Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 175: Niệm Niệm đột nhiên đau bụng ngất xỉu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

Đường Sóc nghe thấy tiếng xe thì ngoảnh đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy Cố Ngôn Sanh ngồi bên trong thì ngẩn người, nhưng vẫn không tránh né đứng nguyên tại chỗ.

Ngay lúc chiếc xe sắp đụng trúng Đường Sóc, bỗng nhiên có một bóng người lao tới chắn trước người Đường Sóc. Cố Ngôn Sanh sau khi nhìn thấy đôi mắt lập tức mở lớn, vội đạp phanh xe...

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, chiếc xe dừng cách Ôn Niệm Nam không tới một mét.

Đôi tay nắm vô lăng của Cố Ngôn Sanh vô cùng run rẩy, trong mắt đầy sợ hãi.

Hắn lúc nãy suýt chút nữa đã đụng Ôn Niệm Nam rồi... Hắn suýt chút nữa đã...

Cố Ngôn Sanh hơi run lên, xuống xe đi xem Ôn Niệm Nam. Hắn mở miệng định nói gì đó, lại nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt của đối phương, một chữ cũng không nói ra được.

"Cố Ngôn Sanh, anh điên rồi sao? Anh có biết anh vừa mới làm gì không!" Ôn Niệm Nam ngước mắt nhìn Cố Ngôn Sanh, lạnh lùng nói.

"Làm cái gì?"

Cố Ngôn Sanh nhìn ánh mắt Đường Sóc đầy lạnh lùng, gào thét nói: "Em hỏi hắn đã làm gì! Hắn vì tranh giành hạng mục lại bảo Mạc Bắc Dật lái xe đụng Tiểu Lý!"

"Tôi không có! Tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện tai nạn xe của cậu ta" Đường Sóc giật mình, lập tức phản bác.

"Không biết? Tôi hỏi cậu Mạc Bắc Dật ngày đó đã đi đâu? Vì sao hắn giữa chừng gấp gáp rời khỏi nơi đó? Vì sao lại trùng hợp như vậy, cctv bên đường toàn bộ đều bị xóa!"

Ôn Niệm Nam ngây người, quay đầu nhìn Đường Sóc, Đường Sóc dường như đã nghĩ đến điều gì, trong mắt lóe lên tia dị sắc, nói: "Tôi đã nói là tôi không biết, tôi không có làm"

Cố Ngôn Sanh vừa định chất vấn nữa, Cố Lâm đuổi tới lôi kéo hắn lại.

"Anh! Anh không biết mình đang làm gì sao? Anh bình tĩnh chút đi!"

Cố Lâm khó tin mình vừa mới nhìn thấy cảnh Cố Ngôn Sanh lái xe đâm về phía Ôn Niệm Nam.

Cố Ngôn Sanh lúc này mới từ từ bình tĩnh lại, nhận ra mình mới vừa làm gì.

Nhìn người đối diện mãi cúi đầu im lặng, Cố Ngôn Sanh tưởng rằng Ôn Niệm Nam đang giận mình, nhanh chóng giải thích: "Niệm Nam... anh xin lỗi, anh lúc nãy... không cố ý..."

Ôn Niệm Nam nhìn thoáng qua Cố Ngôn Sanh, giọng lạnh lùng nói: "Anh xưa nay đều chỉ quan tâm chính mình chưa từng nghĩ đến hậu quả, nếu như tôi không ngăn anh lại... nếu như anh không thắng xe sẽ gây ra chuyện gì... anh có biết không?"

Cố Ngôn Sanh nhìn nổi thất vọng chứa trong đôi mắt của Ôn Niệm Nam, lồng ngực đau như bị nứt toạc ra, nói: "Anh xin lỗi..."

Hắn rõ ràng đã hứa sẽ không manh động nữa, nhưng lại lần nữa mất kiểm soát trước mặt Ôn Niệm Nam.

"Tôi thật là ngây ngơ, vậy mà lại tin tưởng anh sẽ thay đổi, anh sao có thể thay đổi chứ..."

Ôn Niệm Nam lùi về sau một bước xoay người đi ra ngoài, Đường Sóc nhìn thoáng qua Cố Ngôn Sanh đang đờ người tại chỗ, cũng theo sau rời khỏi.

Cố Ngôn Sanh chết trân tại chỗ hồi lâu không có phản ứng gì, trên mặt không nhìn ra cảm xúc nào, giống hệt như tượng gỗ.

Suốt quãng đường Đường Sóc lái xe đưa Ôn Niệm Nam trở về đều không nói gì, mãi đến khi Ôn Niệm Nam xuống xe sắp rời đi, Đường Sóc đã lên tiếng.

"Tôi không có, tôi không có làm"

Bước chân của Ôn Niệm Nam dừng lại giây lát, xoay người nhìn hướng Đường Sóc, cười gượng nói: "Tôi không có nghi ngờ là do cậu làm, tôi chỉ là có hơi hệt, không phải vì cậu"

Đường Sóc nhìn thần sắc trong đôi mắt Ôn Niệm Nam cảm thấy không đúng lắm, như là đang đè nén gì đó, cúi đầu nhìn chân cậu, lo lắng nói: "Niệm Nam, là do chân lại đau sao?"

"Không có, không đau"

Ôn Niệm Nam cảm thấy mình chịu không nổi nữa, liền đáp lại: "Đường Sóc, tôi biết cậu không làm, lời anh ta nói tôi không tin, tôi biết cậu không phải là người sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, tôi hôm nay quả thật có hơi mệt rồi, tôi muốn trở về nghỉ ngơi"

Khoảnh khắc Ôn Niệm Nam đóng cửa lại sắc mặt cậu nháy mắt trở nên trắng bệch, lưng tựa vào cửa trượt ngồi xuống đất.

Đau... chân cậu đau như kim châm muối xát...

Ôn Niệm Nam cảm thấy mình rất buồn cười, khi cậu nhìn thấy chiếc xe đâm về hướng Đường Sóc, khoảnh khắc ấy trong đầu lóe qua hậu quả của việc Cố Ngôn Sanh đụng người.

Ôn Niệm Nam chống lên cửa đứng dậy đi đến cái tủ trong phòng bếp tìm thuốc, ba cậu lần trước nhắc cậu là để thuốc trong tủ, nhưng cậu lật tìm rất lâu cũng không tìm thấy.

Bỗng nhiên Ôn Niệm Nam nhìn thấy thuốc trên cái tủ đối diện, cũng là thuốc của bệnh viện kia.

Chân cậu rất đau, căn bản không kịp gọi điện hỏi ba xem đây có phải là thuốc giảm đau không thì đã nhanh chóng lấy nước uống xuống.

Ôn Niệm Nam ngồi bệch xuống đất trong tay đang cầm cái ly đợi thuốc phát huy tác dụng. Cậu thở hổn hển muốn làm giảm cơn đau, qua một lúc cơn đau mới từ từ giảm bớt.

Ôn Niệm Nam đứng dậy thở dài một hơi, từng bước khẽ đi lên lầu, cả người đầy mồ hôi lạnh, cậu lấy quần áo vào phòng tắm.

Nhưng vừa mới mở vòi sen Ôn Niệm Nam lại phát hiện nước xối lên người là nước lạnh, cậu rùng mình vì kích thích bất ngờ liền đóng nước lại, chính mình vậy mà trì độn mở nước lạnh.

Ôn Niệm Nam nằm trên giường xem tin tức trong điện thoại, nhìn thấy tin nhắn fans để lại lúc này mới nhớ ra mình hôm nay quên livestream rồi. Cậu mở trang web DAWN mở livestream. (livestream với phát trực tiếp đều như nhau nha quý dị, tại tui ngựa ngựa nên để vậy á :'))

Một lúc sau phòng livestream có rất nhiều người, số lượng không ngừng tăng lên.

"Chào buổi tối, xin lỗi hôm nay tôi livesteam muộn thế này, hôm nay tôi hơi mệt không thể đánh đàn được rồi, tôi tâm sự với các bạn có được không?"

Fans nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt, dáng vẻ yếu ớt của cậu cũng đau lòng không thôi.

[Em cuối cùng đợi được đại đại livestream rồi!]

[W.E đại đại trông rất mệt mỏi, do công việc quá bận rộn sao?]

[Nếu như anh không khỏe có thể không cần livestream đâu, chúng em hiểu mà]

[A, thật đau lòng! Lần đầu tiên thấy W.E mệt mỏi như vậy]

[Tâm sự em cũng siêu thích luôn á! Tuyệt quá]

[Nhưng mà có thể hỏi vấn đề riêng tư của đại đại không?]

[Em muốn hỏi đại đại trên mạng nói anh muốn mặc đồ cổ trang đánh đàn cho phim cổ trang là thật sao?]

Ôn Niệm Nam sau khi nhìn thấy bình luận thì gật đầu, nói: "Ừm, biên kịch của phim đó nói sẽ gửi trang phục của nam hai trong phim qua để tôi quay một đoạn video đánh đàn, sao các bạn lại biết được? Bên họ đăng weibo rồi sao?"

[Haha, bên tài khoản weibo chính của họ đã sớm công bố với bên ngoài, còn hận không thể đốt pháo nói cho tất cả mọi người đều biết]

[Bọn họ đã đăng mười mấy tin nói W.E đồng ý mặc trang phục của sư tôn quay video]

[Đại đại anh không biết sao? Nam chính sư tôn trong phim chính là lấy anh làm hình mẫu đó nha, biên kịch là fan cuồng của anh đó]

[Không chỉ sư tôn thôi đâu, mấy nhân vật khác cũng là hiện thân cho mỗi bản nhạc của W.E]

[Sư tôn? Là cái người tiên khí ngời ngời một thân bạch y đó sao?]

"Hình mẫu của sư tôn là tôi?"

Ôn Niệm Nam chỉ biết nhân vật bên trong là hiện thân cho mấy bản nhạc của cậu, nhưng không hề biết hình mẫu nam hai sư tôn là mình.

[Đại đại, anh sắp tới sẽ quay tiết mục sao? Rất muốn xem]

"Sẽ, bảng nhân khí của trang web DAWN sẽ có cơ hội ghi hình vào cuối tháng"

[Đại đại, weibo của anh có thể cập nhật thêm không? Muốn xem đại đại selfie]

"... Được, tôi có thời gian sẽ chụp"

Ôn Niệm Nam nằm trên giường tựa vào gối, nghiêm túc xem bình luận trong điện thoại, dụi dụi đôi mắt mỏi nhừ, trả lời những tin nhắn nhìn thấy.

『Li tiên sinh tặng bạn mười đàn dương cầm huỳnh quang』

Ôn Niệm Nam nhìn thấy quà thì ngây người, là người lần trước tặng quà

"Cảm ơn quà của anh, để anh tốn kém rồi"

Người nọ đăng một đạn mạc

[Cậu có thể để điện thoại ra xa một tý quay được nhiều hơn không?]

Ôn Niệm Nam bật dậy để điện thoại lên trên tủ có đèn bên cạnh giường, có thể thấy rõ Ôn Niệm Nam đang dựa vào đầu giường.

[Sắc mặt cậu rất kém, bị bệnh rồi sao?]

"Ừm, có hơi không khỏe, vừa uống thuốc nên có hơi choáng"

Đôi mắt Ôn Niệm Nam sắp mở không lên, cậu nằm trên gối nhìn về hướng livestream, tiếp tục trả lời câu hỏi, trong miệng đang thì thầm gì đó, đôi mắt từ từ khép lại.

Ôn Niệm Nam ngủ rồi...

Trong phòng khách, Cố Ngôn Sanh ngồi trên sô pha đưa giơ chống cằm, hơi nhíu mày nhìn Ôn Niệm Nam trong video, đưa tay che màn hình khẽ chạm vào gương mặt nhợt nhạt yếu ớt ngủ say kia.

"Lần trước, cái thằng đó vẫn không chịu nói thật, ngày mai em sẽ đánh nó một trận rồi quăng nó xuống tầng hầm"

"Cậu cũng đừng đánh quá nặng, nếu không thì khó mà bàn giao với công ty kia được"

Chu Nguyên Phong và Cố Lâm từ trên lầu đi xuống tiến vào phòng khách thì nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang nhìn đăm đăm màn hình ngẩn ngơ.

"Anh, anh lại xem video của anh Niệm Nam à?"

Cố Ngôn Sanh ngước mắt nhìn thoáng qua Cố Lâm, không nói gì.

Chu Nguyên Phong cau mày quở trách: "Cố Ngôn Sanh, cậu giả câm cái gì! Cậu hôm nay thật sự manh động quá rồi, cậu vậy mà dám lái xe đâm Đường Sóc? Nếu như Cố Lâm chặn cậu lại, cậu sẽ làm gì? Cậu có biết hot search ngày hôm sau sẽ nói gì không? Cố Ngôn Sanh lái xe đụng tình địch, lòng dạ độc ác, ghen tuông, là một tên cặn bã!"

Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam đang ngủ, trong mắt chứa sự dịu dàng vô tận, hắn quay đầu nhìn hướng Chu Nguyên Phong, trầm giọng nói: "Đúng... Tôi thừa nhận mình chính là đang ghen tị với Đường Sóc, Niệm Niệm là của tôi, tôi không cho phép Đường Sóc đụng chạm em ấy. Hắn làm Tiểu Lý bị thương lại ở trước mặt Niệm Niệm giả vờ vô tội, Đường Sóc tâm tư rất nặng"

Cố Lâm thấy hai người lại sắp cãi nhau liền kéo Chu Nguyên Phong ngồi xuống bên cạnh, cười nói: "Anh Nguyên Phong, anh đừng nói chuyện với anh em, nói với em nè. À phải rồi, anh biết Tiểu Tần tổng của Tần gia dạo này đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Chu Nguyên Phong nhìn Cố Ngôn Sanh một cái, sắc mặt u ám tùy tiện hỏi: "Thiếu gia Tần gia làm sao? Lại bao dưỡng minh tinh nào nữa?"

"Ha ha, nghe nói Tiêu Kỳ Hạo và Tiểu Tần tổng kia mối quan hệ rạn nứt, trong yến tiệc làm ầm ĩ một trận, nói là Tiêu Kỳ Hạo bất kính với hắn, bị Tần tổng mang về nhà dùng gia pháp trị hắn cơ, hình như bị thương rất nghiêm trọng, bị nhốt lại rồi"

Đột nhiên, Cố Ngôn Sanh đang xem màn hình máy tính bên cạnh đứng bật dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình đầy kinh ngạc và không thể tin được.

"Sao vậy anh?"

Ôn Niệm Nam trong màn hình tỉnh lại với gương mặt trắng bệch, cơ thể dường như cuộn tròn vì đau, trên trán đầy mồ hôi lạnh, đau đớn ôm bụng.

Cố Lâm kinh ngạc hỏi: "Anh ấy... Anh ấy bị làm sao vậy?"

Ôn Niệm Nam lúc này nhớ ra điện thoại đang livestream, cậu vươn tay muốn tắt live, nhưng cơ thể mất thăng bằng lập tức rơi xuống giường.

"Đau... Ưm... Rất đau"

"Cố Lâm! Buộc đóng hệ thống livestream lại! Chỉ chừa lại đường truyền của tôi, nhanh!"

Cố Ngôn Sanh mặc áo khoác, lấy máy tính lao ra bên ngoài, bước nhanh đến trước xe, bởi vì tay đang run mở mấy lần cửa mới mở ra. Hắn ngồi vào bên trong, đặt máy tính bên ghế phụ rồi lái xe hướng đến nơi ở của Ôn Niệm Nam.

Cố Ngôn Sanh dọc đường lái rất nhanh, suýt nữa đụng phải chiếc xe ở giữa đường, trong mắt đầy vẻ lo lắng và hoảng hốt, ánh mắt trước sau vẫn dán lên màn mình máy tính.

"Đừng có chuyện gì... Tuyệt đối không được có chuyện... Anh lập tức đến ngay... Đừng sợ..."

Tác giả có lời muốn nói:

Dự báo: Ý thức không tỉnh táo lại gọi tên Ngôn Sanh, Cố Ngôn Sanh biết được mức độ nghiêm trọng của vết thương ở chân thì đau lòng, nhập viện đồng thời bên cạnh chăm sóc, cùng với Đường Sóc tranh giành ai ở lại bệnh viện

Vết thương ở chân của Niệm Niệm rất nghiêm trọng, sẽ đau thường xuyên, chỉ có làm phẩu thuật mới có thể trị, nhưng làm phẩu thuật rủi ro rất cao.

Cố tra đến Ôn gia sẽ phát sinh chuyện gì nhỉ?

Cảnh tượng livestream phát tán sẽ tạo ra làn sóng gì đây?

Gia pháp Tần gia rất nghiêm, thanh niên Tiêu Kỳ Hạo bị thương rất nặng, bởi vì nguyên nhân gì mới chọc tức Tiêu Kỳ Hạo khiến hắn ra tay với Tiểu Tần tổng nhở?

Ha ha, lộ ra vết roi trên tấm thân trần trụi rất thích hợp xảy ra chuyện gì đó? Hắn sắp hắc hóa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top