Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 179: Ôn Niệm Nam tái phát bệnh trầm cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

Sau khi lẩn tránh Cố Ngôn Sanh ra khỏi công viên, Ôn Niệm Nam hốt hoảng quay về nhà, tay cầm chìa khóa run run định mở cửa nhưng vì tay đang run nên chìa khóa mãi vẫn không cắm vào được.

"Nhanh lên... xin mày mau mở ra..."

Ôn Niệm Nam nghe thấy động tĩnh phía sau mình, ánh mắt đầy sợ hãi ngoảnh đầu lại nhìn ra sau nhưng chỉ có một con mèo màu cam nhảy từ trên cây xuống.

Lạch cạch...

Cửa được mở từ bên trong, ba Ôn nghi hoặc nhìn Ôn Niệm Nam: "Tiểu Niệm? Ba còn tưởng ai cạy cửa, con không mang chìa khóa sao?"

Ôn Niệm Nam không nói mà chỉ nhìn ba Ôn bằng ánh mắt trống rỗng, ba Ôn lúc này mới nhận ra Ôn Niệm Nam có chút không thích hợp.

"Tiểu Niệm, ngoan, vào nhà với ba được không con? Ngoan nào, đưa tay cho ba."

Ba Ôn đỡ Ôn Niệm Nam đi đến sô pha phòng khách, Ôn Niệm Nam cuộn tròn trên sô pha tinh thần hơi ngẩn ngơ, ba Ôn thở dài nắm chặt tay cậu.

Ông không biết tại sao Ôn Niệm Nam lại bị kích thích khiến cho bệnh tình tái phát, ông đi tới phòng bếp lấy điện thoại gọi cho bác sĩ Lý.

"Alô, Bác sĩ Lý, tôi là ba của Ôn Niệm Nam, đúng vậy, Tiểu Niệm nó vừa mới phát bệnh. Nó đang tiếp nhận điều trị và dùng thuốc, tại sao lại còn... cậu nói sao! Nó không đến làm tâm lý trị liệu nữa?"

Thanh âm của ba Ôn hơi lớn, ông xoay người nhìn Ôn Niệm Nam trong phòng khách, thấy không có phản ứng mới hơi thả lỏng.

"Vâng, tôi cũng từng liên hệ với cậu ấy bảo cậu ấy tiếp tục kiên trì, nhưng Niệm Nam không nhận điện thoại của tôi, từ đó về sau cũng không muốn đến bệnh viện nữa, cậu ấy nhất định là lén ngưng thuốc rồi."

Bác sĩ Lý lật xem hồ sơ chuẩn đoán của Ôn Niệm Nam trên tay, nhíu mày nói: "Lúc đó chỉ đưa cho cậu ấy liều thuốc một tháng, thuốc chắc là hết từ lâu rồi, cậu ấy lại không đến bệnh viện, cậu ấy đã ngưng thuốc..."

Ba Ôn thở dài một hơi: "Khoảng bao lâu rồi? Nó... thuốc cũng ngưng dùng rồi..."

Bác sĩ Lý sau khi nghe ba Ôn thuật lại triệu chứng của Ôn NIệm Nam thì tỉ mỉ dặn dò ông tiếp theo nên làm thế nào.

"Hiện giờ tinh thần và tâm lý của cậu ấy rất yếu, đừng kích thích cậu ấy, bảo cậu ấy lên phòng nghỉ ngơi, đừng để cậu ấy một mình ngẩn ngơ rồi nghĩ ngợi lung tung, cần phải phân tán lực chú ý của cậu ấy, nếu không cậu ấy rất có thể sẽ làm tổn thương bản thân"

Ba Ôn nghe thấy lời bác sĩ Lý nói, trái tim bỗng thắt chặt, giọng run rẩy: "Sẽ làm tổn thương bản thân... nó sẽ tự mình hại mình sao?"

Tại sao lại thành ra thế này... rõ ràng nhiều năm như vậy vẫn tốt đẹp, tại sao đột nhiên bệnh tình lại nặng hơn?

Ông ban đầu cho rằng Ôn Niệm Nam vì bận việc mới gầy đến vậy, nhưng thì ra là bệnh tình trở nặng, tinh thần sa sút gây ra...

"Ôn tiên sinh, ngài đừng lo lắng, đây chỉ là do tính chất nghề nghiệp nên tôi mới nhắc nhở, không phải nói Niệm Nam cũng làm như vậy, tâm lý của Niệm Nam rất vững vàng"

"Cậu ấy là người tỉnh táo nhất trong số những bệnh nhân mà tôi từng tiếp xúc, gần như không thể nhận ra là người đang mắc bệnh trầm cảm. Cậu ấy biết rất rõ mình đang làm gì, cậu ấy rất sáng suốt, đợi phát bệnh qua đi cậu ấy sẽ khỏe lại. Ngài chỉ cần trông kỹ cậu ấy, lúc tan làm tôi sẽ gửi thuốc qua đó cho ngài."

"Được, cảm ơn cậu bác sĩ Lý."

Ba Ôn ngắt điện thoại xong đưa lưng về phía phòng khách, đôi mắt lập tức đỏ lên, đưa tay lau đi nước mắt, hít sâu một hơi điều chỉnh tốt cảm xúc đi ra ngoài phòng bếp. Ôn Niệm Nam vẫn cuộn mình trên sô pha như cũ.

"Tiểu Niệm, bây giờ con có mệt không? Ba đưa con lên lầu nghỉ ngơi."

"Được..."

Ba Ôn dìu Ôn Niệm Nam nằm xuống giữa giường, vuốt ve sợi tóc mềm mại kia dịu dàng nói: "Mệt rồi phải không, con ngủ một giấc đi."

"Dạ"

Ôn Niệm Nam vâng lời giống như búp bê vải không hề phản kháng, sau khi nằm xuống liền nhắm mắt lại.

Ba Ôn nhìn Ôn Niệm Nam ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong lòng đau đớn giống như bị dao cứa qua, đứa nhỏ này rốt cuộc vì sao không chịu đi khám bác sĩ lại còn ngưng dùng thuốc.

Không phải hôm nay đi quay chương trình sao? Tại sao lại trở nên như vậy?

Ba Ôn nhẹ nhàng đóng cửa lại đứng trên hành lang gọi điện cho Đường Sóc: "Alô, Tiểu Sóc à, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Ba Ôn sợ thanh âm làm ồn đến người đang ngủ say, mở cửa đi vào phòng đàn, trầm giọng nói với Đường Sóc: "Hôm nay hai đứa đi quay chương trình đã xảy ra chuyện gì?" Sau khi nghe hết quá trình ghi hình Đường Sóc nói cũng giống với quay chương trình trước đó, tại sao Tiểu Niệm lại bị kích thích?

Ba Ôn định hỏi trên đường trở về có gặp qua người nào không, đột nhiên ông nhìn thấy cây đàn trước mặt, nét mặt lập tức căng cứng.

"Cây đàn này là... sao nó lại ở đây..."

Lúc Ôn Niệm Nam thức dậy nhận ra bên ngoài trời đã tối, xoa xoa thái dương đứng lên xuống lầu rót nước, vừa xuống lầu đã nhìn thấy ba cậu đang ngồi trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Ba, ba sao vậy?"

Ba Ôn nhìn thấy Ôn Niệm Nam liền đứng dậy, thăm dò hỏi: "Tiểu Niệm, con cảm thấy thế nào rồi? Còn đau đầu không?"

Ôn Niệm Nam khó hiểu hỏi: "Dạ? Đầu con không đau."

Ba Ôn thấy cậu hồi phục rồi mới hơi thả lỏng, khẽ nói: "Đói rồi phải không? Chúng ta đi ăn cơm thôi."

Ôn Niệm Nam nhìn bát canh đầy mùi thuốc, hỏi: "Đây là canh gì vậy?"

Ba Ôn giải thích nói: "Đây là canh dưỡng dạ dày, dạ dày con còn yếu phải dưỡng nhiều hơn."

"Dạ"

Ba Ôn nhìn cậu uống canh nói: "Tiểu Niệm, hôm nay lúc về nhà con có gặp phải người nào không?"

Tay cầm muỗng của Ôn Niệm Nam cứng đờ: "Không có..."

Ba Ôn thấy vậy thở dài nói: "Ăn cơm xong đánh đàn cho ba nghe được không?"

Ôn Niệm Nam gật đầu.

Trong đại sảnh, Ôn Niệm Nam ngồi trước dương cầm đàn lên khúc nhạc mẹ cậu thích nhất, khi tiếng đàn vang lên trông cậu hoàn toàn khác so với lúc nãy, Ba Ôn nhìn vành mắt bỗng nhiên ươn ướt.

"Quả nhiên... chỉ khi con tiếp xúc với dương cầm con mới tự tin thả lỏng như vậy."

Cậu trời sinh đã thuộc về dương cầm, thuộc về ánh đèn sân khấu, thì ra dương cầm mới là trụ cột chống đỡ tinh thần cậu.

Cố trang

"Chiếc xe đụng Tiểu Lý bị thương được máy giám sát quay được là do Thẩm Lạc An đứng tên, xe không phải hắn lái nhưng tai nạn xe là do hắn sai khiến."

Cố Ngôn Sanh nhìn giám sát từ máy tính, trong mắt đầy lạnh lẽo, nghiến răng nói: "Thằng tiện nhân này vậy mà còn không biết sống chết! Tìm ra hắn cho tôi."

Cố Lâm xoay bút vẽ trên tay, cau mày nói: "Tìm thấy rồi nhưng không làm gì được."

"Có ý gì?"

Cố Lâm tắt máy tính nói: "Thẩm Lạc An hiện giờ được Tần gia bảo hộ, con cáo già bác trai kia của hắn và Tần gia có rất nhiều thủ đoạn xảo quyệt, anh phải cẩn thận."

Cố Ngôn Sanh ánh mắt u ám: "Thẩm Lạc An là người của Tần gia lại giúp Đường Sóc lấy được hạng mục, còn nói Đường Sóc cùng Tần gia không có quan hệ gì tôi sẽ tin sao? Tôi không ngờ chính là Đường Sóc lại đi hợp tác với kẻ đã hại Niệm Niệm."

Cố Lâm lắc đầu không tán thành nói: "Đường Sóc có lẽ không hề biết Thẩm Lạc An cũng có mặt, mà chỉ hợp tác với Tiểu Tần tổng, em từng thấy Tiểu Tần tổng chủ động nói chuyện Đường Sóc."

"Anh, anh tính xử lý Thẩm Lạc An thế nào?"

Cố Ngôn Sanh châm điếu thuốc, sắc mặt âm u nói: "Trước tiên tìm người ở Tần gia canh chừng hắn, nếu phát hiện Thẩm Lạc An ra ngoài thì thông báo cho tôi. Tôi dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, trong thời gian này đợi tôi làm xong việc sẽ đích thân đến Tần gia bắt người về đây."

Cố Lâm nhìn người trước cửa sổ, ngờ vực hỏi: "Anh dạo này bị sao thế? Sao lại phân tâm như vậy?"

"Không có gì, chỉ là nghĩ thông một số thứ mà trước kia không hiểu ra thôi, thì ra... cướp đoạt và cường thế, bồi bạn cùng quan tâm, cái sau mới là đúng đắn..."

Một giờ sáng, đêm đã khuya rồi.

Ngọn đèn nhỏ trên hành lang vẫn còn sáng, trong phòng thì cực kỳ yên tĩnh, cửa phòng đàn bị mở ra, Ôn Niệm Nam đi chân trần vào trong.

Ánh trăng chiếu vào đàn dương cầm qua ô cửa kính, Ôn Niệm Nam mở đèn đi đến trước cây đàn.

Ba nói cậu hôm nay bệnh lại tái phát rồi, cậu biết mình vì cái ôm kia của Cố Ngôn Sanh mà bắt đầu hoảng loạn. Ôn Niệm Nam nhoài người lên dương cầm lẩm bẩm: "Mẹ ơi... con rốt cuộc nên làm thế nào đây... con mệt quá..."

Ôn Niệm Nam đang dồn ép bản thân, cậu bị vây hãm bên trong chiếc lồng giam do chính mình tạo ra.

"Tôi rõ ràng hận hắn, tôi hận những tổn thương hắn gây ra nhiều năm qua, tôi hận hắn ngay cả nhẫn cưới cũng là giả, tôi hận hắn đã chà đạp lên sự chân thành duy nhất mà tôi dành cho hắn, tôi hận hắn..."

Nhưng Cố Ngôn Sanh hết lần này đến lần khác bày tỏ tình ý, trái tim Ôn Niệm Nam đang rối bời.

Ôn Niệm Nam hận mình vẫn còn tình cảm với Cố Ngôn Sanh, hận mình nhìn thấy ánh mắt cầu xin sẽ lại mềm lòng.

Tám năm... Cậu yêu Cố Ngôn Sanh tròn tám năm, thời gian tám năm khiến tình yêu dành cho Cố Ngôn Sanh ngấm vào trong xương tủy... khắc cốt ghi tâm, làm sao dễ dàng buông bỏ được...

Tác dụng phụ của thuốc giảm đau cùng với áp lực như núi đang đè lên người Ôn Niệm Nam không thở nổi, mới làm cho bệnh tình của cậu tái phát trở lại.

Ôn Niệm Nam nước mắt lưng tròng nhẹ nhàng vuốt ve thân đàn, bỗng nhiên tay cậu chạm vào thứ gì đó mới dừng lại, sững sờ nhìn về phía bên trái của cây đàn.

Trên cây đàn có vài chữ cái... GYS.WNN, còn có một ít ánh quỳnh quang.

Ôn Niệm Nam cúi đầu kinh ngạc nhìn mấy chữ cái ấy, tay không cẩn thận ấn lên phím đàn, lại nhìn thấy khoảng trống ở giữa có chữ, trong đêm tối có ánh sao nhàn nhạt.

Cậu ấn xuống từng phím một, phát hiện tất cả đều có chữ, Ôn Niệm Nam thì thầm đọc lên những chữ giữa khoảng trống ấy.

"Yêu nhau... ở bên nhau... nương tựa nhau... cho đến chết... không thay đổi"

Ôn Niệm Nam giọng run rẩy đọc tiếp, từ từ bước đến phía sau thân đàn, quả nhiên nhìn thấy một đoạn văn được khắc bên trong.

[Có người moi tim cho em, em vẫn giả vờ không nhìn thấy, bởi vì em không thích người ta. Có người moi tim em đi mất, em vẫn giả vờ không đau, bởi vì em yêu người ấy...]

Ôn Niệm Nam vịn cây đàn từ từ trượt xuống, cặp mắt đỏ hoe nghẹn ngào nức nở: "Cố Ngôn Sanh... Anh thật sự rất lợi hại... luôn biết cách khiến nơi sâu thẳm bên trong nội tâm người khác sụp đổ..."

Ngày hôm sau, ba Ôn lên lầu phát hiện cửa phòng đàn đang mở, ông đi vào quả nhiên nhìn thấy Ôn Niệm Nam dựa vào cây đàn ngủ say.

"Cây đàn này có tính là nó dùng để lấy lòng con không? Haizz, thằng khốn Cố Ngôn Sanh đó dùng thủ đoạn trên thương trường cùng với tâm tư đến ứng phó con sao? Con khờ à, con dễ mềm lòng như thế sao có thể thắng nổi một con sói chứ."

Nói xong liền xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ba Ôn vừa xuống lầu không bao lâu Ôn Niệm Nam cũng đi xuống. Cậu đi đến trước bàn ăn ngoan ngoãn ăn cháo.

Nhìn thấy thông báo hiện lên, Ôn Niệm Nam mở điện thoại ra xem, là tin từ weibo.

『Chuyến lưu diễn toàn cầu của bậc thầy dương cầm Phil sắp bắt đầu』

Ôn Niệm Nam ngưỡng mộ nhìn dáng vẻ Phil đứng trên sân khấu trong tấm ảnh, bỗng chuông cửa vang lên.

Ba Ôn liếc nhìn cánh cửa cười nói: "Tiểu Niệm, ra mở cửa đi."

Ôn Niệm Nam đi tới mở cửa lại phát hiện người cậu không ngờ tới đang đứng ở đấy.

"Học trò yêu quý của tôi, W.E bảo bối! Đã sẵn sàng cùng với tôi đi lưu diễn toàn cầu chưa?"

Ôn Niệm Nam không thể tin được nhìn Phil, đứng ngây người tại chỗ: "Thầy, người nói gì cơ... cùng nhau?"

Tác giả có lời muốn nói:

Dự báo: Niệm Niệm bắt đầu tiếp nhận điều trị trở lại, ba Ôn khuyên nhủ đi giải tỏa áp lực, thả lỏng tâm trạng tham gia lưu diễn, Cố tra truy thê điên cuồng theo sau, Tiểu Tần tổng cả đêm•tình Tiêu Kỳ Hạo mất tích.

Bệnh trầm cảm khổ sở cỡ nào tôi biết cả, bên cạnh tôi có người bạn bị mắc bệnh trầm cảm nặng, cậu ấy một khi không uống thuốc hoặc không gặp bác sĩ sẽ cảm thấy suy sụp, không thể ngưng thuốc được, tự ti lâu ngày nhạy cảm cũng không dám nói ra, có tính ỷ lại rất mạnh đối với người thân bạn bè thân thuộc.

Cố tra hơi sợ xuất hiện trước mặt Niệm Niệm

Ba Ôn khuyên Niệm Niệm đừng tạo thêm áp lực cho mình, hãy để tâm tình thả lỏng tham gia chuyến lưu diễn để lấy nguồn cảm hứng cho cuộc thi.

Thóp của Niệm Niệm ở trong tay Thẩm Lạc An là gì đã đoán ra chưa? Haha, lúc ấy phần dự báo đã có đề cập đến (???)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top