cậu rồi, Niệm Nam, sao cậu còn chưa về nhà nữa?"

"Tôi muốn đàn chút nữa rồi đi, cậu... họp báo ngày hôm nay của cậu tôi đã nhìn thấy rồi."

Ánh mắt Đường Sóc hơi lóe lên, rồi đột nhiên nở nụ cười: "Nếu đã... Anh trai tôi không ở đây, tôi cũng không thể mãi không lo không quản Khải Duyệt được, mẹ tôi ở bệnh viện chăm sóc ba tôi, bà ấy muốn tôi giúp anh tôi quản lý công ty, chờ anh tôi trở về thấy Khải Duyệt vẫn còn, có phải sẽ rất vui hay không?"

Ôn Niệm Nam nhìn nổi chua xót trong ánh mắt Đường Sóc, mím chặt môi, nói: "Sẽ vui, Đường Sóc, cậu trước giờ vẫn rất thông minh, làm việc gì cũng có thể hoàn thành một cách tốt nhất, cậu nhất định có thể."

Đường Sóc đến gần một bước nhìn khúc nhạc trên phím đàn, trong ánh mắt hiện lên một tia dị sắc

Đây là bản nhạc mà bọn họ cùng nhau viết cho cuộc thi, hai người đã chuẩn bị rất lâu, cuối cùng vẫn không thể cùng nhau lên sân khấu hợp tấu

Nhưng bây giờ hắn không thể tiếp tục chỉ quan tâm đến âm nhạc mà bỏ qua mọi thứ

Hiện giờ hắn là trụ cột trong lòng mẹ, là trụ cột duy nhất của Khải Duyệt

Cuộc gọi thần bí và tấm ảnh đêm đó đều hướng về Cố Ngôn Sanh, chính vì sự khiêu khích và sự lỗ mãng không màng hậu quả của mình mới hại anh hai bị người tính kế hãm hại, nếu không phải do lỗi của mình, anh hai sẽ không chết...

Đường Sóc đêm đó sau khi xem xong bức ảnh đã suy sụp và khóc rất lâu, cả đêm ngồi trên sàn nhà nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ thế nhốt mình trong căn phòng tối đen không ăn không uống, cả ngày ánh mắt vô hồn cuộn tròn ngồi ở góc tường

"Đường Sóc đừng sợ, anh hai sẽ luôn bảo vệ em, cũng sẽ bảo vệ ba, bảo vệ mẹ, bảo vệ gia đình của chúng ta..."

"Đường Sóc, tôi sẽ cho cậu biết, đã chọc đến Cố Ngôn Sanh tôi thì có hậu quả gì, cậu chờ đó cho tôi!"

Đường Sóc ôm đầu khóc nức nỡ và không ngừng kêu Đường Luân Hiên: "Xin lỗi... xin lỗi anh... đều là lỗi của em."

Nhìn vào bức ảnh trên bàn, trong mắt Đường Sóc tràn đầy hận thù: "Em sẽ bảo vệ ba mẹ thật tốt, em sẽ bảo hộ Khải Duyệt, em sẽ giúp anh báo thù, em nhất địnhh sẽ giúp anh báo thù."

"Đường Sóc?"

Ôn Niệm Nam nhìn người đứng đó hoàn hồn, lo lắng nói: "Cậu không sao chứ? Trông cậu rất mệt mỏi."

Đường Sóc không nói gì, mà đứng ở phía sau Ôn Niệm Nam, nói: "Chúng ta có thể cùng nhau hợp tấu một lần nữa không?"

Có lẽ là lần cuối cùng chơi đàn với cậu...

Ôn Niệm Nam sửng sốt, trả lời: "Được, có thể."

Ôn Niệm Nam cảm thấy rất rõ ràng sự thay đổi của Đường Sóc, lại nói không nên lời là chỗ nào đã thay đổi, rõ ràng vẫn là giọng điệu giống như trước kia.

Cố Ngôn Sanh sau khi xử lý tài liệu xong, hắn xoa xoa đôi mắt đau nhức, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất châm một điếu thuốc.

Ánh mắt vẫn liếc nhìn điện thoại di động trong tay, hắn đang chờ cuộc điện thoại kia.

Tối qua hắn không ngủ, mặc dù không còn gặp ác mộng nữa, nhưng vẫn cứ mất ngủ...

Cố Ngôn Sanh đưa tay xoay chiếc nhẫn, ánh mắt trống rỗng đi ra ngoài cửa sổ sát đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Điện thoại reo lên

Cố Ngôn Sanh giật mình, nhìn nút kết nối trên điện thoại hắn có chút chần chờ, hoặc nói là sợ hãi, sau khi kết nối có thể biết được chân tướng năm đó, có thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng... sự thật có thể chấp nhận được không?

Cố Ngôn Sanh giơ tay hít một hơi thuốc, nhẹ nhàng phun ra vòng khói, nắm chặt điện thoại đứng trước cửa sổ sát đất, thanh âm có chút run rẩy: "Thế nào... đã tra ra rồi sao?"

"Vâng, tất cả những gì đã tra ra đều được gửi đến máy tính của ngài, nhưng có vài điểm khác với những gì ngài đã nói, tôi đã kiểm tra số điện thoại gọi đến bệnh viện kêu xe cứu thương là một vị tiên sinh họ Ôn, chứ không phải họ Thẩm."

Lời nói của Cố Ngôn Sanh giống như bị kẹt trong cổ họng không nói nên lời, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

"Quả nhiên... Quả nhiên là Ôn Niệm Nam gọi điện thoại, quả nhiên là em ấy đã cứu tôi..."

Mình không đoán sai, sợi dây chuyền là của Ôn Niệm Nam, người cứu mình là Ôn Niệm Nam, giọng nói và bóng lưng ấy, tất cả đều là Ôn Niệm Nam.

Trong mắt Cố Ngôn Sanh tràn đầy kích động, sau khi bình tĩnh lại hỏi: "Vì sao Thẩm Lạc An lại xuất hiện trong hẻm nhỏ?"

Đầu dây bên kia tiếp tục nói: "Thẩm Lạc An là lúc đi ngang qua nhìn thấy, thương tích của cậu ta là do chính cậu ta đánh, lúc cậu ta đưa ngài đến bệnh viện có nói chuyện điện thoại với bác trai hắn là Thẩm Thiên Hào, từ đó về sau gần như mỗi ngày gọi một lần, nội dung đều là giải thích tình hình gần đây của ngài và tình hình gần đây của tập đoàn Công Cố thị."

Cố Ngôn Sanh nghe xong nắm chặt tay, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, thì ra đã sớm ở bên cạnh mình giúp bác hắn làm gián điệp.

Nhưng Ôn Niệm Nam gọi điện thoại xong vì sao lại biến mất?

"Còn Ôn Niệm Nam thì sao? Vì sao em ấy không có mặt ở đó?"

"Cái này... tôi tra được năm đó bọn bắt cóc bắt ngài là để gọi điện đe dọa mẹ ngài là Lục Vân, bọn họ nói người thừa kế tập đoàn Cố thị ở trong tay bọn họ, cũng chính là người lúc đó bị bọn bắt cóc bắt đi, Ôn tiên sinh, cậu ấy... cậu ấy mặc quần áo của ngài để dụ bọn bắt cóc rời đi, cậu ấy trét bùn lên mặt mình, bọn họ không phân biệt được."

Cố Ngôn Sanh hít một hơi, như đoán được điều gì, trong giọng nói mang theo run rẩy: "Cậu nói cái gì? Sao có thể như vậy! Vậy em ấy... làm sao trốn thoát được..."

Mấy tên bắt cóc xuống tay tàn nhẫn cỡ nào hắn biết rõ, ai nấy đều là tay đấm bốc chuyên nghiệp, biết làm sao có thể đánh nặng nhất, hắn miễn cưỡng đánh lại hai người mới may mắn trốn thoát, nhưng cũng là bị thương đầy người, Ôn Niệm Nam không hề có sức phản kháng, bị bắt sẽ trải qua những gì...

Đầu dây bên kia tiếp tục nói: "Sau khi Ôn tiên sinh bị bắt đi mấy ngày trời cũng không có tin tức gì, chỉ tra ra ai đó đã báo cảnh sát và giải cứu cậu ấy ở dưới tầng hầm, khi đó cậu ấy cả người đầy máu, hơi thở yếu ớt, cấp cứu cả một đêm mới bảo toàn tính mạng."

Điếu thuốc trong tay rơi xuống đất, Cố Ngôn Sanh sững người tại chỗ, bỗng nhiên chậm rãi dựa vào cửa sổ sát đất ngồi xuống, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

"Cậu nói cái gì? Em ấy... bị thương nặng sao?"

"Phải... rất nặng, toàn thân cậu ấy có nhiều chỗ bị gãy xương, do phải chịu rất nhiều đòn nặng, đối với thiếu niên lúc đó mà nói sẽ để lại di chứng, cơ thể sẽ trở nên yếu hơn người khác, không chỉ có cơ thể, cả tâm lý cũng bị tổn thương nghiêm trọng, bởi vì bị nhốt trong tầng hầm dẫn đến tinh thần suy sụp, đã mời bác sĩ tâm lý trị liệu rất lâu mới ổn định lại, nửa năm sau vẫn luôn dưỡng thương tập luyện phục hồi chức năng."

Hóa ra cơ thể suy yếu như vậy là vì năm đó bị thương... Hóa ra đến gặp bác sĩ tâm lý là vì bị nhốt trong tầng hầm, hóa ra sợ bóng tối là bởi vì điều này, không phải từ nhỏ đã sợ tối...

Hai mắt Cố Ngôn Sanh nháy mắt đỏ bừng, sao có thể không nặng... sao có thể không nặng chứ... sau khi bị thương, hắn đã phải dưỡng thương trong bệnh viện một tháng mới hồi phục.

Mà thân thể Ôn Niệm Nam vốn nhỏ nhắn cũng chưa từng luyện võ phòng thân, mức độ bị thương có thể tưởng tượng được...

Cố Ngôn Sanh nhớ hắn từng nghe các bạn học khác nói Ôn Niệm Nam nghỉ học nửa năm, sau mới lên 11... Nhưng hóa ra là vì dưỡng thương...

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Cố Ngôn Sanh muốn nói lại ngừng nắm chặt tay hỏi: "Yến tiệc của Tưởng gia cậu điều tra chưa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ba ngày mất tích em ấy đã đi đâu?"

Cố Ngôn Sanh vẫn luôn tự hỏi vì sao Ôn Niệm Nam lại mất tích ba ngày, sau đó toàn thân bị thương trở về, rốt cuộc là đi đâu lại xảy ra chuyện gì...

"Là... Là đám người năm đó bắt cóc ngài ở yến tiệc Tưởng gia lại bắt cóc cậu ấy, muốn dùng cậu ấy để uy hiếp dự án của ngài, người bọn họ vốn muốn bắt cóc là Thẩm Lạc An, nhưng bởi vì Thẩm Lạc An bắt được Ôn tiên sinh, Ôn tiên sinh chính là vì chuyện này nên tinh thần mới bị đả kích, sợ nhìn thấy ngài, chân cậu ấy cũng bị đám người kia làm bị thương để lại di chứng."

Đầu dây bên kia vẫn không trả lời

"Cố tổng? Cố tổng? "

Vành mắt Cố Ngôn Sanh đỏ đến đáng sợ, hắn che mắt mình, không dám nghe tiếp nữa, hắn không ngờ sự thật sẽ tàn nhẫn như vậy

Cố Ngôn Sanh nhớ tới đêm đó Ôn Niệm Nam cả người đầy máu, lê chân đi vào đề cập ly hôn với hắn, chân em ấy lúc đó chảy rất nhiều máu

Ba ngày đó Ôn Niệm Nam rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mới có thể làm cho em ấy biến thành như vậy... Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ

"Cố tổng, tôi đã gửi những thứ khác mà ngài không nhắc tới đến máy tính của ngài rồi, ngài có thể tự mình xem."

Cố Ngôn Sanh nhìn màn hình điện thoại màu đen trong tay, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào

Ôn Niệm Nam vì cứu hắn thiếu chút nữa mất mạng, lại vì Thẩm Lạc An mà bị vu khống hãm hại, bị mọi người cười nhạo

Mà trong khi cậu cố gắng dưỡng thương, hắn lại hết lần này đến lần khác đối với cậu vung lời nhục mạ, làm cậu xấu hổ trước mặt mọi người, hắn hết lần này đến lần khác bảo vệ cho kẻ đã thay thế cậu nhận ân tình của hắn... còn Ôn Niệm Nam lại có thể không oán không hận vẫn lặng lẽ cho đi mà không đòi hỏi sự đáp lại.

Nhưng vì hắn và Thẩm Lạc An, mà cậu lại bị kẻ năm đó bắt đi chịu hết mọi tra tấn.

Rốt cuộc có bao nhiêu chuyện mà hắn không biết...

Cố Ngôn Sanh đứng dậy đi tới trước bàn làm việc mở máy tính ra xem tài liệu, chuột từng chút từng chút trượt xuống, xem tất cả chân tướng tra được trong máy tính.

Từ lúc học trung học, Thẩm Lạc An vẫn luôn vu khống Ôn Niệm Nam, từ mạo danh thay thế... khúc phổ... đột nhiên mất tích... sau đó lại lợi dụng mình cung cấp cho bác trai hắn đủ loại nhân mạch cùng tài nguyên.

Thì ra vẫn luôn có mục đích, thì ra những thứ được gọi là thích cùng với ân nhân cứu mạng đều là giả.

Cố Ngôn Sanh đột nhiên phát hiện mỗi lần hắn đều vì Thẩm Lạc An mà nổi giận với Ôn Niệm Nam, cũng là nghe lời Thẩm Lạc An nói xong càng thêm chán ghét Ôn Niệm Nam.

Thẩm Lạc An một mực ở giữa xen vào quấy rối, từ đầu chí cuối đều là hắn đang thổi gió đánh lửa.

Cố Ngôn Sanh nhìn bức ảnh của Thẩm Lạc An trong khung ảnh trên bàn, trong ánh mắt ngập tràn lạnh lẽo, một phát đập khung ảnh xuống đất.

"Tiểu Lý! Vào đây!"

Tiểu Lý vội vàng chạy vào, nhìn thấy mảnh thủy tinh trên mặt đất liền ngây người, dè dặt hỏi: "Cố... Cố tổng, có chuyện gì vậy?"

Cố Ngôn Sanh đứng dậy, trong ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nghiêm nghị nói: "Cậu, lập tức dẫn người bắt tiện nhân Thẩm Lạc An lại cho tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top