Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 78: Mùi giấm thật nồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

"Alo, Ngôn Sanh!" Một giọng nói vui mừng vang lên từ đầu dây bên kia.

"Ngôn Sanh, ngày mai anh có thể đưa đàn qua đây không? Em có chút nhớ anh rồi."

Cố Ngôn Sanh nhìn cái hộp trên kệ dịu dàng nói: "Được, ngày mai anh đến với em, anh bảo người đưa đàn qua bên đó."

"Có thật không? Quá tốt rồi."

Khi Thẩm Lạc An nghe thấy Cố Ngôn Sanh cuối cùng cũng sẽ đến gặp mình, cậu ta thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi cười nói: "Gần đây vì để tham gia cuộc thi mà em đã đọc rất nhiều tài liệu lúc trước, ngày mai anh có thể đi cùng em để mua một số sách hay không?"

"Được, nghe em hết"

"Vâng, em làm cơm xong ở nhà chờ anh đến."

Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đen dần một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn lại. Hắn giơ tay vuốt tóc về phía sau rồi ngồi xuống tựa lưng vào ghế sô pha, giương mắt nhìn ngoài cửa, trong ánh mắt nhìn không ra một chút cảm xúc gì.

Sau khi ăn cơm xong, Ôn Niệm Nam đang xem TV trong phòng khách, tùy tiện ấn điều khiển từ xa đổi kênh. Trên TV đang phát là sắp tới ở nước M có tổ chức cuộc thi dương cầm lần thứ 39, tay cầm điều khiển của cậu khựng lại.

Hầu hết những người tham gia cuộc thi lần này là người đã được gửi thư mời tham gia. Họ chỉ mời những người phù hợp với yêu cầu của họ, mà thí sinh tham gia nói chung thường là những người trẻ tuổi nổi tiếng với rất nhiều thiên phú dị bẩm.

Năm đó mẹ của Ôn Niệm Nam là Diệp Nhàn cũng được mời dự thi, đồng thời trong cuộc thi đó bà đoạt được giải quán quân, ngoài nhận được chiếc cúp còn nhận được một sợi dây chuyền nốt nhạc làm kỷ niệm...

Đinh... chuông điện thoại vang lên.

Ôn Niệm Nam lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy một tin nhắn từ một số xa lạ không có tên.

[Niệm Nam, ngày mai có rảnh không? Tôi muốn cậu giúp tôi chọn một số cuốn sách đặt ở studio, có được không?]

Ôn Niệm Nam xem xong tin nhắn liền sửng sốt, cậu nắm chặt điện thoại, trong mắt hiện lên vẻ do dự.

Đinh...

[Tôi có một bất ngờ muốn nói với cậu? Ngày mai có thể gặp nhau không?]

Thấy đầu bên kia điện thoại không có trả lời, Đường Sóc khẽ nhíu mày, lại gõ thêm một dòng chữ.

[Không sao đâu, ngày mai không rảnh cũng không sao, lần sau tôi lại hẹn cậu là được]

Nhưng ngón tay bấm nút gửi hồi lâu cũng không ấn xuống, cuối cùng vẫn là xóa tin đi.

Đinh...

[Được]

Đường Sóc đưa tay lên che mắt lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong mắt tràn đầy ý cười, thật tốt quá...

Sau khi Ôn Niệm Nam tắt máy, cậu sững sờ nhìn TV thất thần, rồi cúi đầu nhìn xuống làn da mịn màng không dấu vết trên mu bàn tay mình.

Sau khi cậu biểu diễn xong bước xuống đài dưới sự chế giễu của toàn trường, Đường Sóc bước đến khu vực chờ với vẻ mặt đầy lo lắng.

"Cậu sao vậy, Niệm Nam? Rõ ràng bình thường cậu đàn rất tốt mà, hôm nay đột nhiên... tay cậu bị sao vậy? Để tôi xem thử"

Đường Sóc nhìn máu rỉ ra từ đôi găng tay màu trắng kia, hắn sốt ruột liền muốn cởi bỏ đôi găng tay ra để kiểm tra.

"Đừng như vậy mà Đường Sóc, đến lượt cậu lên sân khấu rồi, đợi cậu đàn xong rồi hãy đến xem tôi có được không?"

"Nhưng tay của cậu đã..."

Thấy Đường Sóc lo lắng nhìn mình, Ôn Niệm Nam sợ cậu sẽ mắc lỗi trên sân khấu nên nhanh chóng an ủi nói: "Không đau đâu, cậu mau lên sân khấu đi, tôi sẽ ở dưới xem cậu biểu diễn, cậu đừng để bị phân tâm."

Lúc này Đường Sóc mới miễn cưỡng lên sân khấu.

Ôn Niệm Nam ngồi trong khu nghỉ ngơi, nhìn chằm chằm vào đôi găng tay màu trắng dính máu, khóe miệng cậu nở một nụ cười gượng gạo.

Nghe tiếng dương cầm tuyệt vời cùng tiếng vỗ tay bên ngoài, trong lòng cậu càng cảm thấy chua xót và ngưỡng mộ, cúi đầu nhìn xuống đôi găng tay xuất thần.

"Niệm Nam" Đường Sóc chạy đến ngay sau màn biểu diễn vừa kết thúc, đau lòng gọi.

"Đưa tay cậu cho tôi xem, tôi giúp cậu bôi thuốc."

"Không cần đâu Đường Sóc, tôi đến phòng y tế băng bó là được rồi."

"Tôi biết cậu không thích tôi như thế này, không thích tôi cứ suốt ngày đi theo cậu, nhưng chỉ cần xem vết thương có nghiêm trọng hay không cũng không được hay sao?"

Ôn Niệm Nam đưa tay lên nhẹ nhàng cởi găng tay ra, tức khắc đau đến nỗi khiến đôi mắt cậu ngấn lệ.

Đường Sóc nhìn vết thương bị vỡ bóng nước trên ngón tay cùng với mu bàn tay sưng đỏ của cậu, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu.

"Là ai làm? Có người bắt nạt cậu sao? Người trong lớp cậu ư?"

"Không có, lúc rót nước không cẩn thận nên bị bỏng."

"Làm sao có thể, đây rõ ràng là ..."

"Đường Sóc! Đường Sóc, em đâu rồi? Mau lại đây!" Tiếng hét của giáo viên vang lên từ phía sau.

"Niệm Nam, tôi sẽ bảo vệ cậu, hãy tin tôi!"

"Đường Sóc nhìn thật sâu vào đôi mắt Ôn Niệm Nam rồi xoay người rời đi, để lại cho Ôn Niệm Nam vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Ôn Niệm Nam không hiểu ý của Đường Sóc là gì, nhất thời sững sờ tại chỗ.

"Bạn học, cậu làm gì ở đây? Sao chưa đi ra ngoài nữa, hiệu trưởng phải công bố thứ hạng của lớp rồi."

Ôn Niệm Nam bước tới vị trí của lớp mình nhìn về phía sân khấu, bất giác đưa mắt nhìn về phía Cố Ngôn Sanh trước mặt, trong mắt hiện lên một tia buồn bã.

Hiệu trưởng đang đọc bài phát biểu trên sân khấu cũng giống như mọi hoạt động mọi khi. Những người trong khán đài thỉnh thoảng vỗ tay theo, đột nhiên micrô phát ra âm thanh chói tai.

Chỉ thấy Đường Sóc trên sân khấu đang nắm lấy micrô đứng ở trung tâm, nhìn chằm chằm khán đài bằng ánh mắt kiên định nói: "Tôi là Đường Sóc lớp 8, hôm nay tôi muốn tỏ tình với người mà tôi đã thích từ rất lâu rồi, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng tôi quyết định mình nên nói trước mặt mọi người trong trường sẽ càng thích hợp hơn, bởi vì tôi muốn nói với toàn trường rằng sau này cậu ấy sẽ do tôi bảo vệ, ai còn dám bắt nạt cậu ấy thì sẽ là kẻ thù của Đường Sóc tôi!"

Đột nhiên Đường Sóc cúi đầu tầm mắt quét nhìn một vòng, khi thấy Ôn Niệm Nam đang ngơ ngác nhìn mình, hắn liền lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.

"Ôn Niệm Nam!"

"Tôi thích cậu!"

"Tôi có thể theo đuổi cậu không?"

"Giọng nói qua micro đang không ngừng vang dội, tất cả mọi người tại hiện trường đều kinh ngạc bởi lời của Đường Sóc, tức khắc nghị luận sôi nổi, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Ôn Niệm Nam.

Lời tỏ tình bất ngờ ập đến khiến Ôn Niệm Nam bị dọa sợ, cậu hơi hoang mang nhìn người trên sân khấu, đột nhiên cậu cảm giác có ánh mắt sắc bén nhìn mình, Ôn Niệm Nam nâng mắt nhìn sang.

Là... Cố Ngôn Sanh...

Ánh mắt hai người va vào nhau, Ôn Niệm Nam thấy rõ ràng ánh mắt đầy giễu cợt đó của Cố Ngôn Sanh, giống như đang nhìn thứ gì đó cực kỳ ghê tởm, huyết sắc trên mặt Ôn Niệm Nam phút chốc tan biến.

Ôn Niệm Nam đột nhiên đứng dậy rời khỏi hiện trường, Đường Sóc nhìn bóng dáng đang chạy trốn của cậu, trong mắt hiện lên vẻ tràn đầy thất vọng.

Bởi vì hôm nay có hoạt động, cho nên tan học sớm hơn mọi khi, ngoài cửa đầy xe đưa đón học sinh, Ôn Niệm Nam nhìn thấy chiếc xe cách đó không xa tới đón mình, vừa định đi qua, đột nhiên chiếc xe bên cạnh đột nhiên bấm còi.

Ôn Niệm Nam nâng mắt nhìn sang, khi thấy người trong xe liền sửng sốt rồi lập tức muốn rời đi.

"Chờ đã Niệm Nam, tôi có đồ muốn đưa cho cậu."

Đường Sóc vội vàng mở cửa xe chạy tới, trên tay vẫn cầm theo một cái túi.

Bước chân Ôn Niệm Nam dừng lại quay đầu nhìn cậu: "Đồ gì?"

Đường Sóc từ trong túi lấy ra một chiếc hộp đưa cho cậu, cười nói: "Này, đây là kem trị bỏng, rất hiệu quả, vết bỏng trên tay cậu rất nặng có thể để lại sẹo, có loại kem trị bỏng này rồi thì sẽ không để lại sẹo nữa, tôi đặc biệt gọi quản gia của tôi để đưa đến đấy."

"Kem trị bỏng?" Ôn Niệm Nam nhận lấy rồi nhìn vào hộp, không giống với loại kem trị bỏng mà cậu thường thấy.

"Ừm, hồi nhỏ tôi nghịch ngợm cũng bị bỏng vài lần, mẹ tôi sợ tôi để lại sẹo nên nhờ người mang nó từ nước ngoài về, nó dùng rất tốt, không để lại sẹo chút nào đâu."

"Cảm ơn cậu nha Đường Sóc."

"Không có gì, nhà tôi đúng lúc có mà."

"Tiểu thiếu gia mau lên xe đi, thời gian không còn sớm nữa rồi." Quản gia ngồi sau xe thấy đã muộn liền vội vàng thúc giục nói.

"Đến đây, đến đây."

Đường Sóc vội vàng đi đến chiếc xe bên cạnh, sau khi mở cửa ra đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm vào Ôn Niệm Nam, nở một nụ cười rạng rỡ: "Cho dù hôm nay cậu không đáp ứng tôi, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc, sau này tôi sẽ tiếp tục theo đuổi cậu lần nữa, tôi tin tôi sẽ thành công, tôi nhất định sẽ thành công thôi!"

Ôn Niệm Nam vuốt ve chỗ bị bỏng năm đó, nếu không có thuốc bôi của Đường Sóc, tay cậu đã nổi đầy vết sẹo xấu xí rồi.

Trong những ngày cậu bị cả trường bắt nạt cũng là Đường Sóc giúp đỡ cậu, dù biết rằng mình không thể đáp lại tình cảm của Đường Sóc, nhưng cậu lại không thể nào cự tuyệt vẻ mặt tủi thân ấy của y lúc nhìn mình.

"Niệm Nam, hai người về rồi à, A Sanh đâu?" Có tiếng bước chân truyền lại từ phía sau, Chu Nguyên Phong xoa thái dương từ trên lầu đi xuống.

Ôn Niệm Nam quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Anh ta trở về phòng rồi."

"Buổi hòa nhạc như thế nào? Cậu có vào hậu trường nói chuyện với Phil không?"

"Ừm, tôi đã chơi đàn của ngài ấy, Phil khen tôi chơi đàn hay" Trên mặt Ôn Niệm Nam lộ ra nụ cười nhàn nhạt."

Chu Nguyên Phong đi vào phòng khách ngồi trên ghế sô pha đối diện hỏi: "A Sanh nói như thế nào? Có nói cậu đàn hay hay không?"

Khóe miệng Ôn Niệm Nam đang mỉm cười liền cứng đờ, nhàn nhạt nói: "Không có, anh ta không nói cái gì cả."

"Cái thằng đó rất ngang ngược, hắn vẫn luôn rất kiêu ngạo, vậy mà thầy Phil nói cậu chơi đàn hay, chính là nói thiên phú của cậu rất cao. Cố Ngôn Sanh chỉ giả vờ không quan tâm mà thôi, hắn rất thích dương cầm mà."

"Tôi nhớ lúc y bảy tám tuổi, bác gái bận công việc mà quên mất ngày sinh nhật của y, hôm sau về nhà mang theo một cái bánh kem, tên đó tức giận ở lì trong phòng không chịu ra ngoài, kết quả nửa đêm tự mình mò đến phòng bếp dẫm lên trên ghế ăn vụng bánh kem."

Trong mắt Chu Nguyên Phong tràn đầy ý cười, hỏi: "Niệm Nam, cậu đoán xem chuyện gì xảy ra?"

"Chuyện gì vậy?"

"Kết quả là cái ghế không đứng vững nên ngã xuống, bánh kem rơi xuống người y, trên mặt, trên người toàn là bánh kem, y tức giận đập một hàng chén đĩa trên tủ xuống sàn nhà làm phát ra âm thanh rất lớn nên đã kinh động đến người giúp việc và bác gái."

Ôn Niệm Nam không khỏi bật cười khi nghe nói về chuyện ăn uống khi còn nhỏ của Cố Ngôn Sanh, trong mắt hiện lên ý cười.

Chu Nguyên Phong thấy cậu cuối cũng cũng đã cười, bất đắc dĩ nói: "Tên đó luôn rất kiêu ngạo, những gì hắn nói không bao giờ giống với những gì hắn làm, còn có một lần..."

"Hai người đang làm gì vậy?" Trên lầu truyền xuống giọng nói tràn đầy tức giận của Cố Ngôn Sanh.

Cả hai nghe thấy giọng nói liền nhìn lên người ở trên lầu.

Cố Ngôn Sanh nhìn thấy nụ cười ấm áp trên gương mặt Ôn Niệm Nam sau khi ngẩng đầu lên thì hơi sửng sốt, liền nghiêm nghị nói: "Chu Nguyên Phong cậu rảnh quá rồi phải không? Công ty không cần quản nữa sao?"

"Được rồi, tôi đến thư phòng giúp bác gái ngay đây."

Chu Nguyên Phong lắc đầu đứng dậy đi lên lầu, khi đi ngang qua Cố Ngôn Sanh hắn dừng lại bước chân, hơi cau mày nói đùa: "Cậu có ngửi thấy không? Mùi giấm thật là nồng."

"Mùi giấm gì? Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì?"

"Này, không phải tôi vừa nói vài câu với Niệm Nam thôi sao, làm gì mà khẩn trương như vậy? Cũng đâu có nói lúc cậu năm cấp 2 nằm mơ thấy... "

"Chu Nguyên Phong!" Giọng nói mang theo sự tức giận rõ ràng, như thể sẽ phát hỏa ngay lập tức.

Tác giả có lời muốn nói:

Đúng vậy, hôm nay lại cập nhật lúc 1h30p , huhu mỗi lần viết về thời gian này, mắt gần như mở hết lên rồi.

Ở thư viện sẽ phát sinh ra chuyện gì?

Liệu bài hát Thẩm Lạc An dùng để tham gia cuộc thi có bị fans của W.E phát hiện hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top