Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 157: Tôi đã hủy dương cầm của mẹ em ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Lạc Y Y

Tay đang giữ tai nghe cứng đờ, ngước mắt nhìn thẳng vào máy quay, từng câu từng chữ nói: "Tôi nói rồi... Không được gọi tôi là Niệm Niệm"

Cố Ngôn Sanh ở trước màn hình nhìn ánh mắt quật cường trong buổi phát sóng trực tiếp, trầm giọng nói: "Niệm Niệm, nếu như em không đọc thì để anh"

"Cố... anh... anh điên rồi hả? Đây là phát sóng trực tiếp..."

Cố Ngôn Sanh khẽ thở dài một hơi, nói: "W.E, anh là fan của em, có lẽ em nhìn thấy ID thì đã nhận ra anh rồi, anh thường hay gửi tin nhắn cho em, trước khi biết em là Ôn Niệm Nam, anh đã thích em được hơn hai năm rồi, từ lần đầu tiên nghe thấy nhạc của em thì đã say mê, chỉ khi nghe nhạc của em mới có thể khiến anh cảm thấy an tâm, nhưng bây giờ... anh gặp phải trở ngại khiến lòng không yên... anh muốn hỏi W.E một chút có được không?"

Ôn Niệm Nam cúi đầu lắng nghe giọng nói bên trong tai nghe, siết chặt tay không phản ứng.

Cố Ngôn Sanh rốt cuộc muốn làm gì... điên rồi sao?

Người dẫn chương trình thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, vội vàng nói: "Xem ra W.E có chút khó xử, bạn fan này nếu có khó khăn gì có thể nói ra để fans và W.E cùng nhau giúp bạn giải quyết"

Cố Ngôn Sanh nhìn dây chuyền trong tay, thấp giọng nói: "Tôi muốn biết làm cách nào mới có thể níu kéo một người... Nếu đó là sau khi làm ra rất nhiều chuyện quá đáng với người đó..."

Người dẫn chương trình nhìn đạn mạc, đại khái đã biết được chuyện gì, ngại ngùng hỏi: "Là chuyện gì quá đáng cơ?"

"Rất quá đáng... em ấy là một người rất dịu dàng, em từng cứu mạng tôi, nhưng bản thân em lại bị thương rất nặng. Lúc em bị người ta mưu hại tôi đã không lựa chọn tin tưởng em. Trong ba năm kết hôn tôi chưa từng quan tâm đến em, thậm chí kỷ niệm ngày cưới em đã chuẩn bị bấy lâu cũng bị tôi phá hỏng"

"Đủ rồi... đừng nói nữa..."

Ôn Niệm Nam nghe Cố Ngôn Sanh nói, trong lòng dâng lên nỗi chua xót. Cậu không muốn nhớ lại những chuyện này, nhưng Cố Ngôn Sanh không hề dừng lại.

Cố Ngôn Sanh sa sầm mặt, tiếp tục nói với người trong màn hình.

"Tôi biết rõ em sợ tối nhưng lại nhốt em dưới tầng hầm, em sợ lưu lại sẹo... Tôi lại để trán em bị thương... Tôi hủy đi dương cầm em coi trọng... ngay cả nhẫn cưới duy nhất cũng là giả... Tôi vứt bỏ em lúc em chơi vơi nhất, niềm hy vọng ấp ủ cuối cùng cũng bị tôi đập tan. Tôi hết lần này đến lần khác tổn thương em nhưng bản thân lại không hề hay biết, tôi..."

"Là em cho tôi biết cảm giác khi ghen là như thế nào, em dạy tôi biết thế nào là yêu, em làm tôi hiểu được khi mất đi người quan trọng nhất có bao nhiêu đau đớn..."

Ôn Niệm Nam đột nhiên gỡ tai nghe xuống rồi đứng dậy, cả người cậu đang run rẩy, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn ống kính, run giọng nói: "Đủ rồi! Im miệng đi!"

Cố Ngôn Sanh nhìn dáng vẻ Ôn Niệm Nam run rẩy mất kiểm soát trong máy quay, trong lòng chợt đau nhói, thấp giọng nói: "Niệm Niệm... Xin lỗi... Anh yêu em, anh muốn níu kéo em lại... xin em cho anh một cơ hội được không? Anh biết em yêu anh mà, trong lòng em chắc chắn là có anh..."

"Câm miệng! Câm miệng! Tôi không muốn nghe!"

Cảm xúc Ôn Niệm Nam đột nhiên mất kiểm soát, xoay người đi xuống đài, cảnh quay nhanh chóng bị đứt đoạn. Cố Ngôn Sanh ở trước màn hình nhìn cuộc gọi bị cúp mà trong lòng tràn đầy chua xót.

"Xin lỗi... anh lại ép em nữa rồi..."

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Cố Ngôn Sanh nhìn hiển thị người gọi liền đơ ra, vội vàng đứng dậy kết nối cuộc gọi.

/lla/lla•••

"Cố Ngôn Sanh cái tên điên này rốt cuộc muốn làm gì..."

Cố Ngôn Sanh nghe thanh âm trong điện thoại đang run rẩy, nhanh chóng đáp: "Anh không phải cố ý kích động em... anh muốn xin lỗi em, Niệm Niệm, anh muốn em hồi tâm chuyển ý..."

"Câm miệng! Đừng gọi tên tôi nữa... Anh dựa vào cái gì mà gọi tên của tôi... Dựa vào cái gì khi tôi bình tĩnh tâm tình đối mặt với cuộc sống lại làm xáo trộn nó, anh lại muốn hủy hoại tôi..."

Ôn Niệm Nam ngừng hồi lâu, giọng nói nghẹn ngào: "Cố Ngôn Sanh... Tình yêu của anh không đáng giá... Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh... đừng để tôi nghe thấy anh gọi tôi là Niệm Niệm nữa..."

Điện thoại đã bị cúp, Cố Ngôn Sanh gọi lại nhưng đã tắt máy rồi.

Cố Ngôn Sanh nhìn dây chuyền trong tay, chậm rãi trượt ngồi xuống đất, đây là dây chuyền của mẹ Ôn Niệm Nam, dương cầm của mẹ Ôn Niệm Nam cũng bị hủy rồi...

Đường Sóc đang họp thì thông báo tin nhắn bỗng vang lên, hắn nhìn xuống rồi sững người một lúc, đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài, nhân viên trong phòng họp đều bị dọa hết cả hồn.

"Mạc tổng, Đường tổng làm sao vậy?"

Người đàn ông mặc đồ đen ngồi bên cạnh Đường Sóc không nói gì, bàn tay đeo găng tay gõ bàn phím vài cái, nhìn tin tức liên quan đến W.E trong máy tính ánh mắt tối sầm lại, xoay người nhìn hướng Đường Sóc rời đi.

Đường Sóc lật đật chạy đến địa điểm ghi hình, hắn hỏi nhân viên công tác rồi đi đến hậu trường, nhìn thấy Ôn Niệm Nam tự nhốt mình trong phòng hóa trang.

"Niệm Nam? Cậu ở bên trong sao?"

Không có ai trả lời

Đường Sóc mở cửa đi vào, liền nhìn thấy Ôn Niệm Nam cuộn tròn mình trong góc phía sau cái tủ.

"Niệm Nam?"

Ôn Niệm Nam khẽ động ngẩng đầu lên, khóe mắt đỏ bừng, cậu nhìn thấy Đường Sóc thì có hơi kinh ngạc: "Sao cậu lại ở đây... Cậu cũng đã xem phát sóng trực tiếp sao?"

"Không... tôi không xem, tôi vừa đúng lúc đi ngang qua chợt nhớ cậu quay chương trình vào thứ tư, nên đến cổ vũ cho cậu"

Có lẽ là chương trình kết thúc rồi, ngoài cửa có không ít tiếng bước chân người đi qua đi lại, mơ hồ truyền đến mấy tiếng nói chuyện của tổ chương trình, họ đang cười nhạo W.E thất thố nổi nóng trước công chúng không xứng với chủ tịch Cố thị.

Đường Sóc cởi áo khoác phủ lên người Ôn Niệm Nam, xoa xoa đầu cậu, khẽ nói: "Niệm Nam, tôi đưa cậu về nhà có được không? Về nhà rồi không còn nghe những thứ này nữa, về nhà với ba cậu được không?"

Ôn Niệm Nam cứng nhắc nhìn Đường Sóc, ngơ ngác nói: "Được"

Trong nhà kho mờ tối, một người đàn ông mình đầy vết thương nằm trên mặt đất.

Cửa bị mở ra, hai người một trước một sau tiến vào.

"Này! Chết chưa vậy?" Tần Tề Bách nhìn qua Tiêu Kỳ Hạo, Tiêu Kỳ Hạo đi tới hắt nước làm Thẩm Lạc An tỉnh lại.

Thẩm Lạc An tỉnh lại, mơ hồ nhìn người trước mặt chửi: "Thằng nào không có mắt hắt nước tao?"

Tần Tề Bách nghe vậy liền tức giận, đạp hắn rồi chửi bới: "Cái thằng điếm mày là cái thá gì mà dám chửi tao!"

Thẩm Lạc An nghe thấy giọng nói liền đoán ra là ai, chật vật ngồi dậy nhìn Tần Tề Bách.

"Thẩm Lạc An, tao từng nói nếu mày rơi vào tay tao, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết"

Thẩm Lạc An phản bác: "Mày dám! Tao ngày nào chưa nói ra cơ mật của Cố thị đến ba mày cũng không dám động đến tao!"

"Thằng điếm mày hại tao bắt lầm người bị ba xử phạt, còn khiến Cố Ngôn Sanh đánh tao trước mặt mọi người, làm tao mất hết mặt mũi, bây giờ còn dám uy hiếp tao? Tiêu Kỳ Hạo, đè nó xuống cho tôi"

"Tần Tề Bách mày muốn làm gì?"

Tần Tề Bách cười lạnh một tiếng, nói: "Ây dô, mày sợ rồi? Mày không phải có Cố Ngôn Sanh sao? Không phải mày giả đáng thương, giả vờ vô tội sao? Mày coi tao có thương hại mày không"

Chát.. chát... hai bạt tay đánh xuống

"Tần Tề Bách, đồ rác rưởi! Mày dám đánh tao! Ba mày có biết mày đến đây không?"

Tần Tề Bách dùng sức tát mạnh vào mặt Thẩm Lạc An, cho đến khi tay đau rồi mới dừng lại, một cước đạp Thẩm Lạc An.

Nhìn thấy cái gương bên cạnh rồi nhớ ra điều gì, một phen túm lấy áo Thẩm Lạc An đập mạnh vào gương, nó vỡ tan tành xuống đất.

"A! Mặt của tôi!"

Tần Tề Bách nhìn người bê bết máu trên mặt đất, giễu cợt nói: "Nhìn mặt mày đi, với bộ dạng hiện tại của mày mà cũng xứng đấu với Ôn Niệm Nam kia sao?"

"Ha, chắc mày chưa biết nhỉ? Cố Ngôn Sanh hôm nay đã tỏ tình với Ôn Niệm Nam trên sóng truyền hình trực tiếp, chậc chậc, bọn họ đúng là xứng đôi, không phải là loại chim móng đỏ như mày có thể so bì được, mày đi xách giày cho người ta còn không xứng!"

Thẩm Lạc An trên đất nghe xong trong mắt hiện lên vẻ khó tin, quát lên: "Mày nói cái gì! Không thể nào, bọn họ không thể nào hòa hảo được! Không có khả năng!"

Tần Tề Bách cảm thấy mình đánh cũng kha khá rồi, xoa xoa cái tay đau nhức, nói: "Tiêu Kỳ Hạo, cậu đánh tiếp đi, không phải ba nói đợi hắn khỏi rồi liền thả ra ngoài sao? Vậy thì cậu khiến hắn vĩnh viễn không khỏi được!"

"Vâng, tiểu thiếu gia"

Thẩm Lạc An sờ máu trên mặt mình, trong mắt chợt lóe lên thù hận.

Hắn trải qua tất cả những chuyện này toàn bộ đều là vì Ôn Niệm Nam... đều tại vì mày...

Nếu như không phải vì Ôn Niệm hắn cũng sẽ không bị nhốt vào Cố Trang, bị Cố Lâm dằn vặt... sẽ không bị Tần Tề Bách hành hạ nhiều ngày như thế...

Tôi sẽ không nhận thua như thế đâu, Ôn Niệm Nam, mày làm tao rơi vào kết cục này, tao nhất định cũng sẽ không để mày sống yên ổn đâu.

"Muốn quay lại với Cố Ngôn Sanh? Mày đừng hòng..."

Cố Ngôn Sanh vẻ mặt tiều tụy nhìn cái đơn trong tay đi lên lầu bệnh viện.

Hắn mấy ngày nay đầu đau như muốn nổ tung, trong một tháng nay vẫn luôn liên tục mất ngủ, dù có ngủ được cũng là gặp ác mộng mà choàng tỉnh.

Chu Nguyên Phong nói hắn cần gặp bác sĩ tâm lý để xoa dịu cảm xúc của mình, chứng mất ngủ liên tục và đau đầu khiến hắn ngày càng nóng nảy hơn, cuối cùng hắn nghe lời Chu Nguyên Phong đến bệnh viện.

Cái đơn trong tay viết tên bác sĩ rất quen thuộc, nhưng hắn nhất thời không nhớ ra là từng thấy ở đâu.

Cố Ngôn Sanh nhìn chăm chú vào cái đơn không chú ý đến người đang đi đến trước mặt, hai người đụng phải nhau.

"Thật xin lỗi, đụng trúng cậu rồi"

Cố Ngôn Sanh ngước mắt nhìn qua, vừa định nói không sao, nhưng khi hắn nhìn thấy rõ người trước mặt liền ngây người, mà đối phương cũng đờ ra, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi.

"Là cậu! Thằng khốn nạn!"

Chát...

Ba Ôn nâng tay tát hắn một cái, chỉ vào người trước mặt phẫn nộ nói: "Cậu hại Tiểu Niệm nhà tôi thảm như thế, vậy mà còn muốn phá hỏng con đường làm âm nhạc của nó, cậu rốt cuộc muốn thế nào mới chịu buông tha nó!"

"Xin lỗi, bác Ôn"

"Bây giờ cậu xin lỗi có tác dụng sao? Nó hiện tại không dễ gì mới hồi phục lại, tại sao cậu lại muốn ở trước công chúng khiến nó mất kiểm soát! Cậu có biết nó mỗi ngày phải dựa vào thuốc mới có thể tiếp tục kiên trì hay không, nó khó lắm mới vượt qua được, năm đó... năm đó nó vì cứu cậu nên bị thương nặng như thế... thiếu chút nữa là chết rồi..."

Cố Ngôn Sanh nhìn lọ thuốc chống trầm cảm trong tay ba Ôn, cả người đột nhiên đông cứng.

"Con muốn biết... quá trình em ấy điều trị ở bệnh viện vào năm đó... con muốn biết em ấy sau khi bị thương đã trải qua những gì... xin bác đó"

Tác giả có lời muốn nói:

Haha, dao của Cố tra đến rồi ! !

Ba Ôn muốn kể cho hắn nghe quá trình điều trị thương tích năm đó! Cố tra vừa khóc thương vừa truy thê rồi

Thẩm Lạc An không tác quái liền ngứa tay có phải không? Còn nhớ Tôn Kỳ không? Tôn Kỳ có video của Niệm Niệm

Mấy bạn muốn ngọt tôi phải vạch ra kế hoạch, trước tiên là rắc đường với một nụ hôn được không (cười gian)

Dự báo: Được biết quá trình chữa bệnh suy sụp đến Ôn trạch, vô tình nhìn thấy nhật ký trung học, khách sạn say rượu gặp Niệm Niệm, nụ hôn nước mắt trong phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top