Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 71: Làm một cặp phu phu bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

Bên trong căn phòng Ôn Niệm Nam dựa vào cửa xoa lồng ngực, khi bên ngoài không còn tiếng động mới thở phào nhẹ nhõm, cậu mệt mỏi đi tới bên giường.

Đầu lại bắt đầu đau đớn kịch liệt, thân thể lảo đảo ngã ngồi ở bên giường, tay đập vào tấm ván gỗ phát ra một tiếng 'keng' giòn giã.

Ôn Niệm Nam nhìn xuống chiếc nhẫn trên sàn mà cậu đang đeo trên ngón áp út của bàn tay phải. Cậu chậm rãi giơ tay lên trước mắt, ngây người nhìn chằm chằm chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này là Cố Ngôn Sanh đeo cho cậu trong lễ cưới khi cậu kết hôn. Mẹ nói là Cố Ngôn Sanh đã đích thân đến nước F để đặt làm, trước lễ cưới một năm thì đã làm xong rồi, nó để lại cho bạn đời sau này.

Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn của chiếc nhẫn trên tay, trong mắt hiện lên một tia buồn bã.

Ít nhất đây là bằng chứng duy nhất chứng minh cậu và Cố Ngôn Sanh là vợ chồng, trên đời này chỉ có cậu và Cố Ngôn Sanh mới có, chỉ có nó là thứ duy nhất thuộc về bản thân cậu trong cuộc hôn nhân này.

Biết đâu... sau khi ly hôn cậu có thể mang nó theo, coi như nó là vật tưởng niệm duy nhất của cuộc hôn nhân này.

Ôn Niệm Nam cởi áo khoát trên người xuống lấy bịch thuốc ra ngoài, cậu mở tủ bên cạnh giường cất nó vào trong. Cậu muốn đặt thuốc ở tầng thấp nhất để không dễ bị nhìn thấy, đột nhiên cậu dừng tay lại.

Từ bên trong tầng thấp nhất của cái tủ cậu lấy ra một tấm ảnh, trong ảnh có rất nhiều học sinh, một nhóm thiếu niên thanh xuân dào dạt mặc trên mình đồng phục học sinh, trên mặt tươi cười rạng rỡ.

Đây là tấm ảnh nhóm chụp sau trận thi đấu bóng rổ do trường tổ chức vào năm 2 cấp 3, đây cũng là tấm ảnh duy nhất cậu chụp cùng với Cố Ngôn Sanh.

Trận thi đấu năm đó trường của bọn họ dành chiến thắng, Cố Ngôn Sanh trong bức ảnh trên gương mặt vẫn còn hơi non nớt lộ ra một nụ cười mỉm. Ôn Niệm Nam đang đứng ở vị trí cách y chưa đầy hai mét, trên mặt cũng mang theo một nụ cười hạnh phúc.

Nhìn dáng vẻ thiếu niên trong ảnh như một đứa trẻ, Ôn Niệm Nam hồi tưởng lại lúc đó chính mình như một kẻ ngốc vậy.

Năm ấy, sau khi Cố Ngôn Sanh từng giúp cậu ở trong bữa tiệc, người vốn không thích dự tiệc như cậu vậy mà lại bắt đầu theo ba đến dự các loại bữa tiệc khác nhau mỗi ngày, chỉ để có thể nhìn thấy y.

Bởi vì thân phận của Cố Ngôn Sanh đặc biệt, mỗi lần dự tiệc đều bị rất nhiều người vây quanh, mà Ôn Niệm Nam mỗi lần như thế cậu đều ngồi trong góc ngốc nghếch nhìn y.

Có một lần lúc tham dự yến tiệc nhà họ Chu, ba Ôn bận xã giao không có thời gian quan tâm đến Ôn Niệm Nam, liền kêu cậu ăn chút gì đó rồi đợi ông ấy.

Ôn Niệm Nam cầm một đĩa bánh ngọt trên tay, đang định bưng nước trái cây bên cạnh lên, đột nhiên có người va phải cậu một cái, nước trái cây đổ hết trên quần áo cậu.

"A, xin lỗi, xin lỗi vì không nhìn thấy, cậu không sao chứ?"

Ôn Niệm Nam nhìn xuống vết bẩn trên quần áo cùng bánh kem, ngẩng đầu lên cười nói: "Không sao đâu, tôi vào nhà vệ sinh rửa một chút là được rồi."

"Tôi thực sự xin lỗi."

Tiếng vòi nước trong nhà vệ sinh chảy ào ào, Ôn Niệm Nam lấy một ít nước lau đi nước trái cây và kem trên quần áo, nhưng càng lau nó càng dơ, độ trắng của kem đã mờ nhạt đi rồi.

"Ầy... nếu biết sớm thì đã không lau rồi, càng lau càng loang lớn."

Tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, Ôn Niệm Nam đang vặn vòi nước nên không nghe thấy, vẫn đang loay hoay đối đầu với bộ quần áo.

Cánh cửa bị đẩy ra, một người mặc bộ đồ trang trọng màu trắng bước vào với vẻ mặt bực bội, khi nhìn thấy có người trong nhà vệ sinh liền sửng sốt.

"Sớm biết thế thì đã không lau rồi, càng lau càng dơ." Người bên cạnh khẽ thở dài, giọng nói đầy uể oải.

Đột nhiên trước mặt duỗi ra một cái tay với các khớp xương rõ ràng, trong tay cầm một cái khăn tay màu lam nhạt.

Ôn Niệm Nam sau khi nghe thấy tiếng động liền nhìn qua sau đó ngẩn ra, khi cậu nhìn thấy khuôn mặt kia, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sững sờ tại chỗ không có phản ứng.

"Cậu không sao chứ? Đưa cậu khăn tay nè lau đi, cái này lau sẽ sạch hơn một chút."

"Hả? Ờ, được."

Ôn Niệm Nam ngây người cầm lấy chiếc khăn trong tay người kia, ngước mắt lên nhìn người đối diện, chỉ cảm thấy mặt rất nóng, cậu cúi đầu tránh đi tầm nhìn nói: "Cám ơn khăn tay của anh"

Người kia khẽ gật đầu rồi bước vào trong, Ôn Niệm Nam vẫn đứng đó chưa định thần lại, nhìn chiếc khăn trong tay, khóe miệng bất giác cong lên.

Đợi đến khi người nọ bước ra, cậu vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc khăn rồi cười khúc khích cho đến khi có tiếng nước chảy bên cạnh mới làm cậu bừng tỉnh.

Một giọng nói thiếu kiên nhẫn từ ngoài cửa truyền đến: "Cố Ngôn Sanh, cậu lại làm gì vậy? Bên ngoài có rất nhiều người đang đợi cậu đó, đừng chọc cho bác gái không vui."

Nghe thấy giọng nói ở cửa, mặt Cố Ngôn Sanh lộ ra vẻ phiền chán, lấy khăn giấy bên cạnh lau tay rồi quay lưng rời đi.

Ôn Niệm Nam nhìn bóng dáng y từ phía sau, lại nhìn chiếc khăn trong tay mình, đột nhiên vùi mặt vào trong khăn tay, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng cười ngốc nghếch của thiếu niên.

Nhìn thấy Cố Ngôn Sanh cuối cùng cũng đi ra, Chu Nguyên Phong trừng mắt nhìn hắn nói: "Cậu lại lén đi hút thuốc à?"

"Không có, bên trong có người."

"Mau đi thôi nào, bác gái đang ở bên kia đợi cậu đó."

Từ lần đó trở đi Ôn Niệm Nam lại càng mong được gặp y hơn, sau giờ học cậu thỉnh thoảng chạy đến cửa hàng nhỏ gần trường học của Cố Ngôn Sanh mua đồ, nhưng ánh mắt thì luôn hướng về phía cổng trường.

Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đám người, khóe miệng vẫn luôn không tự giác được mà giương cao lên, chẳng qua là nhà họ Cố có tài xế đến đón, mỗi lần Cố Ngôn Sanh vừa ra tới liền ngồi vào xe rời đi.

Mặc dù chỉ có thể nhìn từ xa vài lần, nhưng đối với Ôn Niệm Nam mà nói thì cũng đã đủ rồi.

Bỗng nhiên từ trong bóng tối vô hình chiếu ra một tia sáng, thiếu niên ngây thơ không đợi được mà muốn đuổi theo bắt lấy thứ ánh sáng kia cho đến khi cậu dần dần phát hiện ra đó chính là thích, nhưng vì tự ti mà lui vào trong bóng tối lẳng lặng mà hy vọng, chỉ sợ đó chỉ là hy vọng xa xôi mà thôi.

Nhưng khi ánh sáng kia dần biến thành màu đen, biến thành những xúc tu kéo cậu vào bóng tối, thì liệu thứ tình yêu chôn dấu dưới đáy lòng cậu còn có thể đáp lại hay không...

"Vâng, Lục tổng vất vã cho ngài rồi, ngày mai tôi sẽ đi xác minh lại."

Sau khi ba Ôn tắt máy, trong phòng vang lên tiếng thở dài.

Nhìn theo hướng thư phòng thấy bức tranh treo trên tường được vẽ bằng bút sáp, bức tranh đó là do Ôn Niệm Nam vẽ năm cậu bốn tuổi, dáng vẻ ba người nhỏ nhắn đang nắm tay nhau nỡ nụ cười, khóe mắt ba Ôn chợt ươn ướt.

Ông nhấc chân đi tới, đưa tay ra vuốt ve người nhỏ nhắn đang đứng giữa bức tranh, khẽ nói: "Con vẫn luôn cứng đầu như vậy, giống hệt mẹ con, vì sao con để mặc cho bản thân chịu thương tích đầy mình cũng phải bảo vệ những người bên cạnh kia chứ?"

Từ khi vợ qua đời, ông cũng không còn quan tâm đến Ôn Niệm Nam nữa, cái chết đột ngột của vợ ông khi đó đã để lại cho ông một đã kích rất lớn. Cả hai người cùng nhau lớn lên lại cùng nhau bước vào lễ đường hôn nhân, nhưng sau khi cưới được vài năm thì bà bị bệnh tim rồi qua đời.

Đã kích này đột nhiên xảy đến khiến ông bắt đầu dùng công việc để xoa dịu nỗi đau của mình, ông đi sớm về muộn và thờ ơ với chuyện trong nhà.

Lại chưa từng nghĩ tới Ôn Niệm Nam chịu đã kích cũng không thua kém gì ông, mà chính ông cố ý xa cách bị cậu cho rằng là ba cũng chán ghét mình, tính tình trở nên vô cùng nhạy cảm và bắt đầu sống hướng nội.

Đợi đến khi ông phát hiện ra thì đã quá muộn, đứa trẻ mà mỗi khi ông về nhà cậu đều chạy tới mở rộng bàn tay ra bảo ông bế lên bây giờ đã biến thành đứa trẻ an tĩnh hơn, hiểu chuyện hơn nhiều rồi, như thể đột nhiên cậu đã trưởng thành mà quan hệ giữa bọn họ dường như cũng đã thay đổi.

Ba Ôn đưa tay lên ôm mặt, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, đứa trẻ kia lại gầy đi rồi, sắc mặt càng ngày càng kém, còn băng gạc trắng dưới lớp mũ kia...

Cốc cốc... bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa kéo Ôn Niệm Nam từ trong ký ức trở về, cậu đưa tay lên lau khóe mắt, đứng dậy trả lời: "Mời vào"

Ôn Niệm đem bức ảnh cất lại vào trong tủ rồi ngồi ở trên giường, một lúc sau ngoài cửa cũng không có ai đáp lại, cậu đứng dậy đi ra ngoài vừa mở cửa đã nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang đứng ở bên ngoài.

"Mẹ bảo tôi kêu cậu xuống lầu ăn bữa tối."

"Ừm... Được."

Xoay người đóng cửa lại, Ôn Niệm Nam chậm rãi đi xuống lầu.

Cố Ngôn Sanh đột nhiên bước tới nắm lấy tay Ôn Niệm Nam, hắn nắm chặt tay làm cậu hơi đau.

"Anh? Anh đây là?"

"Thu hồi cái ý nghĩ xiêu vẹo của cậu đi, tôi đây là làm cho mẹ xem, để cho bà ấy thấy chúng ta là một cặp phu phu bình thường, đây không phải là lạt mềm buộc chặt mà cậu muốn sao?"

Ôn Niệm Nam nghe thấy những lời đầy mỉa mai này, trong mắt lóe lên một tia buồn bực, cậu đột nhiên vùng vẫy muốn tránh thoát.

"Cậu dám! Thành thật một chút." Vừa dứt lời sức lực trên cánh tay hắn lại tăng lên làm xuất hiện mấy vết đỏ trên cánh tay đang bị nắm lấy của cậu.

Đột nhiên không biết sức lực của Ôn Niệm Nam từ đâu đến, cậu dùng sức hất tay Cố Ngôn Sanh ra.

Cố Ngôn Sanh nhìn tay mình bị hất ra, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người trước mặt, sắc mặt bỗng trầm xuống, giơ tay lên muốn động thủ.

"Tiên sinh, lão phu nhân bảo cậu xuống nhanh một chút để ăn cơm." Giọng dì Lam từ dưới lầu truyền đến.

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn người đang khẽ run, ngữ khí không kiên nhẫn nói: "Theo tôi xuống, đừng gây chuyện."

Ôn Niệm Nam đột nhiên vòng qua hắn rồi đi thẳng xuống lầu, Cố Ngôn Sanh cũng đi theo với vẻ mặt lạnh lùng.

Lục Vân nhìn thấy hai người đều đã đi xuống cũng không nói lời nào, mọi người đều ngồi xuống, dì Lam bưng canh đến cho Ôn Niệm Nam.

"Nguyên Phong đâu? Sao còn chưa trở về?"

Lục Vân giương mắt nhìn Cố Ngôn Sanh chậm rãi nói: "Lúc nãy nó có gọi điện thoại đến, Nguyên Phong đã về Chu gia rồi nên sẽ về muộn một chút."

Ôn Niệm Nam mới ăn được vài miếng thì không ăn nổi nữa nhưng không muốn phụ lòng tốt của mẹ nên lại ăn thêm mấy miếng nữa.

Cố Ngôn Sanh thấy vẻ mặt Ôn Niệm Nam có chút kỳ lạ, hắn liếc nhìn canh trong bát rồi nhìn bát cháo bên cạnh, hắn liền hiểu rõ.

"A Sanh."

"Dạ?"

"Ngày mai con cùng Niệm Niệm đi đến buổi hòa nhạc đi, nhạc sĩ mà Niệm Niệm thích sẽ có buổi biểu diễn vào ngày mai ở thành phố M. Nguyên Phong đã đưa cho mẹ hai tấm vé, hai đứa con cùng nhau đi đi."

"Con không muốn đi"

"Con không muốn đi"

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, nhưng lại nói cùng một lời từ chối.

Cố Ngôn Sanh nghe thấy Ôn Niệm Nam vậy mà lại từ chối, sắc mặt trở nên khó coi, giọng điệu không vui chất vấn hỏi: "Cậu không muốn đi?"

Tên này vậy mà lại từ chối, trong đầu hắn rốt cuộc nghĩ cái gì...

Ôn Niệm Nam không nói chuyện mà ngoan ngoãn ăn canh trong bát.

Lục Vân không ngờ rằng cả hai người đều từ chối, Cố Ngôn Sanh từ chối thì bà có thể hiểu, nhưng bà không ngờ Ôn Niệm Nam cũng sẽ từ chối.

"Niệm Niệm, đó là nghệ sĩ dương cầm Phil nổi tiếng nhất nước F, con trước đây không phải đã từng nói với mẹ là con rất thích ông ấy sao?"

"Mẹ, con không muốn đi, con muốn ở nhà nghỉ ngơi."

"Cũng đúng, là mẹ suy nghĩ không chu toàn, sức khỏe của Niệm Niệm vẫn chưa hồi phục nên không tiện ra ngoài đi lại, vẫn là ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt mới phải."

Cố Ngôn Sanh cúi đầu không nói gì, trong mắt hắn lộ ra một loại cảm xúc phức tạp.

Tác giả có lời muốn nói:

Nghệ sĩ dương cầm Phil này đã giúp đỡ rất nhiều trong sự nghiệp âm nhạc của Niệm Niệm sau khi ly hôn, Haha coi như là bàn tay vàng của Niệm Niệm (nụ cười của mẹ già)

Thẩm yêu nghiệt sắp xông pha trên chiến trường, Chu nộ nộ sẽ lao vào tiêu diệt sâu bọ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top