Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62: Cố ý làm nhăn bộ tây trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

Đinh đong... Ngoài cửa vang lên tiếng chuông.

"Đến đây, chờ một chút"

Thẩm Lạc An vừa mở cửa đã thấy Cố Ngôn Sanh đang đứng ở đó, trên tay còn mang theo chiếc bánh Tiramisu yêu thích của hắn.

"Có lạnh không? Mau vào trong đi"

Sau khi vào phòng Cố Ngôn Sanh đột nhiên ôm Thẩm Lạc An, thật lâu sau vẫn chưa buông ra cũng không nói lời nào, khiến Thẩm Lạc An sợ hãi.

"Ngôn Sanh? Anh làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Không sao, anh chỉ muốn ôm em, để anh ôm em một lát thôi"

"Được rồi, anh muốn ôm bao lâu cũng được." Thẩm Lạc An ngoan ngoãn mà rúc vào trong lòng hắn.

Thật lâu sau, Cố Ngôn Sanh mới buông tay ra, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của người trước mặt.

"Hôm nay anh không đến công ty à?"

Vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh thay đổi, chậm rãi nói: "Ngày mai mẹ anh trở về, bắt anh ở nhà chăm sóc cho Ôn Niệm Nam, ở công ty đã có Nguyên Phong lo."

"Chu Nguyên Phong?"

Thẩm Lạc An nghe thấy Chu Nguyên Phong trở về rồi, sắc mặt hắn có chút khó coi.

"Chu tiên sinh toàn quyền thay mặt sao? Tại sao mẹ anh lại muốn người ngoài vào quản lý công ty của Cố gia vậy chứ?"

"Nguyên Phong là bạn thuở nhỏ cùng anh lớn lên, hai nhà bọn anh quan hệ qua lại thân thiết, mẹ anh vẫn luôn đối xử tốt với cậu ấy, cũng cực kỳ tín nhiệm cậu ấy, giao cho cậu ấy cũng yên tâm."

Cố Ngôn Sanh hơi hoài nghi không biết tối nay vì sao Lạc An lại hỏi chuyện công ty, nghĩ rằng vì y sợ quyền lợi của hắn giao cho người khác nên lo lắng cho hắn, hắn cũng không nghĩ nhiều.

"Thân thể của Niệm Nam bị sao vậy? Lại bị bệnh rồi sao?"

"Không có gì đáng ngại, bác sĩ nói gần đây cậu ta chịu áp lực rất lớn, tinh thần không tốt."

Thẩm Lạc An trên mặt lộ ra áy náy, bất an nói: "Là do em sao? Bởi vì chuyện cái video kia sao?"

Chuyện này không liên quan gì đến em, không cần áy náy, là do cậu ta nghĩ ngợi lung tung thôi."

Nhìn thấy dáng vẻ áy náy của Thẩm Lạc An, Cố Ngôn Sanh đau lòng không thôi, chuyển đề tài rồi dỗ dành nói: "Lần trước anh thấy em chơi cây đàn mà anh đưa cho rất thuận tay, qua mấy ngày nữa anh sẽ bảo người đưa qua cho em dùng trước được không? Đợi đến khi anh tìm thấy cây đàn tốt lại mua nó cho em."

"Ừm, cảm ơn anh, Ngôn Sanh."

"Không thể cho em những thứ đáng lẽ thuộc về em, còn hại em chịu nhiều khổ cực như vậy, là anh có lỗi với em."

Cố Ngôn Sanh trong lòng luôn cảm thấy hổ thẹn vì năm đó đã đồng ý kết hôn, nếu lúc đó hắn không ngừng tìm kiếm thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

"Đừng nói như vậy, em cảm thấy mình rất hạnh phúc."

Thẩm Lạc An nắm tay Cố Ngôn Sanh đi đến phòng bếp ngồi xuống, thức ăn trên bàn đều là món sở trường của hắn, hắn nâng ly rượu vang đưa cho Cố Ngôn Sanh.

"Cạn ly!"

Cố Ngôn Sanh cầm lấy ly rượu, nuông chiều mà nhìn hắn: "Cạn ly!"

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, rượu trong chai chẳng mấy chốc đã cạn. Bữa ăn này mất gần hai tiếng đồng hồ.

Thẩm Lạc An uống quá nhiều rượu, chóng mặt ngồi trên sô pha, Cố Ngôn Sanh vào bếp nấu canh giải rượu cho hắn.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Cố Ngôn Sanh tay chân bận rộn, sau khi kết nối thì mở loa ngoài.

"Tiên sinh cậu đang ở đâu vậy? Phu nhân vẫn luôn gặp ác mộng và gọi tên của cậu. Cậu có muốn quay về xem một chút không?"

Đồ trong tay hắn không cầm chắc bang một tiếng rồi rơi xuống sàn, Cố Ngôn Sanh quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Lạc An trong phòng khách, hắn cầm lấy điện thoại tắt loa ngoài.

"Không cần, cậu ta gặp ác mộng tôi quay về thì có ích gì? Cứ để cậu ta gọi đi, đừng quan tâm đến cậu ta"

"Nhưng mà tiên sinh, phu nhân cậu ấy rõ ràng..."

Tút... Tút... Tút...

Điện thoại đã bị cúp máy.

Từ thúc bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống, nhìn người trên giường đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt đau đớn, trong miệng không ngừng gọi tên Cố Ngôn Sanh.

Ông đau lòng đi tới nắm lấy cái tay đang hỗn loạn giãy dụa, người trên giường lúc này mới dần dần yên tĩnh lại, thở dài nói: "Cậu đây là, hà tất gì phải như vậy chứ? Cậu ấy rõ ràng đã đối xử như vậy với cậu rồi, cậu sao lại ngốc như vậy."

Sau khi cúp điện thoại, Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu không nhúc nhích.

"Ngôn Sanh, động tĩnh vừa rồi là gì vậy?" Giọng của Thẩm Lạc An từ phòng khách vọng ra.

"Chỉ là một cái thìa nhỏ rơi xuống sàn do không cầm chắc thôi, em ngồi một lát đi, anh nấu xong canh giải rượu rồi gọi em."

"Vâng"

Thẩm Lạc trong mắt lóe lên tia oán hận, hắn cũng không có say, nội dung cuộc gọi vừa rồi hắn có thể nghe rõ ràng.

"Đấu với tôi?" Ôn Niệm Nam, chúng ta cứ chờ xem."

Đường gia

Cốc cốc cốc... Tiếng gõ cửa kịch liệt vang lên, người giúp việc vội vàng chạy tới mở cửa, vừa mở cửa liền thấy Đường Sóc đang đứng ôm vali, vẻ mặt mệt mỏi.

"Tiểu thiếu gia?" Không phải phu nhân nói rằng ngày mai cậu mới trở về sao?"

"Tôi trở về là có việc phải giải quyết, nên đã bắt chuyến bay cuối cùng để trở về, ba mẹ tôi đâu rồi? Đã đi ngủ hết rồi sao?" Đường Sóc cởi áo khoác ra, đi tới phòng khách rót một ly nước rồi uống một hơi cạn sạch.

"Vâng, phu nhân và tiên sinh đều đã nghỉ ngơi rồi, đại thiếu gia vẫn còn chưa ngủ đang ở thư phòng, cậu có muốn đi xem thử không?"

"Ừm, tôi biết rồi, cô đi nghỉ ngơi đi."

Đường Sóc vội vàng đi lên lầu đến thư phòng, đến cửa cũng không gõ trực tiếp đẩy vào.

"Anh hai, sao anh còn chưa ngủ?"

Đường Luân Hiên tháo mắt kính xuống xoa xoa, giương mắt nhìn Đường Sóc nói: "Sao hôm nay em trở về rồi? Cũng không báo trước cho anh một tiếng, nhớ người trong lòng đến nổi chạy về đây à?"

Đường Sóc gãi đầu, ngượng ngùng trả lời: "Không... Không có đâu, em đã làm xong việc ở bên đó rồi mới trở về."

Đương nhiên cậu đang nhớ đến người trong lòng nào đó nên mới nhanh chóng trở về, thức khuya đẩy nhanh tiến độ mới có thể trở về sớm trong hôm nay. Từ sau khi gọi điện thoại cho cậu ấy xong tinh thần vẫn luôn bất an, vẫn là không yên tâm nên gấp rút trở về trước."

"Anh hai, anh đang xem gì vậy? Đừng làm việc quá sức, đã muộn như thế này rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."

"Đợi anh xem xong vài các hợp đồng này, các dự án mới với một số công ty gần đây hơi lộn xộn, anh xem thêm một số tài liệu."

Đường Luân Hiên không nói cho em trai biết công ty sẽ hợp tác với tập đoàn Cố Thị, sợ cậu sẽ suy nghĩ lung tung. Thực ra lúc đầu anh cũng không đồng ý hợp tác, sợ đây là cái bẫy do Cố Ngôn Sanh giăng ra, nhưng sau khi bàn bạc với cha mình, anh đã thay đổi quyết định.

Khoảng thời gian trước tập đoàn Khải Duyệt gặp một số vấn đề về vốn cần phải thu hút đầu tư, nhưng một số công ty hợp tác trong tay đã lần lượt lâm vào các tình huống khác nhau, trước mắt đáp ứng việc hợp tác với tập đoàn Cố thị là lựa chọn tốt nhất.

"Đừng quan tâm anh, em mau đi nghỉ ngơi đi, một đường vội vàng trở về mệt rồi phải không?"

"Dạ, vậy em đi ngủ trước đây, anh cũng mau đi nghỉ ngơi đi."

"Ừm"

Đường Luân Hiên nhìn thấy Đường Sóc ngáp một cái rồi rời khỏi thư phòng, anh dừng lại động tác trong tay, trong thư phòng vang lên tiếng thở dài.

Cố Ngôn Sanh tinh thần bất an ngẩn ngơ cả đêm, thậm chí còn không nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Lạc An, người đã đi đến trước mặt rồi mới phản ứng lại.

"Ngôn Sanh? Ngôn Sanh?"

"Hửm? Có chuyện gì?" Cố Ngôn Sanh lấy lại tinh thần, nhìn người đang nhìn mình lo lắng.

Thẩm Lạc An ngáp một cái, hai mắt mờ mịt, giọng mềm mại nói: "Ngôn Sanh, em buồn ngủ"

"Khuya lắm rồi đi nghỉ ngơi đi, anh đỡ em dậy" Cố Ngôn Sanh hoàn hồn, hắn ôm lấy Thẩm Lạc An đi đến phòng ngủ.

Thẩm Lạc An ngoan ngoãn nằm trong chăn, Cố Ngôn Sanh đứng dậy định bỏ đi nhưng bị cậu ta kéo lại.

"Anh đi đâu vậy? Em muốn anh ngủ cùng em có được không anh?"

Nhìn người trên giường vẻ mặt cầu xin nhìn mình, hắn không đành lòng từ chối: "Được, anh sẽ ngủ với em"

Cố Ngôn Sanh ngồi bên cạnh giường cùng với Thẩm Lạc An, ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ đến chuyện khác.

Từ khi ngắt điện thoại, Cố Ngôn Sanh tinh thần bất an ngẩn ngơ cả đêm, thế nhưng trong đầu nghĩ đến lại là Ôn Niệm Nam, bất giác nghĩ đến tình cảnh khuôn mặt tái nhợt của cậu gọi tên hắn.

Đầu óc hắn rối bời trong lòng lại phiền não không thôi, chẳng hề buồn ngủ.

Nhìn lại Thẩm Lạc An đang ngủ say bên cạnh, hắn đưa tay lên vuốt ve mái tóc mềm mại, kéo chăn bông lên rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi giường.

Đi đến ban công lấy bật lửa châm một điếu thuốc, điếu thuốc đang châm bị bắt vào tay nhưng hắn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào dãy số trên điện thoại.

Cố Ngôn Sanh không rít một hơi nào cho đến khi điếu thuốc trên tay hắn cháy hết, tay hắn đột nhiên bị bỏng hắn mới hoàn hồn lại, dập điếu thuốc và quay trở lại phòng.

Ngày hôm sau, khi Thẩm Lạc An thức dậy cậu ta nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang dựa vào mép giường ngủ say.

Cố Ngôn Sanh gần như cả đêm không ngủ, trời sắp sáng mới dựa vào mép giường ngủ say.

Nhìn người vẫn còn ngủ không có dấu hiệu tỉnh lại, Thẩm Lạc An nhẹ nhàng bước tới, thăm dò nói: "Ngôn Sanh?"

Người còn đang ngủ say đột nhiên mí mắt khẽ động, đáp: "Hửm?"

"Như vậy ngủ không thoải mái, nằm thẳng ở trên giường ngủ đi, em giúp anh nằm xuống."

"Hở... Được ..."

Người trên giường nhấc chăn lên chui vào, chỉ chốc lát sau trở lại yên tĩnh.

Thẩm Lạc An không ngờ rằng Cố Ngôn Sanh lúc mơ màng ngủ lại nghe lời như vậy, thấy người thật sự đã ngủ rồi, hắn cũng nhẹ nhàng nằm lên giường.

Giơ tay lên mê luyến khuôn mặt thanh tú đang say giấc nồng, trong mắt hiện lên vẻ chắc chắn: "Anh là thuộc về tôi, tôi sẽ đoạt lại anh"

Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông, phát ra từ bên hông áo khoác của Cố Ngôn Sanh.

Thẩm Lạc An lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy màn hình điện thoại người gọi là: Nguyên Phong

Là Chu Nguyên Phong?

Thẩm Lạc An nhấn nút nhận nhưng không phát ra tiếng, giọng nói trầm thấp lại đầy từ tính của một người đàn ông vang lên từ đầu bên kia.

"Một giờ trưa nay đừng quên đi đón mẹ cậu ở sân bay, lần này bà ấy không định bỏ qua cho cậu, đừng có để bị bác gái bắt lỗi gì nữa, tôi không muốn giúp cậu dọn dẹp cục diện rối rắm đâu."

Đầu dây bên kia vẫn không có người nói chuyện, Chu Nguyên Phong cảm thấy có chút kỳ quái. Dựa vào tính khí trước đây của Cố Ngôn Sanh, hoặc là hắn sẽ trả lời một câu biết rồi rồi cúp điện thoại, hoặc là cùng hắn tranh luận vài câu, tại sao không có âm thanh gì?

"Alo? A Sanh?"

Tút... Tút... Tút... điện thoại đã bị ngắt máy.

Chu Nguyên Phong gọi lại thì thấy điện thoại đã tắt máy, nghĩ rằng Cố Ngôn Sanh vẫn còn giận mình nên cố tình không trả lời mình nên cũng không nghĩ nhiều.

Bên kia, Thẩm Lạc An đột nhiên nghĩ tới cái gì, sau khi tắt máy liền đem điện thoại đặt lại vào bên trong áo khoác, lại tiện tay làm nhăn bộ vest của Cố Ngôn Sanh một chút. Cậu ta tiến đến bên người Cố Ngôn Sanh nằm xuống, đặt tay lên eo hắn, thu lại ánh mắt quỷ quyệt trong đôi mắt rồi nhắm hai mắt lại.

Lúc Chu Nguyên Phong đến sân bay không nhìn thấy bóng dáng Cố Ngôn Sanh đâu, hắn cau mày bấm điện thoại di động, nhưng phát hiện vẫn đang ở trạng thái tắt máy, không gọi được.

Thằng này lại muốn làm cái gì? Còn chê chưa đủ loạn hay sao?

"Nguyên Phong" Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, Lục Vân vẻ mặt ủ rũ xách hành lý đi tới.

"Lục Tổng" Chu Nguyên Phong bước tới, cầm lấy va li đáp.

"Bác đã nói rồi không ở công ty không cần gọi bác là Lục tổng, thằng nhãi kia đâu? Tại sao không đến cùng con?" Lục Vân nhìn xung quanh không thấy Cố Ngôn Sanh liền nhíu mày.

"A Sanh, cậu ấy chắc là quên mất thời gian rồi, có lẽ cậu ấy đang đợi bác gái ở nhà, chúng ta về trước đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top