Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 150: Tìm chiếc nhẫn bị ném lúc ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Lạc Y Y

Cố Ngôn Sanh đẩy cửa tầng hầm đi vào, nhìn thấy Thẩm Lạc An nằm trên mặt đất.

Quần áo Thẩm Lạc An dơ bẩn không chịu được, tư thế chân không được tự nhiên, nghe thấy tiếng mở cửa cả người hắn run lên, lui về sau cuộn người lại, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da màu đen quen thuộc.

Cố Lâm cũng theo vào, đá hắn một cái nói: "Chết rồi sao? Chưa chết thì ngẩng đầu lên, Cố tổng có lời muốn hỏi mày."

Cố Lâm thấy hắn không phản ứng, vừa muốn nói cái gì, Cố Ngôn Sanh ngăn lại

Cố Ngôn Sanh đột nhiên tiến lên một bước, duỗi tay nắm lấy tay Thẩm Lạc An kéo mạnh một cái, thấy tay hắn trống trơn, ánh mắt chợt lạnh ném tay hắn ra.

"Cố Lâm, cậu ra ngoài trước, tôi có chuyện hỏi hắn."

"Vâng"

Cố Ngôn Sanh sắc mặt xám xịt nhìn người trên mặt đất, châm một điếu thuốc, trầm giọng nói: "Nhẫn đâu?"

Thẩm Lạc An vẻ mặt vô tội nói: "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì... Nhẫn gì chứ..."

Cố Ngôn Sanh nắm tóc Thẩm Lạc An bắt hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Tôi hỏi cậu chiếc nhẫn đâu!"

"Nhẫn gì? Tôi không biết, anh chưa từng đưa nhẫn cho tôi..."

"Không phải cậu rất giỏi trộm đồ của người khác hay sao?"

Cố Ngôn Sanh đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Lạc An, trầm giọng nói: "Còn giả vờ không biết gì? Tại sao cậu lại có chiếc nhẫn này? Vì sao nó lại ở trên tay cậu! Cậu đánh tráo nó?"

Thẩm Lạc An xem xong tấm hình, sắc mặt hắn có chút mất tự nhiên.

Cái này là hắn cố tình đeo cho Ôn Niệm Nam xem, vì để kích thích Ôn Niệm Nam, làm cậu cảm thấy hắn với Cố Ngôn Sanh mới là một đôi. Cậu chỉ là một người ngoài cuộc

"Cậu còn giả vờ không biết sao? Nếu cậu không nói, vậy tôi đây chỉ có thể để Cố Lâm hỏi thôi."

Sắc mặt Thẩm Lạc An tức khắc trắng bệch, cuống quít nói: "Tôi nói, tôi nói! Là, là tôi lấy, là trước khi tôi rời khỏi anh lén trộm nó đi. Tôi biết mẹ anh – Lục vân vì đuổi tôi đi để Ôn Niệm Nam làm phu nhân của anh, vì thế tôi lén vào thư phòng của anh lấy nhẫn đi tìm người làm nhẫn giả thay vào."

"Lúc đó tôi cứ nghĩ người anh muốn kết hôn là tôi, không phải Ôn Niệm Nam, chiếc nhẫn này vốn dĩ là thuộc về tôi. Tôi lấy đi thứ đồ thuộc về tôi thì có gì không phải."

Cố Ngôn Sanh lạnh giọng quát: "Ảnh chụp yến hội ngày đó cậu đã đeo nhẫn, cậu cố ý để Ôn Niệm Nam nhìn thấy?"

"Tôi không có"

"Thẩm Lạc An, tôi cảnh cáo cậu! Cố Lâm ở ngay bên ngoài, nếu cậu dám nói dối, bị tôi tra ra chân tướng thì kết cục của cậu sẽ rất thảm."

Thẩm Lạc An thấy sắc mặt Cố Ngôn Sanh càng ngày càng đáng sợ, giọng run rẩy nói: "Lúc bọn bắt cóc muốn mang tôi đi, đúng lúc gặp Ôn Niệm Nam, hắn giãy giụa dữ dội. Tôi rất sợ hắn chạy rồi tôi sẽ bị bắt, liền đánh hắn ngất đi, hắn cũng nhìn thấy nhẫn trên tay tôi, anh... Anh lúc ấy uống say rồi..."

Cố Ngôn Sanh nghe Thẩm Lạc An giải thích hết thảy những gì hắn không biết, thân thể đang đứng bỗng chốc chao đảo, dựa vào tường.

Hóa ra chiếc nhẫn quan trọng và có ý nghĩa với Ôn Niệm Nam đến vậy. Hóa ra nguyên nhân dẫn đến cuộc hôn nhân này tan vỡ là vì chiếc nhẫn sao?

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Thẩm Lạc An trên mặt đất, nói: "Cố Lâm, vào đây!"

"Không! Đừng mà! Anh đã hứa với tôi rằng anh sẽ không để hắn đánh tôi!"

Nhìn thấy Cố Lâm khóe miệng mang theo nụ cười man rợ kia tới gần, Thẩm Lạc An trong mắt tràn đầy sợ hãi lui về sau.

Đột nhiên điện thoại vang lên.

Cố Ngôn Sanh nghe xong vẻ mặt sửng sốt, giọng điệu có chút khẩn trương hỏi: "Lịch sử cuộc gọi khôi phục rồi sao? Được..."

"Cố Lâm, nơi này giao cho cậu, dựa theo thủ đoạn ngày thường của cậu mà làm."

Lúc Cố Ngôn Sanh rời đi, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Cố Ngôn Sanh ở trong xe nhìn âm thanh vừa gửi tới điện thoại, ngón tay áp xuống đang phát run, hắn hít sâu một hơi rồi ấn xuống.

Trong xe vang lên nội dung cuộc điện thoại kia, âm thanh ngắn ngủi một phút nhưng sự thật mang đến cú sốc lại cực kì lớn.

Chiếc xe màu đen dừng ở đó hai tiếng đồng hồ không nhúc nhích...

Ôn Niệm Nam cả ngày hôm nay ghi hình hai cuộc phỏng vấn, trong đó có một cái phải quay ở Minh Dược studio. Cả quá trình đều đứng thới thiệu về studio và công việc thường ngày, nên chân lại bắt đầu đau trở lại.

Sau khi kết thúc Ôn Niệm Nam mới ngồi xuống nghỉ ngơi, chân đau âm ĩ, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh

Lúc nghỉ ngơi, Ôn Niệm Nam lấy di động mở trang web kiểm tra, lại nhận được rất nhiều tin nhắn, đại khái là cảm thấy thương xót cậu, ủy khuất thay cậu

Ôn Niệm Nam xem xong liền sửng sốt, có dự cảm Weibo bên kia xảy ra chuyện, cậu vội mở Weibo

Khi nhìn thấy hot search kia cùng bình luận mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Nhìn vết hằn trên ngón tay, trong mắt hiện lên một tia chua xót.

Nhẫn là thật hay giả đã không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là mình đã không để tâm nữa rồi.

Tiêu đề đang mở trong điện thoại là bức ảnh lúc Cố Ngôn Sanh cau mày hút thuốc vẫn đeo nhẫn...

"Niệm Nam, đang nghĩ gì đó?" Đường Sóc đột nhiên từ phía sau vỗ vai cậu một cái, ánh mắt dường như dừng lại trên điện thoại Ôn Niệm Nam một lúc.

Ôn Niệm Nam thoát Weibo tắt điện thoại, nói: "Đường Sóc, sao cậu lại tới đây? Công ty bận rộn không?"

"Vẫn ổn, gần đây có một cái hạng mục rất khó, tôi muốn lấy nó."

"Cậu có thể"

"Đúng rồi, Niệm Nam, ngày mốt Tưởng gia có tiệc rượu, cậu có thể đi cùng tôi không?"

"Ừm, được"

Đường Sóc vươn tay vuốt mái tóc che mắt Ôn Niệm Nam, giọng ấm áp nói: "Niệm Nam, cậu sẽ không rời xa tôi đúng không? Tôi chỉ có cậu thôi, cậu cũng sẽ không vứt bỏ tôi đúng không?"

Ôn Niệm Nam sửng sốt, hỏi: "Đường Sóc, cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Không có chuyện gì, tôi chỉ là đột nhiên có chút sợ cậu không cần tôi, gần đây áp lực rất lớn, tôi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cậu giống như trước kia được nữa."

Đường Sóc thấy Ôn Niệm Nam đang xem bức ảnh trên Weibo, hắn biết hiện tại Cố Ngôn Sanh đang điều tra sự việc của năm đó, cũng biết Thẩm Lạc An đã mất tích. Hắn rất sợ nếu như Cố Ngôn Sanh triển khai tiến công sẽ cướp đi Ôn Niệm Nam

Hắn muốn để cho tất cả mọi người đều biết Ôn Niệm Nam là thuộc về hắn, quan hệ giữa cậu và Cố Ngôn Sanh là quá khứ, mà Đường Sóc hắn cùng Ôn Niệm Nam mới là tương lai.

"Tôi biết cậu rất bận, studio bên này đã có tôi lo, cậu chỉ cần bảo vệ Khải Duyệt là được."

Ôn Niệm Nam nhìn mặt mày Đường Sóc ủ rũ là biết hắn mấy ngày nay chắc chắn không được nghỉ ngơi tốt

"Tôi phái người đến Nha quốc điều tra tăm tích của anh tôi, nhưng cái gì cũng không tra được, tôi rất sợ anh ấy thật sự đã... Đã không còn nữa..."

Vành mắt Đường Sóc đỏ lên, trong khoảng thời gian này hắn quá mệt mỏi rồi, lúc mới tiếp quản công ty phải học quá nhiều thứ, ba vẫn luôn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, mẹ thì mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt. Gia đình hạnh phúc ban đầu bị hủy hoại chỉ trong một đêm.

Hắn phải tiếp xúc với mọi thứ mà trước đây bản thân chưa từng tiếp xúc qua. Vì người nhà đành phải từ bỏ sở thích của mình.

Ôn Niệm Nam vươn tay nắm lấy tay hắn, an ủi nói: "Anh cậu sẽ không sao đâu, anh ấy nhất định còn sống"

Đường Sóc nhẹ nhàng dựa vào người Ôn Niệm Nam không nói gì, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

Tôi sẽ không buông tha cho kẻ đầu sỏ của tất cả mọi chuyện, tôi nhất định phải báo thù, phải để Cố Ngôn Sanh cũng nếm trải loại thống khổ này...

Nha quốc

Chu Nguyên Phong mới vừa họp xong, đang xử lý tài liệu của công ty, trình dự án lên cho Lục Vân, thấy đã 6 giờ rồi, liền đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Chỉ thấy hắn không có lái xe về chỗ ở mà đi đến bệnh viện.

Bác sĩ nhìn thấy Chu Nguyên Phong, cười qua chào đón: "Chu tiên sinh, cậu lại đến rồi"

"Anh ấy thế nào rồi?"

"Hồi phục không quá như ý, cậu ấy không chịu tiếp thu trị liệu, có lẽ ngài có thể trò chuyện với cậu ấy nhiều hơn, ngài làm chồng của y thì hãy ở bên cạnh y nhiều hơn."

"Được, cảm ơn bác sĩ"

Chu Nguyên Phong cầm cái hộp trong tay, đẩy cửa ra đi vào, người trên giường bệnh nhìn lại đây.

"Anh tỉnh rồi, còn đau không?"

Chu Nguyên Phong duỗi tay đến trước mặt anh quơ qua quơ lại, không có bất kì phản ứng gì, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.

Hắn đứng dậy đi đến bệ cửa sổ, kéo bức màn lên rồi ngồi trở lại, nói: "Tôi mang cho anh thứ mà anh thích, anh có muốn thử không?"

Người trên giường quay đầu nhìn lại, trong mắt tràn đầy đề phòng: "Cậu là ai? Tôi với cậu quen biết nhau sao?"

Từ thúc đang tưới nước cho bồn hoa, nghe thấy tiếng xe ông quay đầu nhìn lại liền sửng sốt, không ngờ tiên sinh hôm nay lại về sớm như vậy.

"Tiên sinh, cậu sao lại về sớm..."

Từ thúc lúc này mới phát hiện sắc mặt Cố Ngôn Sanh có chút không thích hợp, đến cửa xe cũng chưa đóng liền hốt hoảng vọt vào phòng, dì Lam nghe thấy động tĩnh cũng từ phòng bếp đi ra.

Trên lầu truyền đến tiếng đồ đạt rơi xuống đất, hình như Cố Ngôn Sanh đang tìm cái gì đó

Trong phòng một mớ hỗn độn, trên mặt đất đều là đồ bị lật, trong thư phòng vô cùng lộn xộn, Cố Ngôn Sanh ngã ngồi trên mặt đất bưng kín đầu.

"Đâu mất rồi... Vì sao tìm không thấy... Nhẫn đâu rồi..."

Hắn lúc này mới nhớ tới lúc ấy nhẫn bị ném ở dưới lầu, Cố Ngôn Sanh đứng lên hốt hoảng chạy xuống dưới.

Cố Ngôn Sanh lật tung sô pha hết một lượt, thảm trên đất cũng bị xốc lên, hắn nhìn mọi ngóc ngách, vẻ mặt có chút hoảng hốt sững sờ tại chỗ.

Cố Ngôn Sanh nhìn sô pha bị mình bới tung cả lên, nhìn ghế sô pha đơn màu xanh như mực bên cạnh, có chút giật mình, hắn nhớ Ôn Niệm Nam rất thích cuộn tròn ở chỗ này đọc sách.

Mỗi lần hắn từ công ty về nhà, Ôn Niệm Nam đều thả sách trong tay xuống, đứng dậy qua đón hắn...

"Không còn nữa... Nhẫn mất rồi... Cái gì cũng không còn nữa..."

Từ thúc lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Cố Ngôn Sanh thất hồn lạc phách như vậy, ông bị dọa sợ rồi, vội vàng hỏi: "Tiên sinh, cậu làm sao vậy? Đang tìm cái gì?"

"Nhẫn... Nhẫn của Ôn Niệm Nam đang ở đâu? Nhẫn của em ấy đâu mất rồi... Không thấy nữa... Nhẫn đâu!"

Hắn muốn nhìn thấy dấu đứt gãy kia, hắn muốn nhìn xem chiếc nhẫn giả Ôn Niệm Nam cẩn thận quý trọng đeo bên người ba năm...

Cố Ngôn Sanh đẩy Từ thúc ra, đi vào nhà bếp, hắn khom lưng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy, cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất.

Nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, trong mắt đầy chua xót: "Ngay cả nhẫn cũng tìm không thấy, tôi còn đeo nó thì có ích gì, khiến Ôn Niệm Nam chán ghét sao..."

Từ từ giơ tay, chuẩn bị tháo nhẫn xuống.

"Nhẫn?"

Từ thúc vô cùng kinh ngạc nói: "Tiên sinh, cậu là nói cậu đang tìm chiếc nhẫn phu... Ôn tiên sinh ném đi sao? Nó ở chỗ tôi, tôi sợ làm mất nên cất nó đi, để ở trong phòng đàn."

Cố Ngôn Sanh ngã ngồi trên mặt đất sửng sốt, cái tay đang tháo nhẫn dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng, kinh ngạc hỏi: "Chú nói cái gì... Nhẫn vẫn còn..."

"Vâng, ngày đó tôi nhìn thấy chiếc nhẫn phu nhân ném trên đất liền nhặt nó lên, lão phu nhân bảo tôi cất nó đi, nói là sau này sẽ dùng tới, tôi liền đặt chiếc nhẫn vào hộp để nó trong phòng đàn rồi."

Cố Ngôn Sanh đứng dậy, vẻ mặt hoảng loạn chạy lên lầu, mở cửa phòng đàn...

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Nguyên Phong lại lần nữa online, haha!

Hacker lão đại sắp lộ mặt online nhé!

Cố tra hiện giờ đang ở trong một bộ nhớ nhỏ, đột nhiên nhét vào rất nhiều tệp, haha, sắp chết máy rồi!

Có muốn cơn mưa dao hay không? Hiện tại có tính là dao hay không?

Đội trợ công của Niệm Niệm sắp đến rồi!

Cố Lâm là kiểu người đáng yêu, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn. Rõ ràng không khác mấy với cô thỏ trong Zootopia*, haha

(* Zootopia: Có tên tiếng việt là Phi vụ động trời, bộ phim được phát hành vào ngày 19 tháng 2 năm 2016. Nội dung của phim nói về tình bạn bất đắc dĩ giữa một cô thỏ cảnh sát và một chú cáo đỏ khi cả hai phát hiện ra một âm mưu liên quan tới sự mất tích của các cư dân thú ăn thịt trong thành phố - nguồn: Wikipedia)

Dự báo: Tiệc rượu cầu tha thứ, Đường Sóc dắt tay Ôn Niệm Nam, trượt tay thả like dấy lên màn tranh luận, Cố tổng tra nam thực sự, hacker lão đại lộ mặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top