Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 183: Dùng Ôn Niệm Nam có thể uy hiếp hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

Cố Ngôn Sanh vừa tiến vào đại sảnh đã nhìn thấy Cố Lâm quỳ gối ở bên cạnh, hắn đi đến bên cạnh Lục Vân cung kính hỏi: "Mẹ, mẹ về rồi."

Lục Vân ngẩng đầu vừa định trách mắng thì nhìn thấy mặt mày của Cố Ngôn Sanh bầm tím cùng với bả vai quấn băng, sửng sốt hỏi: "Con... con sao lại bị thương? Ai đánh hả?"

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Chu Nguyên Phong đằng sau, cau mày đáp: "Tần gia phái người theo dõi con, muốn đưa con vào chỗ chết. Trong tay bọn chúng có dao, con tránh không kịp liền bị dao đâm trúng."

Lục Vân nghe thấy bị dao đâm, sắc mặt tức khắc thay đổi: "Con bị dao đâm bị thương? Vết thương thế nào rồi? Tần gia lại dám làm như vậy!"

Lục Vân kéo Cố Ngôn Sanh ngồi xuống bên cạnh kiểm tra vết bầm trên mặt và trên bả vai, dò hỏi bác sĩ nói thế nào.

Cố Lâm đang quỳ trên đất nhìn vẻ mặt đau lòng của Lục Vân trước mặt, trong mắt lóe lên vẻ cô đơn, tự giễu cúi đầu siết chặt tay.

Cố Ngôn Sanh cùng Chu Nguyên Phong bốn mắt nhìn nhau, nói: "Mẹ, Tần gia mấy năm nay nhiều lần tính kế Cố gia, lần này lại phái người theo dõi, con muốn chính thức giải quyết bọn chúng."

Lục Vân bỗng lớn tiếng nói: "Năm đó nếu như không nể mặt ba con, ta đã sớm tống khứ ông ta vào tù rồi! Vậy mà ông ta không tuân thủ lời hứa mỗi bên nhường một bước, vậy ta không phải vì giao tình của ba con mà bỏ qua cho ông ta nữa."

"Nguyên Phong"

Chu Nguyên Phong đáp: "Lục tổng"

"Từ giờ trở đi, công ty cùng với sản nghiệp dưới trướng Tần gia hết thảy đều phải điều tra kỹ càng, trông chừng chặt chẽ cho ta, thông báo với bên ngoài Tần gia và Cố gia chỉ có thể chọn một, muốn đứng về phía nào tự mình lựa chọn."

Lục Vân quay đầu lại nói tiếp: "A Sanh, những cái khác con tự mình ra tay, lần này ta sẽ không ngăn cản nữa, Tần gia cũng nên trả giá cho hết thảy những gì mà bọn họ đã làm rồi."

Trong mắt Cố Ngôn Sanh hiện lên lạnh lẽo đáp: "Được"

Hôm nay Nha quốc đổ cơn mưa nhỏ, Ôn Niệm Nam cầm ô đứng ở nơi vết máu đã xử lý sạch sẽ, cúi đầu nhìn ngó xung quanh, quả nhiên phát hiện đồng hồ bị lá rụng che hờ nơi góc nhỏ.

Cậu cầm đồng hồ lên nhìn hoa văn và logo trên đó, Ôn Niệm Nam ánh mắt hơi lập lòe.

Quả nhiên...

Hôm qua cậu không hề nhìn nhầm, đây là đồng hồ của Cố Ngôn Sanh, cậu rất chắc chắn, lúc livestream lần trước cũng là cái đồng hồ này.

Ôn Niệm Nam siết chặt đồng hồ rời khỏi con hẻm nhỏ trở lại khách sạn, nhớ lại lời nói của đám người ngày hôm qua, người châu Á bị dao đâm, mà trên đất đầy vết máu, đồng hồ của Cố Ngôn Sanh cũng đánh rơi ở đó.

"Cố Ngôn Sanh hắn... bị thương rất nặng sao..."

Sẽ không đâu, võ của hắn rất tốt, không thể nào lại không đánh lại mấy tên côn đồ, vết máu kia nhất định là của mấy tên côn đồ đó.

Ôn Niệm Nam hơi thất thần không chú ý đến đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, vẫn tiếp tục đi, một chiếc xe đột nhiên lao tới.

"Coi chừng!"

Bỗng có một bàn tay từ đằng sau kéo bả vai Ôn Niệm Nam tránh khỏi chiếc xe, Ôn Niệm Nam nhìn người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện trước mặt một lúc.

"Anh là ai?"

Đàn ông mặc đồ đen mặt không cảm xúc lùi về sau một bước, cung kính đáp lời: "Ôn tiên sinh, cơ thể của ngài không khỏe sao? Tôi đưa ngài đến bệnh viện, lúc nãy quá nguy hiểm rồi."

Ôn Niệm Nam nhìn thấy tai nghe và vòng tay của Cố gia trên tay người đàn ông kia, nói: "Anh là người của Cố gia?"

"Vâng, tôi là người bên cạnh Chu tổng, Cố tổng bị thương đã trở về nước, ngài ấy bảo tôi theo bên cạnh bảo vệ ngài."

"... Hắn bị thương có nặng không? Hắn bị dao đâm bị thương sao..." Cậu cho rằng dưới năng lực của Cố Ngôn Sanh có thể giải quyết mấy tên cướp kia, cho rằng vết máu trên đất là của bọn chúng, không ngờ máu ấy là của Cố Ngôn Sanh.

Người đàn ông mặc đồ đen nhớ lại cuộc điện thoại vào tối qua của Chu Nguyên Phong, mặc kệ lời dặn lúc trước của Cố Ngôn Sanh mà tiết lộ thân phận, gật đầu nói: "Vâng, Cố tổng bị thương rất nặng, ngài ấy về nước điều trị rồi."

Ôn Niệm Nam nắm chặt tay, hỏi: "Cố Ngôn Sanh tại sao lại đánh nhau với bọn chúng?"

"Bởi vì ngài, Cố tổng biết được có người muốn hại ngài nên đã bỏ lại công ty chạy đến Nha quốc, mấy tên hôm qua muốn bắt cóc ngài, Cố tổng giải quyết bọn chúng."

Ôn Niệm Nam kinh ngạc nhìn hắn: "Cái gì..."

Hóa ra tiếng kêu thảm ngày hôm qua không phải cậu nghe nhầm, là Cố Ngôn Sanh giúp cậu ngăn lại nguy hiểm.

Người đàn ông mặc đồ đen nhìn người đứng nguyên tại chỗ, xoay người rời khỏi con phố.

Hắn cũng không hiểu vì sao Chu tổng hôm qua đột nhiên gọi điện thoại cho hắn bảo hắn xuất hiện trước mặt Ôn Niệm Nam nói lời như vậy.

Ôn Niệm Nam sau khi về lại khách sạn, nhìn điện thoại do dự chần chừ, số trong điện thoại là của Cố Lâm, cậu muốn hỏi xem Cố Ngôn Sanh thế nào rồi, nhưng tay lại chậm chạp không nhấn xuống.

Cuối cùng vẫn là mở Weibo tìm kiếm tập đoàn Cố thị, trên Weibo không có tin tức Cố Ngôn Sanh bị thương, nhưng như thế càng khiến Ôn Niệm Nam cho rằng Cố Ngôn Sanh bị thương rất nặng lại đè tin tức xuống.

"Ôn, thu dọn xong hết chưa? Chúng ta sắp phải rời đi rồi."

"Được..."

Trên bàn bên cạnh giường đặt một nhành hoa hướng dương, là do cô bé hôm ấy tặng cho.

Ôn Niệm Nam không biết là địa điểm lưu diễn tiếp theo từ sớm đã được Cố Ngôn Sanh cử người bảo vệ cậu chu toàn rồi.

Bên ngoài chỉ biết là Tần gia và Cố gia đang đấu nhau rất căng, lại không ngờ lần này lại nghiêm trọng đến vậy, trực tiếp muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

Tần gia

Tần tổng bốp một tiếng đem máy tính bảng ném xuống sàn, nghiêm nghị quát lớn: "Thẩm Thiên Hào! Đây là mầm họa do Thẩm Lạc An gây nên!"

Tần tổng bởi vì những hạng mục liên tiếp xảy ra chuyện liền trở về trước trong đêm, lại phát hiện là họa do Thẩm Lạc An gây ra.

Lục Vân mụ đàn bà này vậy mà không tuân thủ lời hứa của năm đó, mặc cho con trai bà ta chèn ép.

Thẩm Thiên Hào nhặt máy tính bảng lên nhìn vào cổ phiếu của tập đoàn Tần thị rớt giá, hạng mục giải trừ mới biết Thẩm Lạc An gặp rắc rối.

"Tần... Tần tổng, đây... Lạc An cũng không biết sẽ thành ra thế này, tôi lập tức mang nó đến đây."

Tần tổng đưa mắt nhìn số liệu trên máy tính, nghiến răng nói: "Bảo Thẩm Lạc An lập tức làm những tổn thất hắn gây ra hoàn nguyên cho tôi! Nếu không tôi sẽ giao hắn ra! Là sống hay chết do hắn tự mình giải quyết!"

Thẩm Lạc An đứng ở cửa nghe thanh âm trong thư phòng, ánh mắt hiện lên tia độc ác: "Cố Ngôn Sanh, đây là do anh ép tôi"

Thẩm Lạc An đẩy cửa tiến vào, trên tay cầm một cái USB.

Ngay khi mọi người còn đang cho rằng Cố thị ra oai phủ đầu Tần gia thì trên mạng bỗng nhiên đăng tải một chuỗi dữ liệu mật, ngay sau đó nội bộ công ty Cố thị xảy ra vấn đề.

Cố Lâm nhanh chóng gõ bàn phím, nhíu mày nói: "Những dữ liệu này đã bị mất từ khi nào? Anh, sao anh có thể để cho người khác vào thư phòng động đến máy tính của anh chứ?"

Cố Ngôn Sanh xoa xoa bả vai ẩn ẩn đau, mệt mỏi nói: "Lúc tôi uống say được Thẩm Lạc An đưa về, hắn lén vào thư phòng của tôi."

Chu Nguyên Phong đang dựa vào bên cạnh bỗng nói một cách lạnh lùng: "Ý cậu là... máy tính của cậu bị động tay động chân cậu không hề hay biết, đây không phải là lần đầu làm mất file dữ liệu rồi? Vậy còn lần cùng với Đường gia kia thì sao? Đường Luân Hiên cũng là người vô tội."

Cố Ngôn Sanh chỉnh lý xong tài liệu cho cuộc họp, không nhẫn nại nói: "Cậu làm thế nào xác định anh ta vô tội? Cậu rất thân với Đường Luân Hiên sao?"

Chu Nguyên Phong nắm chặt cái bàn, không nói tiếp nữa.

"Tìm thấy rồi! Em lập tức vá lại lỗ hổng." Cố Lâm nhẹ nhõm nói.

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Chu Nguyên Phong một cái, hắn luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không nói được là sai ở đâu.

Cầm lấy túi tài liệu trên bàn muốn đi đến phòng hội nghị, bả vai bỗng truyền đến cơn đau.

"Hiss..." Tài liệu trên tay rơi xuống đất.

Chu Nguyên Phong tiến lên đỡ hắn ngồi xuống: "Cậu sao rồi? Tôi đã bảo cậu bị thương chưa khỏi thì nghỉ ở nhà đi, cậu cứ muốn đến công ty tự mình làm."

"Tôi muốn chính tay giáo huấn kẻ đã hại Niệm Niệm, tôi không muốn ở một bên khoanh tay đứng nhìn... a..."

"Anh! Có chuyện rồi!"

Cố Ngôn Sanh cuống quýt đứng lên, đầu choáng váng, khẩn trương hỏi: "Sao... sao vậy? Là Niệm Niệm sao?"

Cố Lâm gật đầu nói: "Em nghe được Tần gia cử sát thủ đến địa điểm lưu diễn của anh Niệm Nam ở nước Z, nói phải bắt sống anh Niệm Nam để uy hiếp anh, là... là chủ ý của Thẩm Lạc An."

Cố Ngôn Sanh sắc mặt trở nên u ám, nghiến răng nói: "Lại là hắn! Cố Lâm, dẫn người cùng tôi đến Tần gia! Hôm nay phải trói tiện nhân Thẩm Lạc An lại!"

Thấy Cố Ngôn Sanh định đi, Chu Nguyên Phong liền kéo bả vai người còn đang bị thương lại.

"A Sanh, cậu bình tĩnh lại đi! Nếu cậu làm như vậy sẽ trúng cái bẫy của Tần gia đó! Bọn họ bây giờ ước gì cậu sẽ manh động phạm sai lầm, đến lúc đó lợi dụng dư luận cùng với áp lực để chống lại Cố gia."

Cố Ngôn Sanh vịn bả vai tự giễu nói: "Thằng tiện nhân đó lại dám nói với Tần gia đi hại Niệm Niệm còn đến đây uy hiếp tôi... Tôi lại khiến em ấy bởi vì tôi mà lần nữa rơi vào nguy hiểm..."

"Tôi không thể để chuyến lưu diễn của em ấy xảy ra chút ngoài ý muốn nào, em ấy còn phải tham gia cuộc thi, còn phải tiếp tục tỏa sáng để cả thế giới nhìn thấy, không thể vì tôi mà bị hủy hoại..."

Cố Ngôn Sanh đột nhiên đứng dậy, ánh mắt kiên định nói: "Nguyên Phong, công ty giao lại cho cậu đấy, tôi buộc phải đi bảo vệ em ấy, không thể để em ấy lại bởi vì tôi mà bị bắt cóc lần nữa được."

"Được"

"Anh, em đi với anh."

Bất tri bất giác chuyến lưu diễn đã diễn được 12 nơi rồi, Ôn Niệm Nam đứng phía sau Phil có hơi ngẩn ngơ, màn chào hỏi tập thể của tất cả thành viên đều chậm lại một giây.

Phil vừa xuống sân khấu liền đi đến nói: "Ôn, cậu sao rồi? Tôi nghe thấy cậu đàn sai một nốt."

Ôn Niệm Nam hai ngày nay bởi vì chuyện Cố Ngôn Sanh vì cứu mình mà bị dao đâm vẫn luôn canh cánh trong lòng, thấp giọng nói: "Xin lỗi thầy ạ, gần đây cơ thể tôi có chút khó chịu."

"Ôn, hãy chăm sóc mình cho tốt, fan của cậu lúc nào cũng quan tâm đến cậu, đây là âm nhạc cậu yêu thích, cậu cũng là W.E mà fan yêu thích, đừng vì người không cần thiết mà hao tổn tinh thần."

"Tôi đã hiểu rồi, thầy Phil."

Ôn Niệm Nam cầm lấy cầm phổ cho buổi diễn tiếp theo đi về hướng khách sạn, vừa bước ra khỏi trường diễn liền nhận được một bó hoa hướng dương.

"Xin hỏi anh là W.E sao? Đây là hoa người thích anh tặng cho, người ấy đã nghe buổi diễn này của anh."

Ôn Niệm Nam nhận lấy hoa hướng dương, hơi sững sờ, đột nhiên nhớ ra gì đó ngẩng đầu nhìn xung quanh, khi nhìn thấy một chiếc xe màu đen nhanh chóng rời đi, tầm mắt liền dừng lại.

Đó chẳng qua là một chiếc xe bình thường, nhưng Ôn Niệm Nam lại nhìn chằm chằm hướng chiếc xe ấy rời đi hồi lâu.

Ngày hôm sau lại bắt đầu buổi diễn.

Đến lượt Ôn Niệm Nam diễn tấu đã là 7 giờ tối, cậu đang ở hậu đài làm quen với nhạc phổ, bỗng nhận được tin nhắn từ Phil.

[Tôi để quên khúc phổ ở trong phòng rồi, cậu về khách sạn giúp tôi lấy nó đi, đừng nói với người khác cậu đi lấy khúc phổ, tôi cần dùng gấp, cậu nhanh chân lên chút]

Ôn Niệm Nam nhìn thấy tin nhắn hơi sững sờ, trong mắt đầy nghi vấn, lẩm bẩm nói: "Không phải thầy Phil đang biểu diễn trên đài sao? Vì sao lại gửi tin cho mình?"

Ôn Niệm Nam cho rằng Phil giữa chừng giao lưu với fan giống với lần trước nên không nghĩ nhiều liền mặc áo khoác trở về khách sạn lấy khúc phổ.

Lúc này, nguy hiểm mai phục trong bóng tối đang đến gần cậu...

Tác giả có lời muốn nói:

Dự báo: Niệm Niệm biểu diễn sân khấu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một đường bảo vệ chắn nguy hiểm, bắt cóc thất bại Tần gia vứt bỏ Thẩm Lạc An, Thẩm Lạc An đến Cố gia, Đường Sóc chăm sóc Niệm Niệm sinh bệnh.

Chu Nguyên Phong bảo vệ vợ điên cuồng haha

Tên bảo tiêu Cố tra này cũng được việc, tặng hoa, cản dao, chặn bom.

Haha, đoán xem trên đường về khách sạn phát sinh chuyện gì?

Cố tra đang để lại ấn tượng tốt, Niệm Niệm sẽ làm gì đây?

Thẩm Lạc An sở dĩ cứng rắn như vậy là vì trong tay hắn nắm thóp có thể uy hiếp Cố Ngôn Sanh.

Nói tôi biết độ hảo cảm của Cố tra trong lòng các bạn là bao nhiêu rồi?

Tác giả mẹ đẻ bày tỏ hiện giờ độ hảo cảm là 70, miễn cưỡng đạt chuẩn, haha, còn mấy bạn thì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top